Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

- 9 -

Chương 9 - [Shortfic][2Jae] - That Flight © by #Team_Rei©

Visit me: ChimnonAhgase Angelina_Ph Ahgase_Hana Doubletttt Hamy_Carat My2jae Chenie_16 marchsknow builinhahgase paguchin211 ...Mọi người ghé đọc thử rồi leave comment cho mình nhé! :)

Choi YoungJae

Seoul thoắt cái đã bước sang tháng mười hai, đã sáu tháng kể từ khi anh ra đi. Em không nghĩ quãng thời gian nửa năm lại trôi qua nhanh đến thế nữa, phải chăng đã có quá nhiều thứ vội vã vụt đi mà em chẳng hề hay biết để tâm gì cả sao?

Tuyết bắt đầu đậu trên ô cửa sổ, trắng xóa, cái lạnh làm em chỉ muốn rúc trong chăn ủ ấm cả ngày dài... Mọi người trong công ty đang háo hức đón Giáng sinh rồi đấy, công ty chúng ta đang được trang hoàng rất đẹp!

Lúc cảm thấy phấn chấn, em đã không kìm nổi mà chụp lại một vài tấm ảnh, sau đó gửi vào hộp chat cho anh, thậm chí còn đổi màu sắc cuộc trò chuyện và phông nền theo kiểu Giáng sinh ấm áp...

Em muốn anh, dù ở đâu cũng sẽ cảm thấy không khí Giáng sinh đang tràn về, anh sẽ không cảm thấy lạnh lẽo. Hay, đó cũng chính là cách em sẽ sưởi ấm cho trái tim chính mình trong mùa đông này, khi không có anh kề bên, và Chính phủ cũng chẳng còn bên chúng ta nữa.

Họ không đồng ý tiếp tục tìm kiếm KR0601.

Dường như, sau quá nhiều thứ đã qua, điều này đến với em trở nên nhẹ nhàng lạ thường, em đón nhận nó chỉ với một tiếng thở dài mỏng tang, bởi em đã nghĩ đến nó trước đây. Một chuyện có phần bất khả thi, nguy hiểm và tốn kém như vậy, dù có lí gì đi nữa thì họ cũng không thể tiếp tục...

Sảnh công ty vang vọng ca khúc "Miracle" năm nào, chậm rãi và buồn bã. Khi em nghe giọng hát anh cất lên trong ca khúc ấy, không hiểu mị lực vô hình nào đó dường như đã bóp méo trái tim và hô hấp của em.

Em thần người, và chìm đắm trong lời hát anh cất lên, qua chiếc loa ở góc tường. Những nhánh lộc đề, những quả chuông vàng, cả ngôi sao đính trên ngọn cây thông giữa sảnh cũng đang muốn rung rinh, đu đưa theo tiếng nhạc ấy...

YuGyeom đang gấp rút trong quá trình chuẩn bị debut. Có lẽ đó là món quà tuyệt vời nhất với thằng bé trong Giáng sinh năm nay rồi phải không? Nó đã thật sự chăm chỉ luyện tập, và cả nó và em đều muốn anh sẽ trở về đây để thấy sự tiến bộ ấy. YuGyeom luôn nỗ lực để mong anh tự hào đấy, anh biết không?

Về đây đi, Im JaeBum... Sân khấu Giáng sinh năm nay của công ty chúng ta, bữa tiệc riêng của đôi mình ở nhà em chỉ còn chờ anh, và thiếu vắng mỗi anh thôi đấy...!

.

"Anh YoungJae, anh có quen ai trông được được không anh? Mau giới thiệu cho em đi, chơi như bạn bè thân cũng được chứ em vã lắm rồi..." - BamBam tới chơi nhà em một ngày lạnh thấu xương trước Giáng sinh, nó ỉ ôi chán nản trước li rượu vang.

"Này, này, đến nhà anh vào tiết trời này không phải để kêu than ế ẩm đâu..." - Em khẽ cau mày nhìn nó - "Em thế này mà ế được á? Lạ lùng quá cơ, hẳn là BamBam đây lại vã quá rồi cơ, em tin anh đấm cho không trượt phát nào không?"

"Không phải ế, là mẹ em dọa sẽ đem em đi thanh lí... Dù gì đi nữa thì thời hạn hẹn hò đã tới rồi mà anh, nhưng... Vì cái người đó, em đành phải chia tay, rõ ràng có nhiều lí do... Ừm... Thế nên em mới cần anh cứu đây, em mệt mỏi lắm, mẹ em cứ trách móc mãi."

"Đã mệt mỏi vì vã vượi rồi sao còn chia tay người ta? Gu lạ lùng nhỉ?" - Em khó hiểu nhìn nó. BamBam không nhìn em, nó cúi mặt nhìn li rượu, thở dài thườn thượt.

"Vì yêu nên em mới chia tay. Em không muốn người ấy bị ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, ít nhất là lúc này. Chuyện của em và người ấy, bây giờ còn quá sớm để có thể công khai..."

"Hể? Ai vậy? Không phải em yêu lão đại gia nào đang lên trên sàn chứng khoán đó chứ?" - Em châm chọc, BamBam ngại ngùng xua tay đi.

"Nghĩ xa quá rồi, người đó ở ngay công ty mình mà... Chia tay rồi thì em nói ra cũng chẳng có gì ngại nữa. Cũng vì..."

"Hả? Công ty mình á? Đừng nói là em với anh Jackson quay lại rồi...?"

"Chia tay, chia tay rồi mà! Không phải hắn! Là Kim YuGyeom!" - BamBam dứt khoát nói, nhưng lập tức bít miệng, mắt trợn to nhìn em, như thể nó vừa spoil ra nội dung phim bom tấn vậy, và Coco trên đùi em bắt đầu sủa nhặng lên. Em chẳng thể nén nổi tiếng cười, nhìn BamBam rền rĩ ôm đầu trước mặt, rủa ra hàng vạn câu tiếng Thái mà có đánh chết em cũng chẳng hiểu. - "Vậy đấy."

Nó thở dài khi ngước lên nhìn em. Em chỉ khẽ nhún vai, trên môi vẫn còn nụ cười nham nhở. Ô hô, xem này JaeBum, xem hậu bối yêu quý của chúng ta phóng đãng thế nào này...

"Em và YuGyeom hẹn hò được vài năm rồi, sau khi em chia tay anh Jackson ấy... Nhưng vì YuGyeom sắp debut rồi, đó là cơ hội của cậu ấy, em không muốn nó bị ảnh hưởng, em biết cậu ấy đã rất cố gắng..."

"Thế nên em chia tay YuGyeom? Hay YuGyeom chia tay em?"

"Là em." - BamBam thở dài - "Là em muốn cậu ấy có một sự nghiệp ổn thỏa chu tất... Nói gì thì nói, lúc nói chia tay, em thì cắn rứt miễn cưỡng mà YuGyeom cũng đau đớn lắm, cậu ấy cứ hỏi em tại sao, cậu ấy nghĩ em có người mới, kiểu như vậy đó. Nhưng em im lặng, em chẳng biết phải đối diện thế nào nữa... Rõ ràng là em và cậu ấy chẳng có mâu thuẫn gì cả, chúng em trước giờ vẫn yêu nhau như vậy, nhưng... Vì sự nghiệp của cậu ấy, em chẳng lẽ sẽ nói vậy? YuGyeom trông thế thôi, cậu ấy suy nghĩ nhiều và cảm xúc cũng nhiều lắm. Em biết, cả em và YuGyeom đều sẽ mệt mỏi vì chuyện này, nhưng em cũng chỉ mong cậu ấy sẽ hiểu và đừng nghĩ xấu gì về em..."

"Anh nghĩ là không ổn đâu." - Em lắc đầu, và BamBam cụp mắt - "Em nghĩ chỉ nói chia tay là ổn à? Không đâu, không bao giờ ổn, đồ ngốc ạ. Em lại còn nói lời chia tay trong khi tình cảm của hai đứa vốn chẳng có vết sạn nào cả, em nghĩ YuGyeom sẽ chấp nhận lí do đó ư? Có thể em hiểu lí do, và em nói chia tay vì em muốn tốt cho nó, dù em không muốn gì khác cả, em vẫn yêu nó, nhưng YuGyeom khó có thể hiểu lắm, anh nghĩ vậy, nó yêu em cơ mà? Bây giờ cả hai đứa cùng cắn rứt và không đành lòng tự nguyện khi chia tay, anh cảm giác nó như một sự ép buộc đấy em ạ. Nhìn vào mắt và thái độ của em là biết, em cũng chẳng nhẹ nhõm vui vẻ gì khi làm thế cả, và em đang vụng về tìm cách che giấu... YuGyeom cũng sẽ như vậy đấy, em hiểu chứ?"

"Em... Xem ra chẳng có gì giấu được anh..." - BamBam cười buồn, nó chao nhẹ li rượu để em rót thêm cho - "Sao anh biết cả cảm xúc của em vậy? Anh học thuật đọc nguội *sao?"

(Chú thích: Thuật đọc nguội, đây là một bộ kỹ năng nắm bắt suy nghĩ đối phương qua ngôn ngữ cơ thể. Dù bạn là ai, dù bạn làm bất cứ ngành nghề nào đều sẽ có lúc cần sử dụng đến kỹ năng quan trọng này, trong một thế giới mà khuôn mặt không thể nói lên được những suy nghĩ bên trong con người.)

"Không hẳn, chỉ là...cảm giác chăng?" - Em xoắn nhẹ chỗ tóc lơ xơ trước trán, khẽ cười với khuôn mặt bối rối của nó - "Hoặc có lẽ anh cũng đã yêu, biết cảm xúc khi yêu nó như thế nào..."

"Ok, em thừa nhận. Em đang cảm thấy khó khăn vì chuyện này. Em muốn tốt cho YuGyeom, chia tay thực chất là cách em thể hiện tình cảm và sự lo lắng cho cậu ấy... Nhưng... Liệu cậu ấy có thể hiểu và chấp nhận? Liệu cậu ấy có nghĩ như em, hay mọi thứ sẽ méo mó? Liệu khi YuGyeom đã có được mọi thứ như ý muốn, cậu ấy sẽ ghét bỏ em hay thế nào? Em cảm thấy rất lo lắng, và cả sợ nữa... Anh nghĩ xem, khi bị người mình yêu hiểu lầm rồi ghét bỏ, vì một sự yêu thương không khôn khéo của mình, em có đau không? Đau chứ, nhất là khi tình yêu của chúng em vốn đang rất đẹp nữa..." - BamBam nhàn nhạt nói, nó nhìn em thật buồn.

Em bất giác cũng thấy mình bối rối, và thương xót thay cho nó. Ước gì YuGyeom có ở đây, em muốn để cả hai đứa cùng nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn, thay vì ủ dột thế này.

Như vậy tốt hơn, phải không JaeBum?

"Anh ổn không, sao anh thừ người ra vậy?"

BamBam thấy em ngồi chống cằm nhìn thức ăn trên đĩa, nó vỗ nhẹ vai em. Giật thót mình, em gượng gạo lắc đầu, thấy món cá hồi sốt bơ chanh đã sẵn sàng liền đem ra. Nó khẽ trầm trồ vì món ăn ngon lành trước mắt, Coco vẫy đuôi, rối rít mừng.

"Ăn đi, có thực mới vực được đạo. Ủ ê gì, ngày mai Giáng sinh rồi, phấn chấn lên! Quá lắm thì come-out đi rồi hai đứa gương vỡ lại lành, sợ gì!"

"Anh làm như dễ lắm ấy..." - BamBam bĩu môi, với lấy dao và dĩa - "Ăn ngon miệng, tiền bối! Cả anh nữa, Giáng sinh rồi thì cũng phấn chấn lên chứ!"

"Tốt thôi..." - Em cười ngọt ngào, cụng li với BamBam. Ăn tối cùng một hậu bối đáng yêu ở căn hộ vốn ủ ê của mình thật ấm cúng quá...

Nó làm em có chút vơi bớt đơn côi, dậy lại cho em nỗi nhớ da diết về kì nghỉ Giáng sinh năm trước, khi em và anh còn ở bên nhau.

Những cái ôm ấm áp, những li chocolate ngọt ngào cùng dâu tây dầm lạ miệng, những tấm ảnh chụp khéo léo, mà chỉ có chúng ta là nhân vật chính.

Em bất giác đưa mắt nhìn ra kệ gỗ, những khung ảnh đã được trang trí lung linh bởi những dây đèn nhấp nháy màu vàng, còn khéo léo điểm thêm vài đóa hoa màu xanh đượm đà xinh đẹp.

Ngay ở đầu, ánh lên trong màu vàng của đèn là bức hình em và anh, với cả Coco nữa, cùng dùng một chiếc khăn len to ấm áp màu đỏ, với sự hạnh phúc lấp lánh từ ánh mắt...

Phía sau ấy là bức ảnh chỉ có một mình anh, bức ảnh do em chụp, anh đang ngồi bên cửa sổ, trong chiếc kính tròn gọng bạc, áo len trắng, khăn quàng màu vàng được fan tặng, chuyên tâm xem chiếc lọ phát sáng với những bông hoa màu xanh nhô lên từ bên trong. Bức ảnh ấy, những ánh nên bất giác thắp rực lên, sáng và ấm áp, như một phép màu, "Just like a Miracle in December"...

Và, ở góc cuối tầm nhìn của em, đó là em với li chocolate đun, trên đôi môi đang mỉm cười rạng rỡ còn vương chút bọt kem trắng xóa...

Ánh mắt em khi đó thật vô tư và rực rỡ, anh nhỉ? Và nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên tấm kính cửa tủ rượu, em thấy lòng mình trùng xuống, em đã héo mòn đi, rất nhiều. Đôi mắt em giờ đây đã chìm vào một mảng u ám bóng tối, chẳng thể lấy lại sự ngây thơ như trước kia.

Tệ nhỉ? Anh sẽ mắng em vì điều này đúng không?

Anh à. Em nhớ anh nhiều, nhiều lắm đấy...

"Em tin, anh sẽ chỉ đón Giáng sinh trong cô đơn trong năm nay thôi. Ồ, cũng không hẳn cô đơn đâu nhỉ, biết đâu, phép màu sẽ đến thì sao?" - BamBam nhấp một ngụm vang đỏ ấm nồng - "Cái đó, giống như một ngọn nến nhỏ ấm áp thắp lên những cây thông Noel, trên sân khấu ấm áp, rực rỡ ánh đèn năm xưa, khi tất cả chúng ta cùng nhau hát Miracle ấy, anh nhớ không? Khoảnh khắc đó, đối với em, thật thiêng liêng và ấm áp, như một gia đình đích thực vậy. Nó đã cho em vơi bớt những tổn thương và nỗi nhớ cả năm qua đã hứng chịu, xua tan mệt mỏi, muộn phiền đi... Em ước, giá năm nay tất cả lại có thể cùng nhau hòa mình vào không khí ấy một lần nữa, muốn sân khấu không tạm vắng đi một bóng hình..."

"Vậy còn em? Em sẽ để người mình yêu, và cả bản thân em phải buồn thương man mác mà chẳng biết bày tỏ trong Giáng sinh này ư?" - Em chống cằm, BamBam lại cụp mắt, nó khó nhọc gật đầu. Em khe khẽ lắc đầu. - "Em muốn viết thư không?"

"Thôi, em có giỏi viết lách như anh JinYoung đâu mà..." - Nó ngại ngùng từ chối - "Ôi, thôi nào, cứ ăn đi đã, đồ ăn nguội hết bây giờ!"

.

Em đã đi ngủ khá muộn, đồng hồ điểm 11h đêm. Nhưng em không thấy mệt mỏi, chăn đệm ấm áp che chở làm em có chút dễ chịu, dẫu cho chúng không thể bằng cái ôm của anh... Tuyết vẫn rơi dày ngoài cửa sổ, em mở lại ca khúc "Miracle" lên. Một giai điệu nhè nhẹ, ấm áp chậm rãi lan tỏa căn phòng, như mang theo hơi ấm và cả không khí Giáng sinh cùng những hạnh phúc tất cả đã có bên nhau.

Cũng thật khéo léo và nhẹ nhàng, nó đưa em vào giấc ngủ, một ngày Giáng sinh đang chờ em, chỉ sau vài tiếng đồng hồ nữa...

.

"Boong...Boong..."

Tiếng chuông rộn ràng ngân vang từ phố phường làm em tỉnh giấc... Đến bên cửa sổ, đường phố đã đông đúc, vui vẻ từ sớm...

Những nhánh lộc đề, những cây thông, quả chuông và ánh đèn vàng lấp lánh rung rinh theo điệu nhạc vui tươi vang khắp phố phường. Lũ trẻ đang chơi ném tuyết trên đường, vô tư và hồn nhiên, cảnh tượng ấy bất giác làm em mỉm cười, dù nhạt nhòa, nhưng chí ít nụ cười ấy của em lúc này cũng đượm nhuốm chút ít mùi vị hạnh phúc. Hạnh phúc vì nỗi nhớ, vì hoài niệm, vì sự đợi chờ, và cũng vì tình yêu em dành cho anh.

Giáng sinh vui vẻ, Im JaeBum. Dẫu cho có đang ở đâu, thế nào, anh đừng để mình bị lạnh đấy nhé, em yêu anh rất, rất, rất rất nhiều...!

#Rei

Awww chương này ấm áp quá đi! Một chương truyện đậm màu Noel (sorry vì bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng thôi thì cứ tưởng tượng tuyết rơi đầy cửa sổ và cái rét căm căm cho mùa hè hạ nhiệt vậy nhỉ?=)))), ấm áp và ngọt ngào như giai điệu ca khúc "Miracle" vậy đó!

P/s: Fic sắp Hoàn rồi, cố lên mọi người =)) Let's pray for a miracle, cùng cầu nguyện cho phép màu thực sự sẽ xảy ra nào! ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top