Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "A, Shinichi cháu ra đây rồi. Vậy để bác ra ngoài mua chút đồ ăn trưa trước. Hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi nhé." Nói rồi, bác tiến sĩ bước vội ra cửa, trước khi đi còn quay lại nháy mắt cổ vũ Shinichi.

Im lặng.

Sau tám năm xa cách, tất nhiên Shinichi và Shiho có rất nhiều điều muốn hỏi, nhiều điều cần nói. Vậy mà...bây giờ hai người lại chần chừ chờ đợi người kia mở lời trước. Cuộc sống của mỗi người trong tám năm ấy, cả Shinichi và Shiho, với sự thấu hiểu của mình về đối phương, có lẽ đều đoán được phần nào.

Trước mặt Shinichi, vẻ ngoài Shiho bây giờ có một chút thay đổi. Cô cao hơn, quyến rũ hơn,...thế nhưng mái tóc nâu đỏ ngang vai, khuôn mặt lạnh lùng thoáng nỗi buồn man mác, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy gai nhọn thì vẫn luôn như vậy. Cậu luôn mong nhớ cô, suốt tám năm qua. Ngày cô biến mất ở ngay trước mắt, dù thấy trống rỗng nhưng cậu biết, cô vẫn có một cuộc đời khác, sống thật tốt ở một đất nước nào đó trên thế giới này. Cái cậu lo sợ hơn cả là khi cậu được gặp lại cô, nhưng cô lại không nhớ ra cậu là ai, hai người từng có quan hệ như thế nào, lúc ấy hẳn sẽ đau đớn vô cùng. Và cậu khoá chặt những cảm xúc ấy lại trong lòng mà trưởng thành, không hề để ý tới những cô gái muốn theo đuổi cậu, kể cả Ran. Nhưng cậu cũng không có đủ dũng khí để đi tìm cô, cậu cứ sống ngày qua ngày như vậy, mặc cho nỗi nhớ dày vò hằng đêm. Rồi Shinichi theo cha mẹ sang Anh du học vào năm mười bốn tuổi, gặp gỡ, kết bạn với nhiều người, nhưng không có ai cho cậu những cảm xúc như khi cậu ở bên Ai. Nụ cười dễ thương nhưng không thực sự hạnh phúc, những lần giận dỗi, những trò đùa vui vẻ, những lần tâm sự chỉ có hai người, những kí ức về cô chưa từng phai mờ, luôn rõ ràng và sống động như chỉ mới hôm qua...

Những dòng suy nghĩ cứ tuôn ra trong đầu Shinichi, khiến cậu gần như quên mất người con gái cậu mong nhớ bấy lâu nay đã ở trước mặt mình, tới khi Shiho vẫy vẫy tay trước mặt, thì Shinichi mới giật mình bừng tỉnh.

"Shinichi, Shinichi...Này, làm thế nào mà cậu biết tớ sẽ quay về Nhật để đến sân bay chờ tớ vậy?" Shiho hiếu kì hỏi.

"À, cái đó...ừm...khoảng một tháng trước, có một chị FBI tên là Akemi, đến tìm bác Agasa hỏi lại một số thông tin về tổ chức Mafia đã bị phá huỷ nhiều năm trước để bổ sung vào hồ sơ của FBI, và rồi khi bác Agasa nói về cậu, thì chị ấy nói rằng em gái chị ấy trông rất giống cậu. Sau khi bác tiến sĩ kể lại câu chuyện của Ai, hai người đó ngồi xuống khớp các thông tin lại với nhau thì mới dám khẳng định cậu chính là Ai-chan ngày trước và là em gái Shiho của chị ấy bây giờ. Khoảng một tuần sau khi chị ấy quay trở lại Mỹ, thì có nhắn với tớ và bác Agasa hôm nay hãy ra sân bay đón cậu, có khả năng khi quay về đây, cậu sẽ nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng sáng nay bác Agasa có cuộc hẹn quan trọng với khách hàng nên tớ đành đi một mình. May mà ra đến chỗ kí gửi hành lí thì gặp được cậu, nếu không chắc tớ phải đi tìm mệt nghỉ luôn." Shinichi tuôn ra một tràng dài, nói chuyện rất thoải mái. Và khi cậu nói về chị Akemi, để ý thấy Shiho thoáng mỉm cười, cậu có cảm giác thật vi diệu - cái cảm giác mà cậu luôn mong muốn tìm lại suốt bao lâu nay.

"Ra vậy. Thảo nào khi chị Akemi bảo tớ quay trở lại Nhật, chị ấy còn mỉm cười rất bí ẩn nữa chứ. Dạo này cậu thế nào?"

"Thì cũng không có gì đặc biệt lắm. Nhưng ngày trước cậu đoán tài thật đấy, biết được tớ sẽ trở thành một thám tử, còn Ran đoạt được giải Karate cấp thành phố. Đến năm tớ mười bốn thì bố mẹ đưa tớ sang Anh, bác Agasa cũng sang Anh sống một thời gian để tham gia vào dự án nghiên cứu chế tạo Robot. Tớ tiếp tục học ở Anh đến hết năm ngoái, thì trở lại Nhật để học nốt lớp mười hai. Sang năm tớ sẽ sang Mỹ cùng bố mẹ để theo học tại khoa luật trường Havard. Tớ đã hoàn thành xong hồ sơ nhập học rồi." Shinichi hào hứng kể. "Còn Ai-cha-- à Shiho thì sao?"

" Tớ thì vừa hoàn thành xong chương trình đại học tại khoa Hoá Sinh của trường Havard, và sẽ tiếp tục học lên cao để lấy bằng thạc sĩ, đồng thời làm trợ giảng cho một giáo sư bên khoa Hoá."

"Shiho giỏi thật đấy, lúc nào cũng hơn tớ." Shinichi phụng phịu nói, với cái giọng trẻ con kinh khủng.

Shiho bị vẻ trẻ con của cậu làm cho nghẹn lời. May thay, lúc ấy bác Agasa cũng vừa bước vào, vui vẻ nói:

"Nào, ăn trưa trước đã. Ai-chan tối nay phải nấu một bữa thật ngon cho bác và Shinichi nhé. Bác nhớ mấy món của cháu lắm đó!"

"Được thôi ạ. Mà gần đây bác thường xuyên ăn đồ ăn nhanh phải không? Nhìn thế này là thấy rõ bác đã quên sạch những gì cháu dặn rồi. Vậy thì từ giờ cháu sẽ chỉ nấu cho bác toàn đồ chay thôi." Shiho nói với vẻ nghiêm khắc, y như lúc trước. Bác Agasa ngượng ngùng cười rồi cả ba người bước vào bếp.

***

Ba năm sau

"Shiho này, em nhất định phải lôi anh đi rồi mua cả đống đồ thế này hả?" Shinichi phờ phạc hỏi, tay trái xách theo mấy cái túi đồ hàng hiệu của Shiho, tay phải là đủ loại thực phẩm chay dành riêng cho bác Agasa cùng một vài món đồ linh tinh khác.

"Tất nhiên rồi, mình em sao mang nổi chỗ đồ này. Đi xe thì tốn xăng, lại có hại cho môi trường, trong khi căn hộ của em lại ở gần khu mua sắm ." Shiho vừa nói vừa cười thật vui vẻ, mặc cho Shinichi khổ sở nhăn nhó đi đằng sau. "Ghé vào quán cà phê này ngồi đi, coi như em trả công cho em bằng một cốc cà phê nhé."

"Nghe có tình người hơn rồi đó."

Vào trong quán cà phê, sau khi Shiho và Shinichi ngồi xuống ghế, đặt 'cả tấn' đồ xuống. Shinichi bất ngờ hỏi một câu chẳng liên quan:

"Shiho này, hồi nhỏ khi anh hỏi em có hứa sẽ không bao giờ tránh mặt anh, và có tiếp tục làm bạn với anh không, em có nhớ sau đó sau đó anh còn hỏi gì không?"

"Anh hỏi khi lớn lên em có đồng ý lấy anh không, phải không nhỉ?" Shiho trả lời theo phản xạ tự nhiên, hoàn toàn không để ý rằng lời đó nói ra vào lúc này có ý nghĩa 'nhạy cảm' thế nào. Đến khi nhận thức được, cô mời cứng đờ người, nhìn vào đôi mắt đẹp của Shinichi.

"Bây giờ tụi mình lớn rồi, vậy em có đồng ý không?" Shinichi dịu dàng hỏi, đặt lên bàn một chiếc nhẫn đính kim cương được chạm trổ tinh xảo, trên thân nhẫn có khắc chữ 'SxS Forever'.

Shiho nhanh chóng lấy lại tinh thần, hơi nhếch môi. "Được rồi, nếu anh tặng kèm quà cầu hôn là mười chiếc túi trong bộ sưu tập mới nhất của Prada, thì em sẽ suy xét."

Shinichi mặt mũi chết lặng nhìn Shiho, có vẻ kế hoạch cầu hôn của anh đã hoàn toàn đổ bể rồi. "Shiho, em nghĩ anh đào đâu ra tiền để mua được chứ. Cái nhẫn này đã ngốn mấy tháng lương của anh rồi đấy."

"Em chỉ đùa thôi mà!" Shiho nói, mỉm cười vui vẻ. Thế nhưng Shinichi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Shiho lại tàn nhẫn giáng cho anh cú thứ hai. "Vậy chín cái nhé!"

"Shiho, em đúng là biết cách giết người. Chỉ một cái thôi!"

"Tám."

"Hai đi mà."

"Không được, ít nhất là sáu!"

"Ba cái thôi, cứ đà này anh còn đâu ra tiền cưới em nữa."

"Ba cái, anh nhớ đấy nhé." Shiho mỉm cười đắc thắng. "Sau này nhất định phải mua đủ cho em, không được thiếu dù chỉ một cái." Cuối cùng cô cũng chịu đưa ngón áp út ra.

"Rồi rồi, anh hứa mà." Shinichi đeo nhẫn vào đôi tay mảnh khảnh của cô, dù đã thành công đeo được nhẫn lên tay cô nàng lắm chiêu này nhưng vẫn không khỏi lệ rơi đầy mặt vì buổi cầu hôn không còn nửa mảnh lãng mạn của mình.

                                                                             ******

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top