Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tới hồi kết. Bí mật nào cũng sẽ có ngày bị vạch trần. Cách duy nhất để vượt qua là sự khoan dung, thấu hiểu và bao bọc. Nhưng có mấy ai làm được điều đó?

  Biện Bạch Hiền vừa bước ra khỏi phòng thi đấu, tay ôm một bó hoa lớn, trước ngực là tấm huy chương vàng sáng chói làm cậu cảm thấy vừa hạnh phúc vừa nặng nề.

  Vất vả lắm mới thoát khỏi đám nhà báo và lực lượng fans hùng hậu kia, giờ cuối cùng cũng có thể trở về rồi. Ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là chạy đi gặp Phác Xán Liệt, ngay lập tức.

  Lật đật chạy về phòng khách sạn, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, thầy Manh vẫn còn bị ban tổ chức giữ lại giải quyết công việc nội bộ, Ngô Thế Huân vẫn chưa thi xong, xem ra phải về trường một mình rồi.

  Bước ra khỏi phòng, vừa khoá cửa cẩn thận xong thì bị bóng người nhỏ nhắn quen thuộc làm bước chân Biện Bạch Hiền khựng lại.

  " Đã lâu không gặp. " Diệp Phi nở nụ cười tiêu chuẩn, nhìn thẳng vào mắt cậu mà chào hỏi.

  Biện Bạch Hiền biết không phải tình cờ, còn đứng chờ sẵn trước phòng khách sạn, xem ra cô ta đã dự tính sẵn cả. Không đáp lại, cậu lựa chọn gật đầu.

  " Một cái xương bả vai bị đánh nứt, xương quai hàm bị chấn động, xương mắt cá chân nứt mạnh, còn có khớp xương cổ tay, cổ chân, lồng ngực.. Tất cả đều bị anh Bạch Hiền đây xử lý sạch sẽ gọn gàng. Chúc mừng anh, đoạt huy chương vàng."

  Người này cư nhiên có thể không vấp kể ra các chấn thương của đối thủ cậu, xem ra cô ta đã có mặt ở đây từ mấy ngày trước. Bất quá, Biện Bạch Hiền vẫn không đoán được mục đích kia là gì.

  " Cảm ơn. " Câu cảm ơn không chút thành ý, hệt như lời chúc kia vậy. " Tôi còn đang bận, xin thất lễ. " Nói rồi định cất bước rời đi.

  " Anh vội như vậy là đi gặp tiền bối Phác sao? " Lời nói này thành công khiến Biện Bạch Hiền khựng lại. " Vậy thì nhanh một chút đi, xem chừng bây giờ anh ấy chuẩn bị rời đi rồi. " Diệp Phi cố ý nhấn mạnh hai chữ 'rời đi', đả kích trực tiếp tới tâm trạng đối phương.

  Biện Bạch Hiền tất nhiên liền xoay phắt người lại, hướng Diệp Phi hỏi như đe doạ, " Rời đi? Cậu ấy đi đâu? " Cậu có linh cảm, chuyện này chính là bí mật Phác Xán Liệt và mọi người đang che giấu cậu.

  Diệp Phi cười khẽ, giương mắt nhìn vào mắt Biện Bạch Hiền, gằng từng chữ, " Anh không biết tiền bối Phác là tuyển thủ bơi lội quốc gia sao? Huống hồ... " Cố tỏ vẻ giả vờ ngạc nhiên , khoé môi lại chưa bao giờ hạ xuống,  "Trường SM chỉ là điểm dừng chân, nằm trong dự án mà các tuyển thủ có nhiệm vụ được 'cài' vào, học hỏi chút kinh nghiệm trước khi hoạt động. Bây giờ, hết thời hạn rồi, thì rời đi thôi. "

   Lời nói của Diệp Phi từng chữ từng chữ đâm vào tim Biện Bạch Hiền, bó hoa cầm trên tay sớm bị siết chặt đến rơi vãi đầy dưới chân, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ ửng lên, sóng mũi cay xè.

  Xán Liệt là tuyển thủ sao? Ra vậy. Ra là phải rời đi, lại sớm như vậy. Ra là chỉ tiếp cận mình, cái gọi là học hỏi kinh nghiệm chính là như vậy sao? Xem chừng tình cảm kia, cũng chỉ là một kế hoạch nằm trong nhiệm vụ 'học hỏi kinh nghiệm'. Giờ thì cậu hiểu tại sao Phác Xán Liệt không thể dự thi rồi. Thân là một tuyển thủ, cớ gì phải dấn thân vào mấy cuộc thi vô ích này chứ? Đã sớm biết sẽ phải rời đi, còn đối xử ngọt ngào với mình, còn nói gì mà hãy tin tưởng cậu ta, chờ đợi gì đó, thật nực cười. Cậu ta hẳn là rất thoã mãn đi khi lừa được người ngây thơ như mình? Không phải ngay từ đầu nói ra, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút sao? Cậu ấy định giấu tới khi nào? Phỏng chừng chắc cũng không có ý định nói ra, cứ vậy mà rời đi? Phác Xán Liệt, tôi xem như đã nhìn lầm cậu.

  Bất quá Biện Bạch Hiền vẫn dùng tốc độ tên lửa đón xe chạy về trường. Lúc ra khỏi hành lang, vụt qua Ngô Thế Huân một cái, cũng không thèm nhìn lại.  

  Ngô Thế Huân một tay ôm hoa, một tay cầm chiếc huy chưong vàng chói lủng lẳng, mặt ngây ngốc đứng nhìn Biện Bạch Hiền dùng khuôn mặt u ám chạy lướt qua. Đúng vật, cậu đã giành được huy chương vàng, muốn người đầu tiên cậu thông báo là Biện Bạch Hiền, nhưng xem ra với tình hình này đã không còn cơ hội.

  Đảo mắt một vòng, thấy Diệp Phi đứng cười đắc ý cuối hành lang, dưới chân là bó hoa bị bóp đến nát vươn vãi đầy đất, lúc này Ngô Thế Huân mới thầm mắng trong lòng một tiếng. Con bé kia chắc chắn đã nói lộ với Biện Bạch Hiền rồi. Kế hoạch hoãn binh của Phác Xán Liệt cũng tiêu tan rồi.

  Khoan đã, Phác Xán Liệt? Tiêu rồi. Ngô Thế Huân liếc Diệp Phi một cái rồi luống cuống chạy đi tìm thầy Hà mượn điện thoại. Vật vã gần 10 phút đồng hồ mới tìm được người. Mở điện thoại, gọi cho Phác Xán Liệt.

  " Alô. " Đầu bên kia rất nhanh nghe máy, thanh âm thản nhiên, xem ra vẫn chưa biết chuyện bản thân bị bại lộ.

  " Xán Liệt, anh hiện tại đang ở đâu, làm gì? " Ngô Thế Huân gần như là hét lên, bên này Phác Xán Liệt ung dung bỏ tiền xu vào máy bán nước.

  " Ở trường, mua socola sữa chờ Bạch Hiền về. Sao vậy? Cậu không phải tưởng tôi đã đi rồi chứ? Quên rồi sao, ngày mai mới có người đến đón."

  " Anh mẹ nó bây giờ chạy về phòng khui hết hành lý ra ngay! Đừng để anh Bạch Hiền nhìn thấy! "

  " Lý do? " Phác Xán Liệt nhíu mày, không nghe ra giọng nói gấp muốn chết của Ngô Thế Huân.

  " Diệp Phi cô ta vừa nãy nói hết về anh cho anh Bạch Hiền rồi! Em gặp anh ấy chạy đi, xem chừng là về trường gặp anh! "

  Qua hồi lâu không nghe thấy đối phương đáp lời, Ngô Thế Huân nóng nảy hét lên " Phác Xán Liệt!! Anh có nghe hay không!!? "

  Rốt cuộc chỉ đổi lại hai chữ của đối phương, đồng thời làm Ngô Thế Huân ôm đầu đấm mạnh vào tường một cái.

.

.

  " Bạch Hiền.. " Phác Xán Liệt mang theo thanh âm thiết tha thốt lên hai chữ này. Ban nãy lúc nghe Ngô Thế Huân nói qua điện thoại làm đầu óc cậu ong ong lên, lồng ngực co thắt mạnh mẽ, cậu ấy biết chuyện rồi.

  Quay đầu, đối phương chính là đang mặt đối mặt nhìn cậu với ánh mắt đỏ hoe, trên ngực còn lấp lánh ánh vàng của chiếc huy chương. Phác Xán Liệt đương nhiên biết người yêu nhỏ bé của cậu đã giành được huy chương vàng, nhưng khi đối mặt với dáng vẻ kia, khoé môi sưng đỏ rướm máu kia lại không vui vẻ nổi, ngược lại là đau lòng. Bây giờ còn chồng thêm việc ngoài dự đoán Biện Bạch Hiền đã biết được thân phận cậu, hít một hơi,chuẩn bị đón nhận phản ứng của đối phương.

  Phác Xán Liệt bước lại gần Biện Bạch Hiền, vương tay chạm vào khoé môi đỏ máu, lại bị cậu nghiêng đầu né tránh, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào mắt Phác Xán Liệt như tìm kiếm sự chân thực.

   " Cậu có gì muốn nói với tôi không, Phác Xán Liệt? " Thanh âm nghẹn ngào của Biện Bạch Hiền làm trái tim Phác Xán Liệt từng đợt co thắt, đau đớn tột cùng.

   " Chúc mừng cậu. " Đè nén lại cảm xúc, Phác Xán Liệt nặn ra nụ cười khó coi nhưng tràn đầy ôn nhu cho đối phương.

  " Cậu đến cùng vẫn là lựa chọn né tránh, tuyển thủ Phác? " Biện Bạch Hiền cắn chặt môi dưới, tay nắm thành quyền, sóng mũi và hốc mắt đã đỏ nay chuyển sang cay xè, ầng ậng nước nhưng một mực không để nước mắt trào ra.

  Ba chữ 'tuyển thủ Phác' đánh thẳng vào nội tâm dậy sóng của Phác Xán Liệt. Cậu thực không nghĩ đối phương có một ngày dùng biểu cảm và sự xa cách đó đối đãi với cậu. Việc này đối với việc Bạch Hiền phủ nhận tình cảm của họ trước kia quả thực đau hơn vạn lần.

   Đưa tay muốn nắm lấy bàn tay tự bấu đến trắng bệch của Biện Bạch Hiền, lại bị cậu hung hăng giật ra. ' Chát' một cái, một cú tát thẳng tay rơi trên má phải của Phác Xán Liệt. Bất quá cậu không thấy đau. Nói đúng hơn là nỗi đau thể xác không so được với trái tim đang quặn thắt của mình. Lon socola sữa rơi xuống đất, nước mắt bị kìm nén nãy giờ của Biện Bạch Hiền cũng thi nhau lăn dài trên gương mặt tinh tú.

   " Đến bây giờ cậu còn diễn trò cái gì? Mẹ nó cậu giải thích một câu thì chết à? Nói đi, nói rằng cậu sẽ không đi đi? Không phải trước kia cậu nói yêu thương tôi sao? Nhân lúc không có tôi ở đây, muốn chạy trốn? " Giọng nói xen lẫn tiếng nấc từng chút từng chút một cứa vào trái tim của Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền cũng không tốt đẹp gì, nước mắt càng chảy ra không ngừng, lăn xuống khoé miệng làm vết thương càng thêm đau rát.

   " Hay do tôi đa tình, tự mình xem trọng tình cảm cậu dành cho tôi là thật, rồi cứ ngây ngốc tin tưởng, ngây ngốc đón nhận, ngây ngốc yêu thương. Có lẽ ngay từ đầu, cậu đã muốn chơi tôi đúng không? Cậu thông minh như vậy, thực sự tôi không chơi lại. Tôi nhận thua. Bây giờ tốt rồi, cậu đi đi. Chúng ta coi như kết thúc. Không phải, chúng ta căn bản chưa từng có khởi đầu chân chính. Tình cảm này là tự tôi ảo tưởng, có đúng không? "

  Biện Bạch Hiền ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn đối phương, cậu cư nhiên lại thấy mềm lòng trước cái nhìn ôn nhu mà chua chát đó. Nó làm người ta dễ dàng lún vào, dễ dàng tin tưởng nhưng cũng đau đớn tột độ.

   " Không phải, Bạch Hiền, không
phải. Hãy nghe tớ nói có được không? " Phác Xán Liệt thành khẩn bắt lấy tay đối phương, sóng mũi cũng đỏ lên rồi, nhưng cậu còn phải mạnh mẽ để dỗ người trước mắt.

  " Tớ yêu cậu, Bạch Hiền, tớ thật sự yêu cậu. Hãy tin tưởng tớ đi. Tớ không muốn giấu cậu, nhưng cũng vì không muốn cậu đau lòng...."

   " Đủ rồi. " Lời còn chưa nói hết liền bị Biện Bạch Hiền cắt đứt, lần nữa dùng sức giật ra khỏi cái nắm cứng rắn của Phác Xán Liệt.

   " Tôi không muốn đứng đây xem cậu dùng lời ỉ ôi với tôi nữa. Phác Xán Liệt, bản thân cậu tự mình nghĩ xem có thực sự nghĩ đến cảm nhận của tôi hay chưa? Tôi biết mình chẳng qua chỉ là con rối của cậu. Bây giờ cậu không cần phải níu chân tôi nữa. Chúng ta đến làm bạn cũng không thể. "

   Nuốt nước mắt, xoay mặt bước đi không thèm nhìn đến vẻ mặt thống khổ của Phác Xán Liệt. Nhưng khoảnh khắc vừa quay mặt đi nơi khác đó, nước mắt mặn chát lại thi nhau rơi xuống không ngừng. Người đằng sau cư nhiên là người cậu yêu nhất, là người suốt mấy ngày này nhớ thương và tin tưởng tuyệt đối, giờ đây lại là người làm tim cậu như bị xé rách.

  Không còn niềm tin, ngọt ngào hay mong nhớ ấm áp. Nhưng Biện Bạch Hiền biết, thứ gọi là tình yêu vẫn không an phận mà phun trào, lan toả tới mọi ngóc ngách trong trái tim cậu. Mảnh tình cảm này, là tốt hay là xấu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top