Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Nắng

Nắng ban mai chiếu qua cửa sổ bệnh viện, gió thổi nhẹ nhàng làm bay mái tóc màu nâu đỏ đẹp rực rỡ.

Trận chiến cuối cùng kết thúc êm xuôi vào 2 ngày trước, tất cả đều bị thương nặng, cũng không tổn hại đáng kể.

Shiho trong hình hài Haibara ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt màu lục bảo ngắm nhìn vườn hoa đang nở rộ, tận hưởng bầu không khí tuyệt vời của riêng mình.

"Cạch" Tiếng cửa vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng của cô. Cô xoay người nhìn xem đó là ai, đôi mắt lục bảo thoáng nét ngạc nhiên và lo lắng.

Là Ran, cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa xoay người đã nhìn thấy Shiho đang nhìn mình, Ran thoáng chốc lúng túng.

"Chào Shiho, buổi sáng vui vẻ." Ran mở lời chào, bờ môi nở một nụ cười tươi tắn. Ran đi lại giường bệnh cô, ngồi xuống và mỉm cười.

"Cậu đã khỏe chưa? Shinichi đã rất lo lắng cho cậu!" Ran nói, đôi mắt xanh của cô ấy khẽ hiện lên tia bối rối rõ ràng, dường như muốn nói một chuyện gì đó với cô.

Shiho khẽ dò xét biểu cảm trên khuôn mặt Ran, nhận ra điều cô ấy đến thăm mình, không nhanh không chậm nhẹ nhàng nói.

"Cậu có gì muốn nói với tôi sao?"

"Ừm... Tớ muốn xin cậu một chuyện." Ran ấp úng một hồi, cuối cùng cũng nói.

Đôi mắt xanh lục của cô tối sầm lại, khe khẽ gật đầu với Ran.

"Tớ xin cậu... Hãy trả lại cuộc sống cho cậu ấy... Càng sớm càng tốt được không?" Ran vội vã nói, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mỏng, đôi tay khẽ căng thẳng nắm chặt vào gấu váy.

Shiho nhìn Ran. Ran nhìn Shiho. Thoáng chốc bầu không khí trở nên nặng nề.

"Được, cậu về trước đi." Shiho lạnh lùng lên tiếng.

"Tớ xin lỗi... Tớ biết tớ ích kỉ... Tớ biết cậu vẫn chưa hồi phục... Tớ biết...." Ran lúng túng nói.

"Không sao, về đi. Tôi sẽ cố gắng!" Shiho thở dài, ra ý cho cô ấy biết cô cần nghỉ ngơi.

"Cảm ơn... Mau khỏe nhé!"

***
Nắng chiều chiếu xuống sân, trải dài dưới những con đường, chiếu sáng muôn vật.

Shiho khoác một chiếc áo mỏng, lặng lẽ đi dạo.

Cô đi qua những con đường dài, không biết điểm đến là đâu, cứ thế đi cho đến khi thấy vườn hoa nhỏ sau bệnh viện.

Không phải cô không muốn đi tiếp, chỉ là cô đã quá mệt mỏi. Cô dựa lưng vào gốc cây, khẽ rũ mắt.

Tâm nặng, lòng nặng, ngay cả tim cũng nặng.

Cô muốn trả lại cuộc sống cho cậu, vì cô biết mình là kẻ phá hoại cuộc đời cậu.

Nhưng cô sợ, cô sợ nhìn thấy họ thân mật với nhau, cô sợ một ngày nào đấy, cậu xa cách cô, lãng quên cô như chưa từng bước qua cuộc đời cậu.

Cô sợ cái cảm giác trống trải lại lấp đầy trái tim, khi mà không có cậu!

Cô sợ mình khóc, để lộ ra mình yếu đuối đến nhường nào. Cô không muốn cậu thương hại cô... Cô chỉ muốn, họ mãi là bạn... Dù cô không thể bên cạnh cậu.

Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, đánh thức cô khỏi suy nghĩ thầm kín.

Nắng hắt vào nơi cô ngồi. Bao phủ một ánh hào quang xung quanh cô. Một cô gái đau lòng dựa mình vào cây khóc, nắng lo lắng chiếu đến an ủi cô gái. Hệt như bức tranh được thêu tỉ mỉ, đẹp đến động lòng người, mà cũng buồn đến sầu thảm.

Ngón tay thon dài lau đi giọng nước mắt trên khóe mi, tự nhủ mình không được khóc. Tự nhủ mình sẽ quên cậu ta. Và rồi thầm trách cậu thật nhiều.

Cô trách cậu, luôn dạy cô mọi thứ, nhưng lại quên dạy cô cách quên cậu.

***

Ngày hôm ấy, bóng cô thiếu nữ dưới nắng ấm áp tựa như tranh.

Ngày hôm ấy, nắng đến an ủi cô thiếu nữ đang buồn.

Ngày hôm ấy, cô thiếu nữ trách người mình thích quên dạy cô quên cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top