Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày hôm sau tỉnh dậy, yunjin thấy khoẻ hơn một chút. tuy vẫn còn đau đầu nhưng chẳng nặng đến mức phải làm phiền đến em.

từ lúc có được số của kazuha, yunjin tận dụng mọi thời gian rảnh để nhắn tin với em. thành ra việc đầu tiên yunjin làm sau khi mở mắt chính là cầm điện thoại lên nhắn cho kazuha.

jenaissante:
chào buổi sáng, zuha!
chị đỡ bệnh rồi này
thật may vì hôm qua có em chăm sóc

kazuha đã dậy rồi, nên em trả lời chị ngay lập tức.

zuhazana:
chào buổi sáng yunjinie :)
em đang nấu mì, chị có muốn ăn không?

jenaissante:
chị sang đấy ngay

tin nhắn vừa được gửi qua, yunjin đã tức tốc lao vào nhà vệ sinh. chị chuẩn bị lẹ ơi là lẹ vì yunjin mong được gặp em lắm rồi.

chả hiểu sao vừa dành cả ngày hôm qua bên kazuha mà ngủ một giấc dậy yunjin đã thấy nhớ em cực kì.

yunjin gõ gõ cửa, miệng còn lẩm bẩm "zuha ơi zuha à." mà em đâu có nghe thấy được đâu. chị chỉ gọi thế vì thích tên em thôi.

"yunjinie! chị vào đi, đợi em chút là sẽ có mì ngay á." - cánh cửa mở ra, kazuha vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của em. yunjin ngắm nghía em một lúc chứ chưa vội bước vào.

"trông em đáng yêu quá."

kazuha đỏ mặt. em quay vội vào trong để tránh ánh mắt của chị. kazuha để ý yunjin hay nhìn em lắm. kazuha không khó chịu đâu, em ngại nhiều hơn.

"chị ăn xong nhớ uống thuốc đấy. còn nữa, hôm nay còn chưa hết bệnh thì chị đừng vội làm việc. nếu mệt thì nhớ ngủ một giấc, tối đừng thức khuya sáng tác nhạc nữa." - kazuha nói một mạch. em chào đón yunjin bằng những câu quan tâm nhưng lại nói với giọng điệu mắng mỏ.

kazuha nheo nheo mắt lại, trông em đáng yêu lắm. thành ra yunjin đang bị mắng mà đâu có thấy sợ.

"kazuha muốn nghe bài mới của chị không? là bài đêm trước em nghe được ấy."

"cho em nghe trước có được không?"

"không sao, chị viết bài này cho em mà." - yunjin nói khi mắt đã dán vào cái điện thoại để tìm file chứ nào dám nhìn em.

kazuha đâu có ngờ được, nên tự nhiên tim em lại đập thình thịch, chắc là do em hồi hộp thôi.

giai điệu quen thuộc vang lên, nhưng lần này còn có thêm giọng hát ngọt ngào của yunjin nữa.

bài hát nói về việc theo đuổi ước mơ làm cho kazuha nhớ đến ballet. em vẫn luôn như vậy, cất gọn ballet vào một góc nhỏ trong tim. được viết và được trở thành một nhà văn khiến em hạnh phúc, hiển nhiên rồi, nhưng ballet là điều đặc biệt nhất. đã lâu lắm rồi em không múa ballet, nhưng kazuha vẫn còn nhớ như in những cảm xúc mà chỉ ballet mới có thể đem lại.

"kazuha, có một điều chị muốn hỏi em." - yunjin lên tiếng, chị hít một hơi sâu để chuẩn bị tinh thần - "em muốn múa ballet lại không?"

kazuha bất ngờ lắm, đã lâu lắm rồi em không múa ballet, cũng chẳng kể cho ai biết về quá khứ ấy. thế mà yunjin lại biết.

"sao chị lại biết?"

"chị từng học cùng trường với em, chị từng ngắm em múa ballet rồi." - yunjin dừng lại một chút - "căn phòng ấy lúc nào cũng chỉ có một mình em, kazuha. em toả sáng đến mức chị đã không thể rời mắt khỏi em."

yunjin đang căng thẳng lắm, chị không biết mình có nên nói về quá khứ hay không. nhưng có gì đó cứ thôi thúc chị khiến yunjin nghĩ hẳn là em vẫn còn yêu ballet nhiều lắm.

"chị ủng hộ em làm nhà văn, em viết hay lắm. chỉ là chị muốn em biết rằng, nếu em muốn, hãy tiếp tục múa ballet, khi rảnh thôi cũng được. chị đang nói với tư cách là người từng nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của em khi em được múa ballet."

"đã lâu lắm rồi, chị yunjin. em không biết giờ mình còn có thể-"

"thử đi, kazuha. chị tin em có thể, nhưng nếu em không tự tin thì hãy thử làm một vài động tác cơ bản thôi." - yunjin cắt ngang, chị không muốn em suy nghĩ tiêu cực như thế.

kazuha vẫn ngồi đấy, hẳn là em đang đắn đo lắm. yunjin biết lúc này mình phải trở thành một nguồn động lực để thúc đẩy em vượt qua rào cản ấy.

chị ôm lấy kazuha, ôm em thật chặt.

"chị tin zuha sẽ làm được mà, nhé?" - chị thỏ thẻ, vẫn chưa buông em ra.

kazuha tham lam tận hưởng sự ấm áp của chị, bỗng nhiên em thích được yunjin ôm vào lòng thế này. em biết cái ôm này đang thay yunjin truyền đến em thật nhiều năng lượng.

rồi bỗng dưng kazuha nhớ lại những buổi tập một mình của em, nghĩ đến việc yunjin đã nhìn thấy tất cả. em ngại.

yunjin lúc bấy giờ mới rời khỏi cái ôm, dù hơi luyến tiếc nhưng chị phải làm thế. để có thể được đường đường chính chính ngắm em múa ballet.

trong lúc kazuha giãn cơ, yunjin lên mạng tìm kiếm bài hát cho em. và mọi nỗ lực được đền đáp khi kazuha đứng ra xa yunjin một chút, em múa.

vẫn hệt như năm ấy, yunjin nhìn em say mê. kazuha đẹp lắm, khí chất của em khi múa ballet vẫn vậy, thu hút chị và khiến chị thích em thêm nhiều chút.

kết thúc, kazuha hơi loạng choạng, hẳn là vì lâu lắm rồi em mới thực hiện những động tác này. kazuha thấy mình hơi run run, em nhìn yunjin như thể đang chờ đợi một lời nhận xét từ chị.

yunjin vẫn im lặng, bỗng dưng kazuha cảm thấy sợ. em sợ mình vừa làm chị thất vọng, giống như em vẫn luôn làm mọi người xung quanh thất vọng.

yunjin chạy đến, lại ôm em. chị phấn khích thấy rõ, vì lâu lắm rồi mới lại được nhìn thấy em múa ballet, lại còn được nhìn ngắm với tư cách khác. yunjin hạnh phúc đến không nói nên lời.

ở trong vòng tay của chị, kazuha cho phép bản thân thở phào nhẹ nhõm. rồi nước mắt cứ từ đâu ứa ra liên tục, làm ướt cả áo yunjin.

hình như đây là lần đầu tiên em múa ballet mà không làm ai thất vọng. mọi người luôn nói rằng kazuha chưa cố gắng đủ nhiều, em luôn làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người. cả ba mẹ em cũng thấy vậy, rằng kazuha chẳng hợp với ballet chút nào.

"em múa đẹp lắm, zuha."

lần đầu tiên có người khen em. lần đầu tiên có người nhìn thấy sự cố gắng không ngừng nghỉ của em. lần đầu tiên có người nhìn ra được tình yêu to lớn em dành cho ballet.

yunjin biết kazuha đang khóc chứ, nhưng chị mặc kệ cái áo ướt xíu cũng chả sao. yunjin cứ ôm em như vậy, vỗ về em bằng những cái xoa vào lưng hay bằng những lời khen đầy chân tình của chị.

"cảm ơn em, vì đã chưa bao giờ từ bỏ."

kazuha lại khóc, em khóc còn lớn hơn ban nãy. em lúc nào cũng cố gắng hể làm vừa lòng người khác, nhưng chưa có ai nhìn thấy điều đó. họ chỉ thấy em chưa đủ, chứ không thấy em đã mệt.

kazuha khóc đến mức chân em chẳng thể đứng vững được, nhưng em khong ngã quỵ xuống như mọi lần. yunjin giữ chặt em trong vòng tay chị, từ từ dìu kazuha ngồi xuống ghế.

yunjin nâng niu và trân trọng kazuha. chị là người đầu tiên như thế. kazuha siết chặt cái ôm, lo sợ chỉ lơ là một chút là mọi cảm xúc hạnh phúc sẽ tan biến đi mất.

được ôm em thế này khiến yunjin muốn hôn kazuha một cái, nhưng chị đâu dám làm thế. yunjin còn chẳng dám thổ lộ tình cảm chứ đừng nói tới việc hôn em.

"zuha cứ khóc cho thoải mái đi, đừng ngại chị nhé. em giải toả hết lòng mình là được." - yunjin cũng ôm kazuha chặt hơn chút, để em an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top