Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Short fic | MBLAQ] Tim tan

Author: [Cú] Kathy Kwon (gọi tắt là Kathy Kwon)

Pairing: .... (xin phép mod cho em để 3 chấm ở đây, em muốn nó là một bí mật, được không ạ ? nếu không được, em sẽ edit. Thks)

Disclaimers : Bản quyền nhân vật là của tác giả

Rating: K

Category: sad

Summary: Đôi khi anh phải đánh đổi một giấc mơ này lấy một giấc mơ khác. Nhưng chưa bao giờ anh nghĩ, lộ phí lại đắt như vậy!

Status: complete

KathyKwon's Note: Một cái fic nhạt nhẽo theo đúng nghĩa từ Tim Tan, cá là bạn sẽ phát rồ lên nếu ngẫm đống này. Lời văn nhạt nhẽo, ý nghĩa nhạt nhẽo, chỉ có tình cảm gửi vào fic là không hề nhạt nhẽo một tí nào. Thân tặng ss Jocelyn, tình yêu vĩ đại của em. Ss cảm thấy thật phiền phức vì có một con em hay nhờ vả như này, rite? Nhưng yên tâm là em yêu ss đủ để đáp lại đống phiền phức em gây ra đó, hehe. Hãy cố nuốt hết cái fic này nhé. Lần đầu tiên em thử viết một shortfic nhẹ nhàng. yahh hãy nghĩ mình may mắn khi shortfic đầu tiên của em dành tặng ss . kekekke, em đùa thôi, yêu ss

Tim Tan

~Chap 1~

Tôi trở về gặp em sau những tháng ngày xa cách dài đằng đẵng. Em vẫn vậy, cô nhóc váy trắng nhỏ bé của tôi.

.

.

Tôi có sở thích gọi em là cô nhóc, trong khi sự thật em bằng tuổi tôi. Với tôi, em không đơn thuần chỉ là cô nhóc cùng bàn trong suốt những năm trung học. Một cô nhóc cùng bàn đặc biệt.

Tôi quen em trong một buổi chiều đầy gió. Cái nhẹ nhàng đến thanh thoát của em chưa bao giờ khiến tôi có thể rời mắt khi em hiện diện. Giống như gió vậy, vô hình nhưng rất hữu tình, mơn trớn vòm má của người khác no nê chán chê rồi bỏ đi một cách vội vã, không một lời từ biệt.

Em, cô nhóc của tôi, là một làn gió bí ẩn.

Cứ thế, vô tình, cái ám ảnh em mang lại bám riết lấy những năm cấp 3 không mấy tươi đẹp, bám luôn cả vào một lỗ thủng trong đống kí ức lằng nhằng về quá khứ.

Nhưng mà không sao, cái chính ở chỗ, tôi thích cái ám ảnh đó.

Cái ám ảnh dai dẳng ấy, tôi thích nó.

Nói thẳng ra, là tôi yêu em.

Tôi không nhớ rõ là mình bắt đầu yêu em từ lúc nào ?

Có thể là từ khi tôi bị mê hoặc bởi một lớp màu huyền nhuyễn, của bóng em khi được nhuộm kín bởi nắng trời. Lúc mà ánh nắng nhẹ nhàng vỡ tan trên từng ô cửa kính, rót vào không gian thứ nắng sữa mật ong chảy dài, hòa quyện vào màu trắng bằng voan của bộ váy em đang mặc, màu trắng ngọc của làn da tưởng chừng được cô chủ chăm chút kĩ từng ly từng tí kia. Tôi biết rằng, cô nhóc của tôi thích mặc váy trắng, và hình như chỉ có độc một màu trắng trong tủ đồ của em.

Cũng có thể bắt đầu từ lúc tôi vô tình thấy em chăm chú đọc sách trong một góc nhỏ ở thư viện.

Em có niềm đam mê mãnh liệt về Hy Lạp, với một đống niềm tin đến mù quáng về thần thánh. Thần thánh á, ừ thì tôi cũng có tin đấy. Tôi tin vào thần thánh, cũng như tin vào thiên thần. Đó là cái cớ duy nhất lý giải cho sự hiện diện của em trong cuộc đời vốn dĩ đã khốn nạn của tôi.

Cũng có thể là tôi bắt đầu yêu em từ lúc nhìn thấy sự hạnh phúc trên khuôn mặt em khi em hoàn thành một tác phẩm. Em rất giỏi trong việc thiết kế, em đã từng mơ em sẽ trở thành một designer hạng nhất. Tôi biết được điều đó, sau khi ngồi hang giờ để nghe em kể về ước mơ cháy bỏng của mình, kể về một suốt học bổng ở nước Anh xa xôi, trong một Đại học danh giá mà em đã cố gắng cả phân nửa cuộc đời học sinh của mình để giành lấy nó. Niềm hạnh phúc vỡ òa của em làm tôi thật sự xúc động. Đến nỗi, tôi cũng muốn hét lên, rằng tôi cũng có một giấc mơ. Giấc mơ có được em!

Và thật sự, tôi đã có được em, trong khoảng thời gian ấy, cứ cho là vậy.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ phải tỏ tình với em trong một khung cảnh lãng mạn, với trăng và sao, những thứ có thể tỏa sáng rực rõ như những khu vườn trong suốt mà tôi đã từng đọc qua đống tài liệu hy lạp em đam mê kia, cùng với nến và hoa hồng – tôi nghĩ đơn thuần, là con gái ai mà chẳng thích hoa, em lại càng không phải con trai. Có chết tôi cũng không nghĩ rằng, em lại chủ động bày tỏ tình cảm với tôi.

Tôi vẫn nhớ rất rõ, em đã đến trước mặt tôi, trao cho tôi những lời nhẹ như gió thoảng. Lúc đó, từng nơron thần kinh trong tôi vỡ òa, hạnh phúc khôn xiết. Có chút hụt hẫng khi em khăng khăng không tin lời tôi nói, rằng em là mối tình đầu của tôi. Nhưng không sao, em không tin, đâu đồng nghĩa với việc em không yêu. Và tôi không quá ngu để nói lời từ chối.

Thế đấy, dấu hai chấm mở đầu cho một mối tình cấp 3 tuyệt đẹp.

Tôi có thói quen chăm chú nhìn em, rồi bóc dần từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ bé của em.

Em không có những đường nét sắc sảo gợi cảm, hay những đường cong “sexy chết người”, em chỉ là kết quả của một sự hòa trộn ngẫu nhiên nhưng đầy thú vị.

Tôi yêu đôi tay mềm mại của em.

Đôi tay đã từng dìu tôi đi qua bao nhiêu con đường nhỏ mà có lẽ nếu không có em, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới. Những con đường trải đầy nắng chiều nhuộm màu phong đỏ trong một ngày thu về bất chợt. Có tiếng bỡn cợt của ông mặt trời đáng ghét, khi mà ông ta ác độc đốt cháy làn da mỏng manh ngọc ngà kia không một chút thương tiếc. Nhưng thật may mắn cho ông ta, đứa con gái bé bỏng của ông – thiên thần trắng đang đi cạnh tôi đây, không hề mảy may tỏ ra ghét ông vì điều đó. Em cho rằng mặt trời thật tuyệt vời, cái ánh nắng của ông cũng vậy, ngọt và đặc quánh như tình yêu của em. Thật sự rất mâu thuẫn, điểm mà tôi chưa bao giờ hiểu được ở em, là em có thể nói như vậy, trong khi mỗi lần ở thư viện cùng tôi, em lại không tiếc lời nguyền rủa cái vật thể bằng vàng ấy vì đã đốt cháy hình tượng trở thành tượng đài trong suốt lý trí em – đôi cánh của Icarus . Còn tôi, như một kẻ ngu ngốc phàm trần nghe chuyện ở tiên giới, thậm chí chẳng hiểu lấy một chữ nào. Chỉ lờ mờ rằng, em cũng thật mù quáng khi trách móc Daedelus chỉ vì ông ta đã trao cho con trai ông –Icarus đôi cánh kia.

Tôi yêu cả đôi môi nhỏ nhắn của em.

Đôi môi màu hồng phấn thường chúm chím lại khi nghe tôi kể một câu chuyện cười mà đến tôi phải công nhận là nó hết sức nhạt nhẽo đến nhảm bựa. Em là một người dễ hài lòng, đến độ khờ dại. Nhưng chỉ khờ dại trong việc nghe-tôi-kể-chuyện-cười.

Tôi không thể nào quên được cái cách em ngượng ngùng đến đỏ cả mặt khi trao cho tôi nụ hôn đầu đời. Bỏ qua việc nó ngậy và béo, nhưng không ngán như một cốc cappuchino buổi sáng sớm, thì thật sự nó quá ngọt ngào. Cái cách em thì thầm vào tai tôi như trách móc cũng thế, rằng là, này anh kia, nụ hôn đầu đời của tôi đấy, tôi sẽ dùng nó để quấn chặt cuộc đời anh lại vào đây. Vừa nói, em vừa áp tay của mình lên ngực trái, mặt tỏ rõ đầy sự “căm hận” tôi. Còn tôi, một thằng con trai với sự phát triển đầy đủ về mặt cơ thể cũng như sinh lý, thì chỉ có dục vọng là chẳng thể nào trấn áp nổi. Nhưng thật sự, dù sao, chỉ là suy nghĩ. Tôi chẳng bao giờ có ý nghĩ xâm hại thiên thần bé nhỏ ấy. Đến nỗi tôi sợ rằng, nếu có sơ sẩy, cái ánh sáng lạ kì bao quanh em sẽ dìm tôi xuống địa ngục mất.

Nhưng, tôi không hề “luôn” yêu làn môi mỏng gợi cảm ấy. Tôi đã căm ghét nó, khi mà em dùng nó để thông báo với tôi rằng, em đã có học bổng đi du học Anh.

Đùng một cái, em cuốn gói tất cả những gì thuộc về em sót lại trong tôi, rồi qua nước Anh cùng giấc mơ cháy bỏng về ngành Thiết kế mà em yêu thích. Đùng một cái, em rời khỏi tôi cùng với những lời thề non hẹn biển trong 5 năm.

Đùng một cái, em cho tôi một lỗ hỗng với mớ thời gian rảnh rỗi đến chán nản.

Tôi không chịu cảnh buồn đau quá lâu dài, nhưng cũng không tài nào thoát khỏi cái ám ảnh về em. Thế là tôi lao đầu vào công việc, mong sao thời gian 5 năm đến trôi qua một cách nhanh nhất. Trong lúc miệt mài ấy, tôi lục tìm được một mảnh kí ức nhỏ của mình.

Rồi tôi phát hiện ra rằng, à, thì ra ngoài em tôi còn một niềm đam mê nữa. Đó là ca hát.

-----------------------------------------------------------

Part 2 :

Tôi ghét cái tên Jong Hee Jeon. Nó chỉ làm tăng cảm giác ngộp thở mỗi khi nhớ về giọng nói đầm ấm đã gọi nó một cách âu yếm trong suốt mấy năm trời. Tôi chỉ mong hoàn thành nốt cái visa, để rồi tự ngẩng cao đầu mà nói rằng : Hey, my name is Jocelyn.

Rũ bỏ một cái tên cũng như rũ bỏ một mối tình.

Tôi mệt mỏi vì đóng vai thiên thần quá lâu.

Đôi cánh trắng đã thực sự rã rời.

Và tôi cần nghỉ ngơi.

Nhưng tình yêu của tôi đủ đặc để níu kéo lý trí. Nếu không có chất xúc tác gì, tôi đã không rời bỏ cuộc sống hiện tại ở Seoul xinh đẹp này để đến với London cổ kính nhanh như vậy.

Đó là khi tôi nhìn anh thơ thẩn cất lên từng điệu nhạc trong vô thức, lòng tôi lại nhói lên thứ cảm xúc trần tục . Niềm đam mê cháy bỏng của anh vẫn chưa tắt, chỉ là đang bị nhạt dần bởi cái tình yêu quá lớn trong anh.

Tôi cảm tưởng mình là một kẻ tội đồ đã đánh cắp để rồi dìm nát giấc mơ của người khác, trong khi tôi biết rằng, ở cạnh tôi, anh sẽ chẳng có tương lai. Giống như chính tôi sẽ thiêu cháy quãng đường còn lại của đời anh vậy.

Vậy nên, tôi ra đi.

Cho những lời hứa có lẽ chẳng bao giờ thực hiện, bởi 5 năm, đã là một lời giao hẹn của tôi với số phận rồi.

Ra đi với hành trang là nỗi nhớ mong bất tận của một tình yêu trung học đẹp như mơ, ra đi với hành trang là nỗi khát khao cháy bỏng được sống như một con người bình thường.

Và ra đi, với hành trang là tình yêu đặc quánh có vị béo ngậy của cappuchino.

.

.

.

Đó là ánh sáng.

Thứ ánh sáng được phát ra từ những cây lightsticks chói lóa.

Tiếng hò hét náo nhiệt chen lẫn tiếng bật khóc vì xúc động nghẹn ngào.

Yang Seung Ho

Jung Byung Hee

Lee Chang Seon

Bang Chul Yong

Park Sang Hyun

We love you.

Từng chữ cái được phát âm một cách rõ ràng. Từng dòng chữ được đồng thanh hô vang, tràn đầy những tình cảm chứa chan từ trong giọng điệu.

Một sân khấu “lộng lẫy” được bao phủ bởi xung quanh là màu pearl chocolate ngọt ngào béo ngậy như cốc cappuchino năm nào.

Phải, một sân khấu dành cho một nhóm nhạc thần tượng đang nổi lên như diều gặp gió hiện nay, với một lượng fan đang gia tăng ngày một khủng khiếp.

Đúng thế, anh, không còn là đứa học sinh lêu lổng cúp lớp tận 2 năm để hưởng thụ những chuyến du lịch bụi nữa.

Anh, không còn là Lee Chang Seon năm nào nữa.

Anh, bây giờ, là Lee Joon. Lee Joon của MBLAQ, Lee Joon của hàng vạn trái tim A+.

Anh, bây giờ, là Lee Joon của ánh đèn sân khấu, là Lee Joon của một mối tình 5 năm đang chôn giấu tận sâu nơi đáy mắt.

Anh, bây giờ, là Lee Joon, người vẫn ôm trái tim đau thắt rỉ máu từng đêm, chờ đợi một người trở về.

5 năm.

Đã là 5 năm rồi đấy, Jong Hee Jeon.

………………………………………………………

Lại là một buổi diễn trên sân khấu lòe loẹt ánh đèn. Lại cái gương mặt non choẹt của cậu em Thunder đang cố tỏ ra đau khổ để lột tả sự bi thương trong từng câu chữ của bài hát mà MBLAQ đang PR. Dù cậu ấy có cố hết sức, nó cũng không khỏi làm bà chị Dara đang đứng phía ngoài sân khấu kia phá lên cười. Kiểu như , yah, Thunder bé bỏng, em đang đau khổ hay đang đói bụng vậy. Tất nhiên bà chị của cậu ấy chỉ hét lên như vậy lúc diễn tập, nhưng cũng đủ làm tôi phát ghen. Cậu nhóc Thunder thật may mắn, chí ít là đối với một kẻ lữ hành cô đơn như tôi.

My breath is stuck even though I call your name (Oh) You don’t seem to be able to hear me anymore

I can’t hold it in I need you in my life Can you hug me so that these tears will stop

Từng câu hát cất lên hàng vạn mũi kim nhọn, dù đã trải qua biết bao nhiêu lần nghiền ngẫm trong phòng thu, tôi vẫn không ngăn lại được từng dòng máu vô hình đang tụ đặc lại, rỉ bám quanh tim mình lúc này. Nó làm tôi cảm thấy đau buốt, và chỉ muốn ngã quỵ khi từng nơron thần kinh, từng thớ cơ trên đôi chân đã rã rời.

Một bài hát đã nhìn thấu hết tâm can, từng dòng chữ chạm nhẹ vào cái tâm hồn vốn dĩ đã tổn thương đến độ quá yếu đuối này.

Tôi thật sự đã lạc mất bóng trắng hôm nào rồi sao ?

…………………………………………………………………..

MBLAQ, Lee Joon sao ?

Vậy là em mất anh rồi!

Người con trai từng chỉ ở bên em đã thuộc về trái tim của hàng nghìn, hàng vạn fans hâm mộ.

Người con trai đã từng che chở em giờ đã là một cái mặt nạ chỉ biết cười và khóc theo yêu cầu của người khác sao ?

Em rời xa anh để anh tìm lại niềm đam mê cháy bỏng của mình. Em cho rằng khi anh cười nhiều nhất, khi anh sống thật nhất trong cái ước mơ từ thủa bé dại ấy, em cũng sẽ là người hạnh phúc nhất.

Nhưng sao, em thấy nhói đau quá.

Rốt cuộc em cũng chỉ là một người phàm trần, mang đôi cánh vô hình của một thiên sứ đi lạc, với một tình yêu ích kỷ như bao cô gái cùng thời.

Em chỉ là một cô gái bình thường, với trái tim đòi hỏi một thứ cảm xúc mãnh liệt nhất cần được đáp trả. Không phải là thiên thần trong bất cứ câu chuyện em kể anh nghe ngày nào. Càng không phải là thiên thần mà chúa trời cử xuống để bảo vệ anh.

Em đơn giản chỉ là một cô gái bình thường thích màu trắng. Vậy nên, em chẳng có lấy một phép nhiệm màu nào để kéo anh về quá khứ 5 năm trước.

Em bất lực khi nghĩ đến việc chạm vào anh lúc này, cũng như bất lực trước việc biến quá khứ thành hiện tại. Em bất lực trước ý nghĩ, em là anh, đã là 2 nửa của 2 thế giới hoàn toàn khác nhau.

Anh, em đã mất anh thật rồi sao ?

Em không muốn, em chưa thể, em không đủ khả năng chấp nhận việc này một cách vội vã như vậy.

Em đã nói rồi, trái tim của em, hoàn toàn trần tục.

Hãy để em tìm anh một lần nữa, rồi em sẽ tự giải thoát mình khỏi mớ dây rợ lằng nhằng nối kết giữa mảnh tim vốn dĩ đã quá mỏng manh của hai người.

Lồng ngực em buốt lên từng cơn, đôi mắt em kiệt quệ trong rã rời, nhưng, hãy để em tìm anh một lần nữa.

Em hứa, em tìm anh một lần nữa, rồi chính em,sẽ giải thoát cho cái tình yêu hão huyền này.

Anh giờ đây, đã là một người nổi tiếng. Còn em, vẫn là một con nhóc đam mê thiết kế, tin mãnh liệt vào thần thoại Hy Lạp. Một con nhóc quá đỗi bình thường, không thể nào sánh được với Lee Joon lộng lẫy trên kia.

Dù là Jocelyn, hay là Jong Hee Jeon, em cũng chỉ là một cô gái có mối duyên nợ với Seoul xinh đẹp, dù luôn tự lừa dối mình bằng một tình yêu tự vẽ từ màu chì với London cổ kính.

Chói.

Ánh đèn sân khấu chói và sáng quá. Nó còn nặng hơn cả đôi cánh em mang trên mình, phải không anh ?

Tạm biệt anh, người đã từng yêu em nhất trên đời.

Tạm biệt anh, người mà em sẽ mãi yêu nhất trên đời.

Tạm biệt anh, tạm biệt luôn cả tình yêu béo ngậy mùi cappuchino.

……………………………………………………………………………..

Tránh ra.

Tránh ra.

Tôi biết đó là em mà. Em không chạy thoát khỏi tôi lần hai đâu.

Tránh ra, khốn kiếp.

Tôi không cần thứ tình cảm nửa mùa của các người. Tôi không cần thứ tình cảm các người tự dựng lên qua vẻ bọc hoàn hảo của tôi.

Tôi không cần cái quan tâm bằng lời nói của các người. Thứ quan tâm ảm đạm đến nhạt thếc đó. Tôi không cần.

Tránh ra. Khốn kiếp. Bỏ mấy cái que sáng đó ra khỏi người tôi, bỏ luôn cả đống bóng màu pearl chocolate tầm phào đó ra khỏi người tôi.

Mẹ kiếp, các người có nghe tôi nói gì không. Tránh xa tôi ra, để tôi đi tìm em.

Tôi biết đó là em mà. Em không trốn được tôi lần hai đâu.

Tôi biết đó là em mà. Cái màu trắng em mặc trên người tỏa sáng, chẳng thể nào có ai lại làm được như thế, trừ thiên thần 5 năm trước.

Tôi phải tìm em. Tôi phải níu kéo. Tôi phải làm tất cả. Tôi phải cho em biết rằng, Lee Joon hay Lee Chang Seon thì cũng chỉ mang một trái tim đầy vết cắt do em tạo nên mà thôi.

Em là ác độc lắm. Tôi phải tìm em, để trả cái nợ kia.

Em có thấy bây giờ, tôi đã chạy đến kiệt sức rồi không, hả , Jong Hee Jeon , em có thấy không ?

Thậm chí tôi chẳng còn sức mà thở nữa.

Em đang ở đâu ?

Chỉ một khoảng cách từ sân khấu xuống dưới, một khoảng cách ngắn ngủi, sao em không chạy lên như ngày xưa, nắm lấy tay tôi và bắt đầu đưa tôi dạo quanh những khu phố, những con đường trải đầy nắng chiều nhuộm màu phong đỏ trong một ngày thu về bất chợt.

Tại sao em chỉ đứng đó, nhìn tôi, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát đến rợn người như vậy.

Em nói đi, đồ tồi.

Trước giờ, chỉ là tôi yêu em thôi phải không.

Em nói đi, biện minh cho mình đi, đồ tồi.

Em đã dắt tôi vào một trò chơi, và khi thua cuộc, tôi phải chết dần mòn trong trò chơi ấy phải không ?

Em nói đi. Sao em chỉ im lặng rồi rời khỏi tôi nhanh đến như vậy.

Em nói đi.

Em nói đi, cô nhóc váy trắng của kỉ ức 5 năm.

Lạy chúa. Em nói đi

Tôi lạc mất em thật rồi sao ?

……………………………………………

Tôi yêu đôi bàn tay mềm mại của em.

Tôi yêu đôi môi nhỏ nhắn của em.

Và tôi cũng yêu đôi mắt điểm dưới hàng mi cong vút của em.

Đôi mắt đã từng nhìn tôi rất âu yếm. Đôi mắt âm thầm dõi theo tôi trong suốt những quãng đường dài. Đôi mắt tinh khôi mà tưởng chừng như tôi có thể soi bản thân mình vào đó. Đôi mắt trong vắt mà tôi từng sợ chính mình sẽ vấy bẩn bằng cái nhơ nhớp trần tục của mình.

Đôi mắt chính là bằng chứng hùng hồn nhất về thiên thần trắng bên cạnh tôi. Bởi vậy, đôi mắt cũng chính là thứ tôi yêu nhất ở em.

Tôi thường không tin vào ma quỷ, càng không tin vào những lời bói toán xằng bậy.

Nó nhảm nhí lắm.

Giống như lúc, người ta bảo, mắt ướt là số yểu mệnh.

Cô nhóc váy trắng của tôi, cũng sở hữu một đôi mắt ướt ~.

………………………………………………………………….

Em vẫn như vậy, không thay đổi, sau bao nhiêu năm.

Là em không thay đổi, hay tấm ảnh kia là của 5 năm trước.

Chỗ của em đứng, phải là ở cạnh tôi lúc này, không phải, là phía sau đống hương nghi ngút kia, càng không phải, là dưới đống đất lạnh lẽo ấy.

Cô nhóc váy trắng của tôi, em đã được lên thiên đường, ở khu vườn với những loài cây trong suốt và phát sáng mà em từng mơ phải không .

Lạy ơn chúa, người đã giải thoát em khỏi căn bệnh quái ác ấy.

Nhưng, chúa trời, người ác lắm. Người đã tước nốt quyền yêu cuối cùng của con.

Người đã chỉ cho con sự trần tục và ngu dốt của mình, khi bày ra trước mắt con là những câu trả lời làm con đau đến vô vọng.

Là cô ấy, mãi mãi, không thể thuộc về con.

………………………………………………………………..

- Yahhh Jong Hee Jeon, em có đứng lại không thì bảo. Em còn bắt tôi chạy đến bao giờ nữa mới hài lòng hả ?

- Chạy đủ thời gian em đợi anh ở nơi cô đơn này. Chạy đủ thời gian em đợi anh trong một khu vườn đầy thứ quả phát sáng và trong suốt này. Chạy đủ thời gian em giữ một tình yêu đơn phương trong vô vọng. Đồ ngốc, anh sẽ phải chạy đến hết đời .

- Em cứ đợi đấy, anh mà bắt được em, anh sẽ cho em thấy sức mạnh của sự ích kỉ dồn nén quá lâu. Đợi đấy, ahhhhhhhhhhhhhhhh

- Yahhh chạy nhanh lên chứ. Chậm như rùa vậy, Lee Chang Seon, hay để em gọi anh là Lee Joon nào ? Chạy nhanh lên chứ, chàng Lee Joon đẹp trai hào hiệp của MBLAQ kia.

- Khôngggggggggg, anh là Lee Chang Seon, không phải Lee Joon gì hết. Lee Chang Seon đang đuổi bắt một cô nhóc váy trắng hư hỏng. Này cô kia, không được chơi ăn gian. Đôi cánh trắng của cô làm đôi chân tôi mệt mỏi đến rã rời rồi. Đứng lại, cô kiaaaaaaaaaaaaaa.

END ./.

Kathy Kwon’s Note : cái oneshot đầu tiên của em. Giống như em đã nói lúc đầu. Nhạt nhẽo trong từng chữ. Lời văn nhạt nhẽo, ý nghĩa nhạt nhẽo, chỉ có tình cảm gửi vào fic là không hề nhạt nhẽo một tí nào. Thân tặng ss Jocelyn, tình yêu vĩ đại của em. Ss làm em cảm động phát khóc khi nói về fic em và văn của em như vậy. Em đã sợ ss sẽ phát ngấy cái giọng văn quá chậm rãi trong fic này của em, giống như Bê nói đó, fic của em, chỉ có một chữ “Nhẫn”. Khi biết ss thích nó, em vui không thể tả. Cảm ơn ss nhiều lắm. Biết là thời gian qua, em đã nghi ngờ bản thân đến như nào không hả? Đồ đáng ghét, đồ Designer đáng ghét, đồ có đôi cánh trong suốt sau bộ Gothic Lolita chẳng hề ăn nhập với cái khuôn mặt dễ thương đến chết kia. Ashhhh, em sẽ hành hạ ss. Hành hạ cái người đã cướp mất OneShot đầu tiên của em. Hahaha, em sẽ hành hạ ss kiệt quệ thì thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #mblaq