Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Có những thứ ta nghĩ nó là bế tắc, là đường cùng. Nhưng biết đâu đằng sau bức tường tối tăm đó chính là ánh sáng?

  Khi Độ Khánh Tú và Kim Chung nhân trở về ký túc cũng đã hơn 9h tối. Một bóng người ngồi thù lù cạnh cửa mém tí làm Độ Khánh Tú la toáng lên.

  " Xán Liệt, sao cậu ngồi đây? " Lay lay người đang ngồi chôn đầu vào hai gối, người này cư nhiên là bị nhiệt độ bên ngoài làm cho tay chân lạnh cóng cả rồi.

   " Anh Bạch Hiền đuổi anh ra? Vẫn là không chịu bỏ qua sao? " Kim Chung Nhân cũng dừng cước bộ. Cậu thật sự không hiểu nổi hai người này đang làn trò gì nữa, dằn vặt nhau như vậy vui lắm sao?

   " Mặc kệ tớ, hai người vào trong đi." Không thèm ngẩng đầu một cái, Phác Xán Liệt cứ duy trì tư thế 'đáng thương' đó cùng giọng nói lãnh khốc mà thức giục hai người trước mặt.

   Trong này Biện Bạch Hiền cũng không khá hơn là mấy. Ngay cả khi tắm cũng ngây người cả buổi làm thời gian tắm kéo dài gần nửa giờ đồng hồ, đến khi bị sự lạnh lẽo làm cho thức tỉnh mới mặc đồ đi ra.

  Biện Bạch Hiền mặc kệ sự xuất hiện của Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân, trực tiếp trùm chăn kín đầu ép bản thân vào giấc ngủ.

  " Này, Bạch Hiền. " Độ Khánh Tú ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ lưng cậu cách một lớp chăn.

  " Xán Liệt đang ngồi ngoài cửa, buổi tối lạnh lắm, cậu thật sự mặc cậu ấy à? "

   Không có tiếng trả lời, Độ Khánh Tú thở dài. Tính quật cường của thằng bạn thân khó chiều này lại bộc phát.

  " Cậu ấy thật ra cũng không muốn giấu cậu. Chẳng phải cậu ấy sợ nói ra cậu sẽ đối xử với cậu ấy như vầy nên mới lựa chọn giấu giếm sao? Chẳng qua cậu ấy chỉ vì lo cho cậu thôi, đừng cố chấp quá. "

   " Độ Khánh Tú, cậu là bạn của tôi, hay của cậu ta? " Biện Bạch Hiền xốc chăn ngồi dậy, ánh mắt đầy tức giận.

  " Nếu cậu là đang nói giúp cho hắn thì cút về giường đi, không cần phải phí lời. "

  " Này, tớ chỉ là...." Vừa mở miệng lại bị Biện Bạch Hiền hung hăng cắt ngang.

  " Cậu đừng quên, cậu, còn có cậu.." Bạch Hiền hướng Kim Chung Nhân đang né tránh phía giường đối diện, "Tất cả đều gạt tôi. Đừng tưởng tôi không biết các cậu và hắn sớm thông đồng nhau lừa dối tôi. "

   Hết cách. Điều này Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân không thể chối cãi, càng không thể biện hộ. Xem ra chuyện này phức tạp hơn mọi người nghĩ, Biện Bạch Hiền lại phản ứng mạnh tới vậy.

.

.

   Một đêm mệt mõi rồi cũng qua. Ánh nắng buổi sớm của mùa hè xuyên qua tấm màn chiếu rọi vào căn phòng ký túc, chiếu lên cả khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt ửng đỏ của người nào đó.

  Hôm nay cư nhiên có thể ngủ một mạch đến sáng mà không bị ai quấy rầy. Cũng đúng, sau Giải đấu sẽ là kỳ nghỉ thoải mái cho các học Viên trong trường. Khoảng thời gian này, ai muốn về nhà thì về, không thì vẫn có thể ở lại trường nghỉ ngơi.

   'Hắt xì', Biện Bạch Hiền xoa xoa cánh mũi, sáng sớm mà lại hắt hơi, xem ra cảm rồi. Tối qua ngâm nước lâu như vậy, lại lăn lộn mấy ngày ở Giải đấu, sức trâu cũng không chịu nổi a.

  Vác cái thân người nặng trịch vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, hôm nay tuy không phải lên lớp nhưng buổi họp mặt các vận động viên đoạt giải với trường thì vẫn phải đi.

   Mắt nhắm mắt mở bước chân ra khỏi cửa phòng, lại đụng phải vật gì làm cho mém nữa thì tiếp đất, Biện Bạch Hiền hốt hoảng đưa mắt nhìn rõ 'hung thủ'. 

   Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng ngẩng đầu dậy, thấy Bạch Hiền thì lập tức trưng ra vẻ mặt tươi cười đầy ôn nhu.

   Trong đầu biện Bạch Hiền 'oành' một tiếng cả kinh. Hôm qua cậu có nghe Khánh Tú nói Phác Xán Liệt ngồi ngoài cửa, nhưng không nghĩ cậu ta lại kiên trì ngồi như vậy cả đêm a! Còn có, nhiệt độ buổi tối lạnh như vậy, đối phương một thân tuy cao to khoẻ khoắn nhưng với cái Áo khoác mỏng tanh thế kia, khẳng định là nhiễm bệnh rồi.

   Ổn định lại mớ suy nghĩ không an phận của mình, Biện Bạch Hiền dời mắt, ngó lơ đi nụ cười làm người khác mặt đỏ tim đập của đối phương, cậu né người đi thẳng.

   Phác Xán Liệt sao có thể để Biện Bạch Hiền lờ mình như vậy, nhất quyết đuổi theo.

  Biện Bạch Hiền một mạch đi ra khỏi ký túc ra ngoài cổng trường, chuyện là có hẹn ăn sáng với Ngô Thế Huân rồi, nhưng trước mắt phải nghĩ cách làm sao đuổi cái đuôi kia đi đã.

  Phác Xán Liệt theo chân Biện Bạch Hiền ra cổng, thấy Ngô Thế Huân đứng đó thì có chút ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi cậu ta đưa tay chặn lại, thì thầm vào tai cậu.

  " Để em nói chuyện với anh ấy. Anh hiện tại về phòng chuẩn bị đi, dù gì hôm nay cũng phải rời đi. "

  Đang định nói với đối phương cậu thà chết chứ không chịu đi nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hai người họ. Trái tim một lần nữa nặng trĩu, ngậm ngùi mà quay về ký túc.

.

.

  Mùi thơm bốc lên từ tô mì nóng hổi nhưng dù vậy cũng không làm tâm tình Biện Bạch Hiền khá lên.

  " Anh không định ăn à? " Ngô Thế Huân vừa cầm đũa vừa nhìn người đang dầm nát tô mì đối diện.

  Biện Bạch Hiền gật gật, thổi thổi liền bỏ mì vào miệng nhưng lại lạc lẽo đến khó chịu. Nhíu mày một cái, kêu chủ quán bưng đến một ly sữa nóng.

  " Thật sự không chịu tha thứ cho anh Xán Liệt sao. "

  Ngô Thế Huân không phải không nhìn ra dáng vẻ thất thần của người anh trai này. Từ nhỏ đến lớn, người có khả năng đả động đến tâm trạng người này ngoài ba mẹ anh ấy ra thì duy chỉ có lần này là Phác Xán Liệt.

  " Cậu sớm biết rồi đúng không? " Bưng ly sữa nóng hổi lên hớp một ngụm, Biện Bạch Hiền cố tỏ ra bình tĩnh như chuyện này không làm ảnh hưởng tới mình.

  Ngô Thế Huân ho khan một tiếng, không phải đang hỏi cung chứ?

" Anh...cứ mắng đi. "

" Mắng ai? " Biện Bạch Hiền nhíu mày.

" Em. "

" Vì sao? "

" Vì thông đồng giấu anh. "

Đối với câu trả lời đó của Ngô Thế Huân, Biện Bạch Hiền bật cười nhàn nhạt. Mắng cậu sao? Ha, anh đây không nông nỗi đến vậy.

  " Thế Huân này. Chúng ta dù gì cũng là anh em, lại cùng nhau lâu năm như vậy, cậu tưởng anh không hiểu cậu sao? "

  Bên này Ngô Thế Huân thầm nuốt nước bọt. Bị nhìn thấu rồi? Hiện tại cậu cũng không còn tâm trạng ăn mì nữa.

  " Nói đi, vì lý do gì để cậu ấy giấu anh? Em biết đuợc những gì? " Đứa em này của Biện Bạch Hiền cậu hiểu rõ hơn ai hết, luôn nghĩ cho cậu trước tiên. Nếu chuyện Phác Xán Liệt ảnh hưởng tâm tình cậu như vậy, Ngô Thế Huân theo lẽ không phải nên nói trước với cậu, bảo cậu tránh xa Phác Xán Liệt một chút sao? Biện Bạch Hiền không tin Ngô Thế Huân không có suy tính của riêng mình.

  " Từ từ rồi anh sẽ biết. " Đáp lại sự chất vấn của Biện Bạch Hiền là một nụ cười đắc ý. Đúng vậy, Ngô Thế Huân nắm giữ bí mật, nhưng đã gọi là bí mật, có thể dễ dàng tiết lộ vậy sao?

  " Có thể bây giờ anh hận anh ấy, không muốn gặp mặt anh ấy nhưng vẫn không phủ nhận được anh vẫn yêu anh Xán Liệt. "

  " Đừng ở đây nói giúp hắn. " Biện Bạch Hiền rất khó chịu khi Ngô Thế Huân không thành thật, lại đứng về phe người kia mà thuyết phục thay hắn. Cậu hiện tại không muốn người tên Phác Xán Liệt kia xuất hiện trong tâm trí nữa.

  Hai người một trước một sau rời khỏi quán ăn, cùng về trường tham gia cuộc họp mặt cùng lãnh đạo về Giải thi đấu vừa rồi. Cư nhiên ai cũng giữ im lặng, tựa hồ không muốn nhắc đến vấn đề kia nữa.

.

.

   Phác Xán Liệt trở về phòng với vẻ mặt rầu rĩ. Nếu để Bạch Hiền tha thứ cho cậu chỉ còn cách dành thời gian chứng minh tình cảm của mình. Muốn vậy, trước hết cậu phải thoã hiệp với ba mình đã, thật sự hiện tại không thể rời trường SM được. Một khi cậu quay về vị trí tuyển thủ thì đồng nghĩa với việc sự ghét bỏ và nỗi đau trong lòng Biện Bạch Hiền càng thêm in sâu.

   Móc điện thoại ra gọi cho Phác Sang Sinh nói chuyện, đầu dây bên kia đổ ba hồi chuông nặng trịch, hệt như tâm tình Phác Xán Liệt bây giờ vậy. Cậu không dám chắc ba mình sẽ đồng ý khi nghe chuyện từ bỏ vị trí tuyển thủ, thậm chí còn có thể bị quát, bị mắng đánh lên bờ xuống ruộng. Nhưng như vậy thì sao chứ, cậu cũng không thể bỏ mặc Biện Bạch Hiền được.

  " Ba. " Đầu dây kia rốt cuộc cũng có người nhấc máy, nhưng là trầm mặc, nếu không phải vì tiếng hít thở ồ ồ thì Phác Xán Liệt cũng không nhận ra ba cậu vẫn đang nghe.

  " Con không muốn quay về đội tuyển. "

   Tỉ như có ai hỏi chuyện ngông cuồng nhất mà Phác Xán Liệt từng làm là gì, câu trả lời có lẽ là vì một người con trai mà từ bỏ đi cơ hội tốt về niềm đam mê. Hoặc cũng có thể nói là hành động chống đối ra mặt với ba mình về việc này. Bất luận là trước đây ông có áp đặt Phác Xán Liệt cậu vào con đường tuyển thủ bơi lội, cậu cũng rất ngoan ngoãn mà thành toàn. Mấy ai hiểu một tuyển thủ Phác, một người con trai của Chủ tịch Phác lãnh đạm lạnh lùng, khí thế ngút trời kia lại vì một Biện Bạch Hiền mà hao tâm tổn sức, đến cả con đường Vinh quang là tuyển thủ đã cất công chuẩn bị từ trước giờ cũng không còn giá trị.

  " Về nhà rồi nói. " Bên kia chỉ đáp lại bốn chữ, ngắn gọn, cũng không nghe ra tâm trạng là đang giận dữ hay không, hoặc cũng có thể là đang tỏ ra bình tĩnh?

  Phác Xán Liệt có hơi cả kinh. Đối phương cư nhiên lại phản ứng bình thản như vậy, là nên vui hay nên buồn đây?

.

.

  Bước vào cánh cổng ngôi biệt thự quen thuộc, cũng là nhà của cậu suốt 20 năm nay nhưng sao có cảm giác nặng nề đến vậy.

  Phác Sang Sinh ngồi trên bàn trà phòng khách, chễm chệ bưng tách trà bằng sứ trắng toát nhâm nhi hương vị của lá trà thượng hạng. Khắp người toát ra khí thế hừng hực, tuy đứng tuổi nhưng không khỏi làm người khác thấy e dè, sợ sệt.

   Cởi chiếc Áo khoác mới thay lúc sáng ra vắt trên sô pha, Phác Xán Liệt chào ông một tiếng rồi ngồi xuống đối diện, nhận tách trà từ tay người hầu vừa rót, nhưng không có tâm tình thưởng thức.

  " Như đã nói qua điện thoại, con về đây xin ba hãy cho con rút khỏi đội tuyển. " Tuy mạnh miệng nhưng Phác Xán Liệt không thể không quan sát từng cái nhíu mày trên gương mặt cương nghị của người trước mặt. Sẽ thế nào đây? Cùng lắm là bị đánh!

  " Vì sao? "

  Đứa con trai này của ông từ nhỏ đến lớn luôn nghe lời. Mặc dù tính tình có cứng rắn và lãnh đạm hơn người nhưng cũng tính là đặt đâu ngồi đấy. Lần đầu tiên Phác Xán Liệt tỏ thái độ với ông là khi ông biết về chuyện của cậu và đứa trẻ tên Biện Bạch Hiền, buông lời nhắc nhở cậu hãy nhớ trách nhiệm của mình. Lúc đó ông không sợ, bây giờ cũng vậy. Con trai của ông đang vì một đứa trẻ khác mà dễ dàng bỏ đi cơ hội tốt làm việc trong đội tuyển, ông từng nhìn thấy nó lao lực ra sao để có được cơ hội này, nhưng giờ lại vì một người khác mà vứt bỏ. Xem ra, vị trí của đứa trẻ kia trong lòng nó thực không nhỏ.

  " Con không muốn xa cậu ấy. "

  Phác Sang Sinh cười nhạt khi thấy con mình đấu tranh tâm lý để thốt ra được câu trả lời đó. Ông đã đoán đúng.

  " Hiện tại hãy ngoan ngoãn ở nhà, chờ kỳ nghỉ kết thúc rồi biểu hiện thật tốt trong đội tuyển đi. "

  " Ba! " Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn rồi. Cậu không đùa giỡn, cậu không muốn tiếp tục dây dưa với ông về đề tài này nữa. Chuyện cậu đã quyết, còn có thể nói hai từ 'không thể' sao?

  Phác Xán Liệt đối với sự bình tĩnh của Phác Sang Sinh liền đứng phắt dậy, cầm Áo hướng cửa lớn đi ra.

  Bất quá chưa chạm tay được tới cửa đã bị hai tên vệ sĩ Áo đen từ đâu xông đến chặn lại. " Thiếu gia, xin quay vào trong. "

  'Shh' một tiếng, Phác Xán Liệt biết mình sập bẫy rồi. Ba cậu quả không tốt lành gì khi kêu cậu về nhà 'đàm phán'. Mọi chuyện ông đã tính trước cả, chỉ chờ cậu nhảy vào lưới.

  " Hành lý của con sẽ được đưa về, đơn nhập học giờ này chắc cũng đã rút xong. " Bỏ tách trà đã nguội xuống bàn, ông tiến lại chỗ Phác Xán Liệt đứng, vỗ vai cậu một cái rồi nở nụ cười mà cậu không sao hiểu được. " Ta tin tưởng vào các con. " rồi tiêu sái bỏ lên lầu.

  Phác Xán Liệt đang rất tức giận, ông căn bản không cho cậu cơ hội quyết định. Gì mà tin tưởng chứ, là đang ép buộc thì có! Cậu rất không tình nguyện nhận sự tin tưởng đó của ông.

  Ném Áo khoác xuống sàn, cậu ôm đầu ngồi bệt dưới đất. Hiện tại là đang bị giam lỏng trong nhà? Thật không biết nên khóc hay nên cười. Cậu chỉ biết bản thân bây giờ rất nhớ Biện Bạch Hiền. Biết bao giờ mới có thể gặp lại cậu ấy trong khi ngay cả việc ra khỏi nhà cậu cũng không thể.

  Từ cầu thang nhìn xuống, Phác Sang Sinh trực tiếp nhìn thấy tất cả các hành động và biểu hiện dằn vặt của con trai. Người ta nói con ông thông minh, nhưng ông thấy không toàn vẹn như vậy. Không phải ông đã trấn an nó rồi đó sao? Hoặc cũng có thể do đầu óc nó hỗn loạn nên ngay cả ý tứ câu chữ ba nó nói gì, nó cũng không thèm quan tâm nữa rồi.

  Chậc lười một cái, ông bước lên tầng, không quên mở điện thoại xác định thông tin lần nữa. Hai đứa nhóc đó đều đoạt huy chương vàng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top