Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Tình yêu của em, là vì anh rất xứng đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mười một] Tình yêu của em, là vì anh rất xứng đáng

Lễ SongKran cuối cùng cũng tới.

Hôm đó, Zee xuất phát từ nhà của P'Aof, lái xe đến nhà Nunew đón bạn nhỏ, một đường thẳng đi đến sân bay ở BangKok.

Bạn nhỏ mặc áo sơ mi trắng và áo phông, đội thêm chiếc mũ bucket cũng trắng tinh nhưng lại đeo khẩu trang màu đen, Zee thì hoàn toàn ngược lại, mặc một chiếc áo len lông xù màu đen nhưng lại đeo một cái khẩu trang màu trắng.

Aof đứng ở bên cảm thấy bản thân mình hẳn là cần đeo một cái khẩu trang nhiều màu mới thể hiện được là mình khác biệt với người thường. Sao vẫn còn chưa xuất phát đi, hai người bọn họ trông xứng đôi như thế, đây không phải là làm bản thân càng giống cái bóng đèn hơn à?

Quý ngài Aoftion - chiếc bóng đèn sáng chói hình người lên máy bay và ngồi trên khoang hạng nhất. Tại sao lại cứ khăng khăng tự mình nâng hạng một mình? Bởi vì đôi trẻ đã chọn đôi ghế ngồi cạnh nhau ngay từ lúc checkin, cả hai bắt đầu ríu rít trò chuyện về việc nên ngủ một giấc hay xem TV và nghe nhạc như thể không còn ai tồn tại xung quanh, căn bản không hề đem quý-ngài-bóng-đèn để vào mắt.

Trong cơn tức giận, quý-ngài-bóng-đèn đã tự mình nâng vé lên khoang hạng nhất, mắt không thấy thì tâm không phiền!

Đôi bạn trẻ vẫn trong trạng thái biến toàn bộ mọi người thành không khí đến tận lúc xuống máy bay rồi lên xe ở Chiang Rai. Nunew hoàn toàn không nghĩ đến việc để P'Aof ngồi ở ghế phó lái, ngược lại rất tự nhiên ngồi bên cạnh Zee, suốt dọc đường đút cho anh đồ ăn vặt rồi đút cả nước, vô cùng ân cần. P'Aof ngồi ở hàng ghế sau có chút cô đơn: "Nunew, sao em lại phớt lờ P'Aof?"

Nunew cũng không thèm quay đầu lại: "Ao, P'Aof khát nước không? Cho anh nước nè." Cậu đưa qua một chai nước uống, ánh mắt vẫn dán trên người Zee: "Hia, anh có muốn uống nước không?"

"Không cần đâu, anh mới uống rồi, Nu tự mình uống đi." Zee dịu dàng trả lời, ở trên mặt cậu nhéo nhẹ, bạn nhỏ sợ nhột, giọng cười hì hì phát ra giống hệt với một chú mèo con.

Aof lấy tay che đi khuôn mặt như chiếc bánh mì cỡ bự của mình: Thật quá khinh người! Quá là khinh người mà!

Bởi vì đêm đầu tiên này Aof cũng sẽ nghỉ lại ở Chiang Rai, cho nên Nunew cũng không ở lại trong nhà Zee, anh mời Nunew và P'Aof về nhà ăn cơm trưa, sau đó lại đưa bọn họ đến khách sạn để nhận phòng. Sau đó ba người đi dạo ở khu du lịch gần khách sạn, còn quay cả Vlog, hoàn thành mục tiêu công việc của ngày hôm đó, P'Aof vốn định đưa Nunew về thẳng khách sạn để nghỉ ngơi, nhưng Zee lại nói wifi ở khách sạn có thể sẽ không tốt, hai người đã có lịch trình sẽ cùng livestream cho fan trên mạng xã hội, cuối cùng P'Aof bị vứt lại khách sạn, còn Zee đưa Nunew trở về nhà, ở trong phòng cùng chơi rất lâu.

Mãi cho đến khi màn đêm phủ kín, Zee mới lái xe đưa Nunew về lại khách sạn.

Đứng ở cửa phòng, Nunew có chút không nỡ để anh đi: "Đêm nay Hia thật sự phải ở nhà sao?"

Zee gật nhẹ đầu: "Đã lâu không về nhà, nếu vẫn cùng Nu ở lại khách sạn, ba mẹ sẽ buồn lắm đó."

Nunew bĩu môi: "Em cũng có thể ở nhà cùng Hia mà, phòng của Hia sẽ đủ cho chúng ta cùng ở mà."

Zee cười cười, lấy từ tay cậu chiếc thẻ từ mở khóa, đẩy cửa phòng, đem bạn nhỏ nhét vào phòng: "Phòng của anh đã lâu không có ai ở rồi, những đồ không cần dùng đến trong nhà cũng đều để đó, một mình anh thì ở được, làm sao anh để cho em cũng ở như vậy được?"

Zee thật sự yêu sự sạch sẽ, cũng tính toán đêm nay về sẽ thức đêm dọn dẹp lại phòng, Nunew cũng sẽ không ở khách sạn mãi, mấy ngày tiếp theo sẽ ở nhà anh vài ngày, mặc dù có phòng cho khách, nhưng tâm tư Zee vẫn là muốn bạn nhỏ ở phòng của mình.

Nunew ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, có chút ủ rũ: "Chúng mình về đây nghỉ ngơi cùng nhau, sao anh lại muốn tách nhau ra."

Zee không chịu đựng được giọng điệu tủi thân đó của cậu, thanh âm lập tức liền mềm lòng. Anh đến ngồi xuống cạnh người Nunew, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của bạn nhỏ: "Vậy Hia chưa về vội, ở bên cạnh em một lúc, được không?"

Nunew vòng tay ôm lấy eo người đàn ông, cậu chính là nghĩ muốn mỗi ngày đều ở cạnh Hia, có gì sai đâu cơ chứ. Cậu không quan tâm phòng Hia có đủ rộng hay không, dù cho đối với hai người thì có thể hơi chật chội, nhưng đó là căn phòng Hia đã ở từ bé, Nunew thích còn không kịp.

Zee thở dài, bắt gặp ánh mắt thiếu niên âu yếm nhìn về phía anh, một ánh mắt ngấn nước vừa hòa nhã vừa chăm chú nhìn chính mình, tất cả gộp lại phủ lên Zee một loại ảo giác, giống như trong đôi mắt thiếu niên bây giờ chỉ còn mỗi mình anh.

Anh không khỏi bị ánh mắt dịu dàng chăm chú của bạn nhỏ hấp dẫn, đầy say mê, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cậu. Sự thân mật của cả hai người vốn dĩ tự nhiên như vậy, như dòng nước xuôi chiều nhẹ nhàng chảy. Nhờ vào việc cùng quay phim, hai người đối với nhau đều rất quen thuộc, cũng vô cùng ăn ý, tình ý rất nhanh bị khơi mào, pheromone của hai người như thủy triều giao nhau, ở trong phòng tràn ngập hương thơm say mê lòng người. Zee đè bạn nhỏ xuống chiếc giường lớn mềm mại, tỉ mẩn nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của cậu. Môi của Nunew căng mọng, Zee thật sự rất thích, anh lưu luyến nán lại giữa môi và răng, đến tận khi bạn nhỏ thiếu oxi mà thở dốc, mới buông cậu ra.

Môi của Nunew bao phủ bởi một lớp nước bọt, ánh lên sáng bóng, dưới ánh đèn ấm áp của căn phòng lại càng hiện thêm vẻ mê người, Zee vô thức nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy trong cổ họng của chính mình đang đốt lên một ngọn lửa. Âm thanh trong cổ họng vì dục vọng mà trở nên khàn khàn: "Nunew... Hia không muốn rời đi mất rồi, phải làm sao bây giờ?"

Mục đích của Nunew đã đạt được, cậu hơi đỏ mặt, vươn hai tay choàng qua vai người yêu, nhỏ giọng nỉ non: "Nu chưa bao giờ muốn Hia đi, muốn ở cùng với Hia..."

Cậu nghiêng chiếc cổ trắng nõn thon dài của mình sang một bên, để lộ ra tuyến hương yếu ớt: "Hia, anh đánh dấu em, được không?"

Vị macaron chanh ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi của Zee, anh khẽ nhíu mày, như bị câu mất hồn, kìm lòng không được mà cúi đầu hôn liếm quanh tuyến hương yếu ớt của người yêu nhỏ, hương thơm trên người cậu mê người, so với lần đầu tiên gặp nhau mùi hương thậm chí còn rung động lòng người hơn. Bởi vì ảnh hưởng của pheromone từ Alpha, tuyến hương trưởng thành như một viên ngọc ôn hòa, tỏa ra một hương thơm khiến Alpha mê mẩn, không điều gì khiến Zee cảm thấy kiêu hãnh và hài lòng hơn việc này, bạn nhỏ anh yêu vì anh mà trưởng thành, như một nụ hoa ngây thơ mảnh mai nở rộ thành một đóa hoa hồng kiều diễm xinh đẹp.

Cảm giác xa lạ vờn quanh cổ, Nunew không biết bản thân nên phản ứng thế nào, nhưng cảm giác nơi yếu ớt nhất của Omega được người yêu hôn liếm liên tục thật quá mức gợi tình, làm cho cậu không thể nhịn được những âm thanh từ cổ họng mình phát ra.

Âm thanh rên rỉ như tiếng mèo kêu bật ra từ môi và răng của bạn nhỏ, Zee bị phản ứng của cậu làm cho phát cuồng, anh cởi chiếc áo lông màu đen trên người mình vứt qua một bên, lần thứ hai phủ cả người lên trên bạn nhỏ. Cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Omega vào lòng, cả hai không tự chủ được mà quấn vào hôn lấy nhau, vuốt ve nhau, lý trí sớm đã bị dục vọng vô tận đốt cháy.

Đột nhiên, cửa phòng có người gõ cửa, hai người đang ý loạn tình mê bên trong, giật mình nghe thấy âm thanh của P'Aof: "Nunew, em ngủ chưa? Zee còn ở đấy hay không?"

Vị giám đốc Beta đương nhiên không cảm nhận được mùi hương pheromone của AO tràn ngập sau cảnh cửa, chỉ là thấy trời đã khuya, lo rằng thói quen thức đêm của bạn nhỏ vẫn không chịu sửa, ngày mai sẽ nằm lì trên giường và không thèm dậy.

Zee cuối cùng cũng tỉnh mộng, anh buông bạn nhỏ với khuôn mặt ửng hồng kia ra, đứng dậy khỏi giường. Chiếc áo sơ mi trắng của Nunew đã sớm bị vứt sang một bên, thậm chí chiếc áo phông còn bị anh kéo lên một nửa, đường cong duyên dáng nơi thắt lưng lộ ra đầy yêu kiều, trắng như tuyết, Zee vẫn còn nhớ rõ cảm xúc lúc chạm lên có biết bao nhiêu mịn màng.

Cậu thật sự giống như một miếng thạch mềm mại trơn nhẵn, khiến cho Zee yêu thích không muốn buông tay.

Nhưng vị Alpha trưởng thành này vẫn nhịn xuống bản năng sắp bùng nổ, nhặt lại chiếc áo len ở cuối giường mặc lên người, rồi mới ra mở cửa phòng.

Khoảnh khắc P'Aof chạm mặt Zee, trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi: "Zee, em vẫn chưa về nhà sao?"

Sắc mặt Zee cũng không dễ chịu lắm, anh khụ một tiếng: "Vừa rồi mới nói chuyện với Nunew... bây giờ em trở về đây."

P'Aof cầm đĩa hoa quả của khách sạn đặt xuống cạnh bàn của Nunew, nhắm mắt làm ngơ với bộ dạng chật vật của hai người, nhẹ giọng nói: "Nunew, đi ngủ sớm một chút, mai anh qua gọi dậy để em ăn sáng."

Nunew đồng ý, khuôn mặt vẫn còn chút ngượng ngùng. P'Aof vẫy tay với Zee: "Đi thôi, anh tiễn em xuống bãi để xe."

Zee còn muốn nói điều gì đó với Nunew, nhưng nhìn sắc mặt P'Aof thực sự không tốt, anh đành thở dài, xoa đầu bạn nhỏ: "Đừng thức đêm, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai anh sẽ cùng hai người dùng bữa sáng."

Nunew ngoan ngoãn đồng ý, nhìn theo hai người họ rời đi.

P'Aof và Zee cả một đường đều không ai lên tiếng, đến tận khi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm tăm tối của khách sạn, P'Aof bất đắc dĩ nói: "Zee, anh quen biết em đã rất nhiều năm, em cũng hiểu anh, anh không phải loại người can thiệp vào đời sống riêng tư của các em."

Zee gật đầu, chờ đợi anh nói tiếp.

P'Aof thở dài, rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Chuyến đi lần này đến Chiang Rai của hai đứa, tất cả các fan đều biết. Có thể nói, chuyến đi này của hai đứa hàng vạn người đều nhìn chằm chằm vào, tất cả mọi người đều mong chờ xem hai đứa sẽ phát sinh chuyện gì, đoán già đoán non, liệu hai đứa có thật sự là người yêu hay không, có làm chuyện gì thân mật vượt quá giới hạn hay không. Em thật sự tính toán rằng trong thời gian nghỉ phép ở Chiang Rai sẽ cùng Nunew phát sinh những việc như thế này sao?"

Zee cảm thấy có lỗi khi nghe những lời này, chỉ có thể cúi đầu xuống nhẹ giọng: "Thật xin lỗi, P'Aof, em vốn không nghĩ sẽ cũng Nu phát sinh chuyện gì hết, em cũng không nỡ làm em ấy tổn thương."

Aof xua tay, anh cũng còn trẻ, cũng hiểu rằng khi yêu đương với một người, việc phát sinh những quan hệ như thế này là chuyện sớm muộn, không có gì phải nghi ngờ. Nếu như hai người họ chỉ là một cặp đôi bình thường yêu đương, Aof nhất định sẽ ủng hộ họ hơn bất kỳ người nào khác.

P'Aof không hi vọng những lời nói trên Internet lại làm hai người tổn thương lần nữa, nên mới dặn dò nhắc nhở.

Zee trầm giọng: "Hôm nay là do em chưa đủ nhẫn nhịn, P'Aof yên tâm, em sẽ không làm gì khác với Nu nữa đâu."

P'Aof gật gật đầu: "Vậy thì, mai em vẫn đồng ý cho anh ở lại Chiang Rai cùng hai đứa nghỉ lễ chứ hả?"

Zee dịu dàng cười cười: "Không, trưa mai em đèo anh ra sân bay."

Aof: ?

Sáng sớm ngày hôm sau, Zee quả nhiên thực hiện lời hứa, sáng sớm liền lái xe đến khách sạn, cùng P'Aof và Nunew ăn sáng. Bọn họ hưởng thụ sự yên tĩnh của một ngày nghỉ hiếm hoi, Zee đến tận cuối buổi sáng cũng vẫn không chịu nói cho Nunew biết sẽ cho cậu đi đến đâu tiếp theo.

Nhưng anh cực kỳ quyết tâm đem P'Aof vứt đến sân bay Chiang Rai, giống như sợ vị giám đốc sẽ đột nhiên thay đổi và đòi ở lại thêm, mãi cho đến lúc chuyến bay của anh đã check xong vé, P'Aof đành chịu thua mà đi qua cổng an ninh, xác định rằng vị này chỉ còn khả năng nhảy khỏi máy bay mới quay lại được, Zee mới yên tâm quay về khách sạn thu dọn đồ của Nunew, đưa cậu đến với điều bí mật đã được sắp xếp tại Chiang Rai - Khách sạn Four Seasons Tented.

Nunew hoàn toàn không nghĩ tới, Hia hóa ra không nghĩ đưa cậu về nhà, mà đưa cậu đến khách sạn nổi tiếng bậc nhất Chiang Rai - Four Seasons Tented, nơi này thật sự rất đắt đỏ, còn riêng tư vô cùng, là một nơi du lịch sang trọng có tiếng. Nunew nghĩ đến nhất thời có chút quắn quéo, cậu nhìn Hia vô cùng lưu loát đọc ra tên của hai người, sau đó được phục vụ khách sạn dẫn đến tận phòng, bạn nhỏ vốn đã kinh ngạc giờ miệng còn há ra đủ để nhét vừa quả trứng chim cỡ lớn: "Hia! Anh đặt phòng gì vậy?!"

Nhân viên phụ trách dẫn phòng của hai người có tác phong vô cùng chuyên nghiệp giải đáp cho Nunew: "Xin chào quý khách, đây là phòng tuần trăng mật của khách sạn chúng tôi, dành riêng cho những khách đến để đi tuần trăng mật, ngày kỷ niệm lớn trong năm, nhất định sẽ làm quý khách hài lòng."

Nunew đứng trong căn phòng đầy phong vị cổ xưa, đột nhiên có chút nghẹn lời. Cậu nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Hia, anh chưa từng nói đến..."

Zee cầm lấy tay cậu: "Không được hỏi anh về giá cả, đây là dành cho kỷ niệm của chúng ta, không cần so đo tính toán gì cả."

Nunew ngơ ngác gật đầu, cậu đi lòng vòng một lúc lâu trong căn phòng lớn, hưng phấn chạy đến bên cạnh anh: "Hia, nơi này thật sự rất rất là đẹp! Em thích lắm! Cảm ơn anh, thích lắm!" Cậu bổ nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy cổ anh: "Làm thế nào mới nói được cho anh biết, em rất cảm động, cảm động đến muốn khóc luôn rồi."

Zee cười trêu chọc, nhéo nhéo mặt cậu: "Không được khóc, nếu như Nu khóc vậy thì nhất định là do Hia không đủ tốt."

Nunew lắc đầu, hạnh phúc lắc lư người trong vòng tay anh: "Vừa rồi nhân viên phục vụ giới thiệu đây là phòng tuần trăng mật, Hia có phải đang đưa em đi kỷ niệm ngày kết hôn không?"

Zee vuốt ve hai má trắng nõn của bạn nhỏ: "Followers của em đã gần 1 triệu người rồi, anh đã hứa với em lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải dụng tâm chuẩn bị cho em nữa, hơn nữa, đây cũng là SongKran đầu tiên chúng ta cùng nhau trải qua."

Nunew sửa lại: "Không phải đầu tiên, chúng mình cũng ăn mừng lễ SongKran từ năm ngoài rồi mà, anh quên rồi hả, cùng nhau mở party ở nhà P'Aof đó thôi."

Zee lắc đầu, cắn nhẹ lên chóp mũi của bạn nhỏ: "Là lễ SongKran đầu tiên khi chúng ta chính thức làm người yêu."

Nunew đáp lại bằng một nụ cười tủm tỉm, chủ động đưa môi mình dán sát vào mặt anh, Zee cũng thuận theo, hôn lên môi cậu một cái, mới chuyển chủ đề: "Các hoạt động ở đây sẽ rất nhiều, Nunew đã sẵn sàng chưa?"

Bạn nhỏ vốn cho rằng có thể nghỉ ngơi bên người yêu thêm một lúc nữa lại có cảm giác bị lạnh nhạt, cậu bĩu môi khịt mũi một tiếng: "Em mới chỉ 20 tuổi, đương nhiên sẽ không thấy mệt."

Zee 29 tuổi: ...

Những sự sắp xếp tiếp theo đều khiến Nunew cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hai người cùng nhau đi chụp ảnh, đi đến nhà hàng của khách sạn ăn bữa tối sang trọng, đeo trên tay chiếc vòng hoa kết mà chỉ người yêu, bạn đời mới trao cho nhau, bầu trời đêm của Chiang Rai so với Bangkok còn trong trẻo hơn, ánh trăng lấp lánh, những ngôi sao lóng lánh như những viên kim cương, đẹp không gì tả xiết. Nunew ôm hai má ngước lên bầu trời đêm: "Tại sao bầu trời đêm Chiang Rai lại xinh đẹp như vậy? Nu không nỡ trở về, muốn ở lại Chiang Rai vĩnh viễn."

Zee nói đùa: "Vậy thì Hia phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền, khách sạn này thật sự rất đắt đó nha."

Nunew gật gật đầu: "Nu cũng muốn cố gắng kiếm tiền, sau đó chúng mình mua khách sạn này đi, đưa ba mẹ đến đây ở, ở đây thật sự đẹp lắm đó."

Cả hai cùng tưởng tượng về một tương dù gần như không thể đạt được, nhưng đều cảm thấy thật mỹ mãn.

Chỉ là Nunew vẫn còn có chút tiếc nuối, cậu hôm nay muốn cùng Hia thân mật nhưng Hia thật sự giống như tự khoác lên bộ dạng quý ông chính chực, dù cho cậu có xáp lại thế nào, đều bị Hia vô tình cự tuyệt, không chịu động thủ.

Bọn họ đến nghỉ dưỡng ở một khách sạn tuyệt đẹp thế này, chẳng lẽ lại không xảy ra chút chuyện nào riêng tư của những người yêu nhau hay sao chứ!

Nunew cảm thấy thật sự rất buồn phiền, thậm chí còn bắt đầu giận dỗi lây sang P'Aof - người đã bị đuổi về Bangkok, nếu tối hôm qua P'Aof không gõ cửa, Hia sẽ không về nhà, có lẽ tối qua bọn họ sẽ ở trong khách sạn cùng nhau.... Nunew ngồi ở trên giường, nhìn thấy người đàn ông bận rộn chạy quanh, sắp xếp quần áo, chuẩn bị nước ấm, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa,... Hia thật sự là người vô cùng cẩn thận, ở bên cạnh anh, Nunew giống như bay biến tất cả những lý do có thể khiến bản thân phiền muộn, bởi vì Hia luôn thay cậu lo chu đáo toàn diện tất cả mọi chuyện dù là nhỏ nhất.

Chính bởi vì vậy, cậu không thể sống thiếu Hia được.

Nunew chống cằm ngồi trên giường, nhìn thấy anh cởi áo sơ mi hoa, cầm lấy áo choàng tắm của khách sạn chuẩn bị đi tắm rửa, đột nhiên thấy gặp phúc thì sáng (*), từ trên giường bật dậy: "Hia, từ từ đã, em cũng đi!"

(*) gặp phúc thì sáng: câu gốc là "phúc chí tâm linh"/ 福至心灵 - ý chỉ sự may mắn đến thì đột nhiên người ta trở nên linh hoạt, khôn ngoan hơn

Zee sửng sốt: "Nunew, không phải em bảo muốn dùng bồn tắm lớn để ngâm bồn à, Hia muốn tắm vòi sen, chờ chút nữa thì em vào xả nước."

Nunew tự mình cởi áo trước: "Không cần! Cái bồn kia rất to, hai người chúng ta cùng nhau tắm đi!"

Zee gần như không chút do dự từ chối: "Không được. Anh đưa em đến đây du lịch, là muốn em có thể hưởng thụ mọi thứ ở đây cho thoải mái, sao lại phải cùng nhau chen chúc làm gì, anh đi tắm một lúc là xong rồi."

Người đàn ông đi về phía phòng tắm vòi sen một cách vô tình, không hề cho cậu thêm bất kỳ cơ hội nào. Nunew một lần nữa quay về nằm lại trên giường, có chút nản lòng.

Hia rốt cuộc bị sao vậy nhỉ, tại sao Hia lại không muốn tiến xa thêm một bước với mình, phải chăng vì cậu còn chưa bước vào kỳ phát tình? Nhưng mà một cặp đôi yêu nhau cũng đâu nhất thiết phải trong kỳ phát tình mới có thể phát sinh quan hệ, Hia cuối cùng là đang chờ đợi cái gì nữa? Cậu bĩu môi hờn dỗi, hoàn toàn không phát hiện tuyến hương của chính mình ở sau gáy đang dần nóng lên.

Sau khi Zee tắm rửa xong và thay vào bộ áo choàng tắm của khách sạn, mới phát hiện bạn nhỏ đã gần như biến mất trong bồn tắm mà trước đó anh đã chuẩn bị cẩn thận. Những cánh hoa hồng rải rác trên nền bọt tắm trắng muốt, chàng trai thuần khiết xinh đẹp giống như công chúa bị dính lời nguyền của mụ phù thủy, yên tĩnh dựa vào thành bồn tắm lớn chìm vào giấc ngủ say. Lông mi em thật dài, trên khuôn mặt trắng như tuyết lưu lại một vệt ửng hồng, làm cho Zee không đành lòng quấy rầy giấc mộng đẹp của cậu.

Người đẹp ngủ trong rừng chờ đợi nụ hôn tình yêu đích thực, Nunew liệu có mong chờ nụ hôn của mình hay không? Zee rất muốn đánh thức cậu dậy, lại nghĩ đến những lời cùng P'Aof nói đêm qua, anh lại chần chừ chùn bước.

Đúng vậy, chuyến đi Chiang Rai của bọn họ có hàng vạn con mắt nhìn vào, bất luận là giữa hai người xảy ra chuyện gì, các fan đều có thể đoán già đoán non rằng mối quan hệ của bọn họ liệu đã tiến thêm một bước hay chưa, đối với Zee mà nói, việc này không tính là gì, nhưng anh không đành lòng để người yêu nhỏ của mình đối mặt với những tình huống phức tạp như vậy, có lẽ chỉ có thể không để chuyện gì phát sinh, mới là sự bảo vệ tốt nhất dành cho Nunew.

Bọn họ còn có cả cuộc đời dài phía trước để ở bên nhau, có rất nhiều chuyện thật ra không nhất thiết phải vội vàng.

Nhưng Nunew lại không cho Zee quá nhiều sự lựa chọn, dù thậm chí đến chính Nunew cũng không nghĩ đến việc sẽ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Tuyến hương của cậu đột nhiên tỏa ra tràn ngập pheromone, hương vị macaron chanh ngay lập tức phủ kín cả căn phòng khách sạn rộng lớn, đến cả Zee cũng có chút chịu không nổi, nhất thời đôi chân cảm thấy hơi lảo đảo.

Nunew phát tình rồi.

Thiếu niên mơ màng tỉnh giấc, nước trong bồn có chút lạnh lẽo, cậu bối rối mở mắt, trước mắt là khuôn mặt lo lắng của Hia: "Nunew, em có ổn không?"

Nunew cảm thấy có chút khó hiểu: "Hia? Em ổn lắm, sao anh lại nói vậy?"

Zee khổ sơ kiềm chế sự kích thích trong lòng mình, kiên nhẫn dịu dàng giải thích với cậu: "Tuyến hương của em có phải không thoải mái không?"

Nunew chỉ cảm thấy rất nóng, không chỉ tuyến hương, còn có da thịt, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng cũng dường như bị thiêu đốt, làm cho cậu có chút hoang mang và bất an: "Hia, có phải em bị sốt không?"

Nếu chỉ là bị sốt thì tốt rồi, Zee thở dài: "Em chắc là đã bắt đầu vào kỳ phát tình rồi."

Nunew mất hẳn hai phút để phản ứng được trước những lời của Zee, cậu có chút kinh hãi: "Em, em sao lại..."

Zee đem cậu vớt từ trong nước ra, bạn nhỏ cả người ướt sũng tự ôm lấy người, có chút run rẩy: "Sao lại lạnh như vậy, trong người em rất nóng, nhưng sao phòng lại lạnh như vậy..." Anh vội vàng lấy chiếc khăn tắm cỡ to bọc lấy cậu, tỉ mỉ đem cả người bạn nhỏ lau cho thật khô: "Em đừng hoảng hốt, em có mang theo thuốc ức chế hay không?"

Sau khi hỏi, Zee chỉ hận không thể tát mình một cái. Anh đã sớm bàn bạc với mẹ Lâm chuyện này, một khi Nunew bước vào kỳ phát tình, sẽ không thể sử dụng thuốc ức chế, mà sẽ cùng anh hoàn toàn gắn kết, chính thức để lại dấu vết của AO.

Nhưng Zee chỉ vừa mới hạ quyết tâm, sẽ không làm điều gì quá phận với Nunew trong kỳ nghỉ ở Chiang Rai lần này. Nhưng bây giờ lại rơi vào tình huống cậu bước vào kỳ phát tình... Zee cắn răng ôm bạn nhỏ lúc này đã mơ màng trở lại giường, gọi cho lễ tân khách sạn ở tầng một, yêu cầu họ mang lên một hộp condom, lúc này mới hít sâu vào một hơi, nhẹ giọng nói với bạn nhỏ lúc này đang co người ngọ nguậy trên giường: "Nunew, Hia sẽ phải làm việc này với em, em có đồng ý hay không?"

Nunew mắt đã ngấn lệ, chỉ mong người đàn ông này ngay lập tức ôm cậu vào lòng, dùng tất cả nhiệt tình và tình yêu giúp cậu giảm bớt sự khổ sở này, làm sao có thể không đồng ý, cậu đã yêu Hia ngay từ lần đầu tiên, đã mong chờ biết ba để trở thành Omega duy nhất của anh, cậu hi vọng cậu sẽ hoàn toàn thuộc về Hia, vĩnh viễn mang dấu kết của anh, vĩnh viễn không cần lo lắng đánh mất anh.

Cậu đã đợi nhiều năm như vậy, sao có thể không đồng ý cơ chứ.

Nunew gật đầu, cậu còn chưa kịp thay áo choàng tắm, chiếc khăn tắm theo đôi tay trắng nõn đang vươn ra rơi xuống, lộ ra dáng vẻ cực kỳ tự nguyện: "Hia, không cần lại lo lắng như vậy, sẽ luôn là anh..."

Anh chính là giấc mộng mỗi ngày của em, là khát vọng em chưa từng buông bỏ, thậm chí chính là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời em.

Nhân viên khách sạn rất nhanh chóng đưa thứ họ cần tới, Zee khóa trái cửa phòng, tắt hết điện thoại di động của cả hai, lúc này mới cởi bỏ áo choàng tắm, đi đến bên người bạn nhỏ.

Vì bị sức nóng từ kỳ phát tình tra tấn, hốc mắt cậu đã sớm hoen đỏ, sự khổ sở không thể tự mình kiểm soát chỉ có anh mới có thể xoa dịu. Zee không ngần ngại phóng ra pheromone dồi dào của một Alpha cấp cao, hương vị cocktail muối biển bạc hà nồng đậm tinh khiết mạnh mẽ bao phủ lấy thiếu niên còn đang giãy dụa vì sức nóng, cũng làm giảm bớt được sự khao khát không thể lấp đầy của cậu.

Anh phủ lên cơ thể nóng bỏng của bạn nhỏ, hai người đồng thời thở hắt ra một tiếng, Zee dịu dàng tiến đến gương mặt của cậu hôn lên gò má, đến tận khi cậu không nhịn được nữa mà quay mặt sang, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên, hai người quấn lấy triền miên dây dưa, khó nhọc mới dứt được ra.

Tiếng nước tí tách trong phòng ngủ không ngừng vang lên, Zee nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể đang không ngừng run rẩy của cậu, cố gắng trấn tĩnh sự khao khát của chính mình: "Ngoan, đừng nhịn, cứ kêu đi."

Nunew khẽ rên một tiếng, lập tức che miệng lại và lắc đầu. Cậu vẫn còn đang chống chọi với cơn nóng từ kỳ phát tình, cậu không muốn hoàn toàn mất đi lý trí, không muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra trong đêm đầu tiên quý giá giữa cậu và Hia. Nhưng Zee không muốn Nunew phải chịu đựng sự khổ sở này, anh tận lực vỗ về, khơi mào từng ngọn lửa trên cơ thể cậu, làm cho thân thể Nunew dần thích ứng với từng cử động của chính mình, cơ thể của Omega thật sự vô cùng mẫn cảm, dưới sự động chạm của anh, rất nhanh liền trở nên mềm mại ướt át, Zee biết cậu đã sẵn sàng rồi, nhưng bản thân anh lại vẫn do dự.

Anh cũng không thể không cân nhắc, anh hơn Nunew những 9 tuổi, rất nhiều việc, Nunew cảm thấy không sao cả, chỉ cần cảm thấy được yêu sẽ trở nên vô cùng có niềm tin, nhưng Zee thì lại không nghĩ như vậy, anh không muốn bất kỳ việc gì giữa hai người xảy ra trong tình trạng bất đắc dĩ hay ép buộc, điều này sẽ mang đến cho Nunew rất nhiều rắc rối, anh chỉ hi vọng bạn nhỏ anh yêu mãi mãi tỏa sáng như mặt trời sáng sớm.

Nhưng Nunew tốt đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, Zee không nỡ buông tay em ấy ra.

Những mâu thuẫn lẫn lộn trong đầu, Zee thở dài hôn lên đôi môi căng mọng của Nunew: "Nu, dù cho về sau có chuyện gì xảy ra, mong em hãy nhớ thật kỹ, anh yêu em vô cùng."

Nunew nỉ non đáp lại giữa những cái hôn của anh, hô hấp trở nên gấp gáp: "Sẽ không có bất kỳ điều gì khác giữa chúng ta, Hia...đừng lo lắng." Cậu nghẹn ngào ôm lấy bả vai người yêu, trấn an những lo sợ và do dự của anh: "Anh là người duy nhất em lựa chọn, Hia, anh là người duy nhất mà em yêu."

[Ánh sáng rọi chiếu vào dòng hải lưu, hoa nở rộ trên cành, ý xuân tình cờ đẩy anh về phía em, rồi lại dịu dàng ẩn mình trong nếp gấp thời gian] - 意识流车车 by @ZeeNN 北 (*)

(*) trích đoạn của một fic khác của một tác giả khác, cũng không biết tại sao tác giả lại đưa câu trích này vào nữa nhưng mình vẫn edit cho đủ...

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nunew tỉnh dậy, Hia đã đang tựa vào giường dịu dàng nhìn cậu.

Cứ như đang ở trong Ep 8, sáng sớm sau lần đầu phát sinh quan hệ giữa NuKuea và Hia Lian, người đàn ông dựa vào gối cùng bộ ngực cường tráng lộ ra ngoài, khuôn mặt tràn ngập ý dịu dàng.

Nunew nhất thời có chút bối rối: "Hia?"

Zee ừ một tiếng, hôn lên trán cậu một cái: "Em không sao chứ? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?" Nói đến điều này, Zee thật sự có chút áy náy, tối hôm qua là lần đầu tiên của người yêu, nhưng anh cuối cùng lại không thể kiềm chế được bản thân mình, có lẽ đã làm cho bạn nhỏ vất vả rồi.

Nhưng Nunew lại lắc đầu, giọng nói của cậu có chút khàn khàn: "Không sao cả, em vẫn khỏe lắm, có một chút khó chịu mà thôi, Hia không có làm em đau."

Zee lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn vẻ mặt vẫn còn mê man của bạn nhỏ, không khỏi lại bắt đầu lo lắng: "Nu, em sao vậy?"

Nunew sực tỉnh quay lại, cùng anh dựa vào gối đầu mềm mại của khách sạn, do dự một lúc, mới kể với anh về giấc mơ và những gì mình đã thấy trong đó: "Hia, tối hôm qua em đã mơ một giấc mơ rất dài."

Zee chăm chú lắng nghe một cách rất tự nhiên: "Mơ cái gì, lúc cuối anh thấy em mệt mỏi như vậy, còn tưởng rằng em đã ngủ ngay rồi."

Mặt Nunew có chút ửng đỏ, trừng mắt lườm anh đầy oán trách, dáng vẻ thật quá đáng yêu. Cậu há miệng định phản bác rồi lại thỏa hiệp với Hia, cuối cùng tiếp tục nói: "Giấc mơ rất kỳ quái, rất chân thật, nên mới cảm thấy kỳ lạ. Em đã mơ thấy một thế giới song song với thế giới của chúng mình."

Zee chưa bao giờ có ý định cắt đứt sự tưởng tượng không giới hạn mà đôi khi bạn nhỏ này kể ra: "Sau đó thì sao? Chúng ta ở thế giới kia có làm gì đó không?"

Nunew trừng mắt một cái, rồi đột nhiên nhẹ nhàng mỉm cười: "Điều khác lạ là chúng ta ở thế giới kia cũng không có gì khác với chúng ta bây giờ lắm. Chỉ là ở thế giới kia, giới tính con người chỉ có nam và nữ, không có Alpha và Omega, con trai cũng không thể mang thai rồi sinh nở, chỉ con gái mới làm được. Cũng vì vậy, ở thế giới đó, chỉ có nam và nữ ở bên nhau mới có thể kết hôn sinh con với nhau, rất nhiều những người như chúng ta, hôn nhân đồng tính là điều trái pháp luật."

Zee thở dài, vò loạn mái tóc vừa ngủ dậy của mình: "Đó thật là một thế giới nhỏ hẹp."

Nunew gật đầu: "Đúng vậy, lúc em biết được điều này, ngay cả trong giấc mơ, em cũng thấy thật khổ sở."

Zee vươn tay kéo cậu vào trong lồng ngực, hôn xuống: "Tình yêu luôn chỉ là tình yêu, tình yêu thật sự thì không ràng buộc."

Nunew nép mình trong cái ôm ấm áp của Hia, hít hà hương vị muối biển bạc hà mê đắm trên người anh, dường như có cảm giác ngà ngà say, mặt đỏ bừng: "Tuy nhiên, thật kỳ diệu là, em vẫn gặp được Hia."

Zee kinh ngạc cúi đầu: "Vậy sao? Chúng ta vẫn gặp nhau phải không? Vẫn với tư cách là diễn viên công ty D?"

Nunew cười tủm tỉm, đến ánh mắt cũng cong cả lên: "Đúng vậy, dù cho ở thế giới bên kia, Hia vẫn là thần tượng của em. Em rất thích rất thích anh, sau đó chúng mình... vẫn như vậy trở thành người yêu! Hia, có phải kỳ diệu lắm đúng không?"

Cả người Zee tràn ngập dịu dàng, anh hôn nhẹ nhàng lên trán Nunew, mới thở dài nói: "Vậy thì thế giới kia anh cũng là một kẻ may mắn, anh vẫn có được em."

Nunew ngượng ngùng đem mặt vùi vào cổ anh: "Sáng sớm đừng có nói mấy lời tán tỉnh đó! Hia lại bắt nạt em đó!"

Zee bật cười đem cậu kéo vào trong lòng, cả thế giới của anh đang nằm gọn trong vòng tay anh, khiến anh hạnh phúc và thỏa mãn hơn bất kỳ ai trên cuộc đời này.

Hai người còn có cả cuộc đời dài có thể cùng nhau đồng hành, không phải lo bị ngăn cản bởi pháp luật hay luân thường đạo lý, có thể tự do kết hôn.

Zee không thể nghĩ được kết cục nào có thể tốt đẹp hơn bây giờ.

Tuyến hương sau gáy của bạn nhỏ đã thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng cả hai vẫn chưa thực sự để lại dấu ấn bạn đời cho nhau, nhưng dấu kết này vẫn có thể trì hoãn kỳ phát tình của cậu, cho đến khi họ cùng nhau bước chân vào lễ đường, kết hôn và sinh con.

Zee rất mong chờ đến ngày đó, hi vọng rằng người yêu trong lòng mình bây giờ cũng như vậy.

Nunew cũng không kịp nói với vị người yêu nhà mình, cậu thật ra suýt đã chìm hẳn vào trong cơn mơ đó, chính là tình yêu thủy chung như một của Hia dành cho cậu, đã dắt cậu từ thế giới bên kia trở về, thoát khỏi giấc mộng.

Hai người sẽ có một cuộc sống tươi đẹp cả đời, giống như điều ước mà bọn họ đã gửi gắm ở bầu trời đầy sao đêm qua, nghĩa nặng tình sau, vĩnh viễn không rời xa nhau.

[Anh hãy tin tưởng rằng, tình yêu em trao anh, là vì anh xứng đáng]

-The End-

----------------------

Cuối cùng sau bao ngày thất hứa, bị cuộc sống làm điên đảo thì D cũng gửi được đến mọi người dòng chữ "The End" cho Shortfic này rồi ạ huhu

Cảm ơn mọi người rất rất nhiều đã luôn đồng hành cùng mình trong suốt 11 chương truyện này, cũng cảm ơn bản thân vì đã không drop nó, đã hoàn thành nó như những gì đã hứa. Cũng gửi lời xin lỗi vì đã hoàn thành nó muộn hơn những gì đã hứa với mọi người nhé huhu

Chúc mọi người thật vui và hẹn gặp lại mọi người trong những câu chuyện khác của ZeeNuNew cùng chúng mình nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top