Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VIII: "Hên xui, làm ơn hãy hiểu nhé!" (2)

Thân tặng hai cô gái đã giựt tem Hamy_Caratlibrabach <3 Love'ya!

Tặng riêng chị JackyMonie. Em rất thích trailer chị làm ạ!

Visit me: marchsknow ChimnonAhgase builinhahgase

Mọi người ghé đọc thử rồi leave comment cho mình nhé! :)

Chương VIII.II- "Fear" version (Wri-fic) - [Shortfic][2Jae] - Đếm ngày xa anh, đếm phút bên em...© by #Team_Rei©

Cạch!

Tay Thôi Vĩnh Tể vô ý va phải cái điện thoại trên bàn, nó rơi xuống cạnh đầu cậu. Vĩnh Tể giật mình nhìn nó.

Phải rồi, mấy ngày nay cậu vẫn chưa bật nó lên. Lũ người kia đã cạy máy cậu và lấy sim đi. Thôi Vĩnh Tể dùng đầu, cố dùng cả thân người đẩy cái điện thoại bên cạnh xuống tầm tay vì xiềng xích không cho phép cậu vươn tay ra. Chật vật một lúc lâu, tay Vĩnh Tể cơ bản là đã cầm được máy, cậu vặn vẹo cổ tay, dùng hết sức, ấn thật mạnh vào nút nguồn. Chiếc điện thoại bắt đầu khởi động. Vĩnh Tể cố ngồi dậy, nén cơn đau để cầm chắc máy trong khi cổ tay vẫn bị xích, cậu mở khóa máy, kết nối mạng qua mật khẩu đặt cạnh li nước trên bàn.

Máy không có sim, nhưng có mạng. Điều đó có nghĩa là Vĩnh Tể chỉ có thể liên lạc với bên ngoài qua mạng, nếu cậu sử dụng Weibo hay Facebook lúc này là quá nguy hiểm, chúng rất có thể theo dõi từ xa, nếu lộ ra thì cậu sẽ bị thộp cổ tiếp, và rất có thể Instagram cũng như Facebook Messenger cũng đang bị theo dõi...

Nhưng... Làm sao để liên lạc ra ngoài, tiết lộ được nơi cậu đang bị nhốt mà chúng không thể phát hiện ra? Và nói với ai? Instagram inbox lập tức bị loại bỏ vì không ai trong số những người có thể giúp cậu dùng ứng dụng này cả. Messenger... Thôi Vĩnh Tể không có tài khoản của Lâm Tể Phạm, ngay cả quán ăn cũng không có fanpage để nhắn tin. Thật là bế tắc trăm về luôn mà!

Cậu nghĩ ngợi một lúc, chẳng lẽ đến nước này rồi mà cậu vẫn chịu chết sao?

"Khoan đã..." - Vĩnh Tể lắc lắc cái xích cho đỡ mỏi cổ tay, cậu vào danh sách liên lạc...

Phác Chân Vinh đang hoạt động trên Messenger!

Mong là anh có thể giữ liên lạc và hiểu những gì Vĩnh Tể nhắn... Thôi Vĩnh Tể không dám tin hoàn toàn, nhưng cậu biết Chân Vinh rất thông minh, anh sẽ hiểu cho tình cảnh cậu đang gặp phải, sẽ cùng mọi người suy luận ra nơi này để tới giải cứu cho cậu thôi mà...

Chóc! Chóc! Chóc!

.

Ting!

[Từ: Thôi Vĩnh Tể - đang hoạt động

- Em đang bị bắt cóc, gọi cảnh sát giúp em với!]

"Thôi Vĩnh Tể nhắn tin cho em này!" - Phác Chân Vinh sửng sốt thét lên, lay lay Đoàn Nghi Ân bàn chuyện gì với Lâm Tể Phạm. Tể Phạm và Nghi Ân lập tức giật lấy cái máy từ tay cậu.

"Vĩnh Tể, em ấy đang hoạt động trên Messenger!"

"Tể bị bắt cóc ư? Chân Vinh, em thử hỏi Vĩnh Tể xem cậu ấy có biết mình đang ở đâu không, sau đó từ từ gợi chuyện để có thông tin cụ thể, anh sẽ báo cảnh sát tới!" - Nghi Ân lập tức bảo cậu.

"Để mình." - Lâm Tể Phạm nhận máy từ tay Chân Vinh - "Nếu Vĩnh Tể có thể cầm máy mà nhắn tin về, rất có thể bọn bắt cóc cũng đã cài theo dõi điện thoại của em ấy. Mình sẽ hỏi, Vĩnh Tể sẽ hiểu thôi mà!"

"Ừ. Mong là em ấy không bị hack hay giả mạo nick Messenger. Dù sao, với vài tin nhắn trước đó thì đây đúng là nick của Vĩnh Tể rồi."

.

[Từ: Phác Chân Vinh - đang hoạt động

- Vĩnh Tể à? Em đang ở đâu đấy?]

[Tới: Phác Chân Vinh - đang hoạt động

- Em đang bị nhốt trong một khách sạn. Hôm nọ em đã bảo taxi đưa đại tới, chính là chỗ này, nhưng em không nhớ tên khách sạn là gì cả.] - Vĩnh Tể gõ tin nhắn.

[Từ: Phác Chân Vinh - đang hoạt động

- Đồ đạc không in tên sao? Em thử nhìn xem đi?]

[Tới: Phác Chân Vinh - đang hoạt động

- Có ạ, nhưng chỉ có biểu tượng thôi. ID mạng ở đây là 1903BJH, em không hiểu chúng có nghĩa là gì. Biểu tượng của khách sạn này, em không biết chúng viết tắt cho những gì...]

[Từ: Phác Chân Vinh - đang hoạt động

- Em thử chụp lại biểu tượng đó rồi gửi cho anh đi?]

Thôi Vĩnh Tể xoay cổ tay, cố thoát Messenger để vào Camera, nhưng cổ tay cậu không thể đưa camera vào một vật gì xung quanh có in biểu tượng khách sạn, chưa nói tới việc lấy nét. Loay hoay mãi, cậu mỏi nhừ tay, đành gõ tin nhắn tiếp.

[Tới: Phác Chân Vinh - đang hoạt động

- Em đang bị xích tay, không vươn tới để chụp được. Đừng gọi điện cho em vì máy em bị chúng lấy sim đi rồi.]

Cách!

Tiếng mở cửa làm Thôi Vĩnh Tể giật thót. Cậu cuống lên, gõ một hai kí tự rồi tắt màn hình, không kịp thoát Messenger. Vội nằm lại xuống, nhắm mắt vờ như vẫn đang ngất đi, cậu chỉ khẽ cầu nguyện...

"Làm ơn, hãy hiểu giúp nhé..."

.

[Từ: Thôi Vĩnh Tể - đang hoạt động.

- .-]

"Hả? Cái quỷ gì đây!?" - Chân Vinh nheo mắt khó hiểu. Lâm Tể Phạm im lặng nhìn nội dung chỉ vỏn vẹn hai kí tự đó.

"Dấu chấm và gạch ngang? Haiz, emoji hay cái gì đấy? Bây giờ đâu phải lúc để đùa chứ?"

"Cái này chắc không phải viết tắt đâu. Nhưng sao đột nhiên Vĩnh Tể lại gửi cái này?" - Nghi Ân thắc mắc.

Phác Chân Vinh định gõ tin nhắn tiếp, nhưng Lâm Tể Phạm đã lập tức giữ tay cậu lại - "Ơ?"

"Đừng nhắn tiếp nữa, thoát ra khỏi Messenger và chờ đến khi nào nhận được tin nhắn tiếp theo Vĩnh Tể đi. Tin nhắn đó có ý nghĩa như thế. Dấu chấm là kết thúc, dấu gạch ngang là sự chặn đứng, hoặc ngập ngừng nghẽn mạch, trước đây Vĩnh Tể đã hay sử dụng kí tự này rồi, mình chắc chắn." - Lâm Tể Phạm nói như đinh đóng cột.

"Nhưng tại sao? Nếu không nhắn tiếp nữa thì sao mà mò ra được?" - Đoàn Nghi Ân khó hiểu nhìn bạn mình.

"Mình nghĩ Vĩnh Tể làm vậy... Có lẽ bọn bắt cóc đã trở lại chỗ em ấy bị nhốt rồi. Nhưng cái quan trọng ở đây là... Một khách sạn có biểu tượng khó hiểu. Nếu căn cứ theo Vĩnh Tể, có thể đó sẽ là một khách sạn hạng sang đúng không?"

"ID mạng là 1903BJH... Mình chưa hiểu con số 1903 có ý nghĩa gì, nhưng BJH, mình nghĩ nó viết tắt cho Bei Jing Hotel? Khách sạn Bắc Kinh ư? Không thể, đó không phải một khách sạn cao cấp, hơn nữa còn không có biểu tượng nữa. Mình đã xem truy xuất của khách sạn đó mấy ngày nay rồi, không có tên Vĩnh Tể mà?" - Nghi Ân bóp trán nghĩ ngợi.

"Bắc Kinh chỉ địa điểm đặt khách sạn - là thành phố này. Còn 1903... có thể là năm đúng không?" - Chân Vinh ngó vào.

"Những khách sạn cao cấp có biểu tượng khó nhìn, ở đây có Marriot Hotel, An Trần Phục Hotel, CrealiTyner Hotel, Miên Sơn Hotel, Đại Cát Viên Hotel, Siren Hotel, Eclipse Hotel, ngoài ra còn có cả Buckie Jack nữa..." - Đoàn Nghi Ân nhìn cả danh sách dài trên tay - "Chân Vinh, trong số này..."

"Siren, CrealiTyner, Eclipse và Buckie Jack là những nơi chúng ta chưa sờ đến. Được rồi, em sẽ làm ngay! Trước mắt... Anh có đoán được ai là kẻ đã bắt cóc Thôi Vĩnh Tể không?"

"Anh nghĩ là kẻ có thù oán gì với Vĩnh Tể, hoặc với ông bà Thôi chăng? Hay chúng muốn hãm hại cả Tể Phạm nữa? Khoan đã nào, thù oán..." - Đoàn Nghi Ân chột dạ - "Tình nhân của Thôi Vĩnh Tể là chủ tịch của Châu gia đúng không? Nếu thế... Anh đang lờ mờ đoán rằng... Có vẻ đây không phải một vụ bắt cóc, là tự mình nhốt mình thì đúng hơn."

"Hả? Sao anh biết?" - Chân Vinh đang lò mò tìm lại số điện thoại, ngạc nhiên quay lại.

"Anh còn đoán, kẻ đã làm việc này chính là Châu phu nhân, vợ của tình nhân Vĩnh Tể..."

"Hiểu rồi..." - Lâm Tể Phạm trầm giọng - "Có vẻ việc Châu chủ tịch ngoại tình đã bị phát hiện, có lẽ Vĩnh Tể không biết chuyện mình đã bị bại lộ, Châu phu nhân cứ thế tới thẳng khách sạn Vĩnh Tể đang lưu trú lúc bỏ đi và ung dung thộp cổ và trả thù em ấy, nhốt em ấy trong chính căn phòng mình đã thuê."

"Bà ấy vốn nổi tiếng tàn nhẫn và dã man, việc trả thù tình nhân của chồng như vậy hoàn toàn có thể." - Nghi Ân cau mày nghĩ ngợi.

"Châu phu nhân!? Là bà ấy!? Nhưng... lúc này Vĩnh Tể đang gặp nguy hiểm, chúng ta biết tìm ra cậu ấy thế nào chứ!?" - Phác Chân Vinh sợ hãi nói.

.

Cửa mở, hai người đàn ông bước vào. Thấy Thôi Vĩnh Tể không nhúc nhích, chúng thử đặt tay kiểm tra xem mạch của cậu còn đập không.

"Nó chưa chết đâu. Nó bị bỏ đói, hành hạ đến thế mà vẫn còn sống được, chứng tỏ nó cao số chứ nhỉ?" - Châu phu nhân cong môi cười mỉa - "Thậm chí nó còn lấy được điện thoại mà liên lạc ra ngoài với phu nhân Đoàn gia để cầu cứu nữa..."

"Nhưng nó ngu ngốc đến mức không nhớ ra chính khách sạn mình đã thuê, toàn nói mấy cái đâu đâu, làm bọn bên kia cũng loạn hết cả lên, thật đáng thương..." - Một gã vừa đưa tay vuốt dọc đùi Vĩnh Tể vừa nói - "Cái mạng chó của mày cứ dai dẳng làm gì hả, Thôi Vĩnh Tể? Có sống thì mày cũng chỉ là thằng điếm, vợ của một gã bán mì tệ hại thôi, sao chẳng chết quách đi? Thật đáng thương làm sao..."

Thôi Vĩnh Tể thoáng run rẩy khi gã bắt đầu luồn tay sờ vào bên trong áo, đôi tay còn lại bắt đầu cởi đồ cậu ra. Sức cậu đúng là không còn để bị hành hạ, đã năm ngày cậu bị bỏ đói hoàn toàn, nếu thế này... Cậu e mình sẽ nguy mất!

Hai gã đàn ông thay nhau hôn lên khắp cơ thể Vĩnh Tể, cậu cắn răng chịu đựng, nhủ lòng phải chống chọi những điều kinh khủng phía sau, nhưng không. Chỉ hôn lên cơ thể cậu cùng khắp, chúng khoác lại đồ lên cơ thể cậu, lại gỡ xích cho cậu, rồi vứt cậu ở đó mà bỏ ra ngoài.

Cửa đóng, Thôi Vĩnh Tể ngóc dậy, kì lạ nhìn xung quanh...Chuyện gì thế này?

Nhưng chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, cậu đoán chắc Messenger vẫn bị theo dõi, vươn tay lật cái cốc sứ lên.

"Hóa ra là vậy, nhưng quá lộ liễu nếu mình để lộ ra." - Vĩnh Tể đặt lại cái cốc, lẩm bẩm. Cậu biết rằng chụp lại biểu tượng lúc không hề an toàn, chỉ ngồi bên giường, suy nghĩ chút ít. Phải làm sao để họ đoán ra đây, khi cậu đã nắm chắc chìa khóa rồi? Thôi Vĩnh Tể chớp nhẹ đôi mắt, chợt nghĩ ra điều gì, cậu mở máy, vào Messenger, gõ một đoạn gì đó.

"Thôi thì hên xui, làm ơn hãy hiểu nhé... Mọi người sẽ hiểu mà, làm ơn đấy..."

.

Ting!

[Từ: Thôi Vĩnh Tể - đang hoạt động

"Nó sợ Thoóc-tơn cũng lại biến khỏi cuộc đời nó như Peron và anh Phơ-răng-xoa và anh chàng người lai Ecote đã đi qua rồi biến mất trước đây. Ngay cả ban đêm, trong các giấc mơ của mình, nó cũng bị nỗi lo sợ này ám ảnh. Những lúc ấy, nó vội vùng dậy không ngủ tiếp nữa, trườn qua giá lạnh đến tận mép lều, đứng đấy, lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ..."]

"Hả? Lại cái gì đây?" - Chân Vinh tròn mắt nhìn tin nhắn trên màn hình - "Là...truyện, hay cái gì thế...?"

"Thoóc-tơn? Peron? Phơ-răng-xoa, Ecote? Nghe thật sự rất quen, nhưng mình chẳng nhớ ra nó là gì..." - Lâm Tể Phạm chăm chăm nhìn những dòng chữ ấy - "Vĩnh Tể gửi nó, hẳn phải có mục đích gì thì mới gửi, nhưng em ấy..."

"Ba và các chú cũng đọc Tiếng gọi nơi hoang dã ạ?" - Lâm Bảo ngồi cạnh Đoàn Khiêm ở bàn phía sau, nó ngạc nhiên hỏi, và mấy vị phụ huynh cũng ngạc nhiên nhìn bọn trẻ, họ chợt giật mình nhìn nhau.

"Là Tiếng gọi nơi hoang dã của Jack London!?" - Đoàn Nghi Ân ồ lên - "Phải rồi! 1903 trên ID mạng là năm sáng tác của nó! Có lẽ đây là gợi ý Vĩnh Tể nói cho chúng ta đấy, khi bị theo dõi thì nó đâu thể nói ra tên khách sạn cụ thể được!

"Nhưng điều đó là sao chứ? Liên quan đến khách sạn?" - Chân Vinh có vẻ vẫn chưa hiểu. - "Jack London, 1903Tiếng gọi nơi hoang dã cho ta nhớ tới chú chó Buck... Khoan đã, Buck...!?"

"Có phải khách sạn Buckie Jack không!?" - Lâm Tể Phạm ngỡ ngàng.

"Chính là nó rồi! Chúng ta đi!" - Đoàn Nghi Ân lượm nhanh áo vest - "Thái Hanh, cậu báo cảnh sát cho tôi! Chí Mẫn, lập tức thông báo cho ông bà Thôi, chuẩn bị lực lượng cảnh vệ của Đoàn gia trong trường hợp khẩn cấp! Tể Phạm, Chân Vinh ra xe tôi, Thái Hanh và Chí Mẫn chở Gia Nhĩ, Gia Huy cùng hai đứa nhỏ, tự chia ra nhé! Càng nhanh càng tốt, Thôi Vĩnh Tể đang gặp nguy hiểm, không được chậm dù chỉ một giây!"

.

[Từ: Phác Chân Vinh - đang hoạt động

- Anh đang tới cùng mọi người, ráng chịu đựng chút nữa thôi, em nhé!]

"Có vẻ họ hiểu tin nhắn của mình rồi..." - Vĩnh Tể có chút nhẹ nhõm hi vọng, nhưng...

Soạt!!

Một bàn tay to lớn bịt chặt lấy miệng cậu từ phía sau, đôi tay cậu bị bẻ quặt đau đớn, điện thoại trong tay rơi xuống sàn. Đôi mắt Thôi Vĩnh Tể mở to, cậu kinh hãi cứng người, gã đàn ông đó đang ở ngay sau lưng cậu! Hắn đã vào đây từ bao giờ!?

Trước mặt cậu còn một gã nữa, gã bóp cằm cậu, rít lên:

"Giỏi, giỏi lắm, mày thông minh hơn tụi tao nghĩ rồi! Dù sao, cảnh sát cũng sắp tới đây, bạn bè mày sắp mò ra nơi này rồi, tao cũng phải cho mày chết, chết cả cái thai chết tiệt của mày mới hả chứ!" - Nói rồi cả hai túm tóc Vĩnh Tể, chúng bóp chặt lấy cổ cậu, dúi mạnh xuống giường làm cậu ho sặc sụa vì ngạt thở, nện liên tục vào mặt cậu!

Chúng tát Vĩnh Tể, đấm vào đầu, vào người, vào mặt cậu đến hộc máu. Một gã thô bạo đâm tinh khí vào trong cậu, sâu đến mức bụng cậu đau muốn vỡ ra! Hắn liên tục tấn công cậu, gã còn lại thụi những cú đau đớn vào bụng cậu.

Thôi Vĩnh Tể đau đớn đến mức không thể la thêm một tiếng nào nữa, khắp người cậu chỉ có máu đỏ! Máu chảy đỏ thẫm ga giường, bụng cậu đau đớn, quằn quại!

Hành hung Vĩnh Tể xong, chắc mẩm cậu sẽ chẳng sống nổi lần này, chúng vội khoác đồ lên người cậu, cho mình rồi bỏ đi. Vĩnh Tể đau đớn, cậu siết chặt tay, bụng cậu đau quá, và máu đang chảy ra không ngừng! Cậu khó thở đến chết mất!

Trong cơn đau, Thôi Vĩnh Tể cố gượng lên, nhưng chỉ có thể lết tới mép giường và rơi bịch xuống đất. Cơn đau càng lúc càng dữ dội, Vĩnh Tể cố dùng nốt sức lực của mình, cố nén đau mà lết... Thôi Vĩnh Tể cố lết ra được tới cửa, đó cũng là lúc cậu chính thức gục ngã vì kiệt sức... Cậu nằm trên vũng máu, hơi thở đứt quãng. Ánh sáng trước mắt dần thu hẹp mong manh, Vĩnh Tể cứ thế lịm đi trong cơn đau thể xác, cùng cực tàn khốc...

"Tể Phạm... Tể Phạm... Cứu...em...với..."

#Rei.

Vậy là hết ver "Fear" rồi! Chuẩn bị sang ver Serenity thôi =))))

Góc khoe của =))) #phone_mới #iphone_7_plus. Còn đang ngồi chờ Ahgabong ver 2 ship đến cơ. Hóng quá đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top