Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26.

Vương Nhất Bác chật vật nhổm người dậy, quơ quào tay chân kéo từng mảnh quần áo bị Triệu Tư cởi bỏ.  Mẹ kiếp! Vương Nhất Bác vừa chửi thầm vừa gắng gượng mặc lại y phục. Nếu sau này có cơ hội, nhất định y sẽ tìm cho ra bằng được thứ thuốc khốn nạn đó, rồi chuốc cho Triệu Tư uống kèm xuân dược. Lúc đó hạ thân hắn sẽ cứng lên nhưng tay chân thì không đủ sức để tự thỏa mãn chính mình.

Nhận ra có ánh mắt gắt gao hướng về phía mình, Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn Tiêu Chiến. Phu quân của y trông vô cùng khổ sở. Mắt đỏ vằn, chân mày nhíu lại, miệng lại bị dây vải chặn ngang. Bộ dạng đó của Tiêu Chiến càng khiến nỗi hận trong lòng Vương Nhất Bác dành cho Triệu Tư và Tiêu Sơn càng lớn. Lần đầu tiên trong đời y muốn hành hạ người khác đến khi kẻ đó phát điên mới thỏa. Tiêu Chiến của y đã phải trải qua biết bao nhiêu giày vò từ thể xác tới tinh thần như vậy. 

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười với Tiêu Chiến. Y muốn nói mình không sao rồi, ít nhất là tới lúc này.

Thốt nhiên, một dòng nước chảy ra từ khóe mắt Tiêu Chiến. 

Hắn đã quá chủ quan. Bất cứ lúc nào người thương của hắn cũng có thể bị xâm phạm. Đáng lẽ hắn phải hành động sớm hơn, cẩn thận hơn.

Tiêu Chiến đau lòng nhìn Vương Nhất Bác run rẩy xuống giường, tiến lại về phía mình. Tiểu phu quân của hắn làm sao lại mạnh mẽ, quật cường tới vậy. Hắn phải đền đáp thế nào mới xứng đây?

Căn phòng chỉ có tiếng thở khó nhọc của hai người, đột nhiên xuất hiện một tiếng vang lớn.

Rầm!

Kèm theo đó là cánh cửa bật tung.

Hai tên gia nhân của Triệu Tư cũng bị xô ngã vào phòng.

Rồi sau đó, hai thân ảnh cao lớn bước tới.

Mắt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng sáng lên. Thoát rồi! Đội cứu viện của Lục Phong tới kịp rồi!

Một người tiến tới cởi trói cho Tiêu Chiến, người còn lại quay ngược ra khỏi phòng, hú lên một tiếng thật lớn.

Theo kế hoạch đã bàn, trong khi một đội làm bộ truy đuổi kẻ trộm, đứng trước cổng vừa đánh lạc hướng vừa tìm cớ để danh chính ngôn thuận vào phủ của Triệu Tư, thì nhóm hai người khác sẽ lẻn vào bằng đường khác tìm Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Sau đó, nếu nhóm hai người có kết quả tốt, lập tức phát hiệu cho đội bên ngoài.

Nhóm người trước cổng phủ Triệu Tư nghe được tiếng hú đã chỉ định trước, lập tức buông bỏ vở kịch, nhất loạt xông tới. Triệu Tư và đám gia nhân ngẩn người, trong giây lát liền bị tóm gáy.

Triệu Ca từ phòng khách chạy ra, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ thấy một đám lộn xộn. Thấy ca ca bị kẹp giữ, nàng sốt ruột lao tới nhóm Lục Phong. Nhấc chân được mấy bước, nàng lại thấy Vương công tử và Tiêu nhị thiếu gia được hai người cao lớn đỡ đi tới.

Triệu Ca bị bộ dạng yếu nhược của họ hù cho giật mình. Không phải hai vị làm khách của ca ca sao? Cớ gì cả hai trông thê thảm như vậy?

Vương Nhất Bác nhìn cô gái chưa hiểu chuyện gì, cười nhẹ mà nói "Đa tạ Triệu tiểu thư tới kịp lúc. Nếu không có lẽ phu phu bọn ta không thể lành lặn rồi".

Triệu Ca như rơi vào sương mù, hết nhìn cặp Tiêu Vương lại quay sang anh trai. Trong thoáng chốc, nàng hiểu được gì đó.

Cùng lúc, Tiêu Sơn xuất hiện. Gã nghe tiếng ầm ĩ, không nhanh không chậm ló mặt ra. Kết quả lại thấy ngay khung cảnh khiến gã sợ hãi nhất. Tiêu Sơn quay đầu toan bỏ chạy, lại nghe thấy Tiêu Chiến gầm gừ, "Bắt Tiêu Sơn".

Người của Lục Phong nhanh như cắt, nhún người một cái liền phi thân tới bên cạnh kẻ hèn nhát, không tốn sức mà lôi đầu gã quay trở lại.

Triệu Ca trông thấy Tiêu Sơn, liền cả giận quát lên.

"Ca ca, sao tên khốn này ở trong phủ? Tiếng xấu của gã lớn cỡ nào ca không biết hay sao mà giao du? Thật đáng hổ thẹn".

Triệu Tư bị đứa em gái dạy bảo, lại nói đúng sự thật, không tránh khỏi nhục nhã, chẳng nói được tiếng nào. Rõ ràng là một đời anh minh, lại có ngày tự chơi với lửa, không đạt được gì còn phỏng da cháy thịt.

Dường như quá thất vọng vì anh trai, Triệu Ca thở hồng hộc, người cũng lung lay muốn đổ xuống. Rất may tì nữ đã kịp đỡ lấy nàng vào lại phòng khách.

Rất nhanh sau đó, mọi người rút đi. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác được đoàn Lục Phong hộ tống về nhà. Đương nhiên hai kẻ thủ ác cũng bị giam lại trong Tiêu phủ.

Trong lúc chờ đại phu kiểm tra sức khỏe của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Tiêu lão gia hỏi chuyện đám người Lục Phong. Họ không thể giải thích chi tiết cho Tiêu lão gia, chỉ có thể nói Tiêu Sơn và Triệu Tư bắt cóc người, và trình ra bức thư uy hiếp nọ. Mặc dù nội dung thư không có gì rõ ràng ngoài chuyện giữ người, nhưng ông vẫn có thể lờ mờ đoán ra chuyện phía sau. Hiện tại Tiêu lão gia dù đang vô cùng tức giận nhưng nghĩ tới tình hình Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, ông đành chờ cả hai khỏe lại rồi sẽ tính tiếp.

Trong phòng ngủ, cặp phu phu nọ đang ôm lấy nhau. Tiêu Chiến vuốt nhẹ tấm lưng người thương, thầm nhủ mọi chuyện qua rồi, an toàn rồi. Vương Nhất Bác mặc dù tay chân ê ẩm nhưng tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, vô cùng hưởng thụ cái ôm của phu quân.

Chợt Tiêu Chiến hỏi, "Sao Triệu Ca lại có mặt đúng lúc vậy?"

Vương Nhất Bác cười hì hì, vui vẻ đáp, "Chiến ca có nhớ lần mà chúng ta muốn tìm mua một phủ đệ không? Có một nơi rất hợp ý, tiếc là nó lại được người khác đặt cọc trước. Chính là phủ Triệu Tư bắt chúng ta về đó. Ngày ấy trông Chiến ca cứ luyến tiếc nó, ta bèn tìm thông tin ai đã nhanh tay hơn, muốn thương lượng một chút, mới biết nó thuộc về Triệu Tư. Hôm nay nhìn tới bức thư có viết địa chỉ, ta liền liều bảo người đi tìm Triệu tiểu thư. Dù gì hai nơi cũng gần nhau hơn".

Tiêu Chiến thầm cảm thán, có lẽ trời thương, cho hắn và tiểu phu quân chút may mắn. Châu Nghệ Hiên trước khi tạm biệt đã nhắc nhở hắn tính đến trường hợp sẽ bị bắt. Thế nên Tiêu Chiến liền bàn bạc với Vương Nhất Bác, bí mật tới tiêu cục Lục Phong lập đội chuẩn bị trước. Lại nói, sau một vòng sàng lọc, Tiêu Chiến chọn ra được vài người trung thực ở các cửa hàng nhà mình, giao phó trước nhiệm vụ. Đồng thời hắn thương lượng nhờ vả những nhà liền kề cửa hàng. Hôm nay, sau khi Vương Nhất Bác nhận được thư đe dọa, nhanh chóng cho họ xem. Thế là, một người liền vội vàng đổi quần áo rách rưới, leo tường sang hai nhà hàng xóm, cẩn trọng mở cửa sau rồi mới chạy tới tiêu cục Lục Phong. Người khác thì nghe Vương Nhất Bác dặn dò, làm theo cách tương tự nhưng mang quần áo chỉnh tề hơn đi tìm Triệu Ca.

Tiêu Sơn lẫn Triệu Tư đều khá chủ quan. Những lần Tiêu Sơn hại Tiêu Chiến trước đây đều không thấy nạn nhân chuẩn bị ứng phó gì, gã đâm ra bất cẩn. Triệu Tư bị hướng suy nghĩ đó của Tiêu Sơn ảnh hưởng, cứ "vô tư" bắt người. Hắn cho rằng chỉ cần nhanh chóng làm nhục Vương Nhất Bác thì chuyện sẽ dễ như trở bàn tay dẫu cho trong thư đe dọa để lộ nơi chốn.

Mấy ngày sau, Tiêu Sơn bị trục xuất khỏi nhà họ Tiêu, tên trong gia phả cũng bị xóa. Mọi bằng chứng hắn lừa dối trong buôn bán, sổ sách, lại hại đến cả tính mạng em họ đều quá đầy đủ, không cách gì che giấu được. Cha gã không bênh một lời. Tiêu Sơn gào lên như phát rồi. Gã oán vì sao cha mình là con trưởng mà không thể nắm cơ nghiệp Tiêu gia. Gã lại nói Tiêu Chiến có tài cán gì mà được thừa kế còn gã chỉ làm một kẻ đứng sau. Hận gia tộc xong Tiêu Sơn lại gầm gừ tên Vương Nhất Bác, mắng rằng y không có tự trọng của đàn ông. Đáng buồn rằng, chẳng ai quan tâm gã, đẩy ra khỏi cổng.

Tiêu gia trả Triệu Tư về Triệu phủ, tuy ngoài mặt nói không muốn làm to chuyện vì còn dính líu các mối quan hệ giữa các gia tộc, nhưng đích thân Tiêu lão gia nói với Triệu lão gia rằng: "Quý tử của Triệu phủ muốn làm con rể ta ô nhục trước mặt phu quân nó, thật đáng xấu hổ với danh tiếng Triệu gia". Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Triệu lão gia phải đích thân xử phạt đứa con này.

Ít lâu sau, nhà họ Triệu đưa Triệu Tư bị mất một ngón tay tới Tiêu gia tạ tội, sau đó tống hắn lên chùa, vĩnh viễn không trở lại.

Ba tháng sau, Tiêu gia lại mở tiệc. 

Là một hôn lễ.

Ai nấy ngơ ngác, sao thiệp mời lại vẫn là tên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác? 

Nhưng lần này khác. Tiêu nhị thiếu gia chân chính đón tiểu phu quân của mình về yêu thương, không phải chỉ làm người xung hỉ nữa. Đây là mong muốn và lời hứa của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác.

Ở trên giường cưới đỏ rực, Tiêu Chiến ôm ấp dáng hình đẹp đẽ của Vương Nhất Bác, không ngừng nói, "Nhất Bác, ta yêu em, suốt đời yêu em".

Vương Nhất Bác cười thật tươi, đôi mắt tràn đầy vui sướng, đáp lại, "Ta cũng yêu Chiến ca, mãi mãi".

Nến đỏ lập lòe, đêm tân hôn chính thức bắt đầu.

°°°

Thủ đoạn - Kết thúc.

Phiên ngoại sẽ tới sau ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top