Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.

Vương Nhất Bác bị đánh ghen, còn là bị đánh rất thảm.

Y nhìn vết thương trên người mình, lắc đầu ngao ngán. Ra tay quá ác, thiếu niên thầm cảm thán.

Mặc dù y vào Tiêu phủ vì hai chữ "xung hỉ" nhưng vẫn đường đường là phối ngẫu duy nhất của Tiêu Chiến, đi ra đi vào cũng được gọi tiểu thiếu gia đầy cung kính. Thế mà vẫn bị đánh ghen cho được.

Khỏi phải nói, đám nô tì, gia nhân chứng kiến một màn đó lập tức tái xanh mặt mày, nhanh nhanh chóng chóng chữa thương cho Vương Nhất Bác, đại phu cũng được mời tới.

Đương nhiên phải gấp rồi, mấy ngày nay ai mà chẳng để ý thấy Tiêu nhị thiếu gia đặc biệt quan tâm tiểu phu quân của mình. Nào là dặn dò gia nhân chuẩn bị món ăn y yêu thích, nào là cùng người ngồi cả buổi trong thư phòng, lại có dẫn người đi uống trà ở Tử Linh lâu.

Đối tượng đi đánh ghen kia sau khi gây họa thì vẫn bám riết Tiêu nhị thiếu gia, còn mắt lớn trừng mắt nhỏ với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cầm tay người nhỏ hơn, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay y. Vết thương đã được băng lại gọn gàng, nhưng màu vải trắng đó cũng không dễ coi cho lắm. Tuy thế thì so với màu máu ban nãy thì cũng đỡ chướng mắt hơn rồi.

"Mấy ngày này cẩn thận, nhớ tránh nước".

Vương Nhất Bác bật cười. Đại phu lúc nãy dặn y đều nghe rõ, gia nhân cũng có mặt, hắn không cần phải nhọc lòng.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng cười, tay đang vuốt ve chuyển đến nắm cằm tiểu phu quân. Hắn nheo mắt, nhếch môi, "Cười cái gì?". Trong giọng nói trầm trầm có chút hung hăng cùng trêu đùa.

Vương Nhất Bác đối với loại thái độ thay đổi nhanh như gió của Tiêu Chiến đã nhanh chóng quen thuộc. Còn không phải mỗi lần quấy phá thân thể y hắn đều như thế sao. Vậy nhưng xương sống y đột nhiên tê một trận. Hắn vẫn chưa thực sự làm gì, tới lúc chân chính lâm trận không biết có khiến y tan xác hay không.

"Không cần phải bận tâm đến vậy đâu", y cười trào phúng. Bất quá chỉ là xung hỉ, ngọt ngào dịu dàng thật nhiều vào rồi để làm gì.

Tiêu Chiến bóp cằm y mạnh hơn một chút, giọng nói lại thấp thêm, "Tay đau sẽ không ôm ta được".

Chính là ý nói Vương Nhất Bác lúc động tình siết vai Tiêu Chiến rất mạnh. Hắn cũng sẽ không vì một vết thương kia mà dừng lại việc dạy dỗ y mỗi đêm.

Xem nào, Vương Nhất Bác đến Tiêu phủ được năm ngày, thì bằng từng ấy thời gian y phó mặc thân thể cho vị thiếu gia sức khỏe suy yếu kia đem ra nghịch ngợm. Tiêu Chiến có rất nhiều món đồ hư hỏng, cơ hồ là muốn đem Vương Nhất Bác ra chơi hết mới thỏa. Dù hắn không có đích thân tiến vào, cũng làm cho y ngâm nga mấy tiếng sắc tình,  rồi rã rời thiếp đi.

"Ngao..."

Tiếng mèo kêu làm Vương Nhất Bác tỉnh táo lại, thoát ra khỏi ánh mắt không giấu vẻ đắc thắng nơi Tiêu Chiến cùng những suy nghĩ linh tinh của chính mình.

"Sao mấy ngày nay không thấy nó?", y chuyển chủ đề.

Tiêu Chiến nhìn xuống con mèo nãy giờ vẫn không thôi dụi chân mình, hung hăng trừng nó.

"Ở bên nhà Thần tỷ chơi, lại bị bệnh, hôm nay mới đem về".

Mèo kia đi mấy ngày, được gặp lại Tiêu nhị thiếu gia vô cùng vui vẻ. Mèo ta lăn lộn trong lòng Tiêu Chiến, híp mắt phơi bụng hưởng thụ mấy cái gãi của hắn. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một chàng trai trông qua đẹp mắt không kém nhị thiếu gia của nó. 

Tiêu Chiến thấy mắt người nhỏ hơn sáng lên, liền biết y thích mèo. Hắn bèn ôm mèo tròn vo kia ấn vào tay y. Kết quả mèo ta cào lên tay Vương Nhất Bác một nhát thật sâu, như thể dùng hết sức mà ra đòn. Tiêu Chiến hét tên con vật một tiếng, nó hết hồn rúm cả người lại, thế nhưng sau đó vẫn là trừng trừng nhìn Vương Nhất Bác.

Kiên Quả bị quát không biết sợ, vừa quấn Tiêu Chiến vừa tiếp tục hăm dọa người mới kia bằng đôi mắt to của nó. 

Bởi thế nên Vương Nhất Bác mới nói Kiên Quả đánh ghen mình. Nhưng mà, Vương Nhất Bác đang cảm thán trong lòng "Nhìn đần chết đi được".

"Ta sẽ dạy lại nó", Tiêu Chiến dịu giọng, còn hôn mu bàn tay y một cái.

Vương Nhất Bác nhìn đỉnh đầu Tiêu Chiến, không biết sao lại thấy chuyện gì cũng kỳ cục. Y nhịn không được lại hỏi một câu chẳng liên quan tình cảnh.

"Nhị thiếu gia, có thật là ngươi mang bệnh?".

°°°

Đố biết Tiêu Chiến sẽ trả lời thế nào :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top