Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương V: "Vĩnh Tể, em mới uống say à?"

Thân tặng ba cô gái đã giựt tem ChimnonAhgase Chenie_16BTNT92, <3 Love'ya!

Visit me: preciousyug ennguyencute _moon_airly_188 ViYiJin9394 Bacha1993 cloudyssi daeyeonggyeomMọi người ghé đọc thử rồi leave comment cho mình nhé! :)

Chương V- "Trauma" version (Wri-fic) - [Shortfic][2Jae] - Đếm ngày xa anh, đếm phút bên em...© by #Team_Rei©

- Tinh thần là mấy cô kêu ca tôi ngược anh Phạm béo nhiều quá nên tôi quyết định sẽ tiếp thu và tích cực sửa sai thật công bằng =))))))

"Không biết mấy vết thương của Vĩnh Tể đã đỡ chưa..."

Tể Phạm vừa kiểm tra lọ rượu lược vàng lớn dùng để xoa bóp trị thương trong góc vừa khẽ lẩm bẩm. Gia Nhĩ đang nhào bột làm bánh nếp ở cái bàn trong góc bên kia, ló ra nhìn với vẻ kì lạ. Ông anh này... Quán đang vắng, buồn chán quá nên phát hâm mà tự kỉ sao? Lúc nào cũng một câu Vĩnh Tể, hai câu Vĩnh Tể...

Thật tình, Gia Nhĩ cảm thấy Tể Phạm có cái gì đó cứ mù quáng, mê muội thế nào, làm quái gì mà động tí là vợ thế? Anh ta cũng thừa hiểu, nếu không có Lâm Bảo đứng giữa, chắc có lẽ, yêu vợ thế nào thì giờ này Lâm Tể Phạm và Thôi Vĩnh Tể cũng đường ai nấy đi, chẳng thèm nhìn mặt đất chân mây gì nữa rồi! Tể Phạm trở lại bếp, rưới sốt ướp lên thịt heo để chuẩn bị đem nướng, tay làm đấy, mắt nhìn đồ ăn đấy mà đầu óc hồn vía cứ như đang nghĩ ngợi trôi dạt tận nơi đâu rồi!

Người ta bảo, những người càng ít nói thì càng nghĩ nhiều. Càng ở cạnh Thôi Vĩnh Tể thì Lâm Tể Phạm lại càng trầm tĩnh đi, vì nhẫn nhịn, vì không được nói. Anh là dạng người nghĩ nhiều, làm nhiều. Vì thế mà những lúc thế này, nếu không có tiếng thái rau chặt thịt, trong quán sẽ luôn tồn tại một sự im lặng tĩnh mịch đến mức ngột ngạt đáng sợ!

.

"Ôi dà..."

Ngả đầu ra sau chiếc ghế đệm xoay lớn, Phác Chân Vinh bỏ kính, thảy lên bàn làm việc, dụi dụi mắt mà chỉ muốn kêu trời! Đoàn Nghi Ân mới về Mĩ có một ngày mà công việc đổ xuống đầu Đoàn phu nhân là cậu nhiều khủng khiếp! Toàn mấy thứ sổ sách tài liệu chữ nhỏ li ti, mà lại cứ phải dày cộp lên mới chịu cơ! Mệt mỏi hết sức! Chân Vinh chán ngán nhìn máy tính trước mắt, nhìn đồng hồ...

Cứ thế này thì chả biết có kịp đón Đoàn Khiêm không, chỉ sợ lại phải cắp con lên tập đoàn mà làm tiếp công việc, không biết tới khi nào mới xong thì khổ thân thằng bé... Cậu rời bàn, bước ra pha một li cà phê đen cho tỉnh. Vừa đem cà phê về bàn làm việc, Chân Vinh đang đưa lên miệng nhấp một ngụm thì có điện thoại đến.Cậu nuốt vội ngụm cà phê, lập tức nhận cuộc gọi:

"Tôi nghe?"

["Phu nhân, à không thưa Giám đốc Phác, tôi thành thật xin lỗi nhưng chỗ tài liệu Đoàn tổng gửi Phu nhân giải quyết thực ra đã bị nhầm lẫn ạ! Chỗ tài liệu đó đã được Đoàn tổng giải quyết xong xuôi hai tháng trước, tài liệu mới thì hôm nay tôi và tổng tài đã hoàn thành ở Mĩ..."] - Phác Chí Mẫn, trợ lí của Đoàn Nghi Ân lí nhí nói trong máy như thể sợ phản ứng bùng nổ của Chân Vinh ở đầu dây bên kia. Nhưng lí nhí vô ích, Chân Vinh bên này trong lúc nghe lại đang uống thêm ngụm cà phê nữa, và nghe xong cũng đã kịp sặc sụa ho, phun sạch cà phê ra ngoài vì...shock! -["Phu nhân, người có sao không vậy ạ!?"]

"Anh bảo cái gì cơ!? Nhầm!? Chỗ tài liệu này đã giải quyết xong?" - Chân Vinh một tay dùng giấy ăn lau cà phê ở môi mép cho sạch, lau bàn làm việc bị bắn cà phê, một tay bóp như siết nát cái điện thoại, hỏi mà giọng càng lúc càng cao vống lên trong sửng sốt.

["Vâng, tôi thành thật xin lỗi! Tại Đoàn tổng mới kiểm tra lại, nên..."] - Chí Mẫn tội đồ lại tiếp tục nói với giọng hối hận. Chân tay Phác Chân Vinh đang run lẩy bẩy đến nổi gân siết chặt vì...cáu! Đời có bị mù không mà hành hạ cậu thế này chứ? Có gì vui lắm sao?

Từ sáng tới giờ cậu nai lưng ra làm muốn sấp mặt, quên cả ăn trưa, bụng đang đói meo, trầy trật hoài đã xong quá nửa chỗ tài liệu khủng bố ấy, cố hoàn thành để kịp tiến độ công việc của Đoàn Nghi Ân, vậy mà đùng một cái... Là gì thì ta cũng vừa biết đấy! Phác Chân Vinh giận đến tím mặt, chân tay toàn sát khí đằng đằng...

Đoàn Nghi Ân, anh giỏi lắm! Tội này nên đánh hay tát, nên giết chết hay phanh thây mổ bụng đây!?

"Cho - tôi - gặp - chồng - tôi! Chuyển máy cho Đoàn Nghi Ân NGAY - LẬP - TỨC cho TÔI!" - Chân Vinh gằn từng chữ làm Phác Chí Mẫn một phen bay mất tim ra ngoài vì khiếp sợ. Run run chuyển máy cho Đoàn Nghi Ân, mấp máy thưa chuyện, Chí Mẫn chỉ còn biết nhìn anh với đôi mắt cún con "chia buồn với gia quyến và bạn bè". Dám cho phu nhân xơi quả lừa ngoạn mục xuất sắc thế, hôm nay Đoàn tổng tới số chắc! Qủa là, có tâm đến mức xuyên thủng cả địa cầu được luôn! Chí Mẫn hứa sẽ chỉ đứng ngoài thôi, có gì sẽ đưa bé Đoàn Khiêm đi lánh nạn luôn lúc bố mẹ nó đang chiến tranh cho lành!

"Ơi, anh nghe? À, anh xin lỗi, chỉ là..." - Đoàn Nghi Ân cuống quýt, chỉ kịp nói có vậy thì bị sát khí xuyên không của vợ làm cho im bặt! Sau đó là một chuỗi âm thanh cỡ...747dB đập vào tai anh, như vang cả sảnh chờ sân bay:

["ĐOÀN NGHI ÂN!! ANH GIỠN MẶT EM ĐÚNG KHÔNG!? CÓ PHẢI EM HIỀN VỚI ANH QUÁ RỒI!!??]

"Suỵt, suỵt, khẽ thôi em!" - Đoàn Nghi Ân cuống lên bảo cậu -"Anh đang ở sảnh chờ, sắp lên máy bay về nhà rồi! Anh thật sự xin lỗi mà Chân Vinh, có gì anh sẽ đền bù sau! Quát nhỏ thôi, từ điện thoại mà bao nhiêu người nghe thấy rồi đấy, anh đang bị nhìn như một vật thể lạ đây này! Em thật là, anh biết em cáu, nhưng giữ cho anh chút hình ảnh nữa! Đoàn tổng tài phong lưu lại bị vợ quát ngay giữa sân bay thế này thì còn ra thể thống gì chứ?"

["Em kệ xác anh, tổng tài gì thì cũng phải đội vợ lên đầu mà trường sinh bất tử! Về nhà đừng có nhìn mặt em, tránh xa Hữu Khiêm ra đấy!"] - Phác Chân Vinh gầm gừ rồi tắt máy không thương tiếc. Cầm máy, Nghi Ân chẳng biết nên khóc hay cười trong cảnh củ chuối này, mặt méo xẹo đi trông càng thấy ngứa đòn! Có thông báo lên máy bay, anh thở dài, trả lại máy cho Chí Mẫn rồi xách cặp laptop theo đoàn người ra đường hầm thông suốt với máy bay...

.

"Tối nay mẹ lại về muộn rồi..." - Lâm Bảo vừa ăn cơm trong góc quán vừa nhìn đồng hồ. Tể Phạm gật nhẹ đầu như thông cảm với con, gắp cho nó miếng trứng chiên lá hẹ xanh. - "Ba phần cơm cho mẹ chưa ạ?"

"Con yên tâm, ba dành cơm cho mẹ rồi!" - Tể Phạm bảo con, anh chợt cười buồn bã - "Nhưng mọi hôm về muộn, mẹ mệt nên toàn về phòng ngủ chứ có ăn uống gì đâu..."

"Tại mẹ mệt mà ba... Ba ăn đi, ba gầy là mẹ cũng không vui đâu!" - Lâm Bảo gắp cho ba miếng thịt heo quay.

"Ừ, ba biết rồi..." -Anh gật nhẹ đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tường... Chẳng biết hai ba con ăn cơm xong thì quán còn ai tới nữa không...

Hai ba con anh ăn cơm xong thì Tể Phạm bảo con về phòng xem lại bài tập, anh tiếp tục ngồi ở bếp chờ người ta đến ăn. Có bóng người từ xa tới, bóng hắt chiếc áo lông to, dài đến tận đùi... Cửa mở, Thôi Vĩnh Tể bước vào, dáng đi có chút loạng choạng. Lâm Tể Phạm ngạc nhiên nhìn. Cậu bám cạnh bàn, đỡ lấy đầu một lúc rồi từ từ, khó nhọc ngồi xuống. Vĩnh Tể lắc lắc đầu như cố lấy lại tỉnh táo, má hơi ửng lên, cậu cứ ngồi như vậy một lúc lâu như hóa đá rồi với tay, rót vội một li trà cam thảo, khi đặt xuống bàn còn vô ý để sánh ra một ít nhưng chẳng buồn lau, uống một ngụm rồi lại đặt cái li ra xa để khỏi làm đổ, ngồi cúi mặt im lặng như đang nghĩ ngợi gì đó.

"Vĩnh Tể, em có cần ăn gì không?" - Tể Phạm ở đối diện, vừa lau bàn cho cậu, thêm trà vào bình vừa hỏi khẽ. Vĩnh Tể vẫn cúi mặt không đáp, cảm giác như cậu đang cố tập trung định thần lại ư? Thấy cậu có vẻ kì lạ, lại khẽ lay lay - "Tể? Em...?"

"Gì?" - Thôi Vĩnh Tể mệt mỏi xoa trán, đáp cụt lủn - "Tôi đang mệt lắm, không muốn ăn!"

"Em ốm à? Sao trông em có vẻ..."

"Liên quan gì đến anh? Đừng nói nữa cho tôi bớt nhức óc đi!" - Cậu trả lời với chút ương bướng cáu kỉnh. Tể Phạm lại im lặng, nhưng vì có chút linh cảm không tốt thấp thoáng nên lau bàn xong, anh treo cái giẻ ở thành ghế, bản thân ngồi đối diện quan sát cậu. Vĩnh Tể cúi gằm mặt, và Tể Phạm có thể nghe được tiếng thở mệt mỏi nặng nề của cậu. Tóc cậu hơi xù lên, cổ áo hơi xộc xệch nhăn nhúm, Tể Phạm cũng lờ mờ hiểu ra chút ít những gì mới diễn ra, anh im lặng. Nhưng...

Hình như trên trang phục Vĩnh Tể, và cả cậu nữa, có mùi rượu thấp thoáng...

"Vĩnh Tể, em mới uống say à?"

"Ừ, thì sao?" - Vĩnh Tể lại đáp với giọng không chút sức lực. Tể Phạm có chút bất ngờ, bởi anh biết Vĩnh Tể vốn là người uống rượu rất giỏi, uống nhiều không say, vậy mà hôm nay lại có biểu hiện ra thế này... Không phải say mềm, chỉ là ngà ngà choáng nhức, có lẽ cậu đã uống khá nhiều rồi?

"Em say không, ngồi đây dễ cảm, để anh đưa em về phòng. Trông em có vẻ bị choáng, tự đi lại ngã ra đó thì khổ." -Anh định tới bên dìu Vĩnh Tể, nhưng cậu gạt tay anh ra, ánh mắt lạnh lẽo có chút tức giận nhìn.

"Khỏi cần đỡ, tôi chưa say đến mức phải dựa hơi anh! Đừng cố gắng tỏ ra tử tế với tôi như vậy nữa, ớn lắm! Tôi chưa muốn về phòng!"

"Nhưng... Vĩnh Tể à!?" - Tể Phạm lo lắng khi thấy cậu lại nhăn mặt, đưa tay chống trán. Anh bắc bếp, nấu chút canh giải rượu, trong lúc chờ đợi thì quay sang, cứ nhìn cậu không thôi, càng nhìn càng thấy bồn chồn sốt ruột - "Nước không thể sôi nhanh hơn một tí à?"

"Đã bảo tôi không ăn, anh nấu gì vậy?"

"Chút canh giải rượu, xíu nữa em thấy ổn đi rồi uống một chút. Để thế, hôm sau đầu óc choáng nhức sẽ rất khổ sở..." -Tể Phạm vừa lấy muôi khuấy canh trên bếp vừa nhỏ nhẹ trả lời cậu - "Ngoan nào Vĩnh Tể, ngồi đấy và nghe lời anh lần này đi, em sẽ thấy tốt lên mà!"

"Chỉ nhìn mặt anh thôi đã thấy tồi tệ!" - Vĩnh Tể rủa nhỏ trong miệng, nhưng chắc do sức lwucj đang không ổn nên vẫn ngồi yên đó.

"Ừ, tệ cũng được, miễn sao em ăn đồ anh nấu mà thấy khá hơn là được rồi!" - Canh đã vừa miệng, Tể Phạm tắt bếp, múc canh ra bát cho Vĩnh Tể, đùa khéo. Cậu cười miệt một cái rồi với lấy chiếc thìa - "Em cầm được không, anh cho em ăn nhé?"

"Này, anh thật sự muốn lấy lòng tôi đến mức đó à?" - Thôi Vĩnh Tể nói vẻ bất lực đầu hàng khi Lâm Tể Phạm cầm cái thìa, múc một thìa canh trong bát, thổi cho nguội bớt.

"Nào, há miệng ra. Không đắng đâu, dễ ăn lắm!" - Anh đưa thìa canh gần miệng Vĩnh Tể. Cậu có chút không quen, chòng chọc nhìn.

"Không ăn." - Cậu mệt mỏi lắc đầu - "Để ra kia đi."

"Thôi nào, Tể Tể ngoan, ăn đi cho tỉnh chứ em!" - Tể Phạm vẫn cố nhẫn nại dỗ dành - "Tin anh đi!"

"Biến ngay. Tôi không phải trẻ con mà anh dỗ thế." - Thôi Vĩnh Tể hơi nhăn mặt khó chịu - "Không thôi đi là tôi tạt cả tô canh vào người anh đấy!"

"Ừ, miễn là em ăn!" - Tể Phạm gật đầu. Vĩnh Tể nhếch môi cười lạnh, rướn lên húp nhẹ thìa canh trong tay Tể Phạm rồi múc thêm một thìa nữa, chả khách khí hất luôn vào chiếc tạp dề anh đang đeo! Dù sao cậu cũng không dám tạt cả tô canh nóng vào người Tể Phạm, nhưng chẳng lẽ nói rồi lại để đó? Lâm Tể Phạm nhìn một mảng tạp dề bị cậu tạt canh, chỉ biết đơ ra cười méo mó bất lực.

Cảm giác Vĩnh Tể đang có hứng chơi tạt nước lúc say xỉn hay sao vậy?

"Nghĩ tôi không dám ư? Chưa tạt cả là phúc cho anh!" - Cậu nói vẻ đắc thắng rồi húp thêm ngụm canh nữa vì thấy nó dễ ăn, vả lại, cùng...ngon nữa.

"Ngon không, tốt hơn rồi phải chứ?"

"Tạm. Dù gì tôi cũng đâu có say xỉn tới mức phải dùng canh, tại anh cứ nghĩ vớ vẩn phức tạp!" - Nói rồi cậu xách túi lên -"Tôi đi tắm, không sợ đột tử đâu, tôi tắm nước ấm, vả lại uống có tẹo..."

"Hả? Em tắm bây giờ á?" - Lâm Tể Phạm ngớ người nhìn - "À...ờ...Có nước nóng và xà bông sẵn, anh chờ em."

"Chờ? Chả lẽ tên hâm nhà anh cũng định đi tắm giờ này? Muộn lắm rồi đấy?" -Thôi Vĩnh Tể nhìn đồng hồ - "Hmm... Phiền quá nhỉ..."

Tể Phạm khẽ lắc đầu tỏ ý không sao cả. Vĩnh Tể nhìn anh từ đầu tới chân, ánh mắt hết sức kì dị.

"Nhếch nhác khó coi, đúng kiểu vừa chui từ bếp ra! Vậy mà anh chịu nổi à? Đi tắm ngay, anh đang cưỡng hiếp thị giác tôi đấy! Lâm Bảo rồi nó cũng biến thành bản photocopy của anh mất!"

"Ơ, nhưng anh tưởng em..." - Bị cậu đẩy, Lâm Tể Phạm cũng phải đi nhanh để khỏi té - "Em cứ tắm đi đã rồi nghỉ!"

"Thì tôi cũng tắm, ai bảo không!" - Thôi Vĩnh Tể cũng có chút bực mình - "Chỉ hôm nay thôi, tắm chung một lượt cho nhanh, tôi vừa được ngủ sớm mà đỡ phải thấy tên nhếch nhác nhà anh cho nhức mắt! Dù gì... tôi làm sao thì anh cũng đã nhìn hết rồi, chả lẽ anh sợ à? Nếu không thì chờ nước nóng rất lâu, nửa đêm còn lọ mọ!"

"Cái gì!?" - Lâm Tể Phạm sửng sốt nhìn cậu, anh có nghe lộn không!? Thôi Vĩnh Tể chủ động lôi anh vào...tắm chung!? Cái gì đang xảy ra? Vợ chồng phải yêu nhau lắm thì mới làm thế, trong khi cậu ghét anh cay đắng thế này... Qủa thực là anh không thể quen nổi! Thôi Vĩnh Tể đang say thật rồi!

Vĩnh Tể vừa đẩy anh, cậu bất giác thấy người hơi nóng lên, cảm giác ngây ngấy sốt phảng phất, chân tay như mềm nhũn ra. Có chút khó chịu trong người nhưng cậu cắn răng chịu đựng, cuối cùng thành công lôi được Tể Phạm vào. Anh từ tốn cởi đồ, cậu ngoảnh đi, gỡ cúc áo của mình. Lâm Tể Phạm chậm rãi bước vào bồn tắm xà bông, nước ấm bao vây cơ thể thật dễ chịu! Anh trộm nhìn Vĩnh Tể đang cởi đồ. Da cậu trắng và mịn quá, chỉ có điều... Những vết đỏ nhục mạ kia cứ vô duyên mà đập vào mắt anh. Tể Phạm xối nước là ướt tóc, vừa gội đầu vừa thở dài thườn thượt...

"Gì đấy? Chê tôi xấu sao?" - Thôi Vĩnh Tể bước vào, ngồi trong bồn tắm cùng anh. Bọt xà phòng dâng tới tận ngực, cả hai chỉ có thể thấy vai nhau, bên dưới hai đôi chân khẽ chạm nhau lại vội dịch ra - "Nhìn tôi chòng chọc thế là có ý gì, anh thật biến thái, Lâm Tể Phạm!"

"Không... Anh hơi lo cho em..." - Tể Phạm vừa xả sạch đầu vừa trả lời - "Anh thấy em say mà!"

"Bớt lải nhải vớ vẩn đi. Tôi đang biếng quá, qua đây gội giúp tôi cái đầu, chút nữa tôi trả công anh!" - Vĩnh Tể, như một vị vua, cậu ngoắc tay gọi anh như sai người hầu - "Nhớ đừng gãi đau đấy."

'Ừ..." - Tể Phạm gật đầu, từ từ vặn người qua chỗ cậu, xối ướt mái tóc cậu rồi đổ dầu gội - "Đau thì bảo anh nhé. Mà...em ổn chứ? Anh thấy người em hơi nóng?"

"Không sao...Chút vấn vương..." - Cậu bó gối để anh gội đầu cho, nhỏ giọng đáp - "Ồ, tốt đấy. Ở nhà toàn gội đầu cho Lâm Bảo có khác!"

Một lời khen của cậu nhưng lại làm Lâm Tể Phạm phải thở dài trong chạnh lòng. Chút sau gì rồi chẳng phải làm chứ... Cậu không ở nhà với nó thì anh phải làm mọi thứ, lâu dần thành quen thôi mà!

"Ấm không? Đau lắm không em?" - Được một hồi lâu, anh nhẹ giọng hỏi khi thấy Vĩnh Tể ngồi im lặng trước mắt - "Được rồi chứ? Anh lau tóc cho em nhé?"

"Ưm..." - Cậu hưm hưm vài tiếng không rõ, nghe giống như đang hát hơn. Mấy vết đỏ trên người cậu lại ửng tấy lên vì nước nóng. Lâm Tể Phạm bất giác chạm vào lưng Vĩnh Tể làm cậu giật mình quay lại nhìn, rụt người vào, trong ánh mắt lại là sự đề phòng. Tể Phạm chỉ nhìn vết tấy, anh xoa nhẹ nó, chẳng hề nhìn Vĩnh Tể, khẽ nói, nhỏ hết mức có thể:

"Vĩnh Tể, đừng để mình bị đau thế này nữa nhé."

"Tể Phạm..." - Ánh mắt Thôi Vĩnh Tể có chút xao động. Cơ thể cậu chợt dậy cơn khó chịu, có gì đó ấm nóng vô cùng chợt như bùng nổ trong huyết mạch làm cậu rùng mình. Thôi Vĩnh Tể cắn chặt răng, người cậu run bần bật, đôi tay bất giác bấu chặt lấy Lâm Tể Phạm...

"Vĩnh Tể, em sao vậy!?" - Tể Phạm hốt hoảng ôm ghì lấy cậu khi thấy cậu mỗi lúc một run. Vĩnh Tể gục vào bờ ngực trần của anh, cậu run rẩy, cơ thể nóng bừng lên, khẽ há miệng thở dốc - "Vĩnh Tể à!"

"Phạm,...nóng...nóng lắm..." - Cậu khẽ nói vụn vỡ, bám lấy tay anh chặt hơn - "Cho tôi...dựa...anh..."

"Em lại bị chuốc thuốc ư!?"- Lâm Tể Phạm đau đớn hỏi, và anh lại càng muốn khóc hơn khi thấy cái gật đầu khó nhọc của Thôi Vĩnh Tể. Trong làn nước ấm, hai thân ảnh lõa thể ôm lấy nhau. Anh vuốt lưng cho cậu qua cơn khó chịu, nắm tay động viên cậu, bởi anh biết rằng mình chẳng có quyền làm gì nữa, ngay cả việc cậu cần nhất lúc này - được thỏa mãn đưa đẩy cũng là quá đỗi xa vời với anh!

Và, có phải Vĩnh Tể thổn thức khóc không, hay nước lăn từ mái tóc cậu xuống mặt nước ấy? Lâm Tể Phạm chưa từng thấy một Thôi Vĩnh Tể yếu mềm thế này, tưởng như cậu đang điên trong cơn men say mà lại chính là sự thật làm con tin anh đau đến ứa máu!

Một cách vô hồn, mơ màng vô thức đến lạ, cậu khẽ trườn lên cơ thể Lâm Tể Phạm, đôi tay gầy guộc nhẹ vòng ôm lấy cổ anh, và đôi môi cả anh lẫn cậu từ từ gặp gỡ nhau. Thôi Vĩnh Tể khép đôi mi, giọt lệ ấm nóng lăn xuống cổ, xuống ngực, hòa vào dòng nước, môi cậu tha thiết, cơ khát hôn Tể Phạm. Anh sững người nhìn cậu, rồi làn hơi nước mịt mờ như khỏa lấp tất thảy, anh ôm lấy thân ảnh cậu trong tay, hôn lấy đôi môi mềm mại lâu nay đã rời bỏ mình, chỉ được gặp gỡ một lần rồi li biệt sáu năm! Vĩnh Tể hôn anh trong tiếng nấc thổn thức, cậu đẩy anh ra, quay mặt đi, bàn tay mảnh dẻ ôm lấy mặt. Tiếng nức nở của cậu lại vang lên đau đớn trước ánh mắt thẫn thờ của Lâm Tể Phạm. Vĩnh Tể, có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?

Anh không dám cất tiếng hỏi, chỉ định đưa tay vuốt lưng cho Vĩnh Tể để an ủi thì cậu lập tức gạt ra. Cậu cố mím chặt môi, nhưng rồi cứ vỡ òa ra nức nở...

"Vĩnh Tể, có chuyện gì vậy? Em đừng khóc như vậy, bình tĩnh kể anh nghe đi? Nào, ngoan..."

Lâm Tể Phạm ghé sát cậu, thủ thỉ. Vĩnh Tể chỉ đáp lại trong tiếng nấc nghẹn. Anh nhẹ nhàng đưa tay gạt nước mắt cho cậu, nhưng Thôi Vĩnh Tể nắm cổ tay anh, nắm rất chặt.

Cậu đưa tay anh, khẽ đặt xuống vùng bụng phẳng lì của mình, tiếp tục nấc nghẹn...

"Lâm Tể Phạm...Tôi xin lỗi..."

"Hả?" -Anh ngạc nhiên chớp mắt nhìn cậu.

"Tôi...bị người đàn ông đó...làm cho có thai rồi..."

#Rei.

Vì chúng ta vừa hết Trauma ver nên xả thêm ảnh đẹp nhé các cậu :) Cùng sang ver Fear nào!~

Tình hình là Rei rất khoái vợ chồng nhà này nên để xuống cuối cho xôm tụ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top