Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thử thách khó khăn bao nhiêu tớ không ngại. Chỉ cần cậu luôn vững tâm bước đi cạnh tớ, mọi chuyện sẽ êm đẹp trôi qua.

  Biện Bạch Hiền đang đấu tay đôi với thầy Manh, xung quanh là những bạn học đang ngồi chiêm ngưỡng màn song đấu gay cấn này.

  Bạch Hiền vẫn giữ thế phòng thủ trước, thầy Manh liên tục ra chiêu, khi thì nhắm chân trụ của đối phương mà đá, khi thì tung cước về phía mặt, nhanh như chớp, lại dứt khoát và có lực. Mọi người không khỏi trầm trồ, không tưởng tượng nổi Biện Bạch Hiền mà trúng phải một trong những đòn đó sẽ có hậu quả ra sao, nhẹ nhất chắc cũng phải gãy xương chứ không đùa.

  Nhưng bấy nhiêu cũng không làm khó đuơc Biện Bạch Hiền. Thế mạnh của cậu là Nước* và Lửa Chớp** ,đợi khi có thời cơ rồi liền lợi dụng lực từ đòn tay đối phương quật ngã ngay tức khắc. Xung quanh nghe rõ tiếng hít vào xúyt xoa của mọi người.

  Thầy Manh ngay khi tiếp đất liền nhanh chóng bật dậy, gạt chân trụ của Biện Bạch Hiền nhưng cậu rất nhanh dùng gối chống đỡ, cả người khụy xuống.

  Quả không hổ danh là huấn luyện viên và vận động viên ưu tú, không ai chịu thua ai, nhưng mọi người vẫn nhìn ra được sự kìm nén của hai người mỗi khi ra đòn. Không biết nếu thực sự đối đầu với đối thủ, sức lực họ sẽ lên đến bao nhiêu.

   Thầy Manh đỡ Biện Bạch Hiền đứng dậy, nhíu mày nói, " Nếu cậu không muốn chấn thương thì lần sau tuyệt đối không được dùng chân đỡ cú ngã. Có thể té thì té, cơ thể cậu ít ra không bị mất cân bằng. Nếu ban nãy là đối thủ dùng sức thật mạnh, cậu khẳng định đã gãy chân rồi. "

   Biện Bạch Hiền nghiêm túc tiếp thu, " Đã hiểu, lần sau sẽ không. "

  Thầy Manh khôi phục dáng vẻ hài lòng, " Nhưng cậu thật sự đã mạnh hơn, cứ tiếp tục luyện tập kỹ năng thế mạnh của cậu thì Giải đấu tới sẽ không thành vấn đề. Còn nữa, hãy nhớ lấy cho dù cậu đã hạ đối thủ tiếp đất, cũng tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác, nếu không hậu quả chính là như ban nãy, chuyển thắng thành bại. "

  " Là do em thiếu cảnh giác, sẽ ghi nhớ, thầy yên tâm. " Biện Bạch Hiền gật đầu, sửa lại đai lưng rồi nâng tạ chân khoảng 15' rồi thay đồ rời khỏi phòng tập.

  " Không ngờ năng lực của anh được nâng cao lên nhiều như vậy, kỹ thuật và động tác lúc thì uyển chuyển lúc nhanh đến nỗi em vừa chớp mắt hai cái đã thấy thầy Manh nằm dưới sàn."

  Ngô Thế Huân đứng ở cửa chờ Biện Bạch Hiền nãy giờ, thấy cậu ra thì đã huyên thuyên khen ngợi.

  Biện Bạch Hiền chỉ cười cười không nói, quả thật cậu cũng chưa hài lòng lắm về năng lực hiện tại, cậu biết đối thủ mạnh bên ngoài còn rất nhiều nên chưa bao giờ dám tự cho mình là giỏi.

  " Anh Xán Liệt bảo em đến cùng anh tới phòng ăn, anh ấy ban nãy bị thầy Mẫn giữ lại rồi. " Ngô Thế Huân vừa đi vừa nói.

  " Ừ, cậu ấy có nhắn với anh. " Biện Bạch Hiền duỗi duỗi cái chân lúc nãy chống, tuy có đệm lót nhưng vẫn chấn động gân cốt một chút.

  Điện thoại Biện Bạch Hiền reo lên, có cuộc gọi đến, là một dãy số lạ, chần chừ một hồi cậu cũng bắt máy.

  " Alô, cho hỏi là ai vậy? "

  Biện Bạch Hiền nhíu mày một cái, rồi lại như nhớ ra điều gì, " Tôi vẫn nhớ, cô tên là Diệp Phi nhỉ? "

  Cậu trố mắt một cái, " Gặp tôi?.. À, được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ ra ngay. "

  Cúp điện thoại, Biện Bạch Hiền hướng Ngô Thế Huân nói, " Cậu đi đến phòng ăn trước, tôi gặp bạn một lát sẽ quay trở lại. "

  Ngô Thế Huân ngây ngốc đồng ý, rồi một mình tới phòng ăn. Đến nơi, Phác Xán Liệt còn có Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân đã ngồi chỗ cũ chờ sẵn, Ngô Thế Huân tới chỗ đối diện Phác Xán Liệt ngồi xuống.

  " Bạch Hiền đâu? " Phác Xán Liệt hỏi. Không phải nói đi đón cậu ấy sao? Bây giờ lại dửng dưng một thân một mình đi tới là chuyện gì a.

  " Anh ấy nói đi gặp bạn một lát, kêu chúng ta ăn trước. "

  " Bạn? Cậu ấy có bạn ngoài chúng ta sao? " Độ Khánh Tú khó hiểu hỏi, cũng như tự nhẩm lại. Từ lúc cậu quen biết với Biện Bạch Hiền tới giờ thì không hề biết ai khác mà Biện Bạch Hiền thân thiết.

  " Em cũng không biết. Nhưng hình như là mới quen, còn là nữ, em chỉ nghe anh ấy gọi cô ấy là.. " Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút, " Diệp Phi? Đúng rồi, là cái tên này. "

  Phác Xán Liệt nghe thấy liền rớt cả cốc nước đang cầm xuống đất, tiếng " choang " vang lên giòn giã khi cái cốc tiếp xúc với nền gạch sáng loáng.

   " Mẹ kiếp. " Cả ba chỉ nghe Phác Xán Liệt mắng một tiếng không to không nhỏ, rồi phóng ra ngoài phòng ăn chạy như điên. Mọi người không hiểu chuyện gì, chỉ trố mắt nhìn nhau ngơ ngác.

.

.

  Biện Bạch Hiền ra khỏi cổng trường thì thấy Diệp Phi đứng dưới tán gốc cây gần đó. Cậu tiến lại, chào hỏi một tiếng.

  " Đã lâu không gặp, cô vẫn khoẻ chứ? "

  Diệp Phi quay đầu, nhìn thấy Biện Bạch Hiền thì nở nụ cười tươi tắn nhưng không hiểu sao làm cậu thấy nổi da gà, điềm gì đây chứ.

  " Anh Bạch Hiền! Em rất tốt. Gần đây anh hẳn là đang luyện tập cho Giải đấu đi, chắc là rất cực khổ. "

  " Cũng không có gì. " Biện Bạch Hiền cười cười. " Nhưng sao cô biết số điện thoại của tôi? Cô có chuyện gì muốn nói sao? "

  " Cả trường em ai mà chẳng biết số anh chứ, em muốn biết còn dễ hơn ăn cơm. " Diệp Phi đắc ý nhìn Biện Bạch Hiền cười mỉm. " Cái đó.. Anh và tiền bối Xán Liệt cùng một chỗ? "

  Biện Bạch Hiền giật mình. Tại sao cô ấy biết chứ? Lần trước gặp mặt chẳng lẽ đã bị nhìn thấu rồi? Chắc chắn là tại tên Phác Xán Liệt không biết xấu hổ kia cư nhiên trước mặt Diệp Phi mà ôm eo, còn liếc mắt đưa tình với cậu, người ta không nhìn ra cũng uổng.

  Thấy Biện Bạch Hiền không trả lời, Diệp Phi tiếp tục, " Anh biết gì về anh ấy? "

  Biện Bạch Hiền khó hiểu nhìn Diệp Phi. Biết? Biết gì? " Ý cô là gì? Cậu ấy không phải là một vận động viên khoa bơi lội vừa chuyển đến thành phố này nhập học sao? "

  Diệp Phi bật cười thành tiếng, ánh mắt cô nhìn về nơi xa xăm. " Anh thật sự không tò mò vì sao vị trí vận động viên dự thi lần này không thuộc về anh ấy ư? "

  " Cậu ấy nói với tôi chưa có kinh nghiệm, vị trí đó đối với Phác Xán Liệt mà nói quá nặng nề, dù gì cậu ấy cũng mới vào trường vài tháng.. "

  " Nặng nề? Anh nói vị trí đó nặng nề với tiền bối Xán Liệt? " Diệp Phi cười khẩy, dùng giọng cao hỏi ngược lại.

  " Cô có ý gì? Cô rốt cuộc muốn nói gì với tôi? "

  Biện Bạch Hiền đè nén giọng nói không kiên nhẫn hỏi cô gái đứng trước mặt. Chỉ thấy cô ta giương cao khoé miệng, dùng ánh mắt như xuyên thủng nhìn cậu.

  " Bạch Hiền! " Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau. Biện Bạch Hiền quay đầu lại, thấy Phác Xán Liệt chạy tới bắt lấy cổ tay cậu thở dốc.

  " Xán Liệt, sao cậu lại ở đây? "

  Phác Xán Liệt trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Biện Bạch Hiền, trong vài giây hướng Diệp Phi nhìn với ánh mắt bật lửa, tràn đầy tức giận, như muốn bóp chết cô gái nhỏ nhắn đó, nhưng rất nhanh kéo tay cậu rời đi, không bỏ lại một câu, cũng khôi phục khuôn mặt ôn hoà như mọi ngày.

  " Tớ đói rồi." Biện Bạch Hiền chỉ nghe Phác Xán Liệt buông lại một câu như vậy rồi cùng cậu dắt tay nhau trở vào trường.

  Suốt lúc ăn, Biện Bạch Hiền cố tỏ ra bình thường nhưng trong lòng thật sự rối rắm.

  Trở về ký túc, cậu nằm vật ra giường, thở ra một hơi nặng nề. Lời Diệp Phi nói ban nãy thật ra ẩn chứa ý gì? Dù không rõ cụ thể nhưng Biện Bạch Hiền chắc chắn nó có liên quan đến chuyện Phác Xán Liệt đang giấu cậu. Vì sao mọi người chung quanh ai cũng có vẻ như đã biết ,duy chỉ có mình cậu vẫn không rõ dây mơ rễ má gì? Cậu không kiên nhẫn, nhưng cậu chọn tin tưởng Phác Xán Liệt. Hẳn là chuyện đó rất khó nói? Nhưng đó là gì mà ngay cả một hậu bối như Diệp Phi cũng biết? Lúc này cậu chỉ hận không thể dẹp vấn đề đang chiếm tâm trí cậu này qua một bên.

.

.

  Phác Xán Liệt trở về ký túc, tức giận gọi cho Diệp Phi, chỉ hai hồi chuông đã nghe thấy tiếng đối phương.

  " Cô thật sự xem nhẹ lời tôi nói? " Phác Xán Liệt gầm nhẹ.

  " Không hề. Tiền bối, em không định nói với anh ấy lúc này đâu. " Diệp Phi rất ung dung mà trả lời.

  " Vậy mẹ nó lúc nãy cô nói gì với cậu ấy? " Phác Xán Liệt gần như là hét lên.

  " Anh tức giận như vậy làm gì. Anh yên tâm, anh ấy vẫn chưa biết chuyện anh sẽ rời đi, cũng như anh là một tuyển thủ đang tham gia dự án ngầm. Nhưng em không quản được việc anh ấy sẽ suy nghĩ những gì. "

  " Nếu cô dám làm phiền cậu ấy hay nhúng tay vào chuyện này lần nữa, cô hãy chuẩn bị tinh thần cuốn gói ra khỏi đội tuyển đi! "

  Phác Xán Liệt không thèm nghe phản ứng của đối phương đã vội ngắt máy. Ngồi xuống giường, xoa xoa mi tâm, cậu thât sự mệt mõi. Cậu không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến tinh thần của Biện Bạch Hiền, Giải đấu đã gần kề rồi. Cậu định sau khi giải đấu qua đi, chờ đến lúc kỳ nghỉ tới, cậu sẽ đích thân giải bày với Biện Bạch Hiền, dùng tấm lòng để thuyết phục cậu ấy.

  Phác Xán Liệt đứng dậy, ủ rủ đứng dậy thì bắt gặp khuôn mặt trầm mặc của Ngô Thế Huân đang nhìn cậu. Không nói gì, có lẽ cậu ta đã nghe rồi. Phác Xán Liệt vẫn giữ im lặng, chỉ là đáy mắt ánh lên tia lúng túng rồi cũng đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top