Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2


 "Cậu tỉnh rồi?"

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy lại bình tĩnh nhìn người trước mặt. Nhìn trên dưới một lượt, trong lòng im lặng đánh giá. Hình như mình hơi sơ suất thì phải, đã giúp thì giúp cho trót, vậy mà lại để người ta mặc đồ như cũ, hôi thối bẩn thỉu thế kia...

"Đây là nhà anh hả?"

Lưu Chí Hoành vẫn còn đang ngơ ngác không hay gì. Chỉ biết trước mắt là cơ bụng sáu múi mà mình hằng ao ước bấy lâu nay. Ghen tị quá đi!

"Đúng vậy. Cậu... hẳn là đói rồi mới tỉnh dậy nửa đêm như vậy. Có muốn ăn gì không?"

QAQ... Vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng. Lưu Chí Hoành thụ sủng nhược kinh, ú a ú ớ chưa nói thành lời đã bị người kia đẩy xuống ghế, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.

Sau đó cậu nhìn thấy một loạt hành động liên tiếp của người kia.

Bật bếp gas, đặt một nồi nhỏ chứa nước lên trên, lấy một cái tô lớn, lấy hai gói mì ăn liền, cho hết tất cả có trong gói mì vào tô...

Rồi sau đó nữa, cậu nghe thấy bụng mình phát ra một thanh âm đáng xấu hổ, cực kì xấu hổ! Sau đó của sau đó nữa thì sao? Đương nhiên là xấu hổ gấp đôi vì người kia nghe thấy, còn hướng mình cười cười.

"Cố chờ thêm lát nữa. Nước sắp sôi rồi."

"Ưm..." Chợt nhớ đến gì đó, cậu vội ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh sao lại đưa tôi về đây?"

"À, chuyện đó hả?"

Nhận thấy nước đã sôi vừa đủ, anh đổ nước vào trong tô, bưng đến đặt trước mặt cậu. Còn giúp cậu lấy một đôi đũa, một cái thìa. Vừa làm vừa thuật lại mọi chuyện cho cậu nghe. Anh lơ là bỏ xót chi tiết Lý Nhân đến khám cho cậu.

Lúc này Thiên Tỉ đang ngồi đối diện Chí Hoành, một bên nói chuyện, một bên nhìn người con trai đang ăn mì xì xụp như hổ đói. Kì thực, cậu nhóc này lớn lên rất dễ nhìn, còn mang vẻ thanh tú, nhu thuận. Nhưng như thế nào hiện tại lại bị thành cái dạng này? Hẳn không phải là loại thích đi gây sự khắp nơi đi.

"Người tốt, anh tên gì?"

Lưu Chí Hoành nghe Thiên Tỉ kể lại mọi chuyện, đem anh thăng cấp thành người tốt. Trong cuộc đời cậu, trừ bỏ người mẹ mà mình rất mực yêu thương, hiếm ai đối đãi với cậu tốt như vậy.

Từ lâu cha mẹ cậu đã sớm ly hôn. Cha cùng người vợ mới đi đến một vùng trời khác, rộng lớn hơn, phát triển hơn để xây dựng sự nghiệp của chính họ, không lâu sau sinh ra một đứa con trai. Cha cậu vốn dĩ từ khi cậu sinh ra đã không hề yêu thương cậu như đối với đứa bé kia. Bởi vì cha mẹ cậu chỉ kết hôn bởi vì hai bên gia đình ép buộc. Đến tận năm 16 tuổi, cậu mới biết được, giữa hai người bọn họ sớm đã có một định ước chung: sau khi kết hôn chỉ sinh một đứa con, đợi đứa con ấy 16 tuổi, bọn họ sẽ ly hôn. Thật không may mắn khi đứa trẻ đáng thương kia lại là cậu.

Mẹ cậu không vô tâm thờ ơ như cha cậu. Bà rất thương cậu. Vì trong di thư của bà để lại trước khi qua đời, bà nói bà đã từng yêu cha cậu, thế nhưng bà một mực không nói ra, bởi vì bà biết dù bà có yêu ông nhiều đến chừng nào thì kết cục vẫn là như thế không bằng để ông tự do đi con đường mà ông muốn.

Đúng vậy, hai năm sau khi ly hôn, mẹ cậu qua đời. Bà mắc căn bệnh nan y không chữa được nhưng lại không nói cho bất kì ai biết, cứ thế mà lẳng lặng ra đi vào một ngày trời xanh nắng vàng gió nhẹ. Để lại mình cậu, đối mặt với cuộc đời đầy chông gai, với những thử thách đang chờ cậu ở phía trước.

Kỳ thực, khi mẹ cậu qua đời, bà ngoại cùng cô chú của cậu đã ngỏ ý muốn đem cậu về nuôi. Nhưng là chính cậu không muốn. Cậu lúc đó thực muốn tự lập, muốn bước đi bằng chính đôi chân của mình, muốn vươn lên bằng chính nỗ lực cùng tài năng của mình. Cho nên cậu quyết định đi tìm một việc làm thêm, tạm thời ở lại nhà bà ngoại đến khi đủ tiền thuê nhà bên ngoài. Sau một năm vất vả vừa học vừa làm, cuối cùng cậu cũng đường đường chính chính sử dụng tiền của mình thuê một căn hộ nhỏ bên ngoài. Còn số tiền của mẹ cậu để lại cho tới bây giờ cậu không hề dùng đến. Cũng là có lý do.

"Cậu... tại sao lại khóc rồi? Tôi nhớ tôi đâu có cho ớt hay tiêu vào trong tô mì đâu nhỉ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ khó hiểu nhìn Lưu Chí Hoành. Vì cái gì lại đột ngột khóc? Mình làm gì sai à? Không biết. Chỉ thấy người con trai gầy yếu ngồi phía bên kia bàn ăn, vừa ăn vừa nấc nấc mấy tiếng, dáng vẻ trông rất tủi thân.

Dường như cảm thấy người này dễ có xu hướng khóc to hơn, anh vươn tay lau lau đi mấy giọt nước mắt đang lăn lăn trên má cậu. Nào biết rằng chính hành động này khiến cậu giật mình kinh ngạc. Cũng lôi kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ miên man của chính mình vừa rồi.

"A... không có gì... tôi chỉ... chỉ là xúc động... đúng rồi, chỉ là xúc động thôi!"

Thái độ lúng túng lại giống như đang ngụy biện cho bản thân của cậu khiến anh không khỏi bật cười. Đáng yêu thế à.

"Ừm, không có gì, không cần phải xúc động. Vừa nãy cậu hỏi tôi tên gì, không biết câu trả lời của tôi cậu đã nghe chưa?"

"A? À... Cơ bụng sáu múi, anh tên gì?"

Thấy anh không trả lời mà chỉ cười ra tiếng, cậu hơi cảm thấy hoang mang. Mình nói chuyện nghiêm túc mà!?

Còn Thiên Tỉ, cười mãi không thôi. Từ bao giờ đã trở thành "cơ bụng sáu múi" rồi? Không phải vừa nãy gọi là "người tốt" sao? Ha ha!

"Nghe rõ, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Dịch Dương Thiên Tỉ?" Cậu lặp lại cái tên, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cơ bụng sáu múi vẫn là dễ nghe dễ gọi hơn a."

"Cậu vừa nói gì?"

"À không, không có gì đâu." Lưu Chí Hoành chột dạ huơ tay cười ha ha. "Tôi là Lưu Chí Hoành."

"Ừm. Lưu Chí Hoành." Thiên Tỉ cũng lặp lại cái tên của cậu. "Được rồi, ăn xong thì vào phòng ngủ đi. Sáng mai tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Cái gì?" Bệnh viện?


-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top