Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naruto dậy sớm hơn thường lệ rất nhiều. Đúng hơn là anh không thể ngủ được chút nào. Sự lo lắng đã che mờ mọi suy nghĩ của anh. Tại sao anh luôn quan tâm đến người khác nhiều như vậy?

Anh hắt hơi và lau mũi một cách khó chịu.

Anh sẽ dành một khoản trợ cấp đặc biệt cho Shin. Đó chỉ là một đứa trẻ, thậm chí còn không phải là một đứa trẻ hư hỏng. Anh tự hỏi liệu Sakura có để đứa bé ở lại nếu Shin gây ra quá nhiều ồn ào hay không.

Khi đến Tháp Hokage, anh kính cẩn gật đầu với một số người và tiếp tục đi về phía văn phòng của Kakashi. Anh hy vọng Kakashi sẽ có mặt ở đó vào sáng sớm. Thật may mắn. Kakashi vừa bước vào văn phòng với cà phê mới pha trên tay thì Naruto đã lọt vào mắt anh.

"Chào, Kakashi-sensei!"

Kakashi nhăn mặt và thở dài, nhìn chằm chằm vào khoảng không với vẻ mặt chán nản. "Naruto, em có cần phải ồn ào thế vào buổi sáng không?" Naruto nhún vai tỏ vẻ không hối lỗi.

"Thầy ơi, em có một vấn đề và cần được giúp đỡ."

"Không phải lần đầu tiên." Kakashi bước vào văn phòng của mình và Naruto nhanh chóng theo sau. "Lần sau hãy đặt trước một cuộc hẹn." Kakashi ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc trong khi Naruto bướng bỉnh ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện anh. Đuổi Naruto ra khỏi văn phòng của anh không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Kakashi lại thở dài, tựa lưng vào ghế.

"Làm gì-"

"Chuyện là có một đứa trẻ được tìm thấy ở ngoài làng trong tình trạng bất tỉnh. Thằng bé bị chấn thương nhẹ và mất trí nhớ. Cậu bé cũng không có tên trong hồ sơ ở bệnh viện. Vì vậy, em tình nguyện giúp thằng cậu bé trở về nhà. Nếu không may mắn, em ấy không thể tìm thấy bố mẹ nữa thì em sẽ nuôi em bé ấy luôn".

Kakashi chán nản nhìn Naruto. Như thường lệ, Naruto vướng vào một điều gì đó phức tạp. Trên thực tế, Kakashi kết luận Naruto bằng cách nào đó đã khiến tình hình trở nên phức tạp hơn mức cần thiết.

"Và bây giờ đứa bé đang ở đâu? Bệnh viện?"

"Sakura-chan đang chăm sóc thằng bé."

"Sakura?" Kakashi chớp mắt. Anh đã biết về việc mối quan hệ ngày càng xấu đi của Naruto và Sakura nhưng anh quyết định sẽ đứng ngoài cuộc và không làm gì cả.

"Vâng. Cô ấy... sẽ chăm sóc thằng bé hôm nay. Chúng em đã tìm nhà của thằng bé suốt hai ngày qua nhưng chỉ tìm thấy một căn nhà trống."

"Tìm thấy ư? Nhưng đó là nhà nào?

Naruto thọc tay vào túi và lấy ra mảnh giấy có địa chỉ.

"... Đây là địa chỉ?"

"Vâng. Mặc dù không có gì bên trong. Cũng hơi cũ." Khi Kakashi ngừng hỏi, Naruto trở nên mất kiên nhẫn. "Vậy giờ em có thể làm gì?"

"Naruto, em có chắc thằng bé nói đây là nhà của nó không?"

"Hmm, em ấy không nói... nhưng em ấy có vẻ bị thuyết phục. Có thể nhà em ấy cũng tương tự như vậy ".

"Ngôi nhà này?" Kakashi hỏi lại khi Naruto dậm chân sốt ruột.

"Còn thằng bé thì sao?"

Kakashi nhìn anh đầy mong đợi nhưng lại quay đi khi không nhận được câu trả lời như mong muốn.

"Thằng bé trông như thế nào?"

"Tóc vàng hoe. Mắt xanh. Em nhớ là y tá đã nói thằng bé khoảng bốn tuổi."

"Tôi sẽ cho em biết nếu chúng tôi tìm thấy bất cứ điều gì." Kakashi liếc nhìn tờ giấy lần nữa, phẩy tay để Naruto rời đi.

"Vậy là sao?? Thầy không định cử luôn một đội tìm kiếm hay phát hành một thông báo gì đó sao?"

"Naruto." Giọng Kakashi trở nên nghiêm túc.

Naruto nhíu mày, anh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Kakashi: "Có rất nhiều trẻ em bị mất tích hoặc bị lạc. Có rất nhiều bậc cha mẹ bỏ rơi con mình hoặc biến mất không dấu vết. Chuyện này... làm em rất lo lắng, nhưng một mình thì không thể, giờ em còn có việc khẩn cấp phải làm."

Kakashi ngồi trầm ngâm trong im lặng nhìn Naruto đứng dậy.

"Thầy càng ngày càng giống ông già Sandaime đấy."

"Em sẽ hiểu khi ngồi vào chỗ của tôi."

"Chào thầy." Naruto quay lại, vẫy tay chào tạm biệt. Kakashi dạo này hiếm khi bĩu môi nữa. Có lẽ anh ấy đã quá lớn tuổi để nó hoạt động hiệu quả.

Kakashi liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn Naruto bước đi. Anh ta gọi một thư ký vào văn phòng, yêu cầu tìm lại đồ đạc hợp pháp về người thầy quá cố của mình.

Anh không nghĩ rằng Naruto sẽ nhận ra nhà của bố mẹ mình.

**

Bóng tối bao trùm tất cả. Cành cây và lá cào xước và kéo cậu khi cậu đi xuyên qua một khu rừng tối tăm. Cậu không muốn gì hơn là tìm được lối thoát. Cậu muốn về nhà.

Một bóng đen đi theo cậu. Theo dõi cậu. Dù cậu có chạy nhanh đến đâu thì bóng người đó vẫn bám sát phía sau.

Cậu vấp ngã và ngã. Và cứ rơi, rơi mãi, rơi sâu hơn vào một cái hố không đáy. Bóng tối bao phủ lấy cậu. Siết chặt cậu. Làm cậu ngạt thở.

Cậu ngồi dậy, ôm chặt tấm chăn vào ngực. Ánh sáng chiếu vào phòng qua tấm rèm mỏng. Ánh sáng ban mai xua tan những góc tối của căn phòng. Nó mang lại cho cậu chút an ủi. Căn nhà yên tĩnh, nhưng cậu nghe thấy tiếng lê bước phát ra từ hành lang.

"Mẹ?" Không có ai trả lời. Shin bò ra khỏi chăn và đứng dậy, quan sát căn phòng có ánh sáng mờ ảo. Mặc dù bản thân ngôi nhà này không quen thuộc nhưng có một vài thứ xung quanh mà cậu nhận ra. Một chiếc đĩa đặt cao trên giá sách; một món quà từ bà ngoại của cậu dành cho mẹ, một 'khung bay' mà mẹ cậu thích. Cậu không biết điều đó có nghĩa là gì.

Chiếc gối đan bằng tay màu cam mà cha cậu làm cho mẹ nằm trên ghế dài. Cậu nhớ cha đã kể cho cậu một câu chuyện dài ngớ ngẩn về việc ông đã làm cách nào để giúp mẹ ngủ ngon vào ban đêm.

Bức chân dung của mẹ cậu và ông bà ngoại cậu treo trên tường. Mẹ luôn trông rất khó chịu trong bức ảnh. Mẹ kể với cậu rằng ông ngoại của cậu lúc đó vừa kể xong một câu chuyện cười ngớ ngẩn đáng xấu hổ.

Những đồ vật quen thuộc, những người quen thuộc, những địa điểm quen thuộc... nhưng bố mẹ cậu lại không biết cậu, người bán ramen hay y tá cũng vậy. Ngôi nhà của cậu trống rỗng và thiếu rất nhiều thứ. Cậu vắt óc suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Đây có phải chỉ là một giấc mơ tồi tệ? Cậu tự véo vào người mình, nhưng đúng như dự đoán, nó khá đau.

"Yehh!" Đôi tay nào đó vòng qua người cậu, nâng cậu lên không trung. Cậu bé hét lên vì cuộc xâm lược bất ngờ. Tiếng bước chân từ hành lang đột ngột dừng lại rồi sau đó tiếng bước chân bắt đầu dồn dập trên hành lang.

"Chuyện gì vậy?!" Sakura bước vào phòng khách, lo lắng nhìn quanh phòng. Naruto đứng bất động ở giữa phòng, ôm Shin vào lòng.

Naruto đã từng đề cập đến những điểm tương đồng giữa cô và Shin. Nhưng đối với cô, Naruto và Shin trông giống như cặp song sinh hơn, đặc biệt là vào thời điểm như thế này. Tóc của Shin bù xù vì mới thức dậy, còn mái tóc bù xù của Naruto thì vẫn luôn bù xù như vậy. Đôi mắt họ mở to và miệng há hốc, biểu cảm mà cô luôn thấy ở Naruto.

Sakura co rúm người, nheo mắt nhìn người lớn tuổi tóc vàng.

"Cậu đang làm gì trong nhà tôi vậy Naruto?!"

Naruto nhanh chóng đặt đứa trẻ xuống sàn, đưa hai tay ra phòng thủ.

"S-Sakura-chan, tớ chỉ đến để thăm Shin thôi!"

"Cậu 'thăm' em ấy bằng cách làm em ấy sợ hãi?!" Sakura túm lấy áo khoác Naruto và kéo cậu về phía cửa.

Mẹ cậu luôn tức giận như vậy, bố cậu cũng sẽ cười nhiều như bây giờ. Shin luôn thắc mắc tại sao bố lại cười toe toét khi bị mắng, nhưng cậu đã kết luận rằng bố cậu rất thích làm mẹ cậu tức giận. Cậu che miệng lại để giấu đi tiếng cười khúc khích của mình.

Sakura ném Naruto ra khỏi cửa, đóng sầm nó lại sau lưng cậu.

"Sakuraaaaa-channnn," Naruto rên rỉ từ phía sau cánh cửa.

"Shin, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mới nhé?" Sakura chắp hai tay lại và mỉm cười, phớt lờ tiếng ồn ào ngoài cửa. Cô nghĩ có lẽ cuộc xung đột diễn ra vào sáng sớm có thể khiến đứa trẻ khó chịu, nhưng Shin chỉ mỉm cười và tự mình đi về phía phòng tắm.

Họ cùng nhau ăn sáng trước khi rời khỏi nhà. Khi Sakura khóa cửa lại, cô cảm thấy có ai đó kéo ống quần mình. Bé Shin chỉ vào sàn nhà trước mặt họ. Naruto vẫn nằm trên sàn, co đầu gối lên ngực. Anh ấy thể hiện hành động trẻ con nhất mà cô từng thấy trong một khoảng thời gian dài. Ngay cả môi dưới của anh cũng đang run rẩy.

"Nghiêm túc đấy, Naruto." Sakura bực bội và bế Shin đang cười khúc khích lên, bước qua cơ thể Naruto..

"Sakura-chan, làm ơn?" Anh đứng dậy khỏi sàn, ngần ngại đi theo. Khi Sakura quay đầu và trừng mắt nhìn anh, anh liền xẹp xuống. Chắc cô ấy buồn về chuyện đêm qua lắm. Hoặc ít nhất là vào khoảng sáng nay. Anh đút hai tay vào túi, thở dài.

Khi họ đã đi đủ xa, Sakura đặt Shin xuống đất nhưng vẫn giữ tay con một cách bảo vệ. Shin hơi quay lại, vẫy tay háo hức.

"Gặp lại sau, papa!!"

Naruto chớp mắt. Và lại chớp mắt. Anh rút tay ra khỏi túi, vẫy tay đáp lại. Sakura lắc đầu không hài lòng, nhưng dường như cô ấy cũng đang mỉm cười một chút. Một cảm giác dâng lên trong lồng ngực anh khi họ bước đi. Anh đã cảm nhận được điều đó trước đây trong những hoàn cảnh cụ thể.

Anh bằng lòng với những gì mình có. Bạn bè là gia đình của anh ấy, đó là những gì anh thực sự cảm thấy. Hoặc là anh chỉ đơn giản nghĩ vậy.

Shin gọi anh là 'ba', ngồi cùng bàn với anh và Sakura... thậm chí anh còn nhìn thấy cô bế Shin lên giường. Tuy anh đang hài lòng với những gì mình có... nhưng anh ấy muốn nhiều hơn nữa. Không phải với ai khác. Và không phải với.... cô ấy.

Naruto chợt cắn ngón tay cái một cách lo lắng. Anh đang dần quay lại những thói quen cũ. Những thói quen mà Sakura cho là 'không phù hợp'. Cô tránh mặt anh hàng tháng trời với mục đích 'giúp' anh kết thúc... 'mối quan hệ' của họ. Làm sao anh có thể bày tỏ rằng anh muốn ở bên cô đến mức nào? Liệu anh có thể tránh được cảm giác tội lỗi mỗi khi nhớ ra mình nợ Hinata rất nhiều không? Tại sao anh lại không có cảm giác như vậy với cô ấy?

Shin đã ở đây. Sakura bớt phớt lờ anh hơn. Bây giờ cô đang nói chuyện với anh, ngay cả khi họ chỉ nói về một cậu bé mà họ tình cờ gặp. Naruto thích giả vờ mọi thứ vẫn như trước đây.

Điều gì sẽ xảy ra với họ khi Shin cuối cùng sẽ trở về nhà?

Vậy, còn điều gì sẽ xảy ra nếu... Shin không bao giờ tìm được nhà của mình?

Tiếng xào xạc trong bụi cây làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh. Anh chỉ vừa mới nhận ra khu vực xung quanh mình trở nên yên tĩnh đến mức nào. Làm sao anh lại bỏ lỡ sự hiện diện nặng nề gần gũi với anh như vậy? Bây giờ không thể có nhiều người sẽ theo dõi anh được.

"Ai đó?" Anh thắc mắc hỏi.

Naruto căng thẳng khi bụi cây xào xạc nhiều hơn. Anh chờ đợi, chuẩn bị lao tới hoặc tự vệ. Khi một con thỏ nhảy ra khỏi bụi rậm, nó thư giãn một lúc. Việc nhìn thấy một con thỏ vào thời điểm này trong năm có vẻ bình thường... nhưng không phải con thỏ đã tạo ra sự hiện diện đó.

**

Bây giờ cậu không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa. Họ chắc chắn là cha mẹ của cậu, ngay cả khi họ đã quên và còn hành động có chút kỳ lạ.

Mẹ cậu luôn nắm tay cậu thật chặt, bà luôn làm như vậy khi họ cùng nhau đi mua sắm. Môi trường xung quanh họ đã thay đổi một chút so với những gì cậu nhớ, nhưng mọi thứ vẫn như cũ.

Họ là cha mẹ của cậu... nhưng bằng cách nào đó, họ đã quên mất cậu. Cả hai đều như vậy. Họ quên mất nơi họ sống và họ quên Konoha từng trông như thế nào. Họ thậm chí còn quên mất rằng họ sống chung một ngôi nhà!

Shinachiku mỉm cười với chính mình. Chỉ cần cậu nhớ được thì cậu sẽ cố gắng giúp họ nhớ lại. Vấn đề duy nhất cậu gặp phải là tìm ra cách để làm điều đó...

"Chúng ta tới rồi, Shin. Chị đã muốn mua sắm ở đây mãi mãi~ việc đó thật thư giãn có phải không?"

Shin chớp mắt, nhìn lên cửa hàng mua sắm. Nơi này đã quen thuộc với cậu. Rốt cuộc, thỉnh thoảng cậu vẫn ở đây hàng giờ cùng mẹ để mua sắm quần áo.

"Chúng ta đến đây mọi lúc." Shin sửa lại lời của Sakura

"Ồ, vậy ba mẹ em thường mua sắm ở đây à?"

"Vâng." Shin ngước nhìn mẹ mình, quyết tâm khơi dậy một số ký ức. "Mẹ còn nhớ không??"

Sakura cau mày. Shin trước đây có vẻ thực sự nhầm họ với ba mẹ cậu bé... nhưng giờ cô nhìn thấy sự chắc chắn trong mắt cậu. Cô nhẹ nhàng kéo cậu sang một bên, cúi xuống để nhìn vào mắt cậu.

"Shin... Chị không cố làm em buồn, nhưng chị và anh Naruto không phải là ba mẹ của em." Sakura chờ đợi một sự nhận thức nào đó xảy ra, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là một cái cau mày. Cô nhíu mày nói thêm. Sự bối rối của cậu bé đã trở thành... bướng bỉnh từ khi nào? "Shin-"

"Xin lỗi, cô muốn mua gì?"

Sakura đứng dậy, nhìn nhân viên cửa hàng với ánh mắt bày tỏ sự hối lỗi.

"Vâng xin lỗi." Cô lại nắm tay Shin, kéo cậu vào cửa hàng, cậu không hề phản kháng. Vấn đề của cậu tạm thời bị lãng quên khi đôi mắt lục bảo của Sakura bắt gặp bộ sưu tập quần áo trẻ em. Cô luôn muốn bước vào để ngắm nhìn, ngất ngây trước những bộ trang phục thu nhỏ trông như vừa vặn trên người một con búp bê. Nhưng không thể, sẽ rất kỳ lạ khi bước vào qua cửa hàng dành cho trẻ em với tư cách là một người trưởng thành mà không có trẻ em trong tương lai gần.

Những suy nghĩ về gia đình tràn ngập tâm trí cô khi cô bước sâu hơn vào cửa hàng để đến gian hàng dành cho trẻ em. Cô thật sự mong muốn có một gia đình. Một người chồng, một đứa con. Một ngôi nhà cho riêng mình, cô luôn có giấc mơ như vậy.

'Cậu vẫn nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra à?' Ino trêu chọc.

'Tất nhiên rồi. Và tớ sẽ làm điều đó trước cậu.'

Cô co rúm người lại. Tại sao cô ấy lại nói những điều ngu ngốc như vậy, ngay cả khi đã trưởng thành? Cô tự mắng mình, lục lọi trong giá đựng áo phông. Lập gia đình không phải là một cuộc đua. Ngoài ra, kẻ mà cô dành phần lớn cuộc đời để theo đuổi trước đây đã mất tích sau trận chiến. Theo tất cả những gì cô biết, anh đã lập gia đình ở một nơi nào đó ở một vùng đất xa xôi.

Cô lại lắc đầu. Tại sao cô vẫn ép mình phải quan tâm? Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ không bao giờ có được một viên kẹo mà cô mong muốn. Điều đó làm cô khó chịu, ngay cả khi cô tự nhủ phải vượt qua nó.

Tệ hơn nữa, ngay cả mối quan hệ đối với Naruto cũng khiến cô khó chịu. Cô đã dành rất nhiều thời gian để cố gắng đẩy anh ra và hơn nữa, đẩy anh về phía Hinata. Cô nghĩ rằng cô sẽ hài lòng và chúc phúc cho anh. Nhưng tại sao, khi nghĩ đến họ đã cùng nhau... cô không thể xác định được những cảm xúc đang chạy qua mình. Tội lỗi? Thất vọng? Khó chịu... hay khao khát? Cho dù cô có phớt lờ họ thế nào thì họ vẫn luôn xuất hiện trước mắt cô. Và rằng, anh luôn quay trở lại...

"Mẹ?"

Bị phân tâm, Sakura nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Shin. Những suy nghĩ nội tâm của cô hẳn phải quá rõ ràng để bị ai đó nhìn chằm chằm. Cô tập trung lại vào nhiệm vụ của mình, cúi xuống xoa đầu bạn nhỏ. Bạn nhỏ có vẻ thích điều đó nên đã cười khúc khích.

"Shin, hôm nay chúng ta đến đây để mua quần áo cho em. Em có thể... chọn ra vài cái em thích và cho chị xem được không?"

"Thật sao ạ?"

"Thật. Chị sẽ mua cho em hết." Sakura mỉm cười trấn an. Trong một khoảnh khắc, cậu bé trông có vẻ choáng ngợp với nhiệm vụ được giao. "Miễn là nó không phải màu cam..."

"Con hiểu rồi ạ!" Shin chạy giữa các giá treo quần áo và suýt vấp ngã. Mọi thứ dường như đang diễn ra rất tốt! Cậu được phép tự mình chọn quần áo VÀ mẹ cậu ấy dường như cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó. Không được phép mặc quá nhiều quần áo màu cam, chỉ có mẹ cậu mới nói như vậy.

Có lẽ mẹ cậu biểu hiện thất thần vì đang nhớ lại...?

Shin chợt ôm đầu và rên rỉ. Bất chấp những nỗ lực hết sức của cậu, không có gì có ý nghĩa gì cả. Một ngày nọ, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng ngày hôm sau, mọi thứ đã thay đổi. Cậu nhẹ nhàng chọc vào lớp vảy trên chân tóc của mình. Đó là bằng chứng duy nhất còn lại cho thấy cậu đã bị đập đầu vào một thời điểm nào đó. Chắc hẳn cậu cũng đã quên mất điều gì đó. Một điều gì đó đã khiến mọi thứ đảo lộn.

Shin dựa vào một chiếc hộp nhỏ, lơ đãng nhìn chiếc áo hoodie màu xanh lá cây được gấp gọn gàng.

Điều cuối cùng cậu nhớ là đang ở nhà. Mẹ cậu đang ngủ trưa. Hiện tại bà ấy luôn mệt mỏi như vậy vì bụng của bà ấy quá to... thứ mà mẹ cậu đang mong chờ. Em gái của cậu đã đến rồi à? Shin lắc đầu, cố gắng tập trung vào trí nhớ của mình.

Có một lần, bố cậu phải đi làm. Họ không thể đi dạo trong rừng như thường lệ. Cậu đã không có một cuốn sách mới nào để đọc và chẳng có gì trên tivi cả trong một khoảng thời gian. Và vì vậy... cậu đã cố gắng tự mình đi dạo...để tìm kiếm...

Một tiếng nổ làm Shin giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cậu bé đứng dậy, quan sát khu vực xung quanh. Không có gì rơi xuống, và không có ai ở gần cậu. Có lẽ nào cậu đã tự tưởng tượng ra nó? Shin nhún vai và tập trung nhìn về hướng chiếc áo hoodie màu xanh lá cây. Cậu mặc kệ dòng suy nghĩ, bây giờ cậu đang cảm thấy phấn khích khi bản thân đã tìm thấy một chiếc áo khoác có màu sắc yêu thích.

Một cơn đau khác chợt ập tới làm cậu giật mình lần thứ hai. Nó đến từ cửa sổ. Cậu quay lại nhìn... nhưng dường như không có gì khác thường cả. Cậu đến gần cửa sổ phía trước cửa hàng, tựa trán vào kính. Cậu nheo mắt nhìn ra dòng người đi bộ buổi sáng sớm đi làm và đi học. Ít nhất cậu không phải đến trường vào lúc này.

Đột nhiên, một viên sỏi đập vào kính, ngay giữa hai mắt. Nếu chiếc kính không có ở đó, nó sẽ đập vào mặt cậu. Shinachiku hét lên, loạng choạng rời khỏi cửa sổ và vô tình làm rơi chiếc áo hoodie.

"Shin?"

"Con không sao!" Cậu nói to, đáp lại quan tâm của mẹ cậu. Cậu đến gần cửa sổ, không dám tựa mặt vào đó nữa. Mọi người đi ngang qua mà không biết đến sự hiện diện của cậu. Không ai có vẻ nghi ngờ hay hèn hạ đến mức ném đá vào cậu cả. Ai đó đã ném một viên sỏi vào cậu. Nhưng tại sao?

Một viên sỏi khác xuất hiện nhưng không tới được cửa sổ. Nó lướt qua mặt đất, thu hút sự chú ý của cậu. Một viên sỏi khác xuất hiện sau nó. Sau đó, thêm vài viên khác nữa. Và cứ tiếp tục như vậy. Những viên sỏi xếp thành từng hàng một. Những tảng đá rơi xuống giữa đám đông, khiến những người qua đường không để ý đến. Shinachiku chăm chú nhìn, cậu không thể rời mắt được.

Cuối cùng, cậu đã nhìn thấy nguồn gốc của những tảng đá. Rừng. Một bàn tay vươn ra từ bụi cây, từ từ đặt một viên sỏi cuối cùng xuống đất. Bàn tay vẫy vẫy, ra hiệu cho cậu bé lại gần. Shinachiku ngập ngừng lắc đầu. Dù tò mò nhưng cậu biết rõ là không nên đi theo một bàn tay bí ẩn từ trong bụi rậm. Bàn tay lùi vào trong bụi cây, rồi chợt có một bóng người bước ra.

Shinachiku trố mắt. Cha cậu đứng ở đó trong bộ áo choàng hokage đen đỏ và chiếc quần màu cam. Mái tóc của anh chỉ vừa đủ che khuất đôi mắt. Cuối cùng anh đã trông bình thường trở lại. Nhưng nó gần như có vẻ không thực.

"Cha?"

"Shin-chan, con đang làm gì ở đây thế?" Anh đặt tay lên hai bên vai con, nhìn con bằng ánh mắt quan tâm. "Cha mẹ lo cho con lắm đấy,ttebayo!"

"Cha đã nhớ ra rồi sao?" Sáng nay cha anh vẫn còn mất trí nhớ. Nhưng bây giờ...

"Nhớ cái gì?" Cha anh cau mày, gãi đầu. "Cha không nhớ mình đã quên cái gì."

"Cha đã quên tất cả mọi thứ!" Shinachiku phủi tay, thể hiện sự thất vọng của mình.

"Ồ, có lẽ cha đã quên béng mất việc là cha đã quên!" Naruto cười khúc khích. Anh quỳ một chân xuống, dang rộng cánh tay. "Nhưng thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta về nhà thôi."

"...Sao ạ?"

"Nhanh lên nào, Shinachiku. Chúng ta không muốn để Sakura-chan đợi phải không? Mẹ con sẽ khó chịu nếu em gái con đến trước khi chúng ta kịp quay lại." Anh đưa tay ra hiệu cho cậu lại gần. "Chúng ta về nhà thôi."

"Chúng ta có thể về nhà được ạ?"

"Tất nhiên rồi." Cha anh cười toe toét, giống như ông vẫn thường làm.

Shinachiku mỉm cười. Cậu rất thích nhìn mẹ trêu chọc và mắng mỏ bố nên cậu muốn về nhà càng sớm càng tốt. Cậu nhớ ngôi nhà, đồ chơi và căn phòng của mình. Cậu nhớ bố mẹ trong những hành động bình thường. Cậu lao vào vòng tay của cha mình, nhưng có gì đó đã giữ anh lại.

Cậu cố gắng loại bỏ thứ đang giữ anh ở nguyên vị trí. Cậu càu nhàu và vặn vẹo, nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể thoát ra được. Cậu bối rối ngước lên nhìn. Cha cậu vẫn cúi mình ở đó, mỉm cười ấm áp.

"Đừng lo lắng, Shin-chan."

"Giải!"

Shinachiku ngừng vùng vẫy khi có ai đó hét vào tai cậu và một luồng năng lượng chạy xuyên qua cơ thể cậu. Cậu vặn vẹo, sau đó cực kì sốc khi thấy mẹ đang giữ cậu tại chỗ.

"Shin, em có sao không??" Sakura ôm chặt lấy cậu, cô không có ý định buông ra. Một đám đông nhỏ tụ tập xung quanh họ, cậu không nhận ra họ đã đứng đó từ trước.

Cậu quay lại nơi cha cậu đang đợi cậu... nhưng ông ấy đã biến mất.

"Shin, em đang nói chuyện với ai thế? Người đó đâu rồi?" Sakura lo lắng hỏi. Cô đã mang theo một đống quần áo từ cửa hàng đi ra mà quên bỏ chúng lại khi nhận ra Shin đã rời khỏi cửa hàng. Đứa trẻ bước ra ngoài bìa rừng và thật may Sakura đã bắt được cậu bé.

"Con đang... nói chuyện với ba. Cả hai định về nhà."

Sakura lại liếc nhìn về phía khu rừng. Không có ai ở đó... hoặc có thể là không còn nữa. Ai đó đã dùng ảo thuật lên cậu bé. Một ảo thuật cực mạnh.

"Này, cô!"

Người chủ cửa hàng bối rối lao về phía họ. Mặt cô ấy đỏ bừng vì cố gắng bắt kịp tốc độ của Sakura. Sakura ôm Shin vào lòng, từ tốn bước đến chỗ người phụ nữ.

"Tôi xin lỗi! Tôi cần phải bắt kịp đứa nhỏ. Bây giờ tôi sẽ trả tiền mọi thứ ngay lập tức." Cô cúi đầu xin lỗi.

Người phụ nữ tuy có vẻ bực bội, nhưng dường như đã chấp nhận lời xin lỗi của Sakura rồi họ quay lại cửa hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top