Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trả Test (HamsterTeam)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÀI LÀM:

I. Lý thuyết

Câu 1: Khái niệm về writer:

TL: Là người viết truyện, là người mang cảm hứng đến mọi người và giúp mọi người cảm nhận cuộc sống theo một cách mới mẻ và đặc sắc hơn.

Câu 2: Yếu tố cần thiết của một writer:

TL:

- Nguồn cảm hứng

- Con mắt nhìn mọi thứ phải có một chút thơ mộng hoặc mang tính văn chương.

- Kỹ năng viết phải tốt.

- Kỹ năng chính tả tốt.

Câu 3:

TL:

- Thể loại chuyên: thanh xuân vườn trường, tuổi trẻ, miêu tả, HE,...

- Thể loại tạm chuyên: hiện đại, ngược,...

- Thể loại không chuyên: cổ trang, huyền huyễn, xuyên không,...

Câu 4:

TL:Một writer có thể cần hoặc không cần một Beta-er.

- Vì một writer phải có khả năng chính tả tốt, Beta-er có thể giúp writer chỉnh sửa câu kéo cho mượt mà hơn một chút, nhưng nếu việc đó Writer có thể làm được tốt thì không cần thiết phải có Beta-er.

- Vì nếu Writer thiếu ý tưởng hoặc không thể tìm ra một vài từ ngữ giúp cho câu văn hay hơn thì việc cần có một Beta-er là cần thiết.

Câu 5:

TL: Sẽ được nếu nhận đơn mà bản thân chuyên, có lẽ sẽ có một vài trường hợp đơn sát ngày mới trả vì bản thân khá bận và máy tính thỉnh thoảng bị hỏng (không có tiền mua mới:((

II. Thực hành

Câu 1: Chọn đề 1.

BÀI VIẾT:

1. Lần gặp mặt đầu tiên

Tôi là một đứa con gái bình thường. Gương mặt không gọi là đẹp nhưng chỉ ưa nhìn. Tôi là một đứa con gái ưa thích viết nhật ký, với ý nghĩ vô cùng hồn nhiên "Sau này lớn lên mình sẽ lật từng trang và đọc thật kỹ những điều mà mình đã từng trải".

Tôi ở trong đội tuyển bơi của trường, và chiều nay là buổi tập thứ ba trong hàng chục buổi tập để chuẩn bị cho kì thi thành phố sắp tới. Nhà tôi gần bể bơi, vì thế mà tôi đi sớm. Trong lúc chờ đợi huấn luyện viên và các bạn đến. Tôi tranh thủ thay đồ bơi và khởi động trước. Tôi mặc bồ đồ bơi liền thân màu đen, trông tôi có vẻ hơi gầy. Tôi khoác chiếc khăn tắm to tướng, ngồi trên băng ghế đợi nhâm nhi ổ bánh mì 10 ngàn tôi mua lúc nãy.

Trời hôm nay thật đẹp, đẹp hơn ngày hôm qua. Mặt trời như cái lòng đỏ trứng gà đỏ chói chang phát ra tia nắng đỏ rực, dần lặn xuống như treo lưng chừng giữa bầu trời và mặt đất. Những gợn mây trắng như những gợn sóng mờ nhạt, còn ngẫu nhiên tạo ra hình thù giống như những con gấu bông màu trắng tuyết. Còn có vài đường khói kéo dài một mảng, và tôi còn thấy một chiếc máy bay dần biến mất trong bầu trời rộng lớn.

Bất chợt, linh cảm cho tôi biết có một ánh mắt đang nhìn mình phía sau lưng. Tôi liền quay lại.

Tôi thấy hình ảnh của một bạn trai đồng lứa tuổi, nước da trắng, thân hình cân đối. Cậu cắt tóc đầu đinh, gương mặt tươi sáng với đôi mắt đen, sống mũi hơi cao và vẻ mặt thân thiện. Cậu thật đặc biệt.

Tôi nhìn sững sờ cậu hồi lâu.

Rồi tôi thấy cậu đưa tay phải lên, vẫy vẫy về phía tôi. Tôi bối rối rồi vội vàng lấy tay chỉ mình, ra ý hỏi "Có phải cậu vẫy tớ không ?". Thấy cậu gật đầu rồi còn mỉm cười. Lúc ấy, không hiểu sao tôi lại nghe tiếng tim mình đập thình thịch, và tôi cũng mỉm cười vẫy tay cậu.

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và tôi.

2. Chỗ ngồi mới

Trường tôi có hoạt động thường niên là cho các học sinh cùng vần chữ ngồi chung một bàn. Tôi hồi hộp chết đi được, không biết học kỳ này mình sẽ được ngồi với ai đây ?

Đầu óc đang mơ hồ nhìn về phía cửa sổ thì "cạch" một tiếng, cái ghế bên cạnh tôi được kéo ra, tôi thầm nghĩ : "Bạn cùng bàn mình tới rồi đây này, quay qua chào hỏi một cái mới được". Nói là làm, tôi quay qua chào thì bất ngờ, bạn cùng bàn mình là cậu bạn mà hôm trước cười với mình ư ? Khuôn mặt tôi có vẻ vẫn không tin cho lắm, sau vài câu hỏi thăm thì mới biết cậu tên Minh Tuấn. À mà khoan, tôi chợt nghĩ ra một điều gì tưởng chừng ghê gớm lắm, mới lắp bắp hỏi cậu :

"Cậu có phải là Minh Tuấn bên đội bơi, còn là Minh Tuấn chuyên Hóa phải không ?"

Mặt cậu lúc đó hiện ra rõ một chữ : Đương nhiên, người lúc đó nhìn thì sẽ thấy ghét lắm nhưng không biết vì sao tôi lại không ghét một xíu nào cả. Khi cả người bình tĩnh lại vì sự có mặt đột ngột của Tuấn, thì tim tôi lại đập thình thịch thình thịch, người cậu ấy thoang thoảng mùi dầu gội X Men, nhưng mà nhìn cái góc nghiêng của cậu ấy kìa... Tôi không chịu nổi nữa rồi!!!

3. Bài luận

Cô giáo giao cho mỗi bàn cùng nhau làm một bài luận và thiết kế mô hình theo chủ đề mà cô đã cho trước. Chủ đề của năm nay là "Vấn đề môi trường". Lúc làm bài luận ấy tôi mới có cơ hội tiếp xúc gần cậu hơn.

"Tuệ"

"Hả ?" - Nghe giọng cậu, tôi đang nói chuyện với đám bạn thì quay ngoắt lại, mặt còn nghệch ra vì không tin được cậu ấy lại chủ động nói chuyện với mình. Ba tuần 2 ngày rồi đấy, từ khi tôi bắt đầu ngồi ở đây, cậu ấy bây giờ lại chủ động nói chuyện với tôi.

Tôi cảm nhận rằng tim mình đập thình thịch, tay chân luống cuống, mặt hình như đỏ lên, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Trông tôi lúc ấy thật sự rất lúng túng.

"Bài luận đó tụi mình làm như thế nào ?"

"H...Hả?" - Tôi vẫn cứ lặp lại một từ duy nhất. Lúc đó tôi ép bản thân mình phải bình tĩnh, bình tĩnh một chút thôi cũng được... Tôi hít một hơi sâu, đè nén cảm xúc đang dâng trào trong mình rồi trả lời cậu :

"À.. Chúng ta sẽ làm về vấn đề 'Ô nhiễm đất', cậu thấy có được không ? Tất nhiên nếu cậu thấy không được thì chúng ta sẽ bàn bạc lại."

Tôi nói một hơi mà không kịp thở, nói xong trong đầu còn hiện lên vô vàn tình huống. Tôi cứ nghĩ "mình nói như vậy có được không nhỉ ?" hay "mình nói nhiều như thế cậu ấy có nói mình nhiều chuyện không ta ?"... mà không biết cô giáo đang nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu. Tôi hoảng hốt đứng lên chào cô.

"Không cần, chủ đề sẽ làm theo ý cậu. Vậy thứ sáu này mình bắt đầu thực hiện luôn nhỉ ?"

"Ừm..."

"Ở nhà cậu nhé ?"

"Ồ vâng, tớ rất sẵn sàng."

Cậu ấy nói là thứ sáu tuần này sẽ đến nhà tôi để cả hai cùng làm bài luận đấy !? Các cậu có nghe thấy không ?! Còn tôi nghe rất rõ và thiếu điều nhảy cẫng lên vì mừng rỡ thôi đấy !

Suốt tiết học, đầu óc tôi cứ lơ lửng trên mây. Tôi đang băn khoăn là thứ sáu này mình sẽ mặc đồ gì nhỉ, hay là mình có nên mua khoai lang trước không ta,... Tôi nghĩ rất nhiều, và tôi thấy bầu trời hôm nay xanh trong trẻo, và mấy chú chim hệt như đang hót chúc mừng tôi vậy! Ôi hôm nay sao cái gì cũng đáng yêu hết!

---

Hôm nay là thứ sáu, là ngày mà Tuấn sẽ đến nhà tôi. Tuấn hẹn 2 giờ chiều nhưng từ 1 giờ tôi đã lật đật chạy khắp căn phòng nhỏ của mình, chốc chốc lại chỉnh chỉnh sửa sửa vài thứ. Tôi mặc quần short ulzzang màu be và cái áo croptop màu vàng nhạt - bộ đồ ưa thích của tôi khi đi chơi. Chỉ là Tuấn tới nhà thôi mà tôi đã ăn mặc như vậy rồi đấy, đủ thấy tầm quan trọng của cậu ấy đối với tôi chưa ?

2 giờ kém 5 phút, tôi nghe tiếng chuông cửa, liền vội vàng sửa soạng lại bản thân cho thật hoàn hảo và mở cửa. Tuấn chỉ mặc chiếc quần kaki đơn giản cùng với cái áo phông màu đen thôi mà vẫn đẹp trai cực luôn. Trông cậu y như mấy anh đẹp trai trên Tiktok ấy.

Buổi chiều hôm ấy đã được tôi đưa vào danh sách "Những ngày vui nhất của Thanh Tuệ". Nhờ làm bài luận này mà tôi được nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn. Và tôi cũng biết rằng cậu ấy không lạnh lùng như tôi từng nghĩ mà còn có phần ấm áp...

Đây là buổi làm đầu tiên giữa tôi và cậu mà tôi lại mua thiếu vật liệu so với dự tính ban đầu, tôi buồn thiu, nghĩ rằng cậu ấy sẽ cho rằng mình là sẽ một đứa cẩu thả không nhỉ, mà ấn tượng ban đầu là quan trọng lắm...

Tôi nói với cậu là để tôi đạp xe đi mua nguyên liệu, cậu ở nhà cắt những thứ nhỏ trước.

"Bây giờ tớ đi mua thêm giấy màu và keo, cậu cứ cắt mấy cái cửa sổ trước. Tớ sẽ mua nhanh rồi về"

"Tớ đi với cậu luôn"

"Ơ thôi.. để tớ đi cho lẹ, làm phiền cậu quá.."

Ai ngờ rằng cậu ấy lại đòi đi chung với tôi, còn tôi sợ phiền nên cứ bảo cậu ở nhà đi. Giằng co một hồi, tôi đành phải thỏa hiệp là tôi với cậu đi chung.

Tôi chỉ chỗ để cậu dặt chiếc xe đạp của tôi ra đường, suốt lúc cậu dắt xe, tuy chỉ là mấy giây thôi, nhưng lúc ấy tôi giống như con cún nhỏ bẽn lẽn cầm cái yên xe sau rồi từ từ theo cậu đi ra.

Cậu ấy chở tôi đã được một quãng đường rồi, tôi thì thấp thỏm sợ rằng mình nặng quá cậu ấy chở sẽ mệt, cả quãng đường từ nhà tôi đến bây giờ, tôi cứ băn khoăn mình có nên hỏi cậu ấy không nhỉ ? Nhưng mà hỏi như vậy liệu có đường đột quá hay không đây ? Nhưng mà cũng không thể để cậu ấy chở mình nặng nhọc như vậy được. Thế là sau một hồi đấu tranh giữa "lý trí và con tim", tôi đánh bạo hỏi cậu ấy :

"Tuấn này...cậu chở tớ có mệt không ?"

Cậu ấy quay lại nhìn tôi rồi lại quay lại phía trước, yên lặng một lúc mới thấy cậu ấy lên tiếng :

"Tớ không mệt, mà cậu nhẹ lắm, cậu không phải lo"

Tôi giật thót mình, hệt như bị người khác nói trúng tim đen. Trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi, tim tôi cư nhiên lại đập mạnh...

4. Thi bơi

Tôi với cậu đã ngồi cùng bàn với nhau được hơn 2 tháng rồi, và tình cảm của tôi dành cho cậu cứ ngày một tăng lên, tôi phát hiện mình đã thích cậu lắm rồi.

Kể từ ngày tôi phát hiện là mình thích Tuấn, buổi tối nào tôi cũng lăn tăn suy nghĩ liệu rằng mình sẽ tỏ tình với Tuấn như thế nào ? Và sẽ ra sao nếu Tuấn không thích mình ?!

Tôi thích Tuấn bởi vì những cử chỉ quan tâm rất nhỏ của cậu ấy, cảm thấy cậu ấy vô cùng dịu dàng, đôi khi hơi lạnh lùng và trẻ con, nhưng không vì vậy mà tôi cảm thấy ghét cậu ấy, còn thấy cậu ấy vô cùng dễ thương.

Cậu ấy gần đây hình như đã bớt lạnh nhạt hơn một chút rồi, lúc trước cậu ấy hay đi một mình và tập luyện một mình, nhưng bây giờ cậu ấy đã đi chung với các bạn ở câu lạc bộ bơi lội của trường, còn vui vẻ nói chuyện với các bạn ấy nữa, cậu ấy thật ra là một con người tốt bụng và ấm áp lắm.

Thật vui khi mà tôi và cậu ấy đều ở trong câu lạc bộ bơi lội của trường, còn được đại diện trường đi thi thành phố nữa chứ. Kể từ khi nghe huấn luyện viên thông báo là tôi sẽ được đại diện trường đi thi, tôi mừng lắm, vui hơn khi cậu ấy cũng được đi với tôi.

---

Sáng sớm hôm sau, tôi vui vẻ được mẹ chở đến trường với cái ba lô trên tay, đến trường đã thấy hai chiếc ô tô 16 chỗ chờ sẵn mỉnh rồi. Khác với tâm trạng vui vẻ vì được đi chung với crush tối hôm qua, bây giờ cả người tôi là một mảng u ám cực độ, hôm qua quên mất mình say xe nặng mà không chuẩn bị thuốc, bây giờ đành phải lấy khẩu trang bịt tạm vậy.

Bước lên chiếc xe đầu tiên, đầu tôi đã choáng rồi, cố gắng trấn tĩnh bản thân, tôi nhìn quanh thì thấy bên ghế ngồi của Tuấn còn chỗ trống nhưng tôi lưỡng lự không dám ngồi.Đang định tìm chỗ để ngồi thì thấy Tuấn vẫy tay có ý bảo tôi lại ngồi với cậu, tôi ngập ngừng một chút rồi cũng tiến lại. Vừa ngồi xuống thì cậu ấy hỏi :

"Hôm nay cậu làm sao thế ?"

"Tớ bị say xe."

"Cậu lấy gừng ngậm này" - Trên tay cậu ấy là gừng đã được giã nhuyễn, tôi bất ngờ lắm, xúc động vô cùng rồi vội vàng nhận lấy và cảm ơn.

Tôi ngậm gừng được một hồi lâu nhưng cơ thể vẫn chưa thấy khá lên, tôi say xe nặng lắm, thầm rủa vì đường đi quá xa, thể chất mình quá yếu. Mặt tôi tái đi, cơn buồn nôn đã lên đến cuốn họng rồi, tôi cố gắng dằn nó xuống, định nhắm mắt ngủ một giấc, sau đó tôi thiếp đi luôn.

Tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường khách sạn, ngóc đầu dậy thì thấy mấy đứa bạn đang ngồi chơi bài. Bọn nó thấy tôi dậy rồi thì ngừng chơi, xúm lại hỏi thăm tôi.

"Cậu đỡ hơn chưa Tuệ"

"Tớ đỡ hơn rồi, cảm ơn mấy cậu"

"Cậu thi được không ?"

"Được mà, tớ chỉ say xe thôi, không có gì đâu"

"Mà làm sao tớ lên giường được hay vậy ?"

"Cậu phải cảm ơn Tuấn đó, cậu ấy cõng cậu từ tầng 1 đến đây đó".

Tim tôi sững lại một nhịp, cậu ấy rốt cục có thích mình không mà lại giúp đỡ mình như vậy ?

---

Nói là đại diện cho trường đi thi thành phố thì chắc phải áp lực lắm, nhưng mà tôi chẳng thấy như vậy. Chắc là vì để đảm bảo tư tưởng thông thoáng không áp lực cho bọn tôi mà huấn luyện viên rất là thoải mái, chỉ để chúng tôi thử hồ trong 40 phút.

Hihi, phải nói ngoài áp lực lúc thi ra thì tất cả mọi thứ đều tuyệt vời ông mặt trời. Chúng tôi được thoải mái đi chơi và ăn uống, ngoại trừ những thứ đồ không được ăn.

Tôi mặc cái áo crop top và cái váy, chụp với Tuấn một bức ảnh đó!!

Cậu ấy vẫn bình thường và "giản dị" như những lúc khác, nhưng cậu ấy vẫn đẹp trai lắm!!

---

Cậu ấy thi buổi sáng, còn tôi thi buổi chiều, cậu mặc cái quần bơi lửng, nhưng nhìn cái vòm ngực rắn chắc của cậu ấy kìa, tôi sẽ bảo bản thân phải không được nhìn nữa, bởi vì như thế mất liêm sỉ quá, nhưng mà không hiểu sao tôi vẫn cứ nhìn..!

Nhìn cậu ấy chuẩn bị thi mà vẫn bình thản như vậy, tôi còn hồi hộp thay cho cậu ấy luôn. Lúc ấy dù ở là ở trong nhà thi đấu trong nhà nhưng ánh nắng vẫn rọi qua từng khe của lang can chắn, hắt lên mặt cậu, trông cậu khó chịu lắm, nhưng tôi thấy cậu thật đẹp.

"Cậu cố lên nhé"

Tôi nhỏ nhẹ nói với cậu ấy, ánh mắt tôi chất chứa một thứ tình cảm hỗn tạp không nói rõ, tôi kiên định mắt đối mắt với cậu ấy.

"Tớ biết rồi"

Cậu ấy cười tỏa nắng với tôi, tim tôi lại đập thình thịch, thậm chí còn nhanh hơn lúc trước, lúc ấy tôi sắp nói thêm với cậu một vài điều gì đó thì trọng tài tuýt còi ra hiệu những người không có phận sự bước ra khỏi chỗ thi đấu. Tôi vừa đi vừa ngoái nhìn cậu, vẫy vẫy tay, ra hiệu rằng tôi vẫn luôn dõi theo cậu..

Cậu và các vận động viên từ từ bước lên bục nhảy. Trọng cài thổi còi, mặt hồ rung động mãnh liệt. Tôi ở ngoài khu cổ vũ vẫn nhón bước chân theo dõi cậu từ lúc cậu bước lên bục, nhìn bóng cậu lướt đi trong làn nước trong xanh ấy, tôi cảm thấy người mà tôi cần đã ở gần ngay trước mắt rồi.

Cậu phải bơi 4 vòng để hoàn thành phần thi. Tôi vui mừng khi nhìn thấy cậu vẫn vững vàng dẫn đầu trong 2 vòng đầu, thế nhưng vòng thứ 3 cậu lại tuột xuống. Tôi sốt ruột, thầm nghĩ cậu ấy sẽ không sao đâu, mặc cho những tiếng hò reo cổ vũ, tôi vẫn yên lặng dõi theo cậu ấy, bàn tay nắm chặt lại. Cậu đã hoàn thành xong 3 vòng đầu rồi, còn vòng cuối cùng, nhưng cậu lại bị bạn kia dẫn trước, tôi lo lắng không biết cậu ấy có vượt qua được không...

Nhưng giống như kỳ vọng của tôi, cậu ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả. Còn 15 mét cuối cùng, cậu bứt phá vượt lên về đích đầu tiên trong sự reo hò của đội chúng tôi. Nhìn cậu thở hổn hển nhưng vẫn cười tươi cho chiến thắng, cậu nhìn về phía tôi, tôi đưa ngón cái với cậu, biểu thị rằng cậu làm rất tốt, nhưng trong lòng tôi thì cứ hò hét :"Cậu làm rất tốt chứ không phải tốt đâu Tuấn ạ, cậu xuất sắc lắm người con trai của tớ!!"

---

Cổ vũ người ta là việc mà tôi làm rất dễ, nhưng đến lượt mình thực hiện thì lại sợ hãi. Tôi sợ thật sự đấy. Sau chiến thắng huy chương vàng của Tuấn, tôi áp lực ghê gớm, huấn luyện viên nói là không sao đâu, nhưng tôi vẫn sợ, thậm chí cả người run rẩy đi không nổi.

Tôi mặc đồ bơi liền thân và khoác một cái khăn tắm bên ngoài, nhìn những đối thủ của mình mà bất chợt run rẩy. Tôi cố thả lỏng bản thân rồi tập trung khởi động.

Tuấn từ khi ra khu thi đấu đến giờ luôn kè kè sát bên tôi, không ngoa khi nói bây giờ tôi với cậu ấy như hình với bóng. Tôi một bước lên nữ hoàng luôn, cậu ấy kiêm luôn việc làm của huấn luyện viên, bóp tay bóp chân cho tôi trong khu chờ, còn lấy nước cho tôi uống. Nhin dáng vẻ chăm chú bóp chân cho tôi của cậu ấy mà tôi cảm động, cậu ấy chu đáo quá chứ lị ?!

Trọng tài tuýt còi, đến lúc vận động viên bước vào bục nhảy, tôi run rẩy nhưng cố gắng hít lấy một hơi sâu để bình tĩnh bản thân. Chợt một bàn tay ấm áp nắm lấy ta tôi, quay lại thì thấy Tuấn, cậu ấy mỉm cười cổ vũ tôi :

"Cố lên Tuệ, cậu cố gắng được huy chương vàng thì sinh nhật của cậu tớ sẽ tặng cho cậu một món quà đặc biệt"

Cậu ấy vừa nói vừa cười, một nụ cười thật ấm áp, đủ ấm để xua đi nỗi run rẩy sợ hãi của tôi ngay bây giờ...

Tôi bước vào bục nhảy. Hít hơi lắng nghe tiếng còi xuất phát của trọng tài. "Tuýt" một tiếng, tôi không còn biết gì nữa, chỉ lao đầu xuống làn nước, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim của bản thân và nghe theo hướng dẫn của huấn luyện viên từ trước. Vòng đầu tiên tôi bơi vừa phải, vòng cuối cùng tôi bơi bước rút, tôi lao nhanh nhất có thể, khi tới vạch đích, tôi cố gắng rướn người tới phía trước, nghiến răng nghiến lợi bảo chính bản thân mình phải cố gắng lên, vì chiến thắng cho cả đội.

Tôi chạm vạch đích rồi lập tức ngoi đầu lên, Tuấn bước đến đưa tay cho tôi rồi cười nói :

"Cậu làm tốt lắm, cậu đứng nhất rồi đó!"

Tôi chỉ cười, bởi vì lúc ấy tôi không còn sức để nói nữa, dường như lúc ấy thời gian ngưng đọng lại, tôi nhìn chăm chú cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn ở trong mắt tôi..

Tôi và cậu ấy đều có huy chương vàng rồi!

5. Ngôi sao giấy

Cuộc thi bơi kia đã kết thúc được hai tuần rồi, và hôm nay là sinh nhật của tôi - ngày 14/4.

Tôi ít khi tổ chức sinh nhật, chỉ tổ chức sinh nhật vào những năm cuối cấp. Tôi được những lời chúc mừng trên facebook, nhưng những lời chúc đó vẫn không vui bằng món quà mà Tuấn đã tặng cho tôi. Cậu ấy tặng cho tôi một hộp quà to đùng, có một hộp sao giấy và một cái đồng hồ cát 30 phút, đủ thời gian cho tôi làm một bài tập hóa. Cậu ấy gửi cho tôi thiệp mừng sinh nhật:

"Chúc mừng sinh nhật Tuệ! Chúc cậu tuổi mới xinh đẹp hơn, học giỏi hơn và càng ngày được nhiều huy chương vàng hơn,.. chúc cậu mọi thứ tốt đẹp. Hơn hết là hãy ngồi cùng bàn với tớ mãi nhé! ^^"

Tôi chỉ chú ý đến mỗi câu cuối cùng của Tuấn thôi, cậu ấy nói như vậy là cậu ấy có thích mình không nhỉ ?! Bất chợt tôi nhớ đến lời nói của Tuấn lúc chiều: "Tớ tặng cậu 365 ngôi sao giấy tự tay tớ xếp đấy! Một ngày cậu hãy mở ra một cái sao giấy nhé!"

Tôi thắc mắc lắm, không biết cậu ấy có ý định gì đây. Hôm trước tôi có đọc một câu chuyện; bạn nam kia vì muốn tỏ tình với người mình thích mà ghi vào những ngôi sao giấy những lời tỏ tình với cô bạn ấy, kết quả là bây giờ họ đã kết hôn rồi! Nghĩ đến đây tim tôi đập thình thịch, chẳng lẽ cậu ấy định dùng cách này để bày tỏ với mình sao ? Không biết cậu ấy có thích tôi không, hay những ngôi sao bé nhỏ ấy có ẩn chứa những gì, nhưng bây giờ trong lòng tôi đang nuôi một ngôi sao hy vọng to lớn: hy vọng cậu ấy cũng sẽ thích mình.

Ngày thứ nhất tôi mở ngôi sao : "Xin chào Tuệ! Tớ là Tuấn"

Ngày thứ hai tôi mở ngôi sao : "Tớ thích ăn mỳ cay"

Ngày thứ ba tôi mở ngôi sao : "Tớ muốn đi Đan Mạch"

Ngày thứ tư tôi mở ngôi sao : "Tớ cao 1 mét 78 đấy !"

...

Tôi luôn ao ước có một ngày người con trai mà mình thích sẽ tỏ tình với mình theo cách đặc biệt, và ngày đó cuối cùng cũng tới rồi! Ngày thứ mười hai tôi mở ngôi sao : "Tớ thích bạn cùng bàn của mình. Là cậu đấy, Thanh Tuệ."

Không nhớ lúc đó tôi trông như thế nào nữa, chỉ nhớ lúc ấy tôi cười tươi lắm, ngoác cả miệng ra mà cười, tôi nhảy nhót khắp phòng, bật nhạc lên để nghe. Thật tốt quá! Cậu ấy cũng thích mình!

Sáng hôm sau, tôi quyết định sẽ đáp lại lời tỏ tình của cậu ấy, tôi gấp một ngôi sao giấy màu xanh, trong đó có nhắn: "Tớ cũng thích cậu! ^^"

Tôi vào lớp, nhẹ nhàng ngồi vào bàn, ngồi được một lúc thì Tuấn đến, cậu ấy để cặp xuống rồi ngồi vào bàn đọc sách. Tôi hít sâu một hơi, lay lay cánh tay cậu ấy rồi đẩy nhẹ ngôi sao màu xanh qua chỗ cậu ấy.

Cậu ấy sững lại, từ từ mở ngôi sao ra đọc, rồi khuôn mặt cậu ấy vui vẻ, quay qua nhìn tôi cười trìu mến..

Chúng tôi đã thành đôi như thế đấy!

Bây giờ tôi với cậu ấy đã sắp kết hôn rồi, cậu ấy từ trước đến giờ vẫn rất dịu dàng và thấu hiểu tôi. Lúc tôi viết những dòng cuối này, cậu ấy gõ nhẹ cửa và mang ly sữa nóng vào cho tôi.

Cậu ấy hôn tôi và nhìn tôi cười trìu mến.

"Em đang làm gì đấy ?"

"Em đang kể lại câu chuyện của hai chúng ta!"

Câu 2:

Mưa vào khoảng cuối tháng 8, khi vẫn còn cái nắng gay gắt của mùa hè, buổi sáng nắng, buổi tối đổ mưa, khi ấy tôi thấy bình yên đến lạ kỳ. Mưa lộp bộp vài giọt nặng trĩu, rồi ào ào trút xuống, vội vã, khi mà trong nhà nghe được tiếng mưa "rầm rầm" dội thẳng xuống từ mái tôn. Mưa trút xuống những giọt nước lóng lánh, nhanh như chớp, bầu trời đã trắng xoá một màu, qua ánh đèn vàng nhè nhẹ biến thành một dải lụa kim tuyến mờ ảo uốn lượn, bay bổng như tâm hồn người con gái mới lớn. Mưa chảy xuống tàu lá, mưa văng vào hiên nhà, mưa chảy tí tách từ mái nhà, mưa nặng từng hạt, đưa tay ra hứng, có gì đó đau đau. Khi mà mưa xuống, loáng thoáng qua làn mưa, tôi có thể nhìn thấy những gia đình quây quần bên cái tivi trò chuyện, những người đi đường vội vã tránh mưa, những cột điện, cái cây bỗng trở nên mờ ảo... Trong cơn mưa to này, tôi cảm thấy bình yên đến lạ, mưa gột rửa những thứ phiền muộn trong lòng, nghe tiếng mưa, tôi thấy lòng mình lắng lại, nhắm mắt nghe những tiếng nói của mưa trong tâm hồn của chính mình an ủi : "Không sao đâu và bạn vẫn là tuyệt nhất!"

---
P/s: rất xin lỗi vì sự bất tiện này và mình đã nộp trễ hẹn 1 ngày, bởi vì máy tính bị hư nên không thể báo cáo team kịp thời. Nếu có thể, mình mong muốn được làm thực tập sinh một thời gian để trau dồi thêm kỹ năng văn chương và cho ra những tác phẩm tốt hơn.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top