Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 3 - Yêu anh em thật cay đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau!

Sakura nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt xanh hơi hé ra, cả người đau ê ẩm. Cô cảm thấy như từng đốt xương trên người đều đã gãy, đau tới nỗi không cử động nổi.

Ơ? Máu? Máu ở đâu ấy nhỉ? Máu của ai? Sao lại chảy nhiều máu thế này...

Ủa, mà đây là máu cô mà?

Cô muốn ngóc đầu lên nhìn xung quanh, nhưng lại đau điếng nằm xuống. Rất nhanh, một bàn tay to lớn đưa ra đỡ lấy đầu cô, ngả xuống chiếc gối trắng.

Cô ngẩng đầu lên, đập vào là đôi mắt màu mã não tuyệt đẹp của Sasuke, nhưng sao lúc này trong nó thật hoảng sợ, lo lắng và bi thương. Lạ ghê, Sasuke có bao giờ thế này đâu nhie? Sao lại nhìn mình sợ hãi như thế? Anh ấy đang nói gì vậy? Sao mình không nghe thấy nhỉ?

Rồi cô nhớ ra tất cả.

Karin. Đứa bé. Mỹ. Súng. Viên đạn tử thần ấy.

Vô thức, nước mắt lại trào ra, lần nữa làm cơ thể cô đau như cắt da thịt. Cô quay mặt đi, không muốn thấy anh nữa.

Anh đã chọn Karin rồi không phải sao? Anh đã cứu cô ta, bỏ mặc cô hứng lấy viên đạn đó. Tình nghĩa mười mấy năm quen biết chỉ đổi lại lấy một cái xoay người hờ hững. Tại sao giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt đau thương bi ai đó?

Không! Không cần thiết nữa rồi! Cô và anh đã không còn gì nữa! Chấm dứt, tất cả đã chấm dứt rồi!

********
Bốp!

Sasuke lảo đảo ngã xuống sàn, khuôn mặt điển trai vừa lãnh trọn một cú đấm cực mạnh. Karin vội đỡ lấy anh.

"Cậu thật là quá đáng!!" Karin hét lên.

"Quá đáng?" Neji hơi xoa xoa cổ tay vừa cho Sasuke một đấm, cười khinh bỉ, "Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Cô nên thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, nếu không thì... Mà cũng không chắc, nếu cô ấy có xảy ra chuyện gì thì có thể tôi sẽ thay đổi quan điểm mà cho vài anh em tới xử cô!"

"Cậu!"

Sasuke vẫn đờ người, thẫn thờ nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, im lặng không nói một câu.

Sakura...

Trái tim anh chưa bao giờ đau hơn lúc này, nó như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau tới chết đi sống lại.

Anh nhớ tới ánh mắt cô khi nhìn anh.

Đau đớn, tuyệt vọng, thậm chí còn có một tia thống hận.

Anh nhớ tới khi cô quay đi vì không muốn nhìn anh, tim anh đã như vỡ tan theo dòng nước biển.

Sao lại đau thế này cơ chứ...

Sakura... Em bảo anh phải làm sao bây giờ?

Anh đã chọn cô ấy, chọn cứu cô ấy trước, không phải vì anh không cứu em, mà vì anh đã nhìn thấy Neji cũng đang lao về phía em, cậu ta ở gần em hơn, nhất định sẽ cứu được em. Ai ngờ lại có một tên tiểu tốt ngăn cậu ta lại, để em phải hứng lấy viên đạn ấy...

Anh không hiểu sao tim anh đau lắm, nhìn em như thế, anh như chết đi sống lại cả vạn lần! Anh muốn nhìn thấy em, thấy đôi mắt em, thấy nụ cười của em!

Sakura! Mở mắt ra đi! Anh sai rồi!! Anh nhận ra tất cả rồi, anh không yêu Karin, người anh yêu là em!

Anh yêu em, Haruno Sakura!

Tỉnh lại đi, anh cầu xin em, tỉnh lại đi! Anh sẽ nói em nghe những điều thầm kín trong lòng anh, điều anh chưa bao giờ nói với em, thậm chí còn chưa bao giờ nhận ra trong lòng mình!

Em sẽ không sao cả, em nhất định sẽ bình an!

*******
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể giữ được đứa bé. Người mẹ còn sống đã là một kỳ tích. Xin gia đình đừng quá đau buồn!"

Đứa bé!!

Con của cô! Con của anh!

Đã không còn.

Neji như điên dại lao vào anh đấm anh túi bụi mặc cho Karin và các bác sĩ ngăn cản. Cậu ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.

"Thằng khốn, mày thật đáng chết mà!! Cô ấy đang mang thai đứa con của mày, vậy mà mày..."

"Cô ấy cũng thật ngốc mà, nhất quyết không cho tao một cơ hội, cứ yêu một kẻ không xứng đáng như mày!"

Không xứng đáng!

Đúng, anh không hề xứng đáng với tình yêu chân thành không chút tạp niệm cô dành cho anh!

Từ năm mười mấy tuổi cô đã yêu anh, anh cũng biết chứ. Nhưng anh luôn tảng lờ tình yêu ấy, vờ như nó không hề tồn tại.

Tay anh bỗng siết chặt mặt đá kim cương trong tay mình. Thứ đã cứu mạng cô.

Sợi dây chuyền có mặt đá kim cương tạo hình bông hoa anh đào này là món quà cô đã đòi anh mua cho cô, ngay trước khi cô đi Mỹ một tuần.

"Em chẳng bao giờ đòi anh cái gì hết, chỉ riêng lần này thôi tặng cho em cái này."

Khi ấy, anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà cứ thế mua cho cô.

Hôm nay, nó đã cứu cô một mạng, thay cô đỡ viên đạn tử thần.

Tới tận ngày hôm nay, anh mới nhìn ra bí mật của sợi dây chuyền ấy.

Mặt đá kim cương khá dày, anh cứ nghĩ tất cả đều là kim cương, nhưng hoá ra nó lại là một chiếc mề đay. Khi mở ra, một hàng chữ màu vàng được khắc ở đó: Love you forever

Nước mắt anh tuôn dài trên gò má trắng bệch.

Karin và Neji nhìn anh đầy kinh ngạc. Không ai có thể nghĩ một kẻ lạnh lẽo vô cảm như Uchiha Sasuke có thể rơi lệ.

Love you forever-yêu anh mãi mãi.

Mãi mãi là bao lâu vậy em? Em đã nói sẽ yêu anh mãi mãi kia mà! Mười năm vẫn chưa đủ là một số lẻ cho mãi mãi đâu, Sakura!

Anh cũng sẽ yêu em mãi mãi, thế nên, em cũng phải như vậy với anh...

********
Như vừa trải qua một giấc mộng dài, cô đã đi qua rất nhiều nơi. Những khoảng không mênh mông tối đen, rồi bỗng bừng sáng, và tiếp đó là những ký ức đẹp đẽ của cô và anh.

Cô lại nghe thấy tiếng anh, anh nói anh rất yêu cô, anh muốn ở bên cô mãi mãi. Anh đã phát hiện ra chiếc mề đay, thế nên muốn cô phải giữ lời, mãi mãi yêu anh như anh sẽ yêu cô.

Cô ước mình có thể chìm mãi trong mộng tưởng này.

Nhưng thực tại, vẫn là thực tại mà phải không?

Rồi cô bỗng lại nhìn thấy anh, ngồi bên cạnh giường, nắm tay cô thật chặt. Trông anh xấu quá, tóc tai bù xù, râu chưa kịp cạo, quần áo nhếch nhác. Khuôn mặt anh trông có vẻ rất đau khổ, gần như tuyệt vọng.

Lạ quá, nhìn anh trông như thể vừa mất thứ quan trọng nhất trên đời vậy. Nhưng cô đâu phải thứ ấy của anh, phải không? Nếu là Karin có lẽ sẽ khác...

Tim cô chợt lạnh lẽo hẳn.

Nếu cô quan trọng với anh, hẳn anh đã không bỏ mặc cô như thế, và cả đứa bé...

Khoan!

Con của cô, con của cô đâu rồi?!

Cô nhìn lại bản thân, vùng bụng phẳng lì.

Không lẽ...

Con của cô!

*******
Nhìn ngón tay đang khe khẽ cử động của cô mà Sasuke mừng tới phát khóc.

Nhưng khi cô tỉnh lại hoàn toàn, nhìn thấy anh rồi lặng lẽ quay đi giống như trước khi cô bất tỉnh, thì lần này anh suýt bật khóc vì nỗi đau xót xa tới cùng cực trong trái tim.

Cô tỉnh lại, cô không nhìn anh lấy một cái.

Neji xông vào ôm chầm lấy cô, rồi lại bị cô đẩy ra vì chạm vào vết thương, nhưng trên môi cô vẫn là nụ cười khẽ. Nhìn cảnh tượng ấy mà hai mắt anh rực lửa ghen tuông.

Anh như một người thừa trong phòng quan sát cảnh họ thân thiết thăm hỏi. Nụ cười của cô mới dịu dàng làm sao. Nụ cười mà anh nhớ nhung, khao khát được nhìn thấy trong suốt bốn tháng qua.

Giờ anh đã nhìn thấy nó, chỉ là nụ cười ấy không dành cho anh.

Bất chợt, cô đặt tay lên phần bụng bằng phẳng của bản thân, đồng tử mắt lớn ra, cô thảng thốt ngẩng lên nhìn anh, sau đó là Neji.

Trả lời cho câu hỏi không lời ấy là sự im lặng.

Tim anh bóp nghẹt trong lồng ngực, cả vạn lời muốn nói ra nhưng lại kẹt trong cổ họng.

Nếu không để ý kỹ, sẽ chẳng ai thấy được một tia đau thương tuyệt vọng trong mắt cô, nhưng trong nháy mắt đã nó đã lập tức biến mất, thay vào đó là sự dửng dưng bình thản.

Lần đầu tiên từ khi tỉnh lại, cô nhìn anh, nhìn thật lâu và chăm chú.

"Mất rồi sao?"

Đó là tất cả những gì cô nói khi ấy.

Đêm ấy, khi tất cả mọi người đều đã về, chỉ còn mình Sakura, cô đã oà khóc. Khóc tới khi hai mắt sưng húp, khóc cho thoả nỗi đau của người mẹ mất con. Cô khóc tới chết đi sống lại, khóc cho tới khi bản thân ngất đi trên giường.

Cô không hề biết, khi ấy đã có một người đàn ông đứng ở bên cửa sổ, dòng nước mắt chảy dài cùng cô, tới khi cô ngất đi rồi anh mới bước vào phòng, lặng lẽ lau khô nước mắt cho cô.

Con à, cha có lỗi với mẹ con con nhiều lắm!

*******
Ngày nào anh cũng đến thăm cô, dù trời có mưa gió bão bùng anh cũng đến. Anh chăm sóc cô cẩn thận, từng ly từng tý.

Cô và anh cũng đã có thể nói chuyện bình thường, chỉ là vẫn luôn có một khoảng cách không tài nào xoá nhoà.

Rồi một ngày, khi Sakura xuất viện, cũng là lúc Naruto trở về.

Việc đầu tiên cậu ta làm sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, đó là lao tới đấm Sasuke túi bụi, miệng không ngừng chửi rủa.

"Sakura-chan, không cần thằng khốn này nữa, cậu có tớ rồi! Tớ đã về rồi, tớ sẽ chăm sóc cậu!"

Anh muốn cãi lại điều gì đó, nhưng rồi lại ngậm chặt miệng. Anh làm sao có tư cách ấy chứ?

Giờ đây, mọi lời giải thích đều là vô ích. Anh chỉ mong có thể dùng thời gian cùng với hành động để minh chứng cho tình yêu đang thiêu đốt trong tim anh này.

********
Có một ngày, cô hỏi anh: "Bao giờ thì anh và Karin kết hôn vậy?"

Anh ớ người, nhìn cô thật lâu rồi nắm lấy tay cô.

"Nếu anh nói anh sẽ không kết hôn với cô ấy, vì anh không yêu cô ấy mà anh yêu em thì em sẽ tin chứ?"

Cô giật mình, muốn rụt tay nhưng anh đã giữ chặt bàn tay gầy guộc nhỏ bé lại. Thất thần hồi lâu, cô bình tĩnh nhìn anh rồi đáp. "Nếu như là cách đây ba tháng, khi đứa bé vẫn còn, khi anh chưa hề chọn từ bỏ em, nhất định em sẽ tin."

Cổ họng nghẹn đắng chát, tay anh run run, trong khi cô vẫn bình thản nói tiếp.

"Nhưng còn bây giờ? Không, Sasuke, em không tin. Trái tim cũng với tình yêu này đã chết theo con của chúng ta rồi."

Bàn tay đang nắm chặt tay cô buông thõng.

"Những cay đắng suốt bao năm yêu anh, cuối cũng em đã thoát khỏi chúng rồi."

Sakura, Sakura...

Em có biết, em thoát khỏi tình yêu em dành cho anh, nhưng còn anh thì lại yêu em mất rồi.

Khi em yêu anh, anh chỉ coi em như bạn tình trên giường. Khi em không còn yêu anh nữa, anh mới nhận ra trong tim anh em quan trọng hơn hết thảy.

Có lẽ em không tin, nhưng trái tim anh biết, anh thực sự, thực sự rất yêu em!

Thế nên, làm ơn, Haruno Sakura, đừng từ bỏ tình yêu này vội được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top