Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1.

"Ta sẽ trả lại cho em một hôn lễ đúng nghĩa".

Thời điểm Tiêu Chiến nói câu này, thực lòng Vương Nhất Bác không để tâm cho lắm. Dẫu gì thì y không có quá quan trọng chuyện này. Với lại mời người ta đi đám cưới lần hai nghe không khả thi chút nào. Có lẽ ai đó sẽ nghĩ y làm bộ thanh cao, nhưng thực sự Vương Nhất Bác đang cảm thấy mình rất ổn. Tiêu Chiến đã quẳng được gánh lo, bản thân y có một cuộc sống tốt từ tình cảm cho tới công việc thường ngày. Vương Nhất Bác không còn đòi hỏi gì hơn.

Ấy thế mà Tiêu gia tổ chức hôn lễ cho Tiêu Chiến và y lần nữa thật.

Và khách mời cũng đến thật.

Thì bởi vì Tiêu Chiến đã cẩn thận cho ghi vào thiệp hồng rằng mọi người đến dự tiệc là vui rồi, không cần quà cáp nữa.

Hôn lễ long trọng, đôi phu phu chính thức ra mắt họ hàng cùng khách khứa. Ghế chủ vị ngoài sự hiện diện của Tiêu lão gia và phu nhân còn có bà của Vương Nhất Bác. Tới lúc này y mới chính thức hiểu, Tiêu Chiến không chỉ là muốn cho y danh phận, mà thêm cả sự công bằng và bình đẳng. Tới lúc về hôn phòng, Vương Nhất Bác không nhịn được nhào tới ôm chầm Tiêu Chiến.

Người nhỏ hơn dụi dụi đầu vào hõm cổ Tiêu Chiến, vừa cười vừa nói, "Chiến ca, cảm ơn rất nhiều".

Tiêu Chiến dịu dàng vuốt mái tóc y, lại làm bộ rầu rĩ, "Sao lại khách sáo rồi? Đều là chuyện nên làm mà".

Vương Nhất Bác gấp gáp lùi ra, lại nhanh chóng rướn tới hôn lên mũi phu quân một cái.

"Chiến ca thật tốt". Giọng y vừa mềm vừa ngọt, động tác lại nũng nịu, rõ ràng là điệu bộ lấy lòng. Vương Nhất Bác mà nói "xin lỗi" thì phu quân của y sẽ càng dỗi hơn nữa cho xem. Trông hắn thành thục, chín chắn vậy chứ cũng khó dỗ dành lắm. Lần nào đến phút cuối y cũng bị sờ sờ hôn hôn ăn ăn cả đêm.

Tay Tiêu Chiến cuốn lấy eo tiểu phu quân, kéo y sát vào người mình. Nụ cười trên môi hắn dần dần thiếu đứng đắn, "Ta tốt như vậy, em cũng phải yêu nhiều đó".

"Đương nhiên rồi", Vương Nhất Bác vô tư đáp.

Và trong nháy mắt, cả người y bị nhấc bổng lên. Tiêu Chiến hùng hổ vác Vương Nhất Bác về giường như thợ săn vừa truy được con mồi béo bở. Vương Nhất Bác đương nhiên biết chuyện gì đến sẽ đến, không hề có chút kinh ngạc nào, còn cố tình đùa giỡn.

Y nói, "Không uống rượu hợp cẩn à?"

Tiêu Chiến bĩu môi, "Mai uống. Ngày nào uống cũng được".

"Thế thì mai làm".

"Không thích. Làm bây giờ cơ. Em muốn phu quân mình nghẹn chết à?"

Có con nít mới tin. Ba ngày trước mới quấn quýt xong, người đâu mà dễ nghẹn thế được.

Tiêu Chiến còn khuya mới thèm nói lý lẽ, chỉ một hai hăng hái gỡ bỏ hỷ phục của Vương Nhất Bác. Y cũng liền lười biếng mặc cho người lớn hơn vừa cởi quần áo vừa tranh thủ sờ soạng mình. Ai bảo y đã sẵn sàng đón nhận Tiêu Chiến cơ chứ. Háo hức chết đi được, nhưng cứ thích làm bộ giấu giếm. Nói gì thì nói, cảm giác vào động phòng sau một hôn lễ chính thức vẫn làm y thấy khác thường ngày lắm.

Tiêu Chiến mê mẩn ngắm nhìn thân thể trắng nõn nằm trên lớp vải đỏ thắm. Vương Nhất Bác tựa như một khối ngọc thạch hoàn mỹ nhất. Và để phá tan sự thanh thuần, hai điểm đỏ hồng trên khuôn ngực y nổi lên đầy ngạo nghễ. Tại sao có thể xinh đẹp như thế nhỉ? Tiêu Chiến đã không ít lần hỏi câu này. Và hắn không khỏi tự hào khi Vương Nhất Bác thuộc về mình.

Người nhỏ hơn cạ đùi vào hông Tiêu Chiến. Một hành động mời gọi đơn giản mà đầy sắc tình. Y biết hắn thích mài cọ má đùi trong mình, bằng tay lẫn dương vật cứng nóng. Chính y cũng yêu cách thân mật đó của phu quân mình. Những lúc như vậy, Tiêu Chiến vừa có chút kiềm nén, lại cũng đầy hương vị thống trị và chiếm hữu.

Tiêu Chiến ôm lấy một bên đùi Vương Nhất Bác, cúi người, rồi dùng tay còn lại vân vê đầu vú nhỏ xinh trước mặt. Và không để một bên còn lại cô đơn, hắn đưa lưỡi và môi tới tận tình chăm sóc. Hắn khiến chúng hơi sưng lên, còn lưu lại trên đó dấu răng mờ mờ. Tiêu Chiến càng thỏa mãn hơn khi Vương Nhất Bác thở ra một hơi dài vì bị kích thích. Lúc này đây, chỉ một tiếng thở của y cũng đủ để Tiêu Chiến thêm hưng phấn. Huống chi trước mặt hắn bây giờ là đôi mắt ướt át, bờ môi hồng hào. Tất cả đều quá mức dụ hoặc.

Vương Nhất Bác vòng hai tay lên cổ Tiêu Chiến, cọ cọ thân dưới mình vào người hắn. Y mê luyến nói, "Chiến ca, cho ta đi".

Tiêu Chiến mon men đưa tay đến xương chậu Vương Nhất Bác, cọ cọ chỗ nổi lên. Nơi ấy da thịt mỏng manh, không che lấp được khối xương đẹp đẽ bên dưới.

"Cho em cái gì? Ta có rất nhiều thứ đó nhé!

Mấy ngón tay Vương Nhất Bác len vào cổ áo người phía trên mình. Cả hai chân đều câu lấy eo hông hắn.

"Cho ta dương vật của Chiến ca. Bên dưới muốn được Chiến ca lấp đầy. Nơi đó khát lắm. Mau tới đi mà!"

Vương Nhất Bác không phải chưa từng cầu hoan bằng dâm ngôn đãng ngữ, nhưng Tiêu Chiến đều luôn bị những lời này làm cho mụ mị. Có lẽ là trong đầu hắn vẫn chưa từng ngừng so sánh Vương Nhất Bác của hiện tại với chính y trong quá khứ - lúc mà tiểu phu quân này vẫn còn ngô nghê, ngờ nghệch trong ái tình, chăn gối đêm thâu. Sự khác biệt quá đỗi đó dễ dàng khơi lên sự say mê và chiếm hữu trong lòng Tiêu Chiến.

Sau khi huyệt nhỏ được khuếch trương, Tiêu Chiến không ngại ngần mà tiến quân thần tốc. Hắn vùi sâu thân cương vào vách thịt, nghiền ép quy đầu lên tuyến tiền liệt đang thèm khát của Vương Nhất Bác. Bên trong y bị mài tới nóng bức, dâm dịch cũng ướt dầm dề. Vương Nhất Bác sung sướng rên rỉ, hưởng thụ từng đợt run rẩy của chính mình. Mỗi cái nắc của Tiêu Chiến vừa sâu vừa nặng, từng chút bên trong Vương Nhất Bác đều được âu yếm. 

Tiêu Chiến xuất tinh trong huyệt nhỏ. Xương sống Vương Nhất Bác như tê lên trước luồng nhiệt mạnh mẽ đó. Y hơi dỗi. Là ai đã từng nói tắm đêm không tốt? Ấy thế mà hôm nay kẻ đó chẳng chịu rút ra.

Tiêu Chiến gây tội xong lại tỉnh bơ mà nói, "Tắm một lần không sao cả". Sau đó hắn hôn lên trán Vương Nhất Bác một cái rõ kêu.

Và trong khi y còn bận thưởng thức cái hôn đó, Tiêu Chiến đã ấn ấn quy đầu trước cửa mình ẩm ướt của y, cười nói, "Tiếp tục nào".

Hắn không nói không rằng, xốc Vương Nhất Bác ngồi vào lòng mình, rồi thuận đà đẩy dương vật vào lỗ nhỏ còn chưa khép kín. Đong đưa một lúc, hắn đột nhiên rút dây buộc tóc của người nhỏ hơn ra. Tiêu Chiến quấn sợi vải quanh dương vật Vương Nhất Bác, còn khéo léo thắt thành hình cái nơ. Y nghiến răng nghiến lợi, sau đó cắn vai hắn một cái. Lúc nào cũng tỏ ra lưu manh như vậy mới chịu được. Rõ ràng là công tử thế gia, bề ngoài văn nhã, đến khi lên giường chỉ thích làm mấy hành động hư hỏng như có như không. Mà Tiêu Chiến càng như vậy, Vương Nhất Bác càng không cách nào từ chối, mỗi lúc một lún sâu.

Đôi tân lang hết dính nhau trên giường lại kéo tới bàn tròn, còn đứng trước gương soi. Khắp phòng không nơi đâu là không có dấu vết tình dục nồng đậm. Hai kẻ say tình hăng hái phát ra dục vọng với đối phương, cũng hào phóng đáp trả tất thảy. 

Rèm sa trướng rũ, ánh nến lập lòe, hai thân thể gắn kết lấy nhau trong toàn vẹn yêu thương và khao khát.

°°°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top