Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Special 1: Giáng sinh của nhà ba người(ShinRan).

❀ Special 1 mừng giáng sinh muộn. Mình viết từ trước giáng sinh nhưng kẹt thi giữa kì nên giờ mới xong. Đây là câu chuyện sau khi các bạn bé đã là vợ chồng nên mình sẽ cho sang phần special. Mọi người giáng sinh an lành nha🎄

bật mí nho nhỏ là tui còn viết một special 2 của HeiKaz nữa. Hoàn thành là sẽ đăng liền🤶🏼☃️.
À, cũng xin lỗi mng vì ra chương mới chậm nhé!

.....

5 giờ chiều. Tại nhà Kudou.

"Junichi, con mang cho bố dây ruy băng ra đây nào!"

Shinichi cầm hộp quà đã vừa được gói gém cẩn thận lên, ngắm nghía. Cuối cùng anh cũng gói được một chiếc hộp quà mà không làm móp cái hộp. Thực sự đây là bài học xương máu, cả một quá trình ngồi "tích lũy kinh nghiệm" bên chiếc điện thoại vẫn còn đang bật video tua chậm.

"Nè bố."

Junichi ba tuổi, đội chiếc mũ len đáng yêu màu đỏ có quả cầu tuyết trắng trên đỉnh đầu thình thoảng lắc lư. Tay đưa sợi ruy băng màu vàng cho ông bố đang ngồi loay hoay nãy giờ.

Thằng bé đợi bố cầm lấy ruy băng, sau đó sà xuống gần Shinichi, bắt đầu bi bô. Chất giọng non nớt như ông cụ non.

"Bố làm chậm quá à, trong lúc đợi bố làm xong con đã chơi xong cái game "Truy tìm hung thủ" rồi đây này!", thằng bé tự hào khoe. Nói rồi, sợ bố mình không tin, thằng bé còn đưa điện thoại ra minh chứng.

Shinichi hết nhìn màn hình rồi lại nhìn đứa con trai ham mê suy luận trinh thám, không khỏi dở khóc dở cười. Khi biết thằng bé thích suy luận các thứ giống mình, anh rất vui. Nhưng nhóc con này mới có ba tuổi, như này có phải phát triển sớm quá rồi không?

Bởi dù sao cũng đâu có đứa trẻ ba tuổi nào như thằng bé chứ!

Vuốt nhẹ mái tóc tơ mượt của Junichi, Shinichi búng búng má sữa của thằng bé: "Nhóc con. Con mới gần ba tuổi thôi đấy, chơi cái gì lành mạnh hơn đi. Con chơi mấy cái đó mẹ con sẽ lại mắng bố nữa!"

Anh nói, sau đó lấy đi chiếc điện thoại trên tay Junichi, để sang một bên. Rồi nhổm người với lấy cuộn băng dính, làm nốt vài chi tiết đơn giản và đã hoàn thành một chiếc hộp quà xinh xắn.

Xong xuôi đâu đó, anh đứng dậy, bế con lên, đặt bé ra sofa rồi bật tivi cho thằng nhỏ.

"Junichi, ngồi xem hoạt hình và đợi mẹ về giúp bố nhé!"

Junichi vâng một tiếng. Shinichi an tâm đi vào bếp. Anh biết thằng bé rất thích bộ phim hoạt hình này nên có lẽ sẽ tạm thời ngồi yên thôi.

.........

7 giờ rưỡi tối.

"Bố ơi mẹ về!"

Junichi nghe thấy tiếng động liền ngó đầu ra. Thấy người mở cửa là mẹ thì vui vẻ hô lớn. Sau đó chạy từng bước chân ngắn ra đón mẹ. Thật là đáng yêu hết sức.

Ran bế Junichi lên. Hôm nay giáng sinh nên cô được về sớm. Chứ đáng lẽ ra là hôm nay trường có cuộc họp hội nghị vào lúc 7 giờ tối.

Cũng quên nói, Ran hiện đang là giảng viên của đại học Tokyo.

Bế con vào nhà, Ran đặt bé xuống. Junichi phấn khích nhìn mẹ bé trong bộ đồ đỏ; "Mẹ đóng vai ông già noel hả mẹ?"

"Đúng vậy!"

Ran vui vẻ trả lời hưởng ứng theo câu hỏi của con. Cô ngồi xổm xuống, thơm má thằng bé một cái:

"Ông già noel mang quà đến cho bé Junichi đáng yêu của ông đây!"

Junichi được mẹ thơm liền cười tít mắt. Dù bé biết rằng ông già noel không có thật. Bé biết mà. Biết từ năm hai tuổi rồi cơ. Nhưng nếu là mẹ đóng làm ông già noel thì bé vẫn rất vui.

Mà lúc này Shinichi cũng đã nấu ăn xong. Đồ ăn cũng vừa bày biện một cách ngay ngắn trên bàn. Anh ra gọi Ran vào con vào ăn cơm.

Ăn tối, dọn dẹp xong, cả gia đình ra phòng khách mở quà của Shinichi tặng Ran và Junichi. Sau đó là sẽ cùng xem một chương trình bí mật gì đó mà theo lời Shinichi thì thời gian hoàn thành của món quà này là vô hạn.

Vì hôm nay là giáng sinh nên Junichi được đặc cách ngủ muộn. Thằng bé đang rất háo hức muốn xem chương trình gì gì đó khi nghe qua lời giới thiệu có phần bí ẩn của bố. Nếu không bình thường thằng bé tầm 8 rưỡi tối là đã phải lên giường đi ngủ rồi.

Tắt hết đèn đi, chỉ còn chút ánh sáng của đèn trang trí cây thông Noel, Shinichi cho băng video vào, bật lên. Khung cảnh khi Junichi mới được sinh ra xuất hiện đầu tiên, bừng sáng trong ánh mắt của hai vợ chồng. Ran chợt sững lại trong vài giây, thằng bé Junichi thì vỗ tay bốp bốp cười híp mắt lại, cặp má bánh bao núng nính rung rung theo tiếng reo thích thú:

"Con kia con kìa!"

Shinichi xoa xoa đầu thằng bé, rồi ôm cả hai mẹ con lại.

"Đúng rồi. Đó là Junichi của chúng ta!"

Cảm thấy người bên cạnh đột nhiên nắm chặt lấy tay mình, Shinichi quay sang Ran; miệng khẽ mỉm khi thấy cô bất ngờ đến ngơ người. Anh thơm nhẹ lên thái dương vợ, trong mắt như ánh đầy sao sáng đang vây quanh một bông Phong Lan xinh đẹp.

Khoảnh khắc nay, thời gian như tua chậm lại, từng thước phim hiện ra, tua lại những niềm cảm xúc vỡ òa khi chào đón em bé Junichi, khi hai vợ chồng tiến bước vào lễ đường, trao nhau từ từng chiếc nhẫn, lời thề và nụ hôn. Hay những ngày tháng còn chưa lấy nhau, hay khi hai đứa còn ngượng ngùng và mãi mới dám thổ lộ lòng mình. Xa hơn nữa là đoạn video ngắn ngủi quý giá, từ hồi hai đứa còn học tiểu học mà Shinichi phải mất một đống tiền mới có thể mua được từ người mẹ ruột Kudou Yukiko của mình.

Video ước chừng chỉ dài 30 phút nhưng đã tái hiện lại toàn bộ những gì đáng trân trọng, đáng giá nhất trong suốt hai mươi mấy năm kể từ khi người nọ cất bước chân đầu tiên, ghi dấu ấn vào cuộc đời của người còn lại.

Đoạn băng dần đến hồi kết. Junichi theo đồng hồ sinh học nên quá giờ một chút thì đã buồn ngủ và ngủ gật được mười phút rồi. Ran xem video một cách chăm chú, khi bật cười, lúc lại cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn. Đến cuối đoạn video, Shinichi xuất hiện. Nhìn áo thì có vẻ là mới quay vào sáng hôm nay.

"Gửi Mouri Ran, vợ yêu của anh, mẹ của con anh. Hôm nay là một ngày đặc biệt trong 365 ngày đặc biệt, bởi ngày nào anh cũng có em. Đầu tiên, điều anh muốn nói với em là; Chúc em giáng sinh vui vẻ! Luôn luôn hạnh phúc và luôn cùng với anh và con!"

"Và hơn vậy, anh muốn nhờ em một điều.."

"Như anh đã từng bật mí, món quà của anh có thời gian hoàn thành là vô hạn.."

"..và em lại là người không thể thiếu góp phần lớn trong quá trình hoàn thành nó."

"Vậy nên,.. em đồng ý cùng anh biến nó thành một món quà vô giá và hoàn chỉnh chứ?"

"Ran của anh?"

"Em.đương.nhiên.đồng.ý.rồi, Shinichi♡"

Có lẽ thanh âm nghẹn ngào trong đêm nay là thanh âm hạnh phúc nhất của Ran.

Còn nụ hôn đêm nay là nụ hôn ngọt ngào nhất đối với hai vợ chồng nhỏ.

---

Junichi tỉnh ngay con. Dậy xem bố mẹ con phát cơm chó nè con ơiii:-D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top