Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 3: Nếu hôm nay chỉ còn mình em và anh thì em sẽ không nhường nhịn đâu...


*Adam pov'

Tiết trời Seoul vào buổi tối thật sự rất thanh bình, làm cho ta có cảm giác muốn thả hồn đi đâu đó, nhưng một khối công việc chất chồng không cho phép tôi làm việc này. Hôm nay tôi đến SM để gặp lại bạn tôi, trông anh ta mấy ngày nay có vẻ không vui một chút nào. Tôi hỏi về EXO thì anh ta trả lời:

- Đã có 3 người chết rồi, tôi không biết lũ người ngu xuẩn này đang làm cái việc quái quỉ gì nữa, mẹ nó liên quan đến mạng sống con người chắc tôi sẽ bỏ việc...

Tôi vỗ vai bạn tôi và bảo anh ta bình tĩnh lại rồi kể cho tôi nghe về ba người đã chết đó. Anh ta hơi nhíu mày nhưng vẫn kể. Bạn tôi nói thử thách đầu tiên có 1 người không chịu được mà tự tử, đến thử thách thứ hai thì bắt đầu giết lẫn nhau để chiến thắng. Anh ta còn bảo rằng hôm trước hình như là có ai đó vừa chết tiếp vì bị hạ độc và anh ta có nghe lờ mờ rằng vừa có thêm một người nữa gục xuống. Tôi cứ nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc thử thách nho nhỏ nhưng đâu ai ngờ khi nhìn sâu vào nó thì mới nhận ra rằng đó là một trò chơi đẫm máu, một cái máy xay thịt người kinh dị. Nghe bạn tôi kể, thực sự tôi rất tò mò, tò mò xem người cuối cùng sống sót là ai, tò mò xem người đó tài giỏi thế nào. Quay trở lại tòa báo, tôi bắt đầu viết lách một số công việc sếp giao, bạn cùng phòng làm việc của tôi - Minhyuk, hôm nay anh ta cũng phải ở lại công ty muộn nên chúng tôi có ngồi chơi một lúc và uống chút rượu Soju. Rồi lại bàn luận về đề tài chính trị. Tôi ngán ngẩm ngồi nhìn giá vàng tháng này tăng đáng kể. Minhyuk chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta chép miệng hỏi tôi:

- Cái bài báo về EXO cậu đang viết tìm hiểu thông tin thế nào rồi?

Minhyuk là bạn thân của tôi, anh ta luôn giúp đỡ tôi trong mọi việc từ khi tôi sang Hàn Quốc định cư nên tôi cũng không ngần ngại mà kể hết cho anh ấy. sau khi chăm chú nghe xong toàn bộ câu chuyện thế quái nào bầu không khí lại trở thành căng thẳng. Minhyuk một tay xoa xoa cằm dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Cuối cùng bật lên một câu:

- SM cái công ty đó kể từ khi thầy Lee Soo Man nhượng lại quyền quản lý cho...uh...uh...tôi cũng không nhớ rõ tên ông ta nữa công ty xuống bậc thấy rõ. Scandal ngày càng nhiều, cổ phiếu cũng giảm đi đáng kể, những đợt show vé bán được cũng lèo bèo mà chất lượng thì tồi tàn đến tệ hại...

Cũng đúng thôi, em gái anh ta đã từng là SSF của DBSK nên việc Minhyuk biết điều này là chuyện bình thường và độ đáng tin cậy lên tới 99,9%. Cái điều đáng nói ở đây là SSF có thể "có hại" cho idol hay cho những fan khác nhưng họ lại rất có ích cho những cánh nhà báo chúng tôi về việc lấy thông tin để viết bài...Well...về việc của EXO tôi sẽ tìm hiểu thêm.

*Kris pov'

Tôi cũng chả nhớ là đã ở đây mấy ngày rồi nữa. thực sự thì sau khi Baekhyun, Kyungsoo và Xiumin chết chúng tôi đều tự đề phòng lẫn nhau. Mọi người lại tập trung ở phòng khách, lí do là vì đã hết đồ ăn và nước uống

- Tôi đã nó là dè chừng từng ngày mà ăn thì không chịu nghe.

Giọng của Kai

- Mày cũng ăn nhiều như ch* còn kêu ai.

Chen nghiến răng đáp lại.

- Một thằng giết người như anh không có tư cách gọi tôi là ch*.

Mặt Kai đỏ như máu, nhưng lần này nó kiềm chế được cơn giận mà không manh động gì, chỉ đứng im nhìn cái người phía đối diện đang đấu khẩu với mình.

- Mày cũng đâu phải là người trong sạch.

Chen tức giận vì Kai cũng giết người mà cậu ấy yêu thương.

- Thế *** nào im hết đi.

Tôi giật mình quay sang nhìn Đào Tử. Mọi ánh mắt cũng đổ dồn vào em. Zi Tao của tôi xưa nay hiền lành, ngoan ngoãn, đó cũng là 1 phần lí do mà tôi yêu em. Em luôn ôn nhu trong mọi công việc, dù đôi khi tập luyện mệt mỏi hay do quá sức làm em bị thương nhưng em vẫn luôn cố gắng trong mọi bước đi. Vì ca sĩ là ước mơ lớn nhất của em. Gấu trúc bé nhỏ của tôi giỏi võ, rất giỏi nhưng em lại thu mình trước những con bọ hay những thứ không có thực - ma. Gấu trúc của tôi luôn tỏ ra mình thực ngầu, thực cool nhưng sâu trong con người em thì vẫn là một cậu bé mít ướt, dễ mủi lòng. Đi tắm vẫn cần tôi đứng canh cửa, diệt bọ cũng là tôi diệt dùm. Mà giờ đây không biết là do quá áp lực hay em đã muốn từ bỏ mà buột miệng ra một câu chửi thề. Tôi kéo nhẹ em vào cạnh mình bảo em bình tĩnh lại. em ngoan ngoãn gật đầu nghe lời. Mọi người cũng đã bàn bạc xong. Ý là tự ai người nấy lo, có chết đói hay chết khát thì mọi người giúp bê xác xuống giùm. Đào Tử ngước lên hỏi tôi rằng em có thể sẽ là người được bê xác xuống tiếp theo? Tôi chỉ hôn phớt lên trán em rồi dặn em ngủ đi một giấc.

Ngoài phòng khách bây giờ chỉ còn tôi và Sehun, thằng bé cũng là người sống trầm lặng, nó là thuộc dạng nội tâm nên trong những tình huống như thế này nó luôn giữ được bình tĩnh. Tôi luôn coi thằng bé như đứa em trai nhỏ của mình...uh...có thể hơn Chanyeol một tý. Tôi cưng nó cũng có thể là vì có có tí tính cách giống tôi, cũng có chút lạnh lùng, cũng có chút ấm áp, nói chung là cái gì cũng có chút chút. Nhưng một điều tôi phải công nhận rằng Sehun ngược lại hẳn với Luhan, thằng bé có ý chí đấu tranh khá là mãnh liệt. Luhan e dè bao nhiêu thì nó lại chững chạc bấy nhiêu. Luhan có quan tâm mọi người thì Sehun chỉ muốn cậu ta quan tâm đến một mình nó thôi.

Chúng tôi ngồi đây một lúc, không ai nói câu nào chỉ còn tiếng con dao được Sehun chọc đi chọc lại vào quả táo, tiếng cãi nhau be bé ở trên tầng và vài tiếng thở (?)

- Em nghĩ ai sẽ là người chiến thắng?

Tôi đặt ra câu hỏi một phần là để phá vỡ bầu không khí yên lặng này cũng một phần là muốn biết nó đang nghĩ gì. Sehun quay sang nhìn tôi, nó nhướn một bên lông mày lên, môi khẽ nhếch lên đôi chút. Nó không trả lời tôi hoặc có thể là không muốn trả lời. Rồi nó đứng dậy đi lên tầng không quên ném cho tôi một câu:

- Nếu hôm nay chỉ còn mình em và anh thì em sẽ không nhường nhịn đâu...

Thế cũng đủ để biết sự đố kị trong nó bây giờ lớn thế nào. Và nếu tôi không nhầm thì dạo này Luhan hay kêu gào thảm thiết rằng cậu ta khó ngủ. Kyungsoo không còn nữa nên cũng chả ai biết được thuốc ngủ được để đâu. Đã là 3 giờ sáng, Đào Tử nói rằng em không muốn ngủ nên bảo tôi thức cùng em xong cuối cùng lại lăn ra ngủ trong vòng tay tôi. Trong bếp có tiếng động, là tiếng xoong chảo rơi xuống đất, tôi chạy ra xem và thấy Luhan đang nằm dưới đất sùi bọt mép, bên cạnh là lọ thuốc ngủ bị mở bật tung. Chắc hẳn cậu ta đã tìm thấy ở ngăn kéo dưới bếp.

- Chết tiệt, cậu đã uống bao nhiêu viên...

Tôi nâng đầu Luhan lên rồi hỏi, cậu ta lắp bắp cái câu quái quỉ gì đó mà tôi không thể nghe rõ vì đống bọt đang sùi ra ngày càng nhiều. Tôi không biết nên làm gì bây giờ, tôi đặt Luhan xuống đất tính chạy lên gọi Sehun thì thế quái nào nó đã đứng ở đằng sau từ bao giờ...Sehun mặt lạnh tanh, từ tốn bước đến bên cạnh Luhan đặt đầu cậu ta lên đùi nó.

- Lu-ge của em, tại sao anh lại từ bỏ nhanh chóng như vậy? anh làm em quá đỗi thất vọng đấy.

Luhan nhìn nó, cả hai người nhìn nhau rồi khoảnh khắc lồng ngực của Luhan ngừng cử động thì hình như tôi thấy Sehun đã khóc. Tôi cùng thằng bé khiêng xác Luhan xuống nhà kho đặt lên một cái giường bị bỏ đấy. Sehun bảo tôi đi lên, bảo tôi mặc kệ nó. Tôi làm theo, rồi bất chợt quay đầu lại tôi thấy một cái bóng lưng bé nhỏ đứng nhìn chăm chăm vào cái xác vô hồn của người nó yêu, đôi mắt nó nặng trĩu, khóe mi vẫn rơm rớm nước mắt. Ngay buổi sáng hôm sau sự vắng mặt của Luhan đã khiến bao con người tỉnh cả ngủ...

- Luhan đâu?

Suho hỏi...

- Chết rồi.

Sehun trả lời mắt vẫn nhìn chăm chăm vào lọ thuốc ngủ trên tay.

- Thế quái nào?

Kai trợn mắt.

- Uống thuốc ngủ quá liều.

Sehun giữ nguyên sắc thái, tiếp tục trả lời những câu hỏi tương tự như vậy dường như đối với nó đây là 1 cuộc "phỏng vấn" dài vô tận...

- CÁC NGƯỜI ĐỂ TÔI YÊN

Nó mất kiên nhẫn mà hét lên...mọi người nhìn nó rồi lại nhìn nhau, thấy mình có lỗi lại cúi gằm mặt rồi ai về phòng người nấy.

- Lộc Hàm ca tự tử hả anh?

Đào Tử ngây ngốc hỏi tôi.

- Anh cũng không biết nữa...

Chuyện hôm qua tôi còn chưa tiêu hóa hết, mọi logic trong đầu tôi giờ chả còn đâu. Chỉ là tôi thấy Luhan nằm trong bếp sùi bọt mép, rồi Thần Chết từ từ đến mang cậu ta đi. Chứ việc cậu ta tự tử hay gì đó thì chỉ có chúa mới biết...tôi đi lên lầu 2 toan hỏi thăm Sehun xem nó có khỏe không, hay có thấy ốm không thậm chí là có muốn chết đi cho mọi người bớt được một đối thủ không. Đi qua phòng Chanyeol, nó để cửa he hé mở nhưng tôi có thể nhìn rõ được vết bút eyeline trên tủ quần áo. Chanyeol - nó đã làm cái mẹ gì vậy? Nó dùng eyeline của Baekhyun để vẽ 3 hình tam giác xắp xếp theo vòng tròn lên tủ, mỗi hình có 1 dấu X to đùng trên đó. Sau sự ra đi của Baekhyun tôi thấy Chanyeol hành xử có chút gì kì lạ. Chợt lạnh sống lưng, tôi quên luôn chuyện vào thăm Sehun mà chạy về phòng khóa trái cửa. Trong đầu bạn lúc này chắc hẳn đang nghĩ tôi là một thằng hèn, chỉ nhìn thấy mấy cái hình vẽ nguệc ngoặc đã co giò lên cổ mà chạy. Nếu vậy thì các bạn nhầm rồi, chỉ là tôi đã đoán ra được người tiếp theo là ai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top