Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Rồi sẽ ổn.

Khoảnh khắc ánh đèn pha chói sáng chỉ điểm một sinh linh bé nhỏ để nuốt chửng nó, tất cả mọi giác quan dường như dừng lại toàn bộ sự vận hành vốn có, tiếng hét thất thanh của Lorrie vang lên xé toạc cả bức màn đêm nối theo những tiếng tông cửa vội vã để lao ra bên ngoài của đám khách trong quán bia. Tiếp đó là cơn địa chấn ập đến đè nặng lên một bên chân, nó đau không? Có lẽ là có, hoặc không, vì tôi đã hoàn toàn mất cảm giác.

"Phải mất bao lâu?"

"Tình trạng nứt xương ở mức nhẹ, không quá 12 tuần."

Bác sĩ rời đi sau khi trao đổi về chế độ ăn uống và dự đoán khoảng thời gian khớp chân có thể hoạt động được bình thường. Tôi thôi nhìn bàn chân đang được mắc vào băng treo, thay đó là dải băng trắng quanh cổ tay của Lorrie. Còn nhớ, giữa cái khoảnh khắc mà tính mạng tôi chỉ như một sợi chỉ mành mỏng manh đó thì bàn tay cô là hiện thân ánh sáng giúp tôi thoát khỏi vòng xoáy sâu hoắm đen ngòm đang vẫy tay chào đón mình đến với cánh cổng của địa ngục.

"Cảm ơn cậu, Lorrie."

Tôi chẳng thể ngờ được, khoảng cách khi ấy giữa cả hai không quá xa nhưng chẳng thể gọi là gần, vậy mà chỉ cần thấp thoáng thấy chiếc xe đang lao đến, như ngửi được mùi hiểm nguy sắp đổ lên đầu người con gái mà mình vừa tỏ tình, Lorrie hét lên rồi bất chấp cả tính mạng lao ra lòng đường kéo tôi về vỉa hè, đó là sự liều mạng và cố gắng đáng kinh ngạc.

"Lisa!"

Tiếng dậm chân hối hả bên ngoài hành lang bệnh viện vang vọng từ đằng xa cho đến khi dừng hẳn lại trước phòng bệnh mang số 26, cánh cửa bật mở và tôi thấy bạn gái mình với gương mặt hớt hải lo lắng, sự mất bình tĩnh vô tình khiến gương mặt nàng ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rũ rượi bết dính lại vào nhau.

"Chị đừng lo, em ổn."

Tội vã trấn an Chaeyoung, vô thức đưa mắt mình sang Lorrie đang nhìn người con gái đứng phía cửa với đôi mắt mở to, chắc là cô ấy bị chuỗi hành động bộc phát thái quá của nàng làm cho ngạc nhiên.

"Đây là Lorrie, bạn em, nếu không có cậu ấy chắc giờ này em làm bạn với ma rồi."

Tôi nói, pha thêm chút hài hước giữa không khí ngượng ngập này, mím môi mình, thật lòng, tôi ước giá như Lorrie là người không quá nặng tình, vì tôi chẳng muốn làm cô buồn chút nào.

"Lorrie, đây là Park Chaeyoung, bạn gái tớ."

Dứt lời, tôi vẫy tay và vỗ chỗ nệm thừa kế bên mình, ý gọi Chaeyoung đến ngồi cạnh.

"Cảm ơn em, ừm, Lorrie."

Có lẽ lúc này Chaeyoung đã bình tĩnh hơn, nàng tiến đến trước mặt Lorrie và mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đến động lòng người. Trong khi ấy, cô gái nhà Menton thì vẫn mãi bối rối về xúc cảm trong thế giới của riêng mình, giây phút miễn cưỡng chấp nhận được cái sự thật chua cay ấy, cô khẽ cong môi lịch sự, sự xúc động đã thúc đẩy cô chào chúng tôi một cách vội vã rồi ra về, Chaeyoung khẽ mắng khi mà tôi chẳng hề giúp nàng trong việc giữ chân Lorrie, vì cô ấy cứu tôi, vì cô cũng đang bị thương, vì cô cũng cần được nghỉ ngơi chứ không riêng gì tôi, tôi hiểu điều đó nhưng chẳng buồn giữ cô lại.

"Nói chị nghe chuyện gì đã xảy ra đi Lisa."

Nàng ngồi cạnh tôi, hỏi dồn.

"Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là một tai nạn nhỏ."

Tôi nhún vai.

"Em suýt mất mạng mà nói không có gì to tát?"

Nàng hơi cáu, nhưng tất cả là vì lo lắng nên chẳng thể giận lẫy nàng được. Buông một hơi dài, mỉm cười nắm lấy bàn tay nàng, xoa dịu nó, chỉ vậy thôi, chẳng nói lời nào cả, nhưng tôi lại thừa biết khuôn miệng nhỏ nhắn kia sắp sửa thốt ra điều gì khi nhìn vào đôi mắt đầy hoài nghi của nàng.

"Lisa, chị biết bỏ việc học dang dở thật không công bằng đối với em, nhưng chuyện xảy ra hôm nay là quá sức chịu đựng của chị." Nàng siết chặt tay tôi, chóp mũi hửng đỏ do ngọn lửa nồng nàn yêu thương, "Việc em làm là một sự đả kích đối với Mark, tin chị đi, hắn sẽ không tha cho em cho đến khi giết được em."

Đến đây, Chaeyoung bật khóc thành tiếng, cúi người ôm trọn lấy tôi. Vỗ nhẹ tấm lưng đang rung lên như chiếc lá mềm yếu lay động trong gió ấy, cổ họng tôi nghẹn đắng. Khẽ hôn vào mái tóc nàng, dùng hai ngón tay cái lau đi những giọt lệ đang cố làm nhem nhuốc sắc đẹp của nàng.

"Theo ý chị."

Nàng cười, xinh đẹp và dịu dàng, hôn vào cánh môi tôi.

Bên ngoài, trời không mưa nhưng lại xuất hiện một tia sét đánh xẹt ngang cả bầu trời.

***

Ở bệnh viện chẳng thích chút nào, vừa chán, vừa không được thoải mái, khi mà thỉnh thoảng phải khó khăn lắm mới có thể chợp mắt tại chỗ ngủ lạ thì lại bị một tốp bác sĩ thực tập vây quanh như người nổi tiếng, hỏi han đủ điều, phiền phức và nhức đầu không sao tả nổi.

"Chị thích nó à?"

Vì nó rất chán nên Chaeyoung đành phải mua vài quyển tạp chí để giải trí, tất nhiên rồi, thường thì mấy quyển nàng mua toàn về nội trợ hoặc du lịch, có khi là tạp chí Ms, chẳng hạn như bây giờ, nàng đang xem một cánh đồng chăn cừu xanh ngắt tại một nông trang ở New Zealand. Tôi có hỏi nàng sao lại không mua Playboy thì bị trao cho cái liếc sắc lẻm. Không phải ngày trước nàng nói nó bình thường sao? Sao bây giờ lại vậy? Nói gì thì nói, nhìn thấy xương sống nàng bỗng nhiên thẳng thớm khi nghe miệng tôi thốt ra hai từ "playboy" khiến tôi từ đó không dám tơ tưởng gì đến quyển tạp chí đầy rẫy hình ảnh bỏng mắt đó nữa.

"Ừ, chị muốn đi đến nhiều nơi nữa, nhưng chị nhớ ba mình hơn."

Tôi lăn người nằm trên đùi Chaeyoung, vừa lúc nàng gập quyển tạp chí lại để hẳn nó sang một bên, hai tay bắt đầu mân mê gương mặt và vuốt lấy mái tóc sáng màu.

"Sao chị không gọi điện cho ông ấy?"

"Chị cắt liên lạc với ông lâu rồi."

Theo ý Chaeyoung, nàng muốn chúng tôi về lại Defur để thăm ba nàng và chu du khắp đất nước trước khi bắt đầu yên phận chính thức gia nhập thành viên của gia đình Manoban ở thị trấn J, chỉ cần nàng thích tất nhiên tôi sẽ sẵn sàng cho chuyến hành trình dài bất tận đầy thú vị. Nhưng nó chẳng hề dễ dàng chút nào, hãy bỏ qua cái chân bệnh tật khốn kiếp này đi, việc bán nhà chẳng hề dễ dàng vì nó khá cũ, các bác sĩ cũng yêu cầu tôi ở lại bệnh viện để theo dõi tình trạng ít nhất 1 tháng tránh di chứng sau cuộc va chạm.

Tôi thì không sao, nhưng Chaeyoung thì cứ phập phồng lo sợ mặc cho tôi có trấn an nàng nhiều lần, cơ bản vì có hàng trăm ngàn cách khác nhau để trả thù nhưng tôi lại sử dụng cách kinh khủng nhất, xin nhấn mạnh, kinh khủng nhất đối với hắn. Thù hằn đã biến tôi thành con quỷ vui sướng khi chà đạp vào nỗi đau và quá khứ đáng quên của Mark, khiến hắn khổ sở đến tột cùng, tôi biết chứ, tôi ý thức được tất cả những điều đó chứ, nhưng tôi vẫn hả hê với chiến thắng của mình.

Như đã nói, ích kỉ là một thói xấu, và theo một góc độ nào đó, nặng nề hơn, sâu xa hơn, thì chính là tội ác.

Khỉ gió! Tôi cũng khốn nạn chẳng kém gì hắn.

"Lisa này."

"Hửm?"

"Lorrie gì đấy, xem chừng rất quan tâm em nhỉ? Cứ vào thăm em suốt."

Có lẽ không chỉ mỗi Chaeyoung, nhạy cảm là bản năng của hầu hết các phụ nữ.

"Ý chị là?"

"Chẳng gì cả, chị chỉ thấy con bé rất lạ, chính xác là ánh mắt con bé nhìn em rất lạ."

"Em cũng chẳng biết nữa."

Tôi nói, rồi trải một bên tay mình để nàng gối đầu lên, chúng tôi cùng nhau san sẻ chiếc giường nhỏ.

***

"Trông cậu có vẻ mệt."

"Haha, vậy sao? Tớ thức dậy từ sớm để hầm canh cho hai người đấy! Xin lỗi vì vẻ ngoài xấu xí của tớ."

"Không, đừng tự ti vậy chứ, trông cậu ổn mà."

Lorrie lại đến thăm tôi như thường ngày, dù không nói nhưng tôi biết Chaeyoung luôn cảm thấy khó chịu và có chút nghi ngờ về cái cách mà Lorrie...làm mọi thứ với tôi, sự nhiệt tình quá đà về cách nấu đồ ăn đầy dinh dưỡng một cách công phu, sự tỉ mỉ hỏi bác sĩ về tình trạng hồi phục, đáng chú ý nhất, chính là cách cô nhìn tôi và mỉm cười, và cách cư xử thiếu phần tự nhiên khi thấy Chaeyoung trở về từ nhà vệ sinh sau khi rửa tay. Tôi biết cả, thế nên tôi chẳng muốn nàng phiền lòng.


"Cảm ơn cậu vì đã cứu tớ, cũng như cách cậu lo lắng." Sau khi nhờ Chaeyoung mua giúp mình một ít nước khoáng, phòng bệnh giờ đây chỉ còn mỗi tôi và Lorrie, ngồi dậy, trò chuyện thật lịch sự.

"Nhưng cậu thấy rồi đó, tớ có bạn gái rồi, chúng ta...không thể."

Mím môi mình, khó xử quá, những lời này khiến tôi áy náy, chúng biến tôi thành một con quỷ vô ơn, nhưng thà là thế, còn hơn trở thành kẻ chỉ biết làm người yêu lo lắng và buồn bã, ghen tuông những điều không đáng có.

"Ý cậu là sao?"

Lorrie vẫn mỉm cười, cô quay lưng đi và rót cho tôi một cốc nước ấm, mái tóc nâu xoăn gợn sóng xõa dài buông rèm che đi cả gương mặt.

Thoáng chốc, tôi nghĩ hình ảnh bàn tay gầy gò của Lorrie bất chợt trở nên run rẩy lọt thỏm vào đáy mắt mình trong một giây.

"Tớ nghĩ mình đã nói rõ ràng nhất có thể."

"Thế nếu chị ấy không còn thì chúng ta có thể chứ?"

"Gì cơ?"

"Đừng suy nghĩ, tớ đùa đấy."

"Nghiêm túc đấy, nó chẳng vui chút nào."

Cô khẽ khịt mũi, "ừ" một tiếng thật nhẹ, nhẹ tênh, như chẳng có gì.

Và những ngày sau đó, Chaeyoung có hỏi tôi sao chẳng thấy cô bé Lorrie đâu nữa, tôi chỉ có thể lắc đầu nói "không biết".

Một dòng nho nhỏ dành riêng cho cô, người bạn gái mà tôi cực kì mến mộ, Lorrie, tôi từng có một người bạn tên như thế.

***

"Cẩn thận."

Chaeyoung hốt hoảng hô lên khi cơ thể tôi bắt đầu loạng choạng, tôi cắn chặt môi mình, đau quá! Nhưng tôi lại buông tay khỏi thanh chắn một lần nữa, cố đi trên đôi chân của mình mà chẳng cần vịn vào bất cứ thứ gì, nó khá khó khăn, cái đau xuất phát từ tận xương tủy thật chẳng dễ chịu gì cho cam.

"Hôm nay đến đây thôi, em nghỉ ngơi được rồi đấy."

"Sao chị không để em tập thêm?" Tôi nói sau khi đã được Chaeyoung chạy đến đỡ một bên tay và ôm lấy eo dìu trở về phòng bệnh.

"Cái đồ đần này, đau đến muốn khóc mà còn cố làm cái gì?" Nàng là vậy, hiểu tôi nhất.

Bẵng một thời gian, nhanh hơn thời gian dự kiến khoảng 1 tuần khiến bác sĩ trị liệu cho tôi khá bất ngờ. Ai quan tâm chứ? Tôi đang vui vì mình đã có thể đi lại bình thường, tuy không được cứng cáp cho lắm nhưng ít ra đã chẳng cần phụ thuộc vào cây nạn khốn kiếp kia nữa.

"Lalisa Manoban, có thể xuất viện."

Đó là một tin tốt lành vào buổi sáng thứ tư ấm áp.

"Lisa, cây nạn của em đâu?"

Nàng hỏi sau khi đã thu dọn đồ đạc vào sau xe.

"Em để nó trên giường."

"Sao em lại để quên nó chứ?"

"Mặc kệ nó đi, giờ chân em có thể đi lại bình thường mà."

Tôi vui vẻ nháy mắt, vỗ vỗ vào phần chân đang bó bột. Tôi cho rằng hành động này rất hài hước nhưng nàng lại chẳng cười một chút nào, nàng nhăn nhó, làm bộ mặt khó hiểu.

"Chị đã bảo em trẻ con là sự thật chứ chẳng sai chút nào cả."

Ồ, Chaeyoung lại bắt đầu cáu bẳn rồi đấy, nàng bảo tôi hãy ngồi yên đợi trong khi nàng chạy đi lấy lại cây nạn. Và thề có Chúa, ngồi yên trong cái hộp bé xíu này chán chết đi ấy chứ, nhưng tôi lại không muốn cãi lời Chaeyoung thêm một lần nào nữa. Tôi lục lọi và lấy ra một vài tờ báo đọc cho đỡ nhàm chán.

Con trai ông trùm dầu mỏ William Watson bị bắt cóc.

Đó là tiêu đề to đùng được in đầu trang bìa. Nếu đây không phải một tờ báo chính thống mà là một quyển tiểu thuyết nào đấy hẳn sẽ chẳng ai tin được một ngài tỷ phú lại thay vì đồng ý chi trả món tiền chưa đến 20 triệu đô so với khối tài sản kết xù vài tỷ đô để chuộc con mình về một cách an toàn thì lại làm lớn chuyện, bắt các cảnh sát tham gia vào hành trình tìm kiếm và giải cứu.

Đồ ki bo kẹt xỉ!

Ôi dào, dù sao mọi thứ trông có vẻ chẳng liên quan gì đến tôi cả, nắng chiều đã tắt sau những tán cây, và tôi bắt đầu lo lắng về sự lâu la bất thường của Chaeyoung hơn. Nếu không nhầm, tính cả lộ trình đi và về từ đây cho đến phòng bệnh tôi chưa quá 355 bước chân, đến cả một đứa phải đi lại khó khăn như tôi đây chỉ mất chưa quá 15 phút để có thể trở vào chiếc giường mà mình đã gắn bó suốt 3 tuần qua, thật tệ là suốt quãng đường tôi đi lại chẳng thấy mái tóc đỏ của nàng đâu, tôi vội vã đi tìm màu tóc đỏ rực ấy trong cơn hoảng loạn cùng cực, nhấc bước khập khiễng từ phòng bệnh này đến phòng bệnh khác, từ dãy hành lang này đến dãy hành lang khác, xé toạc mấy tấm màn trắng, va vào mấy chiếc ghế nhựa rồi trượt ngã trong khốn đốn, nhà kho, lối thoát hiểm, không bỏ sót bất kể ngóc ngách nào! Khốn kiếp! Nàng đâu? Nàng đâu?

"Cô ơi? Xin bình tĩnh."

"Cô cần giúp đỡ gì chăng?"

Bình tĩnh? Bình tĩnh ư? Không! Tôi không làm được, chẳng thể nào, lũ người tàn nhẫn, vô tâm, sao chẳng ai lo lắng khi nghe tin có người vừa mới mất tích nhỉ? Họ chỉ chăm chăm ném cặp mắt e dè hoảng sợ vào kẻ mà họ cho là vừa thoát ra từ trại điên đang tìm kiếm người bạn gái mình trong tuyệt vọng.

Chaeng...

***

Có lẽ mọi chuyện sẽ bớt khó coi hơn nếu tôi chỉ cao 1m30 thay vì 1m67, vì một đứa bé non nớt bị bỏ rơi bao giờ cũng đáng thương và cần sự giúp đỡ hơn hẳn một con nhóc 20 tuổi đang cố làm điên làm khùng với các bác sĩ vô tội.

"Cô bị bắt vì tội gây rối trật tự và hành hung người, Lisa."

Một người đàn ông mặc cảnh phục với dáng người cao lớn, khá trẻ ngồi trước mặt tôi, anh ta bảo một viên cảnh sát khác đến và giúp tôi tháo còng tay còn mình thì giở quyển sổ trước mặt ghi chép gì đấy chẳng rõ, chán thật, viên cảnh sát trẻ ấy bắt đầu với tôi bằng hàng tá câu hỏi cơ bản như ai, ở đâu, người thân, vô nghĩa chết đi được! Nó đang lấy đi sự kiên nhẫn ít ỏi của tôi, đến mức tôi phải cáu bẳn lên:

"Cô R.O.S.E.A.N.N.E P.A.R.K C.H.A.E.Y.O.U.N.G đang bị M.Ấ.T T.Í.C.H, thưa ngài viên cảnh sát đáng kính!"

Cái cảm giác mất đi ánh sáng duy nhất mà mình đã bám trụ suốt thời gian ở thành phố lạ lẫm bỗng dưng biến mất, nó cô đơn, lạc lõng đến đáng sợ.

Và, mọi nỗ lực của tôi đều thất bại khi mà anh ta có điện thoại, ném cho tôi ánh nhìn như thể tôi là kẻ phiền toái, nhấc máy:

"Vâng, chúng tôi nghe đây." Mỉm cười, bấm bút và chép một hàng chữ trên mảnh giấy nhỏ, "Tôi hiểu, cảm ơn các anh nhiều lắm."

Anh ta dập ống nghe, đứng lên và vỗ tay một cách hào hứng. Còn tôi thì có thể cảm nhận cơ mặt mình đang co quắp lại do sự rung chuyển điên đảo của các dây thần kinh, nó khiến da đầu tôi tê rần, bụng tôi co thắt dữ dội, cơn co thắt ấy thậm chí còn truyền đến các cơ bắp ở cánh tay với tốc độ nhanh như một tia chớp.

"Mật báo có tin, phố 25A, đường xx, thị trấn K, bọn bắt cóc William rất có thể đang ở đấy."

Lũ khốn, lũ chó săn, đám truyền thông kệch cỡm, cả bọn người rác rưởi ngoài kia nữa, tất cả đều hướng mắt về những thứ mang tính tầm cỡ lố bịch, như mấy phong trào nổ ra liên miên một cách vô tội vạ, cả những trận biểu tình về chiến tranh, tất cả đều là lũ khốn, chẳng ai lo lắng cho nàng cả, chúng mày bỏ rơi chúng tao, chúng mày chỉ biết chạy theo lũ bắt cóc con trai ngài tỷ phủ thôi, thế còn nàng của tao thì sao? Thì sao?

Chết đi!

Lũ cặn bã!

Chết đi!

"Lisa!"

Chỉ cần vài cái thục cùi chỏ và nắm đấm vào gương mặt khốn kiếp của tên viên cảnh sát, chẳng lâu sau đã khiến tình hình nơi đây trở nên hỗn độn đến mức chỉ có cây gậy sắt từ đội phó da màu tát thẳng vào gò má một cú trời giáng mới có thể kìm hãm con thú hoang giận dữ tội nghiệp và tống nó vào buồng tạm giam.

"Mặt cậu sao thế? Trông nó đau quá."

Trời nhập nhoạng tối, Lorrie, người mà tôi đối xử chẳng đâu ra đâu lại là người duy nhất tôi có thể nhờ vả ngay lúc này. Sau khi nộp phạt, cô lo lắng cùng người giữ khóa chạy đến chỗ tôi, mở cửa, thứ cô quan tâm không phải việc bản thân mình vô cớ bị làm phiền mà là vết thương hở nho nhỏ đang rỉ máu, bàn tay cô đặt hai bên gò má sưng phồng, lành lạnh, ẩm ướt do mồ hôi, nó thấm vào vết bầm trên mặt tôi, đau, rát, nhưng ấm áp, tôi chẳng nỡ gỡ nó ra.

Chân tôi, đau! Nó chẳng thể đứng vững được nữa, ngã khụy vào lòng cô.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn, đừng khóc, Lisa."

Cô trượt bàn tay dài khắp sống lưng tôi như vuốt ve một con cún sũng nước mưa tội nghiệp, an ủi nó, rồi biến nỗi đau của nó thành nỗi đau của chính mình, giọng cô run run, nghẹn ngào, cùng tôi tạo nên bản hòa âm đầy đau đớn.

Ngủ ngon nhé ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top