Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Bảy (1).

"Tớ nghĩ thay vì rượu cậu nên uống nước chanh, Lisa."

Cô nói, đặt một cốc nước nhỏ trước mặt tôi, khuôn mặt tuy ánh lên sự khó chịu nhưng động tác gỡ các ngón tay tôi khỏi chai rượu rẻ tiền thì rất đỗi dịu dàng. Thở dài, Lorrie cầm chai thủy tinh và trút đổ thứ cay xé họng đang cố biến tôi thành kẻ bê tha vào bồn rửa, bỏ nó vào thùng rác rồi chậm rãi ngồi xuống cạnh phần ghế thừa còn lại.

"Chị ấy không xứng để cậu làm thế."

"Ý cậu là gì?"

"Roseanne, ý tớ là Chaeyoung, tớ buồn khi thấy cậu cứ như con ngốc cố tìm một kẻ muốn lẩn tránh mình."


Lorrie nhìn tôi và nói như thể mình là người trong cuộc và rành rẽ về Chaeyoung lắm. Không, con bé ngu ngốc ấy chẳng hiểu gì về nàng cả, thế mà dám cả gan bôi xấu nàng trước mặt tôi, ngu xuẩn!

"Im đi."

Nếu cô ấy không phải người đã bảo lãnh tôi ở sở cảnh sát và tốt bụng san sẻ ngôi nhà của mình thì tôi đã vặn họng cô từ lâu.

"Thế thì cậu nói đi, sao chị ấy lại đột nhiên biến mất chứ? Bắt cóc ư? Vô lý hết sức, chị ấy có phải siêu sao màn bạc gì đâu."

Bắt cóc? Ừ nhỉ, có thể lắm.

Bây giờ, tôi nhận ra bản thân mình phải thật tỉnh táo, nếu cứ mãi cuống quýt hay đắm chìm trong cái ao tù ngập tràn nỗi hoang mang ấy thì thật ngu ngốc và chẳng được tích sự gì.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, ngờ ngợ.

Tôi và nàng, một người là diễn viên đã lỗi thời, còn lại là kẻ vô danh, sống một cuộc sống bình thường, chẳng đụng chạm gì ai cả, chẳng hề gây thù chuốc oán gì với ai cả...


Ngoại trừ Mark.


Cái tên của kẻ đáng ghét ấy bất chợt xẹt ngang qua đầu tôi như một dòng điện hơn 200V làm tê liệt từng tế bào trong cơ thể, nó ám ảnh trong tận giấc mơ khiến tôi giật mình tỉnh dậy.

Cơn ác mộng khốn kiếp, như một thước phim quay chậm rõ mồn một trong từng thước ảnh. Ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn ngập đau đớn, nụ cười điên loạn nhưng không kém phần bi thương, nước mắt của hắn lẫn nàng trộn lẫn vào nhau suốt khoảng thời gian hắn đối xử với nàng chẳng khác gì một món đồ chơi.

Có những thứ không hề gây cho mình chút sợ hãi nào, và rồi ta khinh thường nó, thoải mái tổn thương nó, nhưng lại quên mất rằng dù có là một con chuột bé nhỏ hôi hám đi chăng nữa thì khi bị dồn vào bước đường cùng, bị một cây gậy nào đó chọc thẳng và xoáy sâu vào nỗi đau đớn thì chẳng ai biết việc khủng khiếp gì sẽ xảy ra tiếp theo.


Tôi chợt nhận ra điều hiển nhiên ấy vào những phút giây đã muộn màng.


Vội vã lau giọt mồ hôi trên trán, tôi nheo mắt khỏi cái nắng sớm mạnh mẽ từ bên ngoài xuyên thẳng qua lớp kính cửa sổ, ngón tay của ánh sáng ấy chỉ thẳng vào mặt tôi, giận dữ, như trách móc, chỉ trích, chúng như đang muốn mắng chửi tôi:

Chính mày! Mày đã làm mọi việc tồi tệ hơn, mọi chuyện đang đi quá xa, tất cả đều do hành động ích kỉ ngu xuẩn của mày gây nên, để bây giờ người gánh chịu mọi hậu quả là Park Chaeyoung, mày thậm chí còn khốn nạn hơn cả Mark, thứ con ranh vắt mũi chưa sạch nhưng luôn ảo tưởng mình là bàn tay của Chúa.



Dù rất ghét nhưng tôi buộc phải tìm lại mẩu giấy mà mình từng lưu được số nhờ con gái của bà chủ nhà.


"Tôi thừa biết chị ấy đang ở chỗ anh, dù gì cũng từng là người tình, chắc anh không tuyệt tình đến mức làm hại chị ấy, phải không?"


"Nó ổn, khoảng 1 tuần."


"Được."



Khoảnh khắc tôi dập ống nghe cũng là lúc Lorrie bước ra khỏi nhà bếp, trên tay là mảnh vải mỏng bọc một quả trứng gà còn nóng hổi.


"Cậu gọi ai thế?"

"Ba mẹ, tớ nhớ hai người lắm."


Nhún vai, khập khiễng đi đến ngồi trên chiếc ghế dài ở phòng khách và đối diện với cô gái tóc nâu hơi xoăn, cô mỉm cười nhìn tôi, nhẹ nhàng lăn quả trứng gà khắp gò má, tôi khẽ rít lên vì rát, Lorrie cũng theo đó mà nhăn mặt theo mặc dù người bị thương chẳng phải cô.



"Cậu nói đúng, chẳng có lý gì để một cô gái 23 tuổi lại đi lạc ở bệnh viện cả. Tớ ngốc quá."

"Ừ, cậu ngốc lắm, chị ấy chẳng thương yêu gì cậu cả."


Tôi khẽ nâng khóe môi, cười nhạt:


"Không phiền nếu tớ ở nhờ nhà cậu thêm một thời gian chứ?"

"Nó trên cả tuyệt vời, Lisa!"


Cô bật cười, tươi vui như một đứa trẻ, nó khiến tôi cảm thấy khó chịu.


"Ừm, quán bia của cô cậu, chỗ ấy có cần thêm một người phụ chân không?"


Tay Lorrie bất ngờ đình trệ mọi động tác, qua cặp kính tròn bóng loáng dễ dàng nhận thấy được đôi mắt cô đang nhìn tôi kinh ngạc, đâu đó là thêm chút hoài nghi.



"Cậu cần tiền à?"



Mỉm cười, chẳng gì phải vội vàng. Tôi đủ khôn ngoan để biết đối với người không thích mình, dù có cố sống cố chết cũng chẳng được đoái hoài, ngược lại, một khi được đối phương mang lòng cảm mến, thì chỉ cần những hành động vô cùng nhỏ nhặt, chẳng hạn như một đôi mắt với ánh nhìn dịu dàng, nhẹ nhàng giúp cô gỡ cặp kính tròn quê mùa đã làm giảm đi nhan sắc xinh đẹp vốn có, chậm rãi đưa 5 ngón tay luồn vào mái tóc, liên tục vuốt khẽ, chỉ cần vậy thôi thì giữa không gian nhỏ nhắn yên tĩnh này, những âm thanh vồn vã gấp gáp sẽ hiện rõ mồn một bên tai.


"Ừ, tớ chẳng muốn ăn bám ai cả."


"Nhưng chân cậu..."


"Nó ổn, hơn 1 tuần nữa là có thể tháo bột."

"Vậy thì cậu càng phải nghỉ ngơi để mau lành, Lisa."


"Nhưng mà..." Tôi khẽ cúi mặt, ra vẻ buồn bã, vẻ ngoài tội nghiệp ấy đã hoàn toàn thành công trong việc chạm vào đáy lòng thương xót từ cô gái đối diện.


"Được thôi, nhưng cậu không cần chạy bàn đâu, cậu thừa khả năng để làm thu ngân."

"Xin lỗi nhưng không phiền nếu tớ nói muốn được ứng trước lương? Hửm? Không phải cậu đang sợ tớ lấy tiền rồi bỏ trốn đấy chứ?"

"Đương nhiên không rồi, nếu cậu muốn... ừm, việc đó đơn giản mà."



Cô mỉm cười, hiền lành, tiếp tục lăn quả trứng nóng hổi lên vết bầm, chẳng hiểu sao, ánh mắt Lorrie khi lo lắng chẳng khác gì nàng, nhưng sao nó lại chẳng khiến tôi có cái cảm giác xao xuyến khi nhìn vào nó như nàng.


Giá như tôi thật sự là một con nhóc khốn nạn và dễ thay lòng đổi dạ thì chẳng cần phải để mình hụt chân giữa vũng bùn nhớp nhúa mặc cho bản thân hiểu quá rõ về nó.



"Cảm ơn."



Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi đã thốt ra 2 từ ấy, luôn luôn, trong thâm tâm tôi luôn vui khi có một cô bạn như Lorrie và thật lòng mến cô ấy, nhưng có lẽ mang ơn và hối lỗi là cảm xúc nhiều nhất trong tôi khi ở bên cô. Mang ơn, và hối lỗi, nó cứ trỗi dậy trong tâm trí tôi, đó là lý do mà cơ thể tôi đông cứng và bàn tay thì trở nên vô dụng trước nụ hôn vụng về, nhạt thếch.



Nó ổn, ý tôi là mức lương khi làm việc ở quán bia, nó vừa đủ để tôi mua một khẩu súng lục.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top