Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PART 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Đêm động phòng**

**Rant: +16

==Sau hôn lễ

Ran thì đang tất bật dọn dẹp sau bữa ăn tối, trong khi Kazuha và Aoko lôi tuột Shiho vào phòng để "tâm sự loài chim biển". Kazuto và Hayami được ông bà nội đón về, sau khi chắc rằng bố mẹ lũ trẻ sẽ vắng mặt ở nhà vào hôm nay.

"Cậu đã chuẩn bị gì về chuyện đó chưa?"_ Kazuha nắm tay Shiho, thì thầm.

"Với một nhà khoa học có kiến thức cao như cậu, chắc ko phải là ko có kinh nghiệm chứ?"_ Aoko nghiêng đầu nhìn gương mặt Shiho đang đỏ lựng lên vì ngượng.

"Nhìn cậu kìa, Shiho", Kazuha che miệng cười khúc khích," Thật chẳng giống cậu chút nào"

Shiho cố nặn ra một nụ cười thật tội nghiệp, đáp trả lời trêu ghẹo của cô bạn.

" Gương mặt xấu hổ của cậu nên để giành vào tối nay", Aoko gật gù nhận xét," Cậu làm tớ nhớ đến đêm đầu tiên của tớ khi kết hôn"

"Nó như thế nào?", đến tận lúc này, Shiho mới lên tiếng.

"Ngọt ngào", Aoko đỏ mặt, khụt khịt mũi," Dù rằng hơi ồn ào một chút"

"Ồn ào?"_ hai cái miệng đồng thanh há hốc.

"Vì tớ đánh Kaitou bằng một cây chổi, và anh ấy thì la oai oái", Aoko bật cười," Nhưng cuối cùng, nó vẫn rất tuyệt"

"Shiho-san, thả lỏng đi và đừng quá lo lắng", Kazuha siết tay Shiho và cười," Tớ chắc rằng Shinichi sẽ được truyền đạt kinh nghiệm từ 3 người kia thôi"

Mặt Shiho càng lúc càng đỏ, đến nỗi có cảm giác cô nàng đang bị đun chín trên một bếp lò.

Aoko và Kazuha cười khúc khích trước vẻ mặt đó. Dẫu sao bình thường, Shiho luôn rất chững chạc và nghiêm túc, thế nên ít khi nào mọi người thấy vẻ lúng túng dễ thương đến vậy.

Kazuha bước đến bên túi xách của mình, và rút ra một hộp quà.

" Tèng teng, tặng cho cậu vì một buổi tối tuyệt vời"

Kazuha rút bộ áo ngủ mỏng tanh bằng voan, hứng chí cười sung sướng. Và ko kịp đợi bất cứ phản ứng nào từ "người nhận quà", cô bay vèo tới bên Shiho, ướm nó lên người cô gái.

"Tuyệt", Kazuha cười híp cả mắt," Tên Shinichi ấy sẽ xịt máu mũi luôn" ( vâng, và chính tác giả cũng xịt máu mũi khi tưởng tượng cảnh Ai-chan mặc đồ ngủ )

Nhưng Shiho đã nhanh chóng gạt đi niềm vui đó (buồn! ) bằng cách đưa tay lên đập đập vào trán mình, và lắc đầu.

" Nó ko hợp với tớ đâu Kazuha"

"Ai nói là hợp với cậu", Kazuha ghí sát mặt vào Shiho, cười ranh mãnh," Hợp mắt của Shinichi là được rồi"

Aoko nằm bò trên giường cười lăn lộn, trong lúc Kazuha đè Shiho ra, cởi cởi, lột lột ( vì Chúa, đề nghị các em bé bịt mắt lại ), cuối cùng sau một hồi chống cự ko thành, bộ váy ngủ ấy cũng được khoác vào người nàng dâu mới. ( ôi, Kazuha-san, you're number one)

"Waoooooo", hai người 4 con mắt chớp lia lịa," Ganh tỵ đấy, Shiho, cậu thật đẹp"

Shiho miễn cưỡng nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, và chắc rằng nếu có cái lỗ ở đây thì sẽ nhảy xuống trốn ngay lập tức.

Qúa...không giống cô.

Uh, thì đó, bình thường, Shiho không-bao-giờ mặc áo hở vai, hoặc hai dây ( trừ lúc cô còn là Haibara- với thân thể phẳng lỳ của một đứa bé 7 tuổi thì ko tính nhé), nhưng hôm nay lại bị bắt mặc bộ đồ mỏng tới mức không-còn-gì-mỏng-hơn, và thú thật là...trông nó quá gợi cảm đến phát ngượng... Cô cảm thấy kỳ cục và xấu hổ muốn chết được. Nếu Shinichi nhìn thấy thì ko biết thế nào đây?

"Mọi người xong hết chưa?", Ran thò đầu qua cánh cửa, " Trông rất hấp dẫn, Shiho-san", và nhìn cô gái, trêu chọc.

"Tớ chỉ cần một bộ pjyama", Shiho đau khổ nói, hướng ánh mắt van xin về quý phu nhân Sugapu cầu cứu.

"Cậu còn đến mấy chục năm để mặc Pjyama, Shiho", nhưng chỉ có tiếng cười đáp lại

"Làm ơn, Ran-san", Shiho thở dài.

"Rất tiếc", Ran bước vào, và gương mặt tỏ vẻ buồn bã," Vậy là cậu ko thể mặc bộ váy mà tớ đã chuẩn bị cho cậu". Ran lôi ra một bộ váy ngủ màu tím nhạt trang nhã, cũng...mỏng ko kém bộ Shiho đang mặc trên người. Shiho suýt ngất đi.

"Chính tớ và Sonoko đi chọn đấy, thật tiếc vì Sonoko ko kịp về dự lễ cưới của cậu, nhưng đây là tấm lòng của cậu ấy", Ran mỉm cười," Nên tớ hi vọng cậu ko từ chối mà mặc nó vào đêm mai"

"Mặc cái gì vào đêm mai thế, các quý phu nhân?"_ Giọng Shinichi vọng vào, kèm theo là một mớ tóc bờm xờm thò qua cánh cửa.

" Ah ha, cuối cùng nhân vật chính cũng về", Kazuha nhòm qua vai Shiho nhìn ra cửa.

"Anh vào được ko?", Shinichi mỉm cười nhìn các quý bà đang tung tăng hớn hở trong phòng.

"Không", Shiho lập tức lên tiếng," Em phải thay đồ, ra ngoài trước đi"

"Hở? Ko phải thay rồi sao?", Shinichi nhíu mày nhìn bộ váy cưới trên trên giá.

"KHÔNG", Shiho nhấn mạnh," Anh.." nhưng tiếng nói lập tức bị cắt ngang bởi Kazuha bịt miệng cô lại, và Aoko thì đứng dậy tươi cười.

"Dĩ nhiên là được, cô ấy chỉ có chút xấu hổ với bộ váy mới thôi"

" Mấy lão kia đâu, Shinichi?", Ran nhìn qua cửa, thắc mắc khi chỉ nghe giọng của Shinichi.

" Đang ở bên nhà tiến sỹ Agasa kìa", Shinichi hất đầu về ngôi nhà bên cạnh," Họ nói là tổ chức party gì đó"

" Kaitou cũng bên ấy à?", Aoko nhăn mặt nghĩ tới sáng nay.

"Uhm", Shinichi gật đầu," Nhưng em đừng hành hạ hắn quá, hắn chết rồi em ở giá cho coi".

"Xui xẻo, anh biết số anh hút xác lắm hay ko mà trù chồng em như vậy?", Aoko đấm nhẹ vào ngực Shinichi khiến anh chàng nhăn mặt.

" Được rồi...thế tóm lại anh vào đc chứ, Shiho"

"..", Shiho định trả lời ko, nhưng ba cái nhìn cùng lúc bắn vào khiến cô thấy nhột nhạt, đành miễn cưỡng gật đầu,"Uhm".

"Chúc may mắn, ông chồng mới", Ran mỉm cười trước khi bước ra khỏi phòng.

"Cố gắng nhẹ nhàng một chút nhé", Aoko bụm miệng khúc khích.

"Đừng hấp tấp quá mà hỏng hết việc đấy", Kazuha nháy mắt tinh nghịch.

"Cảm ơn", Shinichi mỉm cười đáp lại, nhìn theo 3 người phụ nữ bước xuống lầu.

Cánh cửa phòng khép lại, Shinichi thở phào, dựa lưng vào cửa, nới caravat rộng ra

" Mệt như vậy, hèn chi người ta chỉ dám kết hôn một lần trong đời", Shinichi lắc đầu.

" Vụ án thế nào rồi", Shiho vẫn ngồi trên giường, và, ờ..lúng túng lấy cái chăn che những chỗ cần che mà bộ áo ngủ mỏng tanh kia phơi ra hết cả.

"Dĩ nhiên là ổn", Shinichi bước đến bàn rót ly rượu," Con tin chỉ bị xây xát nhẹ", anh quệt những giọt mồ hôi trên trán.

"Anh đi uống rượu với mọi người phải ko?", Shiho nhướng mày nhìn gương mặt đỏ gay của Shinichi.

"Một chút", Shinichi gãi đầu ngượng ngịu," Vì mọi người ở sở đều rất vui..."

"Em biết mà", Shiho mỉm cười.

"Có vấn đề gì với em vậy, Shiho?", Shinichi tò mò nhìn Shiho với tấm chăn quấn lại.

"Huh?"

"Em lạnh hả?", Shinichi nhíu mày tìm cái điều khiển máy lạnh, và hơi ngạc nhiên khi nhiệt độ chỉ ở mức -20.

"Không", Shiho lúng túng, " Chỉ là...bộ váy...", mặt cô bắt đầu ửng đỏ.

"Bộ váy gì?", Shinichi ngơ ngác hỏi, nhưng chiếc áo ngủ màu tím của Ran bỏ trên bàn đập ngay vào mắt anh.

"Váy này à?", Shinichi giơ chiếc váy lên, và Shiho gật đầu, nửa khuôn mặt đã giấu vào tấm chăn.

Anh bật cười," Đẹp mà", và tiến tới bên cạnh cô.

Shinichi đưa tay quệt mũi, cố nén cười trước bộ dạng trước giờ chưa từng thấy của Shiho ( và càng ko tưởng tượng nổi khi còn là Haibara), anh nghiêm giọng.

"Lấy cái chăn ra"

"Không", cô lắc đầu

"Thôi nào Shiho, chúng ta là vợ chồng rồi đấy", Shinichi cố giữ cho tiếng cười ko bật khỏi miệng, bởi thế chắc chắn cô nàng sẽ cáu.

"Uh...", cô mím môi, " Không"

"Cần anh giúp chứ?", Shinichi ghé sát vào tai cô thì thầm.

Cô lắc đầu, cảm nhận máu trong người đang nóng lên.

Nhưng quá trễ, Shinichi túm lấy một góc chăn và giật mạnh, khiến Shiho ngã bật ra sau giường.

"Đồ ngốc, Shinichi", cô gắt lên với gương mặt đỏ bừng.

Còn Shinichi thì chôn chân tại chỗ, với gương mặt cũng...đỏ ko kém ( Chỉ có Chúa mới biết đỏ vì rượu hay vì cái gì khác yoyo1 )

Anh nhìn như chết dính vào người vợ trẻ, đang loay hoay chống tay ngồi dậy sau cú ngã vừa rồi.

Anh cố liên tưởng đến cô bé 7 tuổi mà 10 năm trước anh từng quen biết suốt một thời gian dài, cố tìm chút hình dung nào với người con gái đang ở trước mắt. Vẫn là mái tóc màu nâu đỏ đặc biệt, vẫn là đôi mắt xanh vừa lạnh lùng vừa trầm buồn, vẫn là...ờ, tóm lại vẫn là một người, nhưng sao khi ấy, anh ko thể nghĩ được rằng một ngày nào đó, mình sẽ kết hôn với cô, và nhìn thấy cô trong hình dáng tuyệt đẹp như vậy.

Cô ấy rất đẹp, anh biết, dĩ nhiên, ngay từ khi cô ấy trở lại hình dạng của Shiho Miyano cách đây 10 năm. Anh đã từng ngẩn ngơ nhìn cô nàng ko chớp mắt, cho đến khi nàng- vớ lấy một cuốn Sherlock Holmes dày cui, và táng vào đầu anh ( lạy Chúa, nàng có thói quen này từ hồi còn học tiểu học rồi), đánh thức anh khỏi giấc mộng giữa ban ngày.

Shiho cao hơn Ran, có nước da trắng mịn, sống mũi cao và đôi mắt sâu hun hút. Lúc còn nhìn cô dưới hình dạng Haibara, anh ko tưởng tượng được rõ lắm. Nhưng khi nhìn cô ấy ở hình dạng trưởng thành, quả thật đó là nét đẹp hoàn mỹ kết hợp giữa hai dòng máu Á-Âu.
Anh nghĩ tới Vermouth, và ko quá khó để hiểu sao cô nàng lại trông quyến rũ như vậy. Đơn giản, đó là di truyền.

Và bây giờ, à ko, từ bây giờ, anh sẽ là người sở hữu hoàn toàn tất cả các vẻ đẹp ấy. Dĩ nhiên, hi vọng xa hơn là con gái anh cũng được thừa hưởng vẻ đẹp 2 dòng máu từ bà ngoại và mẹ mình ( anh ước hơi bị xa rồi đấy ạ, quay lại thực tế cho em nhờ )

"Shinichi?", Shiho cau mày nhìn bộ dạng như vừa bị ai đó bắn vào một phát súng gây tê.

Nhưng anh ko trả lời, chỉ nhìn cô chăm chăm, giống như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vậy ( uh thì là lần đầu tiên thấy rõ ràng như vậy, trước giờ Ai-chan ăn mặc kín mít như thời còn trong tổ chức Mafia ấy yoyo16 ).

"Shinichi", Shiho lại gắt lên với giọng cáu kỉnh lẫn xấu hổ," Em sẽ đi thay bộ Pjyama"

"Khục", nghe tới đó, anh chàng mới ho lên được một tiếng," Sao phải thay?"

"Vì anh cứ nhìn em như thể em rất ngớ ngẩn", Shiho mím môi, và với tay định kéo tấm chăn lại.

"Em làm anh ngớ ngẩn thì có", Shinichi bật cười nhẹ, nhặt tấm chăn lên cho cô.

Thình lình, Shinichi kéo tay Shiho lại, và ôm siết cô vào người.

"Thật ko tin...sau 10 năm, cuối cùng anh cũng có thể ở bên em", giọng anh run lên vì xúc động, và chuỗi ngày tháng chờ đợi, day dứt, đau khổ lần lượt hiện về trong trí óc anh.

"Uhmmm", Shiho quàng tay qua lưng Shinichi, cô rúc đầu lên vai anh," Xin lỗi, 10 năm quả thật rất dài..."

"Thời gian ko phải là điều quan trọng...", Shinichi thì thầm," Quan trọng là cuối cùng, chúng ta cũng được ở bên nhau"

"Lúc đó, em chỉ muốn anh được hạnh phúc", Shiho khẽ lắc lắc mái tóc dài.

"Em chính là hạnh phúc của anh", Shinichi nâng gương mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt xanh biếc, nơi khoé mắt ấy đang chực trào một giọt nước mắt long lanh.

"Uhm..."

Shinichi đặt một nụ hôn lên bờ môi đang run rẩy của cô. Phải, một nụ hôn hoàn hảo và ngọt ngào, ko cần đến bất cứ sự trợ giúp nào từ mấy ông bạn thân kia nữa. Shiho cảm nhận rõ hơi thở đang dần gấp gáp và những nụ hôn đang đến dồn dập hơn. Cô đang chuẩn bị chết ngộp đến nơi thì nụ hôn ấy trượt dần xuống cổ.

" Chúng ta thuộc về nhau, phải ko?", Shiho níu lấy vai Shinichi, hỏi trong hơi thở đứt quãng.

" Mãi mãi, vợ của tôi", Shinichi mỉm cười, với tay tắt chiếc đèn ngủ- thứ ánh sáng duy nhất nơi đây.

Căn phòng chìm trong bóng tối với những tiếng thì thầm yêu thương của đôi vợ chồng trẻ...

Bên nhà tiến sỹ Agasa:

Hakuba đang bị kẹp giữa Kaitou và Hattori, trên tay là một cái ống nhòm.

Hakuba( cáu kỉnh): Đứng xích ra coi, đè chết người ta bây giờ

Hattori( ấn đầu Hakuba xuống): Cậu coi nãy giờ chưa đủ hả, chừa tớ với chứ!

Kaitou( huýt sáo): Tớ nghĩ nếu bay lên nóc nhà bên ấy nhìn xuống sẽ rõ hơn.

Hattori( gầm gừ): Cậu làm như ai cũng bay được như cậu.

Kaitou (cười đểu): Giờ cậu mới nhận ra lợi ích của việc làm đạo chích hả?

Hakuba( càu nhàu): Tắt đèn tối thui chả thấy gì, Kaitou, cho tớ mượn kính dạ quang coi.

Kaitou( khụt khịt mũi): Bị Aoko tịch thu từ đời cố hủ nào rồi giờ mới hỏi.

Hattori( cười mỉa): Đạo chích kiểu gì bị vợ tịch thu hết trơn đồ nghề vậy

Kaitou( liếc xéo): Đạo chích ko sợ bị bắt nhưng sợ chết!

Hakuba( nhăn nhó): Ồn quá...ui...ui da, đau, thằng nào nhéo ông thế?

Ran(cười u ám): Là Bà đây, thưa quý ngài Sugapu!

Ba cái miệng rú lên cùng lúc, bởi mỗi bên tai đều bị nắm+ nhéo ko thương tiếc dưới bàn tay vàng ngọc của mấy bà vợ sư tử.

Ran+Aoko+Kazuha ( đằng đằng sát khí ): GIỎIIII NHỈIIIII?

 


  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top