Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc của ai kia, Bạch Hiền nhanh chóng thở hắt ra một hơi rồi khôi phục lại tâm tình vui vẻ mở cửa chào mừng người kia

"Chú đã về a~"

Sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về nhà lại được đón chào bằng một nụ cười ngọt hơn đường mật, trái tim đã nhiều năm lãnh đạm của Xán Liệt khẽ nẩy lên mạnh mẽ, y cố gắng kìm hãm nhịp đập khác thường của nó nhưng có lẽ không được rồi, nụ cười trẻ con ngây ngô của Bạch Hiền đã chính thức đánh gục y rồi a

Để che dấu sự bối rối của mình, Xán Liệt liền đưa túi gạo mà mình mua trên đường về nhà cho Bạch Hiền, y nói :" Cái này, em có biết nấu cơm hay không? Lúc nãy dì Trần có ghé qua cửa hàng tiện ích, dì ấy bảo có cho chúng ta rất nhiều đồ cũ của nhà dì ấy, có cả nồi cơm điện nữa, trên đường về nhà dì ấy có điện thoại dặn tôi mua cơm trắng vì ở nhà dì ấy đã đưa đồ ăn nấu sẵn cho em rồi. Tôi nghĩ nếu đã có nồi nấu cơm rồi thì mua gạo luôn, dù sao bây giờ tôi cũng không ở một mình, đâu thể cứ bắt em ăn mì chung mãi được"

Bạch Hiền thấy y đưa cho cậu túi gạo liền ôm lấy, lại nghe y nói thì cảm thấy có chút ấm lòng, y nói là y không muốn cậu theo y chịu khổ, y quan tâm cậu có phải không? Bạch Hiền nghĩ tới đó thì hai má có chút ửng hồng, cậu ngượng ngùng quay người vào bếp đi lấy ngồi để cắm cơm, lúc xoay đi còn nhỏ giọng nói :" Người ta cũng không có chê mì gói  mà"

Dù Bạch Hiền nói rất nhỏ nhưng Xán Liệt vẫn nghe được, không hiểu sao nghe cậu nói vậy y cảm thấy rất vui, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn nhà cửa hiện tại do vừa chuyển thêm đồ vào nên có chút lộn xộn, Xán Liệt nhìn quanh một vòng thì đi vào toilet rửa tay chân mặt mũi, sau đó đi ra cởi áo cho thoải mái rồi bắt tay vào dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc, mặc dù lúc nãy ở nhà Bạch Hiền có dọn bớt nhưng những thứ to lớn lại cần sức như tủ lạnh, tủ chén này kia nọ thì với sức lực của cậu là không thể, tốt hơn vẫn là nên để chờ Xán Liệt về làm vậy.

Đã vào mùa hạ nên tiết trời rất oi bức, ở trong phòng của Xán Liệt thì chỉ có cái quạt trần cũ kĩ nên dù có mở hết công suất cũng chỉ như quạt ruồi, y cởi hết áo trong áo ngoài, ngực trần rắn chắc nam tính, đôi tay nổi lên những thớ cơ chắc nịch nhưng không thô kệch, không giống với những nam nhân da dẻ màu đồng khỏe khoắn, Xán Liệt sở hữu một nước da trắng sáng, cũng dễ hiểu thôi, y suốt ngày ở trong cửa hàng tiện ích từ sáng đến tối mịt cơ mà, da không trắng mới là chuyện lạ, nhưng không vì vậy mà làm mất đi vẻ nam tính khó cưỡng của y, nếu như nhìn vào thân thể này, chắc hẳn những người chê bai y sẽ tiếc nuối lắm đây a

Vì trời nóng nực, lại làm những công việc nặng, bê cái này, vác cái kia, đóng cái nọ, mồ hôi từ trên đầu theo đường viền của khuôn mặt góc cạnh nam tính chảy dài xuống yết hầu nhấp nhô lên xuống, theo đó trượt thẳng xuống khuôn ngực rắn rỏi kia, Bạch Hiền nãy giờ loay hoay ở trong bếp cắm cơm xong đi ra bắt gặp một màn như vậy không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cậu không phải chưa từng nhìn qua người khác ở trần, mà đây cũng không phải lần đầu cậu thấy Xán Liệt trong tình trạng bán khỏa thân, chỉ là.....vẫn chưa thích nghi kịp a........

Đứng ở phía sau Xán Liệt, nhìn tấm lưng bóng loáng do mồ hôi tiết ra không hiểu sao Bạch Hiền lại ngẩn ra, lúc Xán Liệt quay lai bắt gặp cậu nhóc mặt đang đỏ ửng đứng sau lưng của y từ lúc nào thì có chút giật mình, y khẽ ho vài tiếng để thu hút sự chú ý của cậu, Bạch Hiền bị "bắt" tại trận nên hơi xấu hổ, cậu vội tìm chuyện để nói

"A chú ~ hôm nay dì Trần cho chúng ta nhiều đồ ăn ngon lắm, dì ấy còn nói sẽ dạy em nấu ăn nữa, có như vậy khi chú đi làm em sẽ ở nhà giúp chú dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, dù sao thì em cũng chính là đang ăn nhờ ở đậu nhà chú mà ~" Nói xong còn cười thật tươi với Xán Liệt, khiến cho ai đó tim lại lỡ mất một nhịp

Trong lòng của Xán Liệt bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, cái này có được gọi là gia đình hay không? Vốn là trẻ mồ côi, đối với y mà nói hai chữ "gia đình" rất là xa lạ, nếu ngày trước còn ở trong cô nhi viện, y cùng lũ trẻ ở trong viện luôn coi những người phụ nữ chăm sóc cho bọn họ là những người mẹ, nhưng khi đi học y mới biết ý nghĩa của "gia đình" là gì.....Mỗi lần đi học y đều trông thấy những đứa trẻ được cha mẹ đưa đón, chính vì mặc cảm nên y lúc nào cũng đi học thực sớm và ra về khi trường không còn ai.

Đến khi lên đại học, nghe bạn học kể về việc đi học xa gia đình, rồi xa mẹ, rồi mỗi khi về thăm nhà vào kì nghỉ sẽ được ba mẹ chào đón như thế nào, những lúc ấy y rất muốn chạy trốn để không nghe những lời nói ấy, nhưng sâu thẳm bên trong y vẫn khao được một lần nếm thử cảm giác được chờ mong, được chào đón là như thế nào.

Giống như hôm nay lúc đi làm về, Bạch Hiền đã ở cửa chào đón y bằng một nụ cười ngọt ngào, khiến y cảm thấy rất vui, nhưng y vẫn không thể lí giải vì sao lại như vậy? Nhưng trong đầu lại sinh ra một ý nghĩ, nếu như ngày nào y đi làm về cũng được Bạch Hiền chờ cửa thì thật tốt biết mấy! Nhưng y nhanh lắc đầu rũ bỏ, cậu nhóc này rồi cũng sẽ phải có ngày rời đi nơi khỏi nơi này thôi, y là đang mong chờ cái điều gì chứ

Bạch Hiền thấy Xán Liệt không nói gì lại tưởng y không thích cậu làm phiền dì Trần nên Bạch Hiền liền rũ mắt xuống, giọng nói cũng ủy khuất đi :" Chú, sao chú không nói cái gì a~ , nếu chú thấy em sẽ làm phiền dì Trần vậy thì.....thì em sẽ tự mày mò học nấu ăn, sẽ không có phiền dì ấy nữa ~"

Lúc này Xán Liệt mới ngớ ra, y khẽ nhu nhu cái trán đầy mồ hôi một cái, tại y phân tâm mà làm cho Bạch Hiền hiểu lầm ý của mình mất rồi, y vội vàng lên tiếng :" Không có, tôi có nói là không thích em theo dì Trần học nấu ăn đâu, chỉ cần em thích là được rồi, tôi thì rất dễ, sao cũng được hết "

Thấy Xán Liệt giải thích như vậy, trong lòng Bạch Hiền cũng được thả lỏng, cậu lại khôi phục nét tinh nghịch ngày thường, hướng Xán Liệt dò hỏi :" Vậy chú thích ăn nhất món gì? Em sẽ bảo dì Trần dạy em rồi về nhà nấu ăn cho chú a"

Xán Liệt tự nhận mình là một người tương đối dễ dãi trong chuyện ăn uống, đến đồ ăn gần hết date mà y còn ăn được nữa là, nhưng trước sự chờ mong của Bạch Hiền, y vẫn là nên trả lời cậu :" Cái đó tôi không phải người kén ăn, em nấu gì tôi cũng ăn hết, cho nên em không phải lo lắng chuyện khẩu vị của tôi đâu"

Nhưng Bạch Hiền vẫn chưa có hài lòng, cậu nhóc liền chu môi bất mãn :" Nhưng mà ít ra chú cũng nên cho em biết là chú không thích hay không thể ăn được cái gì chứ? Lỡ như....lỡ như người ta nấu rồi chú không ăn được, lúc đó người ta sẽ buồn lắm ngar~"

Cái biểu cảm đáng yêu này của Bạch Hiền lại làm cho Xán Liệt dở khó dở cười, ai nha cái cậu nhóc này thế nào cũng không được a, y cũng hết cách lui, đành lau mồ hôi rồi nghĩ nghĩ xem bản thân mình yêu ghét cái gì, dám chừng hôm nay không có câu trả lời cho cậu nhóc này thò y khó sống yên ổn nha :" Ừm vậy để tôi nghĩ xem, tôi không ăn đồ cay được, hừm, hình như chỉ có vậy thôi. Mà em đó, em đừng lo cho tôi, tôi nói rồi tôi ăn gì cũng được, cái quan trọng là em quyết định nấu gì thôi, nào giúp tôi đẩy cái tủ này vào sát tường đi" - Y nói xong thì quay lại ôm một bên tủ rồi chỉ đạo cho Bạch Hiền ôm bên còn lại, cả hai hợp sức đẩy nó vào sát trong tường

Sau một hồi vật lộn với mấy thứ đồ đạc cuối cùng căn phòng cũng trở nên gọn hơn, đứng ở giữa nhà nhìn thành quả của mấy tiếng đồng hồ, Xán Liệt thầm cảm thán, trong nhàcó nhiều đồ đạc liền khác hẳn, không giống như trước đây chỉ có 4 bức tường bao quanh, nhìn thật nhàm chán, nhưng mà y cũng đã quên mất, người mang đến cho y cái không khí mới mẻ này chính là Bạch Hiền a

Dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy thì đồng hồ đã điểm hơn 9h tối, mấy cả mấy tiếng đồng hồ xếp dọn nên người của Xán Liệt bây giờ ướt đẫm mồ hôi, y nhìn nhìn cơ thể của mình rồi hướng Bạch Hiền nói :" Tôi đi tắm, em đói thì dọn cơm ăn trước đi, tôi tắm xong sẽ ăn sau"

Thấy y định đi lấy quần áo thì Bạch Hiền mới nhớ ra chuyện lúc nãy cậu đã giúp y dọn lại tủ quần áo nên liền chạy đến bên cạnh y :" Chú a~ , lúc nãy dì Trần có mang cho em với chú rất nhiều quần áo mới, em đã soạn ra đồ của chú và đồ của em, nhưng là em thấy trong tủ quần áo của chú có rất nhiều cái đã cũ lại còn rách nữa, em không biết phải làm sao nên đã soạn ra riêng một chỗ, với cả quần áo mà dì Trần đưa sang còn mới lắm lại nhiều nữa, chú xem có nên bỏ bớt mấy cái quá cũ đi hay không a?" - Cậu nói xong còn len lén nhìn biểu tình của Xán Liệt nữa, hi vọng y không có tức giận chuyện cậu tự ý soạn đồ của y mà chưa có hỏi qua ý kiến của y

Nhưng Xán Liệt sau khi nhìn qua tủ quần áo thì cũng không có biểu hiện gì là tức giận, y thuộc tuýp người đơn giản lại ít khi quan tâm đến quần áo của mình, mỗi ngày đi làm về thì lấy đại ra cái quần này cái áo kia ra mặc, cứ thế mặc đi mặc lại mà cũng không để ý đến chúng đã quá cũ rồi, hôm nay Bạch Hiền lại thay y soạn ra, nên y mới biết là đồ của mình mặc bao năm qua so với đống đồ mới nhận được này thật giống một đống giẻ rách

Xán Liệt một tay chống hông, một tay xoa trán mà cảm thán :" À, thật cảm ơn em, tôi vốn không mấy để ý đến chuyện sắp xếp lại quần áo, chỉ biết lấy ra mặc, bẩn rồi giặt, rồi lại mặc, ngày này qua tháng nọ, không nghĩ đến chúng lại cũ như vậy. Nếu như hôm nay em không giúp tôi dọn ra thì chắc phải đến khi chúng rách hết thì tôi mới biết quá, không sao đâu, cũ rồi thì bỏ đi, dù sao tôi thấy quần áo mà dì Trần mang cho chúng ta hôm nay rất nhiều, không dọn bỏ bớt đống đồ cũ này đi thì sẽ không có chỗ để mất"- Nói xong y lại nhớ đến chuyện gì đó liền hỏi Bạch Hiền -:" Nghe dì Trần nói còn có cả quần áo cho em nữa, em đã xem qua chưa? Có vừa ý em không?"

Thấy y hỏi về chuyện quần áo, Bạch Hiền có chút chột dạ, nhưng sau đó liền nhanh nhảu cười hi ha :" Cái đó còn phải nói sao, em rất thích luôn ấy, vừa khéo em đang không có quần áo để thay đây, chú xem em đang mặc quần áo của cháu dì Trần này, có đẹp không?" - Cậu chỉ chỉ vào bộ quần áo đang mặc trên người mình cho Xán Liệt xem

Y nhìn cậu từ đầu tới chân, dầu khẽ gật gù :" Ừm, em thích là được rồi, tôi với dì Trần còn lo em sẽ không thích mặc lại quần áo của người khác nữa chứ?"

Bạch Hiền vội vàng xua tay :" Ài làm gì có chuyện đó chứ, quần áo của cháu dì Trần còn rất mới, chú xem đi này, rất vừa và hợp với em đó. Lúc em soạn quần áo ra, những cái nhỏ thì là của em, còn những cái lớn hơn thì là của chú, hơn nữa em nghe dì Trần nói cháu của dì ấy rất mê quần áo, nên những bộ quần áo này đều rất hợp thời nữa"

Xán Liệt đứng bên cạnh nghe Bạch Hiền giảng giải thì cảm thấy rất kì lạ, cậu nhóc này có vẻ rất am hiểu về thời trang, nghĩ vậy y liền hỏi :" Em...có vẻ rất thích thú và hiểu biết về quần áo a?"

Câu hỏi của Xán Liệt y như một chưởng đánh vào yếu huyệt của Bạch Hiền, cậu lập tức im bặt, trong lòng không ngừng phỉ nhổ cái miệng của mình, cứ đụng đến áo quần thì y như rằng giống người mất trí, lỡ như để cho người nọ phát hiện ra thì chỉ có nước ra khỏi nơi này a, tròng mắt của cậu khẽ đảo qua đảo lại rồi vội vàng giải thích :" Ách, cái gì mà hiểu biết chứ, tại em nghe dì Trần nói cháu của dì ấy rất mê quần áo, cứ có cái gì mới sẽ mua ngay cái đó, hơn nữa lúc soạn đồ ra em thấy còn có nhiều đồ còn chưa có cắt tem nữa đó, chính vì vậy em mới nghĩ là....là quần áo này nhất định là còn rất mới"

Nghe cậu nói vậy thì Xán Liệt cũng không hỏi thêm gì, y nhìn vào tủ quần áo được Bạch Hiền chia phần gọn gàng thì không khỏi hài lòng, y lấy ra một cái quần thun màu xám lông chuột dài và một cái áo T-short to màu trắng, xong rồi tiện tay lấy một cái quần lót màu trắng rồi tiến vào trong toilet để tắm rửa.

Ở bên ngoài này tì Bạch Hiền đang ôm ngực thở hắt ra, ơn trời xém chút nữa là bị chính cái miệng của mình hại rồi, khẽ đánh đánh vào cái miệng nhỏ của mình mấy cái, cậu tự dặn lòng từ nay phải suy nghĩ trước rồi mới được nói.

Lúc Xán Liệt tắm xong đi ra thì thấy Bạch Hiền đang dọn đồ ăn và chén bát ra bàn, y vừa lau tóc vừa đi đến, trên bàn có một tô canh, một món xào và một món mặt, đơn gian như vậy thôi nhưng cũng đã quá thịnh soạn đối với một kẻ tối ngày chỉ biết đến mì gói như y rồi

Mọi thứ đã được bày ra sẵn, chỉ còn chờ Bạch Hiền mang cơm ra là có thể ăn rồi, bụng của Xán Liệt cũng đã réo ùng ục từ nãy đến giờ, nhưng mà lúc này Bạch Hiền lại mang một bộ mặc cực kì khổ sở ôm nồi cơm đến bàn nhìn y, khuôn mặt có chút ửng hồng, thấy vậy y liền hỏi :" Làm sao vậy?"

"Chú a~ hình....hình như em cho nước hơi quá tay a, nên....nên cơm bị nhão rồi...hức" - Bạch Hiền cực kì ủy khuất mếu máo nhìn y, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu Bạch Hiền nấu cơm mà, chuyện đong nước làm sao cậu đâu có biết, nên cho hơi nhiều thôi mà

Xán Liệt nghe vậy thì đi lại lấy nồi cơm từ tay của Bạch Hiền xem sao, đúng là có chút nhão thật nhưng mà cũng may hơn là bị khét, y đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Hiền khích lệ :" Không sao, không sao, em đừng lo lắng, ngày mai rút kinh nghiệm cho ít nước lại một chút là được a, thôi mau lại ăn cơm đi, tôi đói rồi"

Sức ăn của Xán Liệt thật sự rất mạnh, y ăn đến 5 bát cơm và uống hết 1 bát canh lớn mới thoa mãn thở ra một hơi, thật sự chưa bao giờ y ăn được ăn ngon và no như hôm nay, ngược lại ở bên kia Bạch Hiền lại ăn như con mèo nhỏ, lúc Xán Liệt ăn đến bát cơm thứ 3 thì cậu mới nhấm xong bát cơm đầu tiên, lúc thấy y buông bát xuống thì cậu cũng buông theo, Xán Liệt tưởng thức ăn không hợp khẩu vị của Bạch Hiền nên hơi lo lắng :" Sao ăn ít vậy? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị hay không?"

Bạch Hiền đang chuẩn bị dọn bát lại nghe Xán Liệt hỏi vậ liền xua tay :" Không có, bình thường em cũng ăn ít như vậy a, hôm nay đồ ăn dì Trần làm rất ngon, em ăn đến 2 bát là đã nhiều lắm rồi đó"

Cậu đã nói vậy thì Xán Liệt cũng không hỏi gì thêm, y cũng giúp cậu dọn chén bát vào bồn rửa, Bạch Hiền bảo y đi ra ngoài ngồi nghỉ nhưng y nói cậu đã nấu cơm rồi thì phần dọn rửa này là của y, mặc dù Bạch Hiền là ở nhờ nhà y thật đó, nhưng không phải vì vậy mà công việc nhà đều giao hết cho cậu được, nên y muốn công bằng liền chia đôi công việc nhà ra, Bạch Hiền cũng không thể nói lại gì cũng không thể bỏ ra ngoài ngồi một mình được nên cậu dành việc tráng chén bát, Xán Liệt rửa xà bông xong thì đưa qua cho Bạch Hiền rửa lại nước sạch, nhưng chén bát của hai người cũng không nhiều nên chỉ một lúc là rửa xong

Mọi việc xong xuôi hết thì cũng đã 10h hơn, hôm nay đã có thêm một bộ chăn nệm mới nên Bạch Hiền sẽ không phải ngu chung với Xán Liệt nữa, không hiểu sao khi nằm vào ổ chăn mới Bạch Hiền lại cảm thấy có chút hụt hẫng a, cậu lăn qua lăn lại mãi vân chưa có ngủ được, còn Xán Liệt nằm ở bên cạnh thiếu điều muốn ngáy o o rồi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, Bạch Hiền khẽ gọi :" Chú a~ chú đã ngủ chưa?"

Nằm ở bên này Xán Liệt cũng mơ mơ màng màng rồi, nhưng nghe Bạch Hiền gọi y liền tỉnh lại :" Sao thế?"

"Có chuyện này, ngày....ngày mai em muốn ra ngoài mua một chút đồ cá nhân a?"

"Hửm? Em muốn mua gì? Nếu có thể nói với tôi, đi làm về tôi sẽ mua giúp em" - Xán Liệt nge cậu nói vậy thì lại sợ cậu ngại chuyện tiền bạc lền ngỏ ý muốn giúp cậu mau đồ

Bạch Hiền không phải không nghe ra ý của Xán Liệt, nhưng mà đồ cậu cần mua nói ra rất ngại nha, nhưng mà cùng là đàn ông con trai với nhau mà, có sao đâu nhỉ, vì vậy Bạch Hiền đành làm liều nói :" Em....em muốn đi mua đồ lót" Nói xong liền giấu mặt vào trong chăn, thật xấu hổ quá đi

Mà Xán Liệt nghe vậy cũng có chút bối rối, chậc, cái gì muốn y mua giúp cũng được nhưng đồ lót thì.....y đâu có biết cậu thích loại nào, còn cả kích cỡ nữa, khó xử a

"Ừm, ở gần đây có một siêu thị, em có thể đi cùng với dì Trần ra đó, bởi vì ngày nào dì ấy cũng đi siêu thị mua đồ cả, còn tiền tôi để ở ngăn tủ kéo dưới tủ quần áo ấy, cần mua gì em cứ lấy, dù sao sau này chuyện đi chợ nấu ăn cũng do em phụ trách mà, đừng có ngại, cứ lấy ra dùng đi, xem như sinh hoạt phí thường ngày vậy"

Ở trong chăn nghe Xán Liệt nói vậy Bạch Hiền cảm đông không thôi, y thực sự tin tưởng cậu đến vậy sao? Không chút nghi ngờ mà giao tiền bạc cho cậu.......Nhưng trong lúc cậu còn loanh quanh với đống câu hỏi thì Xán Liệt lại nói tiếp :" Đã xác định cho em ở chung thì tôi cũng muốn cả hai phải tin tưởng lẫn nhau, sống mà cứ nghi ngờ thì chán lắm, với lại tôi rất tin em"

Một câu nói này của y đã chính thức hạ gục Bạch Hiền, đột nhiên cậu từ trong chăn ngồi bật dậy, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà lao sang cách một lớp chăn ôm chầm lấy Xán Liệt, giọng nói có chút nghẹn ngào :" Cảm ơn chú đã tin em, em nhất định sẽ không bao giờ phụ lòng tin của chú, chú hãy tin ở em~" - Cậu cảm thấy thật may mắn vì ở trong phòng tối om, nếu để cho Xán Liệt thấy biểu cảm của cậu lúc này thật sự là ngại ngùng chết mất

Hành động bất ngờ này của cậu khiến Xán Liệt có chút bối rối, y không ngờ chỉ vì một câu nói của mình lại khiến cho cậu nhóc này xúc động đến vậy, y vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ vào lưng của cậu :" Được rồi, được rồi, mau về chỗ ngủ đi, em biết như vậy là tốt rồi a"

"Cảm ơn chú ~ "

"Ừm ừm, ngủ đi"

Trong căn phòng nhỏ, có hai người hiện tại mang hai tâm trạng khác nhau, nhưng họ vẫn chưa biết rằng từ đây đã hình thành nên một sợi dây vô hình cột đang dần cột chặt họ lại với nhau..........................

-----------Endchap 7-----------

Hú la ~ một kỷ lục nới của Au a, hoàn thành 1 chap trong 1 ngày, bình thường muốn hoàn thành một chap phải ngâm đến mấy ngày cơ, nhưng hôm nay có động lực a~

Au có thông báo mini, đó là từ giờ đến hết 17/12, có lẽ Au sẽ không ra chap mới cho cả 3 fic vì Au bận thi TỐT NGHIỆP, cho nên sau ngày 17/12 thì Au sẽ ra chap mới, bắt đầu từ fic "Thư ký Biện! Chạy đâu cho thoát" nha, các bạn nhớ cmt vs vote cho Au, đừng quên Au đó hu hu hu hu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top