Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Valentine của Thôi Vĩnh Tể

Thân tặng tất cả những độc giả đã ủng hộ Rei Kim và "Đếm ngày xa anh, đếm phút bên em" suốt thời gian qua. Mình yêu các bạn rất nhiều! - #Rei

Note: Phiên ngoại chứa hàm lượng đường cao bằng 12 chương truyện gộp lại, vui lòng tránh xa nếu sợ bị tiểu đường, xin cảm ơn! ^^ Ngọt sốc đường theo yêu cầu của nàng librabach :)

Phiên ngoại đặc biệt - "Serenity" version (Wri-fic) - [Shortfic][2Jae] - Đếm ngày xa anh, đếm phút bên em...© by #Team_Rei©

Còn vài ngày nữa là tới Valentine ngọt ngào. Quán của Lâm Tể Phạm đột ngột nhận được lượng đặt chỗ khổng lồ của các cặp yêu nhau.

Khách hàng năm nay đã thông minh hơn năm nọ khi biết 14/02 rất đông nên họ đã đặt lệch đi khoảng một đến hai ngày. Nhưng có hay không thì anh và Vĩnh Tể vẫn phải cực kì bận rộn với chuyện bếp núc rồi. Thật dại miệng khi họ lỡ khuyên hai anh em họ Vương kia ra ngoài kiếm bồ nghỉ ngơi, và lúc này họ lãnh đủ hậu quả với đống order chất chồng, phải phân bổ chỗ đặt rồi trang trí theo ý khách đủ kiểu.

"Lại một cặp nữa." - Lâm Tể Phạm hạ điện thoại xuống, anh quay lưng đi vào bếp với con dao để tiếp tục công việc còn dang dở. Thôi Vĩnh Tể vừa cho nhân đậu đỏ vào bánh nếp vừa ló ra nhìn anh.

Anh ấy lại có người đặt bàn.

Valentine, lễ tình nhân...

Vậy...mình có được gì không nhỉ?

Đó chính là những gì Thôi Vĩnh Tể thắc mắc những ngày qua. Lâm Bảo cũng được đứa nào dạy hư, về lăn vào lòng hỏi mẹ, "Valentine này ba có tặng mẹ quà gì không?".

Đến cả cậu còn chẳng biết nữa mà. Phác Chân Vinh và Đoàn Nghi Ân khái xét Lâm Tể Phạm là kiểu người hiền lành tử tế, thê nô gì cũng có nhưng chỉ thiếu một cái, đó là lãng mạn.

"Nếu thích được tặng quà thì phải nói, im lặng là em bị bơ đấy, như lão Ân đây này." - Phác Chân Vinh xoa nhẹ cái bụng mình, nói với cậu trong lúc đánh chén bữa sáng với bánh nếp đậu đỏ. - "Cần anh giúp gì không?"

"Không mà, ý em đâu phải thế!" - Thôi Vĩnh Tể đỏ mặt phủ nhận - "Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Ừ thì cậu cũng muốn quà chứ... Cậu là vợ của Lâm Tể Phạm cơ mà...

Mặt Thôi Vĩnh Tể ngày càng dài ra như cái bơm xe khi càng đến gần ngày Valentine, Lâm Tể Phạm lại càng bận rộn bù đầu, Thôi Vĩnh Tể cũng bị cuốn theo, chính cậu còn chẳng nghĩ nổi mình sẽ tặng anh thứ gì.

Cơ bản cũng vì từ đầu khác biệt giữa cả hai đã quá lớn, cậu không cách nào nghĩ ra.

Nếu mua thêm nồi niêu xoong chảo cho bếp nữa thì chắc chắn cả nhà sẽ phải lấy phòng ngủ ra làm cái kho chứa nồi niêu thứ hai, không hề ổn tí nào, nếu sến súa thì Tể Phạm sẽ lại nựng má cậu như một đứa trẻ con mất!

Thôi nào, Thôi Vĩnh Tể, sao mày bỗng thấy bản thân bị ngu ngốc quá thể vì chồng thế này nhỉ?

"Soạt...soạt..."

Đó là tiếng Thôi Vĩnh Tể lăn lộn trong chăn vì quá rối óc. Cậu cứ lăn vậy tầm chục vòng, mở điện thoại ra chat với Chân Vinh rồi buồn ngủ quá lại bị cái điện thoại trượt rơi trúng mặt mà ngủ mất lúc nào chẳng hay...

.

Một ngày trước Valentine.

Cậu nhìn Lâm Bảo, nhìn con mèo xám nó đang giấu trong áo, nhìn cái bếp, nhìn khách trong quán để mong đào ra câu trả lời, nhưng...

'Vĩnh Tể, bưng đồ cho khách đi, em đứng đó ôm cột làm gì? Rồi còn vào đây giúp anh nạo mấy quả dừa nấu chè nữa, em quên rồi à?"

À há, bây giờ Thôi Vĩnh Tể mới phát hiện ra từ nãy tới giờ mình đang ôm cột ở góc quán như một con rái cá đấy, và kha khá người đã kịp có tấm ảnh của vợ chủ quán để up lên Weibo cho ngày mới bớt nhạt rồi! Thật là hay ho quá nha, thiên kim thiếu gia họ Thôi này là trò cười cho khách ăn quán đấy hả?

.

"Mà dẹp đi, Lâm Tể Phạm đâu phải kiểu người lãng mạn, hi vọng làm quái gì cho quy tiên sặc dưa chứ."

Đến ngày Valentine, đó là ý nghĩ tuyệt vọng của Thôi Vĩnh Tể. Chính xác là Lâm Tể Phạm hoàn toàn không hay biết hay để tâm gì tới câu hỏi "Hôm nay là ngày gì" lẫn đống chocolate của người ta tha đi tha về ở quán cả. Anh vẫn thức dậy, bán quán, check lịch, cho con đi học, đủ các chuyện trên đời. Thôi Vĩnh Tể thấy mình nhen nhóm chút tủi thân. Mọi năm, không phải anh, cậu lúc nào cũng được quà cáp chu đáo mà...

Tất nhiên, nghĩ gì thì nghĩ, Lâm Tể Phạm cũng không phải những gã đã lướt qua đời cậu trước kia, cậu không nên đòi hỏi như thế.

"Vĩnh Tể, hôm nay chúng ta có một cặp vợ chồng đặt một bữa tiệc trong quán, yêu cầu trang trí và tất cả các khâu các nữa. Anh ta nói tối nay sẽ bao trọn quán để ăn tối cùng vợ, chúng ta phải chuẩn bị thật chu đáo. Em phụ anh nhé." - Lâm Tể Phạm vừa chặt thịt vừa nói với ra.

"Vâng" - Thôi Vĩnh Tể đáp khẽ, cậu lại chạy vào bếp và cứ thế bị công việc cuốn đi. Cậu và anh vừa nấu ăn, vừa mua đồ về trang hoàng cho quán.

Thật không thể tin nổi là chuẩn bị cho một bữa tiệc lại kì công ghê gớm như thế! Hai vợ chồng phải bơm rất nhiều bóng bay với đủ thứ màu, còn phải treo chữ Valentine lên, màu đỏ lãng mạn kì công. Chậc, Vĩnh Tể thật sự ghen tị với cô vợ nào được chồng mình chuẩn bị cho một bữa tiệc chu đáo thế này đấy.

Mà những gì cả anh và cậu đang phải nấu cho bữa tiệc linh đình ấy toàn là đồ ăn cậu và anh thích thôi UwU Sao sự ghen tị của cậu còn dâng cao hơn cả nước sông Hoàng Hà thế này chứ?

Ôi, Thôi Vĩnh Tể cũng muốn được tặng quà Valentine mà!

"Xong rồi. Thật vất vả cho em quá!"

Lâm Tể Phạm đặt nốt chai rượu nhẹ xuống cái lẵng có bọc khăn kẻ caro, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, anh lau mồ hôi trên trán cậu, khẽ mỉm cười.

"Valentine năm nay bận thật." - Thôi Vĩnh Tể không nhìn anh, cậu cười nhạt, tiếp tục đổ thức ăn vào khay cho mèo. - "Em về phòng nghỉ ngơi một chút. Khách sắp đến rồi."

"Cạch!"

Cậu quay lưng đi, chợt nghe tiếng Lâm Tể Phạm chốt cửa, giật mình quay lại.

"Anh? Sao tự dưng lại khóa cửa? Còn khách nữa, người ta chưa đến mà!"

Lâm Tể Phạm tiến lại gần Thôi Vĩnh Tể, anh cởi tạp dề của cậu, treo lên móc, kéo tay cậu đến bàn tiệc thịnh soạn họ đã cùng nhau chuẩn bị cả ngày hôm nay, mời cậu ngồi xuống, và anh ngồi xuống đối diện cậu.

Thôi Vĩnh Tể vẫn chưa hết ngạc nhiên, cậu kì dị chớp mắt nhìn anh, tiếp tục hỏi, "Này! Anh quên là chúng ra còn có khách hả!?"

"Còn ai nữa, khách đến rồi mà!"

"Hả? Ai? Sao em không thấy? Khách đâu?" - Cậu nhìn xung quanh, nghi ngờ nhìn anh.

"Còn ai nữa, khách là chúng ta đó thôi! Em có định ăn tối cùng anh trong ngày Valentine không đây?"

"Hả!?" - Thôi Vĩnh Tể ngỡ ngàng nhìn anh đang nhe nhởn cười và bắt đầu rót rượu vào hai chiếc li - "Vậy còn..."

"Đồ ngốc của anh." - Lâm Tể Phạm cười, anh rướn lên nắm lấy cằm Vĩnh Tể, hôn nhẹ lên đôi môi cậu - "Thế em nghĩ vị khách đã đặt bàn là ai?"

"..."

"Là chúng ta. Vĩnh Tể, nâng cốc chúc mừng Valentine anh được ở bên em." - Lâm Tể Phạm nâng li rượu lên - "Tất cả những gì ở đây đều là của em, kể cả anh, vợ yêu ạ."

Thôi Vĩnh Tể đỏ mặt, cậu chạm li cùng anh, uống cạn chén rượu, cười khúc khích, nhưng là nụ cười của hạnh phúc và bất ngờ khôn tả.

Vĩnh Tể tới bên Lâm Tể Phạm. Cậu ôm lấy anh, luồn tay vào mái tóc anh, họ cuốn nhau vào một nụ hôn sâu trong ánh nến. Tiếng nút lưỡi ướt át khẽ vang lên trong cái thanh tĩnh, cậu khép mắt khi đôi tay Lâm Tể Phạm đang vui vẻ tiến tới khắp chốn trên cơ thể. Cậu ngồi trên đùi anh, phó mặc mọi thứ trong nụ cười với đôi mắt cong cong lấp lánh, yêu chiều đáp trả anh.

"Ôi...Tể Phạm..." - Vĩnh Tể run lên khi Tể Phạm hôn và cắn khẽ lên cần cổ mình - "...Ôi...Em yêu anh đến chết mất..."

"Vĩnh Tể, anh yêu em..." - Lâm Tể Phạm khẽ thì thào trên khóe môi cậu -"Hãy luôn là vợ của anh nhé, được không em...?"

"Phạm..." - Cậu khúc khích cười, nắm cổ áo Tể Phạm, định kéo cả hai vào một nụ hôn sâu nữa thì...

Cộc! Cộc! Cộc!

"Này, rốt cuộc ba mẹ có định ăn tối không vậy ạ? Ba mẹ định bắt con nhìn cảnh này đến lúc nào?"

Lâm Bảo ngồi trên kệ bếp, nó chán ngán lên tiếng, nhìn ba mẹ và sau đó là tiếng bụng đói. Lâm Tể Phạm và Thôi Vĩnh Tể ngại ngùng buông nhau ra, họ bối rối mỉm cười nhìn con, vẫy nó lại gần. Thật xấu hổ quá, lại để bé con chưa đủ tuổi phải thấy cảnh này rồi...

"Ba mẹ giống vợ chồng chú Nghi Ân quá cơ." - Lâm Bảo xụ mặt khi nó được Tể Phạm bế lên lòng - "Đoàn Khiêm cũng nhìn suốt ngày à..."

Hai vợ chồng họ Lâm nhìn nhau trong trạng thái câm nín lời.

"Ba mẹ hai bên còn thế này là con với Đoàn Khiêm sẽ cắp gối ra ngoài ngủ với nhau cho coi!"

Nếu Lâm Tể Phạm không nhanh tay đỡ thì Thôi Vĩnh Tể đã bất tỉnh nhân sự vì tuyên bố của con yêu. Lâm Tể Phạm bắt đầu bữa ăn, anh cười lớn.

"Ôi, vậy thì chắc sau này hai con phải dọn ra ngoài ngủ với nhau dài dài rồi. Nhưng liệu có chịu nổi không, hay ba hôm lại tha thân về, hửm?"

"Ba thật là...!" - Lâm Bảo đỏ mặt, nó nhận bát canh từ Vĩnh Tể, khi cậu đang bắn lade với anh.

Lữ quán nhỏ trong đêm Valentine vang vọng tiếng cười vui vẻ, khi ngoài phố, những đôi yêu nhau đang nắm tay nhau cùng sóng bước dưới ngọn đèn đường chói lọi, trong yêu thương ấm áp và những nụ hôn ngọt ngào ý tình...

Trong khi đó, ở nhà họ Đoàn, Đoàn Khiêm đang cắp một đống chocolate các cô ở cơ quan tặng bố vào túi, giấu mẹ cho vào cặp trong lúc đôi vợ chồng nhà đó đang hôn nhau trong bữa tối.

Và, trên túi kẹo của Đoàn Khiêm, một cái tên nhỏ nhắn dễ thương được viết, "Lâm Bảo"...

.

Và, dưới đây là bức thư mà Lâm Tể Phạm và Thôi Vĩnh Tể đã viết đặt dưới gối nhau sau bữa tối hôm ấy...

.

"Vợ của anh...

Khi cùng em về một nhà, khi em còn ghét anh vô hạn và tìm mọi cách rời xa anh, đó là khoảnh khắc anh bất lực vô cùng, anh bắt đầu không tin vào những chuyện tình màu hồng và tình yêu vĩnh cửu. Cả anh và em, chúng ta luôn biết có bắt đầu thì sẽ có kết thúc nhưng lúc này, anh chỉ cần biết đến bây giờ, mình yêu thương nhau là đủ. Ngày mai để mai lo. Anh và em dù ngắn ngủi hay dài lâu, ít ra mình từng hạnh phúc là được, phải không em? Anh không phải một người lãng mạn hay có thể phô trương quá nhiều, nhưng những yêu thương em, yêu thương con trong lòng anh, trong trái tim và tâm hồn này là vô hạn, em biết không? Anh yêu em, Thôi Vĩnh Tể. Cảm ơn em vì đã là một phần quý giá và lấp lánh trong cuộc sống của anh..."

- Lâm Tể Phạm -

"Chồng của em, người mà em đã mất cả sáu năm nông nổi ngu ngốc để tìm ra, người hóa ra luôn ở bên em...

Tình yêu của chúng ta đến thật muộn nhỉ? Hoài phí sáu năm ngây dại, để rồi bên nhau từng phút quý trọng. Anh biết không, người ta nói, ta nhận ra mình yêu một người, đó là trong giây phút sinh tử, đó là cái tên cất ra từ đôi môi của ta, cái tên cho ta biết tin vào sự sống... Và, anh còn nhớ khi anh đã cùng mọi người cứu em chứ? Trước khi trở thành một cái xác thảm hại như vậy, em đã gọi tên anh đấy, anh biết không, Lâm Tể Phạm?

Em cảm ơn anh vì hạnh phúc cả cuộc đời anh đã dành cho em. May làm sao đời em lại gặp được anh. Trong cuộc sống có lúc có điều không phải với anh, anh tha lỗi cho em được không?

Em đã từng nghĩ, khi mình đang ở ranh giới của sống chết, của tội lỗi, cuộc đời này đem anh tới bên em, phải chăng là một niềm may mắn? Phải chăng, em còn sống được tới tận lúc này là một đặc ân để còn có thể quay đầu, còn được nhìn thấy anh và sống trong một tình yêu đích thực của chúng ta, với rất nhiều thứ em đã bỏ lỡ lâu nay vì cái ích kỷ của bản thân?

Lâm Tể Phạm, cảm ơn anh. Em yêu anh, hơn cả cột mốc ba nghìn. Nếu hỏi em, cụm từ nào trong tiếng Trung là dễ nhớ nhất, em sẽ nói là "Lâm Tể Phạm". Mây xanh, hoa vàng, cỏ bạt ngàn, hãy quên những mĩ cảnh ấy đi, mĩ cảnh đẹp nhất của em, và chính là của chúng ta, là anh, em và con của chúng ta."

- Thôi Vĩnh Tể -

- END -

#Rei

Nói thật với các tình yêu, viết xong bộ "Đếm ngày xa anh, đếm phút bên em", tớ nhận ra mình đã bị lậm và thích 2Jae điên cuồng! Trời ơi là trời ơi, đâu ra một couple hợp nhau và đẹp đôi tới mức này chứ? Tớ thậm chí đã đỗ 15/15 quiz về 2Jae nữa đó :) Đây là couple tớ mong muốn come-out nhất trong GOT7 chỉ sau MarkJin đấy :)

Vậy là bộ fic đã chính thức khép lại rồi. Xin chào thân ái, hẹn gặp lại các cậu trong các bộ truyện khác của #Team_Rei và Rei Kim! Tạm biệt, hẹn gặp lại, tớ yêu các cậu! *vẫy bó hoa trong tay*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top