Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Bạc hà và mẫu đơn (H)

Người đàn ông ngạc nhiên, theo phản xạ mà ôm ấy cậu. Nghe cậu gọi mình là đại tá. Tâm y hơi chấn động. Làm sao người này có thể biết được chuyện đó? Từ khi y xuyên qua cái thế giới này để tìm vợ mình, y đã che giấu nó rất tốt. Tuy rằng cái thế giới này hoàn toàn không giống với thế giới của y nhưng y đã cố gắng tiếp thu và thích ứng nhanh nhất có thể. Nhưng mà công cuộc tìm vợ của y bị gián đoạn. Người đàn ông khẽ thở dài một tiếng, xuyên vào ai không xuyên lại xuyên vào đúng cái tên tổng tài này, việc chất đồng như núi, ngày nào cũng bị một sấp giấy tờ đè lên đè xuống, thời gian tìm vợ cũng không có. Mãi đến tận hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi, đi nghỉ một chút thì gặp cậu nhóc này.

Soma ngước đầu lên nhìn y, khuôn mặt đỏ ửng cả lên, hơi thở cũng có chút gấp gáp:

- Em nhớ anh nhiều lắm, Shino. Em biết anh sẽ tìm em mà ~.

Y bị mùi hương trên người cậu làm cho kích động, không kìm lại được mà ôm ấy gáy cậu kéo vào một nụ hôn. Đôi môi của thiếu niên này thật ngọt ngào làm sao. Mùi hương trên cơ thể cậu cũng thật dễ chịu. Nó làm y muốn phát điên, muốn cắn xé đối phương.

- Ưm...ha~ - Bị hôn bất ngờ, Soma không nhịn được mà rên rỉ mấy tiếng, hai chân chẳng hiểu sao mà mềm nhũn không đứng nổi, sức lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu – Kojirou...mạnh bạo quá đi ~.

Dứt ra khỏi môi của thiếu niên, y liền đẩy cậu vào tường, thở dốc:

- Em là...Soma?

- Đúng vậy a~. – Soma cười khúc khích, đưa tay lên ôm lấy má y – Ông xã, em nhớ anh ~.

- Anh cũng nhớ em, bảo bối. – Y một lần nữa ấn môi nhìn lên môi của cậu, hôn ngấu nghiến. Y hôn xuống vùng cổ trắng trẻo của cậu, bàn tay không yên phận mà mò vào vạt áo yukata của cậu, vuốt ve đùi non.

- Ưm...đừng ~ - Cậu hơi đẩy y ra. – Đừng làm ở đây. Sẽ bị nhìn thấy mất. Chúng ta về phòng được không?

- Được. – Y hôn nhẹ lên môi cậu một cái, trực tiếp đem người bế về phòng của mình.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Shinomiya nhanh tay đem yukata trên người cậu tụt xuống đất, đẩy nhẹ cậu xuống giường. Y rúc đầu vào hõm cổ cậu, liếm láp:

- Soma...người em thơm quá... nó như mùi hương của hoa mẫu đơn vậy ~.

- Còn anh thì có mùi hương như bạc hà vậy. – Soma cười khúc khích, đầu hơi nghiêng qua một bên - Ư...Kojirou...đừng liếm như vậy...em không chịu nổi...ha~.

Shinomiya hôn xuống vùng ngực của cậu, ngậm lấy nhũ tiêm nhỏ nhắn, đỏ nhạt của cậu cắn hút. Y day nhẹ nhũ tiêm giữa hai khẽ răng của mình, thỉnh thoảng lại kéo nó một cái. Mỗi lần như thế, Soma liền bật ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, hai chân cứ cọ qua cọ lại vào cánh tay đang ở phía dưới thân thể của cậu.

Y cho hai ngón tay vào bên trong huyệt thịt ướt áp của cậu khuấy động.

- Chỗ này của em ướt thật đấy bảo bối ~.

- Kojirou...ô..ah~

Soma hơi ưỡn cong ngực, tiếp nhận những khoái cảm mà y mang lại. Cậu dần dần không cọ hai đầu gối nữa mà mở rộng hai cánh chân ra hai bên. Shinomiya rút hai ngón tay ra khỏi tiểu huyệt của cậu, chăm chú nhìn vào dịch ruột non đang dính đầy trên tay mình, mỉm cười ranh mãnh:

- Anh chỉ mới chạm vào mà đã ra nhiều như vậy rồi sao, cậu bé hư hỏng.

- Kojirou...mau...cho em...em ngứa ~. – Soma mặt đỏ bừng bừng, hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp. Nóng quá. Cậu chưa bao giờ thấy nóng như bây giờ. Rõ ràng cậu đã uống thuốc ức chế rồi mà. Tại sao lại nóng đến kì lạ như vậy?

Mùi hương trên người cậu tỏa ra càng ngày càng đậm, tỏa ra khắp căn phòng lớn. Shinomiya nuốt nước bọt. Mắt hơi ẩm đục nhìn chằm chằm vào thiếu niên xinh đẹp đang dạng hai chân ra trước mắt mình, để lộ ra cái huyệt động đỏ au, không ngừng tuôn trào dâm thủy, mở ra đóng vài liên hồi. Tiểu Shino cũng sớm đã trồi dậy từ lâu, bắn ra cả lớp quần bảo vệ. Y tháo dây buộc yukata của mình ra, cởi bỏ nó ném sang một góc nào đó của giường.

Shinomiya ôm lấy hai nạng sườn của cậu, đem côn thịt to lớn sớm đã căng tím từ lâu đâm thẳng vào bên trong cậu, đẩy vào rút ra không ngừng.

- Ô...a a a~ bên trong thoải mái...sướng...lão công...đâm mạnh hơn...ô ô~

Shinomiya cúi đầu hôn lên môi cậu, nhịp di chuyển bên dưới mỗi lúc một tăng.

- Lão bà rên thật êm tai. Rên nữa đi.

Soma ôm lấy cổ y, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở trộn lẫn lại với nhau.

- Ô...a...lão công...bên trong sướng quá...ha~ em nóng quá...đâm em mạnh hơn đi...Alpha của em...alpha của em...ô ô~

- Thật dâm đãng.

Shinomiya lật người cậu lại, vỗ nhẹ lên cánh mông căng tròn của người thiếu niên.

- Nâng cao hông lên nào.

- Ân...a~ - Soma ngoan ngoãn làm theo lời y, nâng hông cao lên, không quên lắc nhẹ nó mấy cái.

- Tiểu yêu tinh này. – Shinomiya vỗ mạnh lên hai cánh mông của cậu, côn thịt bên trong lại to thêm một vòng, đâm thúc vào sâu hơn bên trong huyệt thịt mềm mại.

- Ân...a...nha~ to quá...sâu...chạm đến điểm mẫn cảm rồi...ô ô ~.

Hai tay của cậu bám chặt lấy ga giường, đầu hơi ngẩng lên, miệng phát ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ, khích thích thị giác của người nghe.

Shinomiya thở dốc, y nhìn chằm chằm vào vùng gáy cổ đang đỏ ửng lên của thiếu niên, tay thì nắn bóp cánh mông của cậu, đâm côn thịt thật mạnh vào sâu bên trong động huyệt dâm mỹ.

Y cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm qua điểm ấn dấu, hôn nó một cái. Y muốn cắn nó. Nhanh chóng đánh dấu cậu, không để cho bất kì kẻ nào được có ý đồ với cậu. Soma bị hôn cổ mà rùng mình một cái, đôi mắt ngật nước quay lại nhìn người đàn ông.

- Kojirou...hức...em sợ...ô ô~

Tim can của y như mềm nhũn, nhanh chóng hôn chóc lên đôi môi mỏng của cậu.

- Ngoan...không phải sợ...anh sẽ không cắn.

Y phải chăng là quá vội vàng rồi. Soma hiện giờ mới chỉ là thiếu niên, đánh dấu quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển cơ thể của em ấy. Đành phải chờ vậy.

Ôm lấy người yêu trong lòng. Hai người cứ thế mà quấn lấy nhau suốt một đêm liền. Soma vừa bắn ra chưa được bao lâu thì đã bị Shinomiya đè xuống làm tiếp. Cứ như thế đến tận 3h sáng. Soma không sức lực mà ngất lịm đi, lúc này y mới chịu dừng lại, đem người yêu vào trong phòng tắm tẩy rửa qua rồi ôm lên giường ngủ.

--------------------

- Soma à, em có ở trong đó không? – Kohaku bước vào trong phòng liền không thấy cậu đâu. Gọi điện thì không thấy cậu nghe máy, liền lo lắng chạy khắp nơi đi tìm.

Trên đường thì gặp đám người Tadokoro từ phòng tắm trở về phòng, hắn liền hỏi:

- Mọi người có thấy Soma đâu không?

- Yukihira? Không thấy. – Yoshino nói – Cậu ấy không có trong phòng sao?

- Không có.

- Mình nghĩ chắc không sao đâu. – Sakaki nói – Bình thường cậu ấy cũng hay biến mất mà đúng không? Rồi tự nhiên ở nơi nào đó chui ra thôi.

- Đúng rồi đó. – Yoshino cười. – Đúng rùi, tụi tôi định đến phòng của Marui chơi. Cậu có đi không?

Kohaku từ chối:

- Không. Tôi đi tìm Soma.

Yoshino kéo hắn:

- Thôi nào. Cậu ta không biến mất được đâu. Tí nữa chắc cậu ta sẽ về thôi. Tui có gửi tin nhắn cho cậu ấy rồi. Chúng ta đến phòng Marui vừa chơi vừa đợi ha.

Từ chối bất thành. Kohaku bị thiếu nữ nhỏ con kéo đi. Trong lòng y vô cùng lo lắng. Tuy Soma hay biến mất thật đấy nhưng cậu luôn nói với hắn mình đi đâu, làm gì. Lần này thì khác, Soma không một lời mà biến mất như vậy. Hắn thật sự rất sợ. Sợ cậu xảy ra mệnh hệ gì.

-------------------

Trong một căn phòng đối diện phía dưới phòng của Shinomiya và Soma, có một thiếu niên đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông, nỉ non:

- Kojirou, anh lại nhăn mày rồi. Em buồn ngủ.

Người đàn ông đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu thiếu niên:

- Nếu nhóc buồn ngủ thì đi ngủ trước đi.

- Làm sao em có thể ngủ khi bạn đời của em còn làm việc được chứ. Anh đang nghĩ công thức cho ngày mai sao?

- Ừm.

- Terrine rau củ? Anh đang gặp vấn đề gì sao? – Thiếu niên lo lắng nhìn người đàn ông.

- Không gì cả. Giờ thì lên giường ngủ đi. Tôi vẫn chưa tha lỗi cho nhóc vì việc trốn học rồi chạy đến đây đâu. – Người đàn ông bế xốc cậu thiếu niên lên, quăng xuống giường.

Cậu thiếu niên hờn dỗi, chu chu mỏ:

- Em là Thập Kỳ Nhân mà. Nghỉ cũng có sao đâu. Em vì nhớ anh mới chạy đến đây đó.

- Rồi rồi. – Người đàn ông hôn lên đôi môi cậu một cái – Tôi nghe em nói câu đó hơn 10 lần trong ngày nay rồi. Giờ thì ngoan ngoãn đi ngủ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top