Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu tớ có thể lần nữa được lựa chọn, tớ vẫn nguyện chọn bên cạnh cậu, có được tình cảm và con tim cậu, dù điều đó sẽ mang đến nhiều khó khăn, nhưng là tớ tình nguyện..

Phác Xán Liệt sửng sốt, ngước nhìn thì thấy Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân đang đứng sờ sờ trước mặt, mang vẻ mặt không gì tức giận hơn. Hẳn là nghe hết rồi đi? Xong rồi.. Lần này thật sự xong rồi.. Cúi đầu, như lo sợ ánh mắt của hai người, cũng như áy náy mà không dám nhìn thẳng.

  " Hai cậu đến từ lúc nào? " Ngô Diệc Phàm cũng bất ngờ không kém, lúng túng đứng dậy.

  " Đủ lâu để nghe thấy..."

  Kim Chung Nhân chưa kịp hoàn thành câu nói, Độ Khánh Tú đã hấp tấp xông lại giật mạnh cổ Áo Phác Xán Liệt đè mạnh đối phương vào tường.

  Lại nói, dù là cao hơn cậu ấy cả một cái đầu nhưng sức lực cũng không bì nổi với một vận động Viên Hapkido, lưng Phác Xán Liệt đập mạnh vào mặt tường cứng rắn làm cậu không khỏi nhíu mày một cái.

  Khoảnh khắc nắm tay của Độ Khánh Tú gần chạm vào mặt Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân đã giữ lấy rồi ôm chặt Khánh Tú từ phía sau, kìm ở trong ngực.

  " Cậu mẹ nó đang làm gì vậy! Buông ra! "

  Kim Chung Nhân mặc kệ người trong lòng đang ra sức gào thét, giãy giụa, dùng ánh mắt nói chuyện với Ngô Diệc Phàm, thành công đẩy được Phác Xán Liệt ra khỏi phòng y tế.

  " Hai cậu nghe tôi nói một chút. "
Ngô Diệc Phàm dùng giọng nói nghiêm nghị, như đề nghị cũng như ra lệnh cho Khánh Tú và Chung Nhân đang làm loạn. Căn phòng thoáng chốc trở nên trầm mặc.

.

.

  Biện Bạch Hiền nằm chơi game trên giường, hết lăn qua lăn lại rồi tự phát ra những âm thanh kỳ lạ. Thật sự tay đang cầm điện thoại nhưng chẳng thể nào tập trung được.

  Còn không phải vì dạo gần đây thái độ Phác Xán Liệt có hơi kỳ lạ sao? Chính xác là từ khi nào, hình như là sau khi dã ngoại trở về. Đặc biệt là chuyện nụ hôn đêm trước vẫn còn làm đầu óc cậu choáng váng, lại hay nói mấy câu kỳ lạ.

  Không phải chứ!! Chưa gì đã làm chuyện gì sai trái rồi? Nghĩ lại thì cái cô gì mà Diệp Phi gì đó thật sự đáng nghi nha! Ừm.. Ngẫm một chút thì cô gái đó thật sự khá xinh..ừ..là rất xinh! Thân hình cũng nhỏ gọn hoàn hảo, giọng nói ngọt ngào, nhưng vẫn là kém mình đi?

  Khoan khoan đã Biện Bạch Hiền, mày là đang đánh giá tình địch sao? Cũng đề cao người ta quá đó! Tiền đồ quẳng đâu rồi chứ!

  Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền cũng chẳng còn tâm trạng mà vùi đầu vào game nữa. Buông điện thoại xuống, nhắm nghiền mắt lại, thả lỏng cơ thể trên chiếc giường đơn mềm mại mà ấm áp.

  Dạo gần đây tập luyện cho Giải đấu thực sự hành hạ bản thân rồi~ Ngày nào cũng thân xác rả rời mà lết về ký túc, đã vậy còn không được ngủ ngon giấc, ngay cả sở thích uống socola sữa mỗi ngày cũng bị cắt giảm chỉ còn một lon một tuần. Đây không phải là địa ngục chứ?

  Ngồi bật dậy, xoa xoa bắp chân một chút, lại nhíu mày. Không phải Khánh Tú và Chung Nhân nói đi lấy thuốc xoa cơ cho cậu sao? Đã hơn 15 phút rồi mà cả bóng cũng không thấy!

  Đang thầm trách mắng hai con người kia một trận, phía cửa phòng truyền đến tiếng vặn cửa. Biện Bạch Hiền không thèm ngước nhìn đã vội lớn giọng hướng bóng người tỏ vẻ ủy khuất.

  " Các cậu đi Jeju mua thuốc xoa bóp à? Chân tôi đau lắm rồi... "

  Hai chữ 'đây này' chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị hình dáng quen thuộc trước mặt làm cho trôi ngược vào trong. Biện Bạch Hiền mở to mắt ngước nhìn con người đang đứng đối diện lãnh đạm nhìn mình.

  " Chân cậu đau sao? "

  Nói rồi chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, vén ống quần ngủ rộng thùng thình của cậu ra, để chân cậu gác lên đùi, dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp.

  Biện Bạch Hiền nhất thời không nói nên lời , chỉ chung thủy dán ánh mắt của mình vào góc mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ của người bên cạnh. Một lúc lâu sau mới mở miệng, nhưng cũng chỉ là gọi tên cậu ấy.

  " Xán Liệt... "

   Phác Xán Liệt vẫn trầm mặc, chuyên tâm mà làm thư giãn bắp chân nhỏ nhắn trắng trắng trên đùi mình.

  " Cậu sao lại đến đây? Sao không gọi cho tớ.. " Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà dùng giọng bình thường hỏi.

  " Không phải nhớ cậu nên mới chạy đến đây sao." Phác Xán Liệt ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền, nặn ra một nụ cười khó coi.

  Sự thay đổi của đối phương Biện Bạch Hiền còn không nhìn ra ư? Bây giờ ngồi trước mặt cậu tuy vẫn là con người thân quen này, hơi ấm dịu dàng này, thậm chí còn có nhiều hơn mấy phần ôn nhu nhưng đáy mắt phản chiếu sự rầu rĩ và lạ lùng đó, có thể qua mắt cậu được sao.

  " Xán Liệt..Cậu không sao chứ?"

  Nghe đối phương hỏi câu này, lòng Phác Xán Liệt khẽ động. Ánh mắt Biện Bạch Hiền nhìn cậu có bao nhiêu lo lắng, tin tưởng và yêu thương cậu đều nhận ra được. Biện Bạch Hiền, cậu đã bao lâu rồi không nhận được sự ấm áp, chở che trước khi tớ xuất hiện bên cạnh cậu? Cậu đừng dùng ánh mắt như tớ là chỗ dựa vững chãi như vậy nhìn tớ, mặc dù tớ thật sự muốn trở thành bờ vai bên cạnh cậu. Tớ chỉ là không tin tưởng bản thân mình, lại lần nữa cứa sâu vào vết thương của cậu. Tớ cũng sợ cậu một ngày sẽ dùng hận thù và căm ghét nhìn tớ, lúc đó tớ sẽ thật sự chịu không nổi!

   Phác Xán Liệt im lặng không đáp lại Biện Bạch Hiền, khoé mắt rũ xuống, lại đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người bên cạnh kéo lại phía mình, gắt gao ôm người vào trong ngực, để đầu cậu ấy tựa lên vai mình.

  " Đồ ngốc, tớ không sao. Chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ, tớ liền không sao."

  Biện Bạch Hiền cảm giác trong lòng dâng lên sự ngọt ngào, vòng tay ôm chặt eo Phác Xán Liệt, lắng nghe nhịp tim đập đều đều cùng mùi hương dịu nhẹ trên người đối phương. Nếu cậu nói không sao, thì chính là như vậy! Tớ tin cậu.

    Phác Xán Liệt xoa xoa tấm lưng cục mầm nhỏ, sờ sờ rồi lại ấn ấn, bất giác nhíu mày một cái tỏ vẻ khó chịu.

  " Bảo bối, cậu gầy đi bao nhiêu cân rồi? "

  "........."

  " Thành thật khai báo! "

  Biện Bạch Hiền cảm giác cơ thể run lên một cái. Phác Xán Liệt cũng có mặt hung tợn vậy sao.. Bất quá cũng có tác dụng với cậu đi.

   " Chỉ hai cân thôi.. "

   " Hai cân??? Biện Bạch Hiền, chưa đầy một tuần mà cậu sút những hai cân? Cậu là đang đi lao động khổ sai hả? "

   Phác Xán Liệt lập tức buông cậu ra, hai tay đặt ở vai cậu, lại quét hết người lần nữa, mặt cũng có chút hóp rồi, hèn gì lúc nãy cầm tay lại cảm giác nhỏ hơn bình thường.

   Biện Bạch Hiền giương mắt nhìn đối phương, còn chớp chớp vài cái tỏ vẻ tội nghiệp. Aiz, đây là mắt cún trong truyền thuyết a! Không phải ai cũng may mắn thấy được đâu~

  " Còn phải giảm bao nhiêu cân nữa?" Đối mặt với cái nhìn đầy câu dẫn kia, Phác Xán Liệt tất nhiên là không chịu nổi, đành hạ giọng như nhượng bộ.

   " Cái đó..Thật ra tớ không cần phải giảm.. Nhưng phải kiểm soát lượng mỡ trong cơ thể, gần đây là luyện tập quá sức.. " Liếc thấy đối phương cau mày, Biện Bạch Hiền mau chóng sửa lại, " À không, là luyện tập có hơi nhiều một chút. Cậu biết đó, tớ bị cấm socola sữa... "

   Phác Xán Liệt bật cười thành tiếng. Sao nhìn bộ dạng người trước mặt cứ như trẻ con làm chuyện sai phải giải bày với phụ huynh vậy chứ! Thật đáng yêu không chịu nổi.

  Xoa đầu Biện Bạch Hiền một cái, không thể không dặn dò. " Cậu tốt nhất nên bảo toàn thân thể một chút. Tớ tin cậu sẽ thắng, không cần tự hành hạ bản thân như vậy. "

  " Được. Tớ nghe cậu. " Biện Bạch Hiền cười cong cả mắt, lại nhớ ra chuyện gì.

  " Cậu tại sao lại không được đề cử? Sao lại thành Ngô Thế Huân tham gia thi đấu rồi? "

  Phác Xán Liệt chợt thay đổi sắc mặt, đợt sóng trong lòng lại trào lên nhưng vẫn cố giương khoé miệng trấn an người trước mặt.

  " Ngốc, tớ vừa nhập học không lâu, vị trí đó nặng nề như vậy, dù tớ thật sự có năng lực cũng không dám nhận. Huống hồ Ngô Thế Huân kỹ thuật tốt như vậy. Sao thế, em trai có cơ hội giành Vinh quang không tốt sao? "

   Biện Bạch Hiền ngẫm lại thấy lời Phác Xán Liệt nói cũng đúng, bất quá vì câu nói cuối làm cho ngạc nhiên nên cũng không nhận ra đối phương lén thở phào một cái.

" A, thằng nhóc đó nói với cậu rồi? "

" Bọn tớ cùng phòng. "

Biện Bạch Hiền 'à' một tiếng, đúng là vậy thật. Huống hồ chuyến dã ngoại lần trước cậu ta nhúng tay không ít.

  Chưa kịp nghĩ thông, Biện Bạch Hiền phát hiện bản thân bị một lực lớn đè xuống giường, lưng dán vào tấm nệm mềm mại bên dưới, hai tay bị giữ chặt.

  " Xán.. Xán Liệt, cậu là đang làm gì a? Rất nặng, mau xuống! " Giọng nói mang chút lấp bấp, pha chút cứng cỏi dù chỉ là giả vờ kiên cường :)))

  " Làm gì? Biện Bạch Hiền, cậu có biết hiện tại bản thân rất câu dẫn người khác không? Tớ nhìn lâu như vậy, không làm gì cũng uổng đi? "

  Phác Xán Liệt cười khó hiểu, giọng nói mang chút trêu đùa, cũng có chút lấn át.

  Nhưng thực sự là như vậy nha. Biện Bạch Hiền vì là ở trong ký túc xá nên ăn mặc khá phông phanh, áo thun trắng mỏng cổ rộng làm xương quai xanh cùng làn da trắng mịn lộ ra một chút. Cái quần thun ôm lấy cái eo nhỏ nhắn và thân hình mảnh khảnh nhưng săn chắc. Mái tóc vàng mới gội xoã bồng bềnh trên trán làm tôn lên khuôn mặt với ngũ quan tinh tú, đôi mắt mí lót đen láy hấp háy, cái mũi cao thanh thanh và đôi môi anh đào đỏ đỏ hồng hồng ươn ướt.

  Phác Xán Liệt nhìn nãy giờ nội tâm cũng mềm nhũn, thầm 'shh' một tiếng. Nam nhân trước mặt nói là một vận động Viên Hapkido thì có tin được không chứ!! Yêu nghiệt! Đích thực là yêu nghiệt thì có!!

  Biện Bạch Hiền nuốt nước bọt một cái, nghe rõ tim mình đập phi thường nhanh. Hướng đối phương cười lấy lòng, " Ha ha, Xán Liệt. Cậu xuống trước rồi nói có được...."

  Bất quá chưa kịp nói hết câu đã bị đôi môi ấm áp đầy mọng kia áp lên môi mình, mạnh mẽ hôn xuống. Cậu cũng không có phản kháng, từ từ cảm nhận đầu lưỡi mềm mại của đối phương gặm mút môi mình, rồi lại đùa giỡn trong khoang miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cậu.

  Biện Bạch Hiền bị hôn đến đầu óc mơ hồ, gấp gáp hít lấy từng ngụm không khí khi đôi môi được buông tha. Chưa kịp hoàn hồn đã cảm nhận được hơi ấm từ tay đối phương tiến vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve phần eo rồi từ từ đi lên.

   Cậu nhắm chặt mắt, để Phác Xán Liệt lần lượt hôn lên trán, mi mắt, sóng mũi và gò má thanh cao của mình, chân thực cảm nhận ma sát từ tay đối phương truyền tới.

  " Ting Tong.. Ting Tong... "

   Phác Xán Liệt dừng động tác, Biện Bạch Hiền cũng giật mình mở mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Điện thoại cậu đang reo a!

  Phác Xán Liệt 'hừ' một tiếng, là ai không biết điều như vậy, có nên băm người này ra không?

  Định tiếp tục thì Biện Bạch Hiền với tay cầm lấy điện thoại, lén nhìn đối phương một cái rồi nghe máy, là thầy Manh.

  Phác Xán Liệt giữ nguyên tư thế trên người Biện Bạch Hiền, im lặng quan sát vẻ mặt đối phương. Cuộc nói chuyện kéo dài chưa tới 30 giây, chỉ thấy Bạch Hiền 'vâng' một tiếng rồi ngắt máy.

  " Thầy Manh bảo tớ làm chút chuyện.. Cái đó.. Tối rồi, cậu có thể về a. "

   Biện Bạch Hiền không dám nhìn thẳng mắt đối phương, tất nhiên Phác Xán Liệt biết được 8 phần là xấu hổ, tai cũng hồng lên rồi, thật dễ thương nha!

  Sau một hồi nhìn chằm chằm bất mãn, cuối cùng Phác Xán Liệt cũng không tình nguyện mà rời khỏi người Biện Bạch Hiền. Chờ đối phương ngồi dậy, cậu lại cúi người, ghé sát tai đối phương mà buông lại một câu.

  "Lần tới sẽ ăn cậu." Rồi tiêu sái bỏ ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top