Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một lần nữa...một lần nữa...em lại khóc vì anh mất rồi!!!

Bức thư này...là thứ cuối cùng mà em để lại cho anh, dù nó đã bị nhoè màu và bị nhàu đi rất nhiều nhưng có lẽ đây sẽ là lời cuối cùng em gửi gắm đến anh, Shinichi! Em đã viết đi viết lại hơn 5 lần rồi mà chẳng hiểu sao hết lần này đến lần khác nó đều bị nhoè đi. 

Anh còn nhớ chứ, ngay lần đầu tiên gặp em, lúc đó em thật vụng về...làm đổ hết cả nước lên áo anh nhưng lại bỏ chạy mất hút, sợ bị anh bắt đền. Dù sao em cũng chỉ mới 13t thôi mà...nhưng ngay từ lần chạm mặt ấy, em đã phát hiện ra mình thích anh.

Chắc là do anh quá đẹp trai, lạnh lùng chuẩn mẫu người em thích nhưng những điều đó không thể phủ nhận rằng em thích anh. Ban đầu, em cứ lơ cảm xúc của mình, chẳng quan tâm đến nó. Nhưng mỗi ngày ở đây...tim em...luôn rạo rực khi nhớ đến anh.

Ngốc thật, nhưng đó là sự thật. Em thầm rủa bản thân, sao lại thích anh cơ được, gia thế hai bên quá khác, vả lại giữa một biển trời sao vô tận, làm sao anh có thể để ý đến một ngôi sao bé xíu như em cơ chứ.

Em đã đơn phương...đơn phương anh 7 năm trời. Tình cảm dành cho anh một lúc một lớn hơn...chuyển sang yêu tự bao giờ. 

Đúng như câu nói: Ở hiền gặp lành. Anh hình như cũng đã chú ý tới cô bé bẽn lẽn núp sau cánh cửa lớp mà quan sát anh. 

Anh còn nhớ chứ, anh đã hỏi tại sao cứ đi theo anh hoài. Lúc đó, em đã giật thột, đỏ ửng khuôn mặt. Em không biết phải đối diện sao với anh. Biết nói gì khi người mình thầm thương trộm nhớ đang đứng trước mặt đây. Em không biết nói gì hơn ngoài 2 chữ"xin lỗi"

Em biết, anh đã có rất rất nhiều bạn gái. Em biết, anh chỉ cần nói "chia tay" là coi như kết thúc. Em biết, anh chưa hề yêu ai. Em cũng không ngoại lệ. Nhưng em vẫn cố chấp yêu! Vì tình cảm này quá sâu nặng rồi...có dừng cũng chả biết bắt đầu từ đâu.

Và...đến năm em 25 tuổi đồng nghĩa với việc anh 28 tuổi. Anh đã tỏ tình em. Sốc quá, 12 năm yêu và chờ đợi...chưa từng mong một cái kết nào như vậy, nhưng...người tính không bằng trời tính. Em đã ôm chiếc nhẫn anh trao mà nhảy cẫng lên, thức từ tối đến sáng. Cũng như nhớ anh từ đêm đến sáng rạng.

Em rất rất hạnh phúc, khi ấy em tự coi mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian! 12 năm đơn phương mà có một cái kết vậy là quá đẹp...Lời tỏ tình của anh không dùng quá nhiều  từ ngữ như trong tiểu thuyết ngôn tình chỉ là một câu đơn giản:" Anh lỡ yêu em" cũng đủ rồi.

Nếu là lúc đó, em sẽ cười thật tươi để nắm tay anh đi trên đoạn đường còn lại dù không biết được bao lâu. Mặc kệ người đời đàm tiếu, mặc kệ lời khuyên răn của cha mẹ, mặc kệ hết...chỉ để bên anh.

Nhưng bây giờ, em cảm thấy mỉa mai sao. 1 năm trước em còn nhớ rõ anh cùng em tay trong tay bước lên lễ đường, vậy mà giờ chỉ còn một mình em với bao thức ăn gần như đã nguội lạnh. Nó giống như con tim của em đang nguội dần lại vậy.

Từ lúc cưới đến nay anh bận đến mức không ăn được một bữa cơm gia đình. Nhưng đừng lo, em tin những lời nói đó.Em tin điều đó, bởi em luôn đặt niềm tin với anh.

Em yêu anh nhiều đến mức mù quáng, chả phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Em chỉ biết tin tưởng, tin tưởng người đàn ông trước mắt. 

Số ngày không được gặp anh cứ thế tăng, trái tim em một lúc một đau. Anh biết không, từ khi cưới anh về, em chưa từng gặp anh, nhiều lắm cũng 3 lần. Em tự hỏi là anh chán ghét em đến thế sao, là em đã làm gì sai sao? Nhưng điều cuối cùng mỗi khi em chuẩn bị chìm vào giấc ngủ là phải tin tưởng anh.

Mọi kí ức về anh cứ ùa vào tâm trí em chỉ là...không có bất kì kỉ niệm nào liên quan đến giữa em và anh. Vài lúc, anh xoa đầu em, làm em còn tưởng...còn tưởng...còn tưởng...nhưng đổi lại tất cả chỉ là giả tạo. Anh làm thế chỉ khiến con tim em dao động, lạc lối. Tha thứ cho mọi tội lỗi của anh. Lúc em biết hết tất cả, anh đâu thể biết được, mọi thứ gần như sụp đổ và vụn vỡ. Và kể cả sự quan tâm của anh đối với em...thật giả tạo, giả tạo lắm, anh biết không?

Điều gì? điều gì khiến em thất vọng về anh thế này, thất vọng thật đấy. Anh nói anh đi công tác nhưng bản chất đi tìm kiếm người con gái thanh mai trúc mã phải đi Mĩ 15 năm. Em biết được điều này là lúc em tình cờ gặp anh trong trung tâm Beika. Anh đang chạy đuổi theo một cô gái mái tóc vàng nâu được chỉnh chu kĩ. Tôn lên vẻ trưởng thành. Và rồi...em điều tra cô gái ấy mới biết.

Cô ấy chính là Myano Shiho, bạn gái hiện tại của anh. Nghe giống như anh ngoại tình nhỉ? Không phải, đúng hơn là em chen ngang. Anh và cô ấy chưa hề chia tay. Chỉ là em chen ngang. Vậy cho em hỏi, anh tỏ tình em làm gì. "lỡ yêu" Nghe sao mà nhẹ thế nhưng viết lên nó thật nặng.

Cây bút bi gần như đã thay ngòi mấy lần chỉ để viết lên hai từ"lỡ yêu" của anh thôi sao? 

Chắc giờ anh ngạc nhiên lắm, sao em lại biết nhiều đến thế nhỉ? Em còn biết nhiều hơn anh tưởng đấy. Mỗi tối, tầm 12h đêm. Anh thường lui tới bar, gần sáng anh lại vào thư phòng lấy hình của hai người ra xem. Mỗi bức đều chan chứa yêu thương mà em chưa hề có được, thậm chí là khi làm vợ của anh, trên danh nghĩa.

Em lại khóc nữa rồi! Kết luận cuối cùng của em khi yêu anh là đây sao?Tim em đớn đau rã rời anh nào biết.

Hoá ra em không phải người duy nhất...Hoá ra anh chỉ coi em như vật thế thân và thích vứt lúc nào cũng được. Hoá ra...tất cả chỉ là thương hại.

Đó có thể xem là sự thương hại người đã từng đơn phương 12 năm không nhỉ!?

Sự thật quá khắc nghiệt khiến em không tiếp thu nổi. Suốt 12 năm qua yêu đơn phương anh em chưa từng khóc lấy 1 giọt dù có đứng nhìn từ xa. Nhưng mới cưới có 1 năm em đã khóc hơn bao lần em không rõ chỉ biết nụ cười từ lâu đã quá xa.

Anh bắt em phải tiếp nhận sự thật này sao, em phải trở thành con người cao thượng sao,lừa dối với chính con tim mình em làm được sao?

Tại sao? tại sao anh lại cưới em. Tại sao còn đối tốt với em làm gì...tại sao cứ làm em ảo tưởng mình là nhân vật nữ chính trong khi chỉ là diễn viên quần chúng. Tại sao...em lại yêu anh đến mức này.

Anh đừng coi em là con ngốc được không? Nếu là 12 năm trước em thừa nhận em rất ngốc khi yêu anh, nhưng hiện tại em mạnh mẽ hơn nhiều đấy. Trái tim nó đã bị chai đi một lần thì anh nghĩ sẽ có lần thứ 2 sao? Em bị lừa nhiều vậy mà vẫn ngoan ngoãn như một đứa con nít sao? Anh lầm rồi.

Em đã từng quá mệt mỏi vì sự yếu đuối của bản thân, quá mệt mỏi khi mỗi ngày đều thấy gương mặt tiều tuỵ trong gương.

Mệt quá rồi...em thật sự không còn đủ năng lượng để tiếp tục nặn ra nụ cười giả tạo nữa. Cố gắng cũng chỉ khiến đôi ta đau lòng mà thôi! Thay vì thế...ly hôn đi.

Xoá bỏ cái tình yêu này thôi!

Nhưng...tình yêu em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ là thích phải biết dừng. Yêu được cũng phải biết buông được. 

Em yêu anh suốt bốn mùa...

....Đến mùa nào anh mới nói yêu em?

Em thương anh lúc mùa lá rụng...

....Chiếc lá nào mới khắc tên em?

Câu trả lời chắc sẽ là:" Không" rồi. Biết rõ thế mà sao tim em đau thế. Em không phải là công chúa lọ lem bước ra từ xe bí ngô. Chỉ là một hạt mưa giữa hàng ngàn cơn mưa xuống. Anh lại là hoàng tử, đã có người trong mộng.

Em xin lỗi, vì em không thể tiếp tục lừa dối trái tim. 

Em xin lỗi, vì em không phải động vật vô tri vô giác.

Em xin lỗi, vì em là vật cản giữa hai người.

Em xin lỗi, vì em không thể thay thế cô ấy.

Em xin lỗi, vì em chưa bao giờ ngừng hết yêu anh.

Em xin lỗi, vì em...và vì anh.

Đến cuối cùng...dù có cố gắng cách mấy, số phận đã được định trước...mãi chỉ là 2 đường thẳng song song. Bước tiếp cũng chỉ thêm mệt mỏi...níu kéo cũng chỉ thêm tổn thương...yêu anh cũng chỉ là em đơn phương.

Tất cả các đồ đạc thuộc về em hoặc liên quan đến em, em đều ném đi rồi. Giữ lại cũng chẳng có ích gì. Anh cũng đừng lén lút xem ảnh cô ấy nữa. Em từ giờ cũng không cấm cản anh được nữa..à không, từ trước giờ vẫn vậy. Em đâu có quyền cấm anh lựa chọn giữa em và cô ấy.

Chiếc nhẫn cưới em không biết nên làm gì với nó xin trả lại anh. Đơn ly hôn em đã kí, thật ra, em cũng không cần anh thương hại đâu. Một cô bé nghèo nàn như em từ lâu đã chẳng có phước phần. Đúng là: Trèo cao thì té đau mà, đáng đời lắm. Anh cũng đừng tự trách hay giày vò bản thân, là em tự nguyện như từ trước đến giờ vẫn vậy.

Lời cuối em muốn hỏi anh trong bức thư tự thoại này: 

                                                                                   Đến bao giờ anh mới nói yêu em?

         Gửi anh!

Ký tên:

 Ran Mouri-một hạt mưa giữa trăm cơn mưa được anh để ý.                                                                                                                            


                                                                                                                     Còn tiếp....





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top