Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20: Khi đời con gái thiếu hotboy

   Kaito dậy sớm nhất nhà. Vội vàng chạy lên tầng 6, anh mở he hé cửa phòng Shinichi.
   - Ấy, không có trong phòng. Nhà vệ sinh cũng không. Chẳng lẽ... Chết chết thằng này manh động quá. Thế rồi Kaito lén lút như điệp viên thứ thiệt, lăn lộn lung tung trên sàn nhà, rồi tạo hình thật cool ngầu, cố tỏ ra vẻ nguy hiểm. Anh đã đến được cửa ban công. Đặt điều nép vào tường, tay hình khẩu súng, anh chầm chậm mở cửa ra. Một cảnh tượng vô cùng ấm ấp đập thẳng vào mặt Kaito không trượt phát nào. Shinichi và Ran nằm trên hai chiếc ghế nằm, quay mặt vào nhau, tay vẫn còn nắm lấy nhau.
   - Ái chà. Không như dự đoán nhưng cũng tạm ổn. Rồi anh lấy điện thoại ra chụp choẹt đủ mọi góc độ. Xong rồi anh hét
   - Chết rồi Mặt trời nướng cháy mông rồi trời ơi!!!!
   Shinichi và Ran vội vàng dậy
   - Đâu cháy đâu, cháy chỗ nào??? Ran hỏi
   - Hình như Kaito bảo ở mông.
   Rồi hai đứa quay ra đằng sau.
   - Bỏ ngay tay nhau ra, chướng mắt quá. Kaito nói. Hai đứa này đứng lên là hai cái tay này đập ngay trước mắt anh. Tức chết mà, có nhất thiết phải thế không???
   Lúc này cả hai mới nhận ra, vội vàng buông tay.
   - Đêm qua chắc vui vẻ quá nhể???
   - Ừ vui lắm. Shinichi thành thật.
   - Rồi sao?? Mất cái gì chưa??
   - Sao?? Nhà Kaito có trộm à???
   - Sao mà chậm hiểu quá vậy?? Là đã chu chưa??? Kaito vểnh cái mỏ đít vịt của mình ra.
   Shinichi nhân cơ hội nhổ nước bọt trúng cái mỏ ấy.
   - Eww, sao mày lại làm vậy?? Mày có biết mất vệ sinh lắm không?? Cái này gọi là hôn gián tiếp ấy. Không ngờ mày lại là loại người như vậy??? Nói cho mà biết tao chỉ thuộc về Aoko mà thôi. Ứ hu hu. Kaito ôm ngực giả đò khóc chạy xuống nhà.
   - Tôi thấy cậu ta bóng lộn nhất đấy. Ran chán
~~~ Nhà bếp ~~~
   Khi Shinichi và Ran đi xuống thì ba cái con người kia đang dọn bàn sắp đồ ăn ra
   - Sướng nhất hai người nhé!!! Ngủ dậy cái có cơm ăn liền. Aoko bưng hai đĩa cuối cùng ra bàn.
   - Uầy nhìn ngon thế?? Ran thèm. Bữa sáng hôm nay là bánh mỳ trứng là ngải với mỳ ống nha!!!
   - Chúng mày không biết đâu?? Tao phải dậy từ sáng sớm đi mua lá ngải. Kaito bắt đầu kể khổ, làm cái mặt thấy thương lắm.
   - Rồi sau đó tao phải lặn lội dậy nhặt là ngải. Mà chúng mày biết đấy, lá ngải là phải nhặt lâu lắm luôn. Heiji cũng đu theo.
   - Còn tao là phải dậy làm mỳ rồi mua bánh mỳ về ăn. Đã thế là phải nấu nướng, mùi dầu ám hết vào tóc tí nữa phải gội đầu mới dám đi học cơ~~~ Aoko cũng nói nốt.
   - Rồi rồi ba người các cậu ai cũng khổ. Tí tôi dọn dẹp rửa bát cho. Shinichi lên tiếng.
   - Ừ tôi ra gọt hoa quả cho các cậu. Ran cũng nói theo.
   Thế là cả 5 đứa ngồi ăn vui vẻ, vừa ăn vừa tán phét.
~~~ 6h45' ~~~
   - Aoko ơi gội đầu xong chưa sắp muộn học rồi. Kaito vọng.
   - Đợi tí đi. Aoko đáp
   - Thôi tôi đi bộ đến trước. Các cậu đi sau nha. Tạm biệt Shinichi với Heiji nhớ.
   - Ừ đi cẩn thận. Shinichi nói.
   Một lúc sau, ý là 10' sau Aoko mới xong.
   - Trời ơi Aoko mày định giết cả hai à??? 5' nữa vào học rồi. Kaito than
   - Trường ngay gần đây lo gì. Aoko đi ra. - Thôi bọn tao đi nhé!! Hai đứa chúng mày ở nhà cẩn thận.
   - Ừ việc nhà bọn tao lo cho. Heiji vỗ ngực. Rồi Aoko lên xe đạp để Kaito đèo đi. Khi cả hai đã đi khuất, hai anh cũng bắt tay vào công việc dọn dẹp.
~~~ Trường học ~~~
   Ran đã đi đến trước cổng trường.
   - Công nhận nhà Kaito gần trường thật. Còn 7' nữa mới vào học lận. Không biết hai cái con người kia đã đi chưa không biết???
   Rồi Ran chậm rãi đi vào trong. Vẫn như mọi ngày, cô đi vào lớp trong những tiếng xì xầm bàn tán của học sinh cả trường.
~~~ Lớp 10C9 ~~~
  Ran mới bước vào cửa lớp. Bỗng
   - RAN MORI. Mày được lắm. Kazuha bay ra trước mặt Ran từ khi nào
   "Trời ơi sao mình lại quên mất có Kazuha kia chứ?? Chưa kịp phòng bị gì cứ tung tăng vào lớp. Haizzz" - A Kazuha, chào buổi sáng. Ran cười xuề xòa
   - Ra đây với tao. Kazuha kéo Ran ra góc lớp. - Khai mau, tối qua mày đi đâu?? Làm gì?? Tại sao lúc gọi điện lại thì chỉ gọi cho anh Ken xong lúc tao alo thì cúp máy hử???
   - À là tao sai. Được chưa?? Ran đầu hàng
   - Không được. Khai mau.
   - Tối qua tao sang nhà một bạn nữ cùng lớp ngủ, được chưa???
   - Là ai??? Trong lớp mày có thân với bạn nữ nào đâu??
   - À thực ra...
   - A Ran cậu đã đến rồi à?? Tiếng Aoko lanh lảnh từ ngoài cửa lớp vào. Cả lớp giật mình. Cái con người được coi là "người ngoài hành tinh" trong lớp thế kia lại thân với Ran á??
   Thấy Aoko cười tươi, Kaito ở đằng sau vẫy tay với Ran, Kazuha kéo tay áo cô, nói
   - Này Ran, mày chơi ngải hai đứa kia đấy à???
   - Con điên, ngải ngung gì ở đây??? Chị đây thân thiện hòa đồng ai ai cũng quý.
   - Vâng. Kazuha bĩu môi.
   - Ran. Ồ bạn Toyama đúng không?? Nghe nói hai cậu là bạn thân từ nhỏ nhỉ?? Ngưỡng mộ tình bạn của hai cậu ghê nơi!! Aoko cảm thán.
   - À ừ cảm ơn cậu. Mình cũng vậy. Kazuha đáp.
   - Trông cậu cũng xinh xắn đáng yêu đấy, nhưng độc mồm quá. Kaito từ đâu bay tới phán 1 câu xanh rờn.
   - Ơ... Kazuha cứng họng. Cái kiểu chào hỏi gì thế này?? Bớt khịa nhau một tí không được à?? Thấy Kaito nháy mắt với Araide, cô ngầm đoán ra.
   - Á à lớp trưởng. Từ khi nào mày lại chơi trò nói xấu bạn học như thế hử??
   Anh chỉ cười, rồi nói to
   - Cả lớp thấy tao làm lớp trưởng thế nào?? Có ổn không???
   - Cứ đẹp trai là ổn hết á. Bọn con gái hú hét làm Araide cười.
   - Tớ thấy Araide thân thiện, lành tính, Kazuha nghiêm túc, chăm chỉ. Nói chung ai làm cũng được. Bọn con trai đáp. Một bên là gái đẹp, một bên là thằng bạn chí cốt, chúng nó cũng lưỡng lự
   - Xem ra tao thắng rồi nhỉ?? Araide cười
   - Mày... Ai cho mày nói cái chuyện đảo chính đấy ra???
   - Tao không có quyền nói à???
   - Mày... Ran, mày nói 1 câu công bằng cho tao xem nào??
   - Nếu tao muốn làm lớp trưởng, mày có nhường tớ không?? Ran cười
   - Là Ran thì tao nhường tất.
   - Araide dại gái ghê nơi. Một đứa trong đám đực rựa nói. Cả lớp cùng cười. Aoko chạy qua chỗ Ran nói nhỏ
   - Này Ran, mày xin cô chuyển qua chỗ bọn tao ngồi đi. Tao thấy ông lớp trưởng kia đang tia mày đấy, phải cẩn thận.
   Thấy Kazuha khó xử, cô nói
   - Thôi tao ngồi chỗ này được rồi.
   - Ừm cũng được.
   Đúng lúc này chuông báo truy bài vang lên. Giờ học hôm nay sôi nổi hơn hẳn. Giáo viên bất ngờ trước sự tiến bộ của lớp, đặc biết là hai cái con người ngồi bàn cuối.
~~~ Cuối giờ ~~~
   - Ahihi hôm nay tao năng nổ nhất nhé!!! Kazuha nói to
   - Vâng chị cái nào cũng nhất, nhất là nói tào lao. Một đứa cùng lớp trêu. Cả lớp vừa cười vừa chào tạm biệt cả lớp rồi ra về. Trong lớp chỉ còn lại mấy người.
   - Nhanh lên Ran, mình đi gặp Shinichi. Kazuha hối
   Ran cười khổ, không biết khi Kazuha biết được sự thật thì cô sẽ buồn ra sao nữa??? Ran quay lại đằng sau, thấy Kaito với Aoko cười nhẹ, ra dấu cho cô cứ đi cùng Kazuha. Cô gật đầu rồi để Kazuha kéo bay ra ngoài lớp.
~~~ Sân trường ~~~
   - Trời ơi Ran, đi lẹ lẹ nhanh, sao mà cứ đơ đơ thôi. Giúp tao tìm Shinichi cái coi. Kazuha giục
   - À ừ.
   - A Shinichi ~~ Kazuha thấy hai người công nhân ở góc sân trường liền í ới gọi. Cô chạy ra đến nơi thì...
   - Cô gọi chúng tôi à??? Hai người lao công quay lại
   - Ơ... Kazuha bất ngờ. Rồi cô giở lại xấp giấy Ran đưa - Anh tên gì??? Cô chỉ vào một người lao công
   - Hondo Eisuke. Người đó đáp
   - Sao tôi không thấy tên anh trên lịch làm việc thế?
   - Hôm nay tôi mới được nhận làm mà. Buổi đầu tiên của tôi đó. Thấy tôi dọn sân trường sạch sẽ không???
   - Không bằng một góc của Shinichi. Cô bĩu môi.
   - Ai cơ??
   - À không có gì. Cảm ơn anh. Rồi Kazuha quay sang Ran, thấy cô cười xuề xòa.
   - Ran. Mày biết việc này đúng không???
   - Đâu có hihi.
   - Đừng hòng lừa tao. Làm ơn, làm ơn nói sự thật cho tao biết đi.
   - Cái này tao không nói được
   - Đi màaaa
   - Đừng ép tao như thế, tao không nói đâu.
   "Hừm Ran cứng đầu quá" Cô bắt đầu bật chế độ suy nghĩ. - A đúng rồi.
   - Sao thế??? Mày nghĩ là bây giờ nên về nhà thay vì quan tâm đến việc của Shinichi đúng không?? Đúng là thông minh lắm đó nha.
   - Không, tao gặp bác hiệu trưởng hỏi rõ sự việc.
   - Ê này. Ran không kịp ngăn Kazuha.
~~~ Phòng hiệu trưởng ~~~
   'Cốc... Cốc... Cốc...'
   - Vào đi. Ông hiệu trưởng nói - À Toyama đấy à?? Ngồi đi cháu
   - Cháu chào bác.
   Ông hiệu trưởng ngồi hãm lại ấm trà, rót cho Kazuha một chén rồi hỏi:
   - Sao??? Cháu gặp bác có chuyện gì??
   - Bác ơi cậu lao công tên Shinichi hay làm ở trường mình đâu thế bác?? Cháu tưởng hôm nay cậu ấy làm cuối giờ mà bác nhỉ???
   - Sao cháu biết lịch làm việc của cậu ta???
   - Việc đó không quan trọng bác ơi, bác trả lời câu hỏi của cháu đi.
   - À cậu ấy xin nghỉ việc rồi.
   - Nghỉ việc?? Sao bỗng dưng cậu ấy lại nghỉ ngang như vậy??? Chẳng phải cậu ấy đang làm rất tốt hay sao???
   - Việc này... e là có hơi khó nói.
   - Bác cứ nói đi ạ không việc gì khó hết á.
   - Thôi bác...
   - Làm ơn đi mà bác, bác kể cho cháu nghe đi mà. Please ~~~
   Chịu thua con nhỏ này, ông hiệu trưởng kể cho nó nghe về sự việc.
   - Đến nay bác vẫn đang tìm xem học sinh nào gây ra vụ việc này.
   - Đúng là quá đáng mà. Kazuha nói to - Ơ cháu xin lỗi hì hì. Cảm ơn bác nhiều nha, khi nào bác tìm được họ thì bác nói cháu ngay nhé. Kazuha nháy mắt
   - À ừ.
   - Dạ thôi cháu không làm phiền bác nữa, xin phép bác cháu về.
   - Ừ về cẩn thận đấy.
   Trên đường về, thấy Kazuha mặt mày ủ rũ, Ran hỏi
   - Sao thế bồ??? Bác hiệu trưởng không nói cho bồ à??
   - Thì bác có nói... Nhưng mà chưa biết ai là thủ phạm, với lại chưa biết tại sao lại bị đánh nữa.
   - Thế thì buồn làm gì?? Cứ tươi tắn lên xem nào. Rồi khi nào biết được thủ phạm là ai mình tra khảo sau.
   - Nhưng mà... có khi nào nó liên quan đến tao không???
   - Làm gì có, cứ giỏi suy diễn lung tung. "Có cần lanh lợi đột xuất như thế này không vậy trời??" Ran nghĩ.
   - Chứ nếu không thì sao cậu ấy phải tránh mặt tao làm gì??
   - Chắc là cậu ấy ngại việc cậu làm đồ ăn cho ấy. Khi nào gặp tao bảo hộ cho.
   - À ừ. Mày nhớ đấy nhé!! Không được nuốt lời đâu.
~~~ Buổi tối, biệt thự Mori ~~~
   Ran đang mải làm kimbap ăn cho đỡ buồn mồm thì đột nhiên có cuộc gọi
   - Alo cô Toyama ạ?? Ran để điện thoại lên vai rồi nghe máy, tay mải cuốn cơm
   - Alo Ran hả con??? Mẹ hỏi cái này nè. Dạo này ở lớp hay ở ngoài Kazuha có bị ai đánh đập, mắng mỏ, hay là chỉ trích gì không con???
   - Sao mẹ hỏi thế ạ?? Con thấy có ai làm hại Kazuha đâu ạ??? Cái Kazuha nó còn chưa đánh ai là may ấy ạ. Ran cầm máy lên cẩn thận rồi trả lời
   - Chết rồi con ơi, hay là nó bị ai bỏ bùa mê thuốc lú hả con??? Có khi nào nó bị ma nhập không???
   - Trời ơi mẹ này - Ran bật cười với bà mẹ nuôi mê tín của mình - Sao tự nhiên mẹ nói cái gì xui không à??? Mà rốt cuộc Kazuha nó bị làm sao đấy ạ?? Mẹ làm con sốt ruột quá này.
   - Con bé này bình thường về đến nhà là tung tăng vào bếp phụ ba phụ mẹ nấu ăn. Tự dưng nay mặt xụ như cái bánh bao ấy, cứ lầm lũi đi lên phòng thôi. Bình thường nó tắm có 10'. Nay tự dưng phải hơn tiếng nó mới bò ra khỏi nhà tắm. Rồi vừa nãy dọn bữa tối nó bảo con không đói con lên phòng, rồi nó khóa trái cửa lại luôn con ạ. Mà con biết rồi đấy, con bé nó háu ăn thôi rồi. Tự dưng này kêu không đói? Có phải nó bị gì không con?? Mẹ lo lắm. Bà Toyama sốt vó.
   "Có khi nào liên quan đến vụ Shinichi không nhỉ?? Nhưng thế thì nghiêm trọng quá!!" - Dạ vâng mẹ đợi con tí con sang ngay đây. Ran vội vàng chạy sang căn biệt thự đối diện.
~~~ Biệt thự Toyama ~~~
   Ran mới ra cửa nhà đã thấy bà Toyama đứng ở phía đối diện từ khi nào. Chắc phải nghiêm trọng lắm mẹ mới làm cái biểu cảm thế này.
   - Ran qua rồi hả con?? Con mau giúp mẹ với. Chết rồi mẹ lo quá, sắp trầm cảm mất rồi. Bà Toyama thuộc típ người thái quá. Nhưng thế cũng tốt. Đôi khi những việc nhỏ nhưng vô cùng quan trọng lại được những người như bà để ý từng chút một cũng tốt. Ran đi lên lầu 2, gõ cửa phòng Kazuha.
   'Cốc.. Cốc.. Cốc..'
   - Ai đấy??? Giọng của Kazuha vang lên
   - Là Ran nè, mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng cái coi.
   'Cạch' Kazuha mở khóa trái ra. Ran mở cửa bước vào phòng, thì thấy cô đang đứng đấy mếu.
   - Sao vậy??? Có chuyện gì nói đây nghe xem nào??? Ran nhẹ nhàng dìu Kazuha ngồi lên giường.
   - Tao bị bệnh hiểm nghèo rồi Ran.
   - Làm sao??? Bị lao hay bị AIDS??? 
   - Con điên này, trù người khác là giỏi. Tao bị bệnh 'nghiện Shinichi' rồi.
   - Bà đây không phải Shinichi nên tuyệt đối không dính thính nhá!!!
   - Dính gì?? Người ta là bị thật mà.
   - Rồi sao?? Nói triệu chứng cái coi.
   - Triệu chứng á?? - Kazuha nghĩ - Từ khi gặp Shinichi là tớ bị miễn nhiễm với trai đẹp. Nhưng cậu nghĩ xem, đời con gái mà không có hotboy thì còn nghĩa lý gì nữa???
   - Haizz. Rồi rồi, để hôm nào đây mua thuốc giải cho.
   - Thuốc gì??
   - Chống thần kinh.
   - Cái con này. Kazuha véo bụng Ran
   - Aiya đau. Ran đánh tay Kazuha. - Để hôm nào tôi gọi Shinichi ra cho hai người tâm sự đêm phia nhé.
   - Ran là nhất. Kazuha giơ ngón tay cái ra.
   - Rồi giờ đi xuống nhà đi.
   - Rannnn
   - Sao??? Bị corona, ebola, zika hay cúm Tây Ban Nha???
   - Con điên. Tao bị virus 'Nhớ Shin á' xâm chiếm rồi.
   - Rồi rồi biết chị cơ địa lắm bệnh.
   - Ý Ran nói tớ bệnh hoạn???
   - Mày tự nói nhé
   - Rannn. Kazuha ném gối vào người Ran.
   - Sao nữa???
   - Tao đói quá.
   - Thì xuống nhà ăn cơm.
   - Sao tao không nghĩ ra nhỉ??
   - Vì chị bị virus xâm chiếm rồi chứ sao?? Ran ấn trán Kazuha hai cái
   - Hì hì Ran hiểu tớ nhất. Rồi hai đứa vừa ôm nhau vừa cười. Mặc dù chả có gì đáng cười.
~~~ Ngoài cửa phòng Kazuha ~~~
   Bà Toyama nghe thấy cả hai đứa cười
   - Chết rồi có khi nào Ran bị lây bệnh rồi không?? Sao bỗng dưng hai đứa cười ngang vậy kìa?? Bà cắn móng tay trong lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top