Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Người của công chúng luôn bị người khác dèm pha, soi mói, đặc biệt là đời tư. Nhưng chỉ cần tớ và cậu can đảm một chút, quyết tâm và kiên định, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

 
  Biện Bạch Hiền phát hiện xe không đến bệnh viện, hỏi người đàn ông ngồi ghế phó lái thì biết 'ông chủ' kia bảo họ về nhà, bác sĩ đã chờ sẵn rồi.

  Rất nhanh, chiếc xe dừng trước biệt thự Phác gia. Biện Bạch Hiền không nghĩ nhiều, theo sát Phác Xán Liệt lên phòng hắn, cẩn thận quan sát vị bác sĩ kia đang ghim kim vào mu bàn tay của Phác Xán Liệt.

   " Bác sĩ, cậu ấy làm sao vậy? "

   Vị bác sĩ kia nhìn Biện Bạch Hiền, gật đầu một cái, " Cậu ấy bị suy nhược nặng, có lẽ đã mấy ngày không ăn không ngủ, lại thêm kích động và tâm lí không ổn định nên hiện tại cơ thể suy yếu. Yên tâm, nghỉ ngơi kỹ lưỡng vài ngày có thể hồi phục. Thể lực cậu ấy vốn rất tốt, cậu đừng lo lắng. "

   Nghe vậy Biện Bạch Hiền mới thở phào. Đợi bác sĩ kia đi ra, cậu nhìn người đang an giấc trên giường, trong lòng lại không tránh được một cỗ chua xót.

   Đang định ngồi xuống nắm lấy bàn tay hơi xanh xao mà rắn chắc kia, cửa phòng truyền đến tiếng người. Qua âm thanh, có lẽ là người đàn ông vừa nãy ngồi ghế phó lái trên xe.

   Biện Bạch Hiền theo lời xuống phòng khách. Lại nói, vì mãi lo lắng cho Phác Xán Liệt, cậu từ khi đặt chân vào cửa không nhìn qua căn nhà lấy một cái, giờ phải nói thực sang trọng và toát ra khí chất.

   Người đàn ông với mái tóc hoa râm và khuôn mặt cương nghị, dáng vóc cao lớn thấy cậu bước vào thì nở nụ cười ôn nhu.

  Biện Bạch Hiền nhất thời không hiểu tại sao. Không cần nói cũng biết, người trước mặt mang vài nét tựa Phác Xán Liệt, có thêm nhiều phần trầm tĩnh hơn chính là ba của cậu ấy, cũng là Chủ tịch Cục thể thao, 'ông chủ' mà người đàn ông kia đã nhắc : Phác Sang Sinh.

   Biện Bạch Hiền lễ phép cúi người, cố nặn ra nụ cười ôn hoà. Không hiểu sao người này mang lại cho cậu cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lục lọi mãi vẫn không biết đã gặp ở đâu.
Nhưng ý này lập tức bị cậu giễu cợt, là ba của Phác Xán Liệt, có thể không quen mắt sao?

   " Con ngồi đi. " Phác Sang Sinh phất tay về chiếc ghế salon đơn đối diện. Tâm tình thực rất tốt. Nhìn dáng vẻ lớn lên vô cùng dễ nhìn của Biện Bạch Hiền cùng khí chất toát ra, ông không khỏi trầm trồ.

   Không chửi mắng, không mặt nhăn mày nhó hay lớn tiếng buông lời cảnh cáo đe doạ, thái độ này của Phác Sang Sinh làm Biện Bạch Hiền cảm thấy lạ lẫm. Không phải mọi phụ huynh đều luôn như vậy khi gặp người uy hiếp đến lợi ích của con họ sao? Cậu không hiểu được ba Phác đang nghĩ gì.

   Phác Sang Sinh cười cười, thấy Biện Bạch Hiền cúi đầu không dám nhìn mới từ từ mở lời.

  " Phác Xán Liệt con trai ta từ nhỏ đến lớn chưa hề chống đối lại ta, dù chuyện nhỏ hay chuyện lớn. Mẹ nó mất sớm, ta luôn cố gắng thay nó sắp đặt ổn thoã mọi con đường mà nó bước đi. Nó cũng rất biết điều, ngoan ngoãn thể hiện thật tốt. Bất quá ta vẫn không quên, nó vốn có bản tánh cứng cỏi và lãnh đạm. " Ông cầm chén trà lên, thổi thổi rồi nhấp một ngụm, mãn nguyện nói tiếp.

   " Nó bắt đầu với bơi lội từ khi lên tiểu học, mọi nỗ lực và cố gắng của nó ta đều thu vào tầm mắt. Ta nhìn thấy nó khổ sở mỗi ngày chạy đến hồ bơi tập thể tập bơi, mới cho xây hẳn một cái hồ lớn cho nó ở nhà tiện luyện tập. Có những buổi, nó cố chấp bơi qua bơi lại đến chuột rút hết chân rồi tay, rồi bả vai, nó nhăn nhó nhưng chưa hề oán trách. Khi đó ta biết, ta đã thay nó chọn đúng con đường. "

   " Lúc nó mới lên trung học, nó nói với ta việc bơi như thế thực nhàm chán, muốn thử thách với nhảy cầu nghệ thuật. Suốt thời gian đó, nó sụt rất nhiều cân vì theo chế độ của lớp thể dục, ép dãn các cơ để thuận lợi cho việc tạo hình trên không. Ta đau lòng, nhưng thấy nó ôm ấp hi vọng và đam mê nên ta không ngăn cản. Chỉ trong thời gian ngắn, năng lực và kĩ thuật của nó đã vượt bậc. Ta chẳng qua chỉ là thay nó đặt một vé vào đội tuyển, tất nhiên là thuận lợi trở thành thực tập sinh cho đội tuyển sắp tới. Kể từ đó, nó không ngừng nỗ lực bản thân, không vì địa vị mà tự cao tự tại."

   Biện Bạch Hiền yên lặng ngồi nghe, hơi thở đã dần trở nên gấp gáp. Cái gì gọi là liều mạng nỗ lực vì đam mê, cậu hiểu rõ hơn ai hết, cũng hiểu được cảm giác của Phác Xán Liệt vì bản thân cậu cũng như vậy.

  " Hơn nửa năm trước, nó cùng đội tuyển thực tập vào trường của con học hỏi kinh nghiệm thực tiễn và cọ xát. Ta đã không gặp nó một khoảng thời gian. Đến khi trở về, nó lại đối với ta hoàn toàn khác biệt. Không nhẫn nhịn, mà là cương quyết. Cương quyết đến nỗi ngay cả vị trí tuyển thủ mà nó dày công đạt được cũng không cần. Nó thậm chí còn muốn tự ngược làm bản thân chấn thương, ép cấp trên như ta vào bước đường cùng, cũng ép người làm ba như ta lực bất tòng tâm. "

   Biện Bạch Hiền run rẩy, tay nắm thành quyền, sóng mũi đã cay xè nhưng vẫn là không khóc. Tên ngốc kia thực sự đã làm vậy. Vì muốn giành lấy sự tin tưởng và tha thứ của cậu mà dùng đam mê và bản thân để đánh đỗi. Cậu chợt cảm thấy bản thân thật ích kỷ, lại quá nông nỗi và không biết thức thời. Thật sự nếu lúc nãy Phác Xán Liệt xảy ra chuyện gì, cậu sẽ hận mình cả đời mất.

   Phác Sang Sinh lặng lẽ vươn tay nắm lấy bàn tay bị thương bị nắm chặt đến sưng lên kia, nhẹ nhàng dùng băng gạc trắng cố định lại. Nói thật lúc nhìn thấy Biện Bạch Hiền một tay bị sưng đỏ, vẫn cố chấp đặt toàn sự quan tâm lên Phác Xán Liệt, Phác Sang Sinh có hơi bất ngờ. Đối với một vận động Viên, thân thể là mối ưu tiên hàng đầu, huống hồ Biện Bạch Hiền còn là vận động Viên hạng A môn võ thuật, bàn tay xảy ra vấn đề gì,không chỉ là tổn thương thân thể, vị trí và ước mơ hiện tại cũng sẽ tan tành.
Ấy vậy mà vì con trai ông, cậu ấy lại không quản bản thân như vậy.
Hành động này làm Biện Bạch Hiền hơi kinh ngạc, lại không dám hó hé. Dù gì con trai người ta ra nông nỗi này cũng vì cậu.

   Nhìn được biểu tình trên mặt Biện Bạch Hiền, Phác Sang Sinh chỉ lắc đầu cười.

  " Con đừng nghĩ ta kể những chuyện này là vì ta trách con. Ta thực biết ơn con. Không có con, đứa con trai kia của ta chắc giờ đã không thể giữ được vị trí tuyển thủ nữa. Mặc dù ta biết nguồn cơn nó một mực rũ bỏ Vinh quang là vì con, nhưng ta không cảm thấy tức giận. Nó yêu con, ta biết điều đó. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy nó vì ai mà nỗ lực đánh đổi nhiều như vậy. Ta biết con đang giận nó, cũng hiểu mối lo của con. Nhưng ta không ngại, con còn ngần ngại gì chứ? Tha thứ cho nó, cho hai đứa một cơ hội được không? Nếu không con trai ta thực sự sẽ tự ngược đến chết mất. "

   Đối với lời an ủi mang chút bông đùa này, Biện Bạch Hiền lại không cười nổi. Cậu thực ra ngay từ lúc thấy Phác Xán Liệt liều mình ở khu nhà kho thì đã sớm tha thứ cho hắn rồi. Chỉ cần hắn bình an, chuyện gì cậu cũng chấp nhận.

   Cậu bị người khác lừa gạt, lấy đi lòng tin nhưng đây là lần đầu tiên có một người vì muốn nhận được sự tín nhiệm của cậu mà nỗ lực như vậy. Ngay cả ba mẹ cậu trước giờ chưa hề giải thích vì sao luôn bỏ bê cậu, để cậu tự gặm nhấm nỗi mất mát rồi miễn cưỡng thấu hiểu.

   Một người yêu mình, thứ bản thân quý giá cũng nguyên từ bỏ chỉ để lấy một cơ hội ở gần mình, còn không bị làm cho cảm động thì thực là người máu lạnh.

.

.

  Lúc Phác Xán Liệt tỉnh lại đã là khuya. Cậu cảm thấy bản thân thanh tỉnh hơn một chút, thân thể vì được truyền dịch nên không cảm thấy đói. Cưỡng chế mở cặp mắt nặng trĩu dậy, Phác Xán Liệt theo thói quen cử động tay, lại phát hiện bàn tay bị thứ gì đó đè chặt xuống.

   Biện Bạch Hiền bị cử động này làm cho tỉnh giấc, vốn tướng ngủ ngồi rất khó chịu, lại thêm ngủ không sâu nên rất dễ bị động làm tỉnh táo. Ngước mặt lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, pha lẫn ý cười của đối phương, trong lòng cậu bỗng thấy đau lòng.

   " Cậu sao lại ngốc như vậy... " Biện Bạch Hiền nhìn vào mắt đối phương, mới đó mà khoé mắt cậu đã ầng ậng nước, bàn tay nắm tay người kia vô thức siết chặt.

   Phác Xán Liệt nhìn biểu tình này ngứa ngáy trong lòng, rất muốn đem người trước mặt gắt gao khoá vào trong ngực. Bất quá, vẫn phải nói rõ trước.

  " Không có cậu, điều gì cũng không đáng giá. " Câu nói này thành công làm Biện Bạch Hiền rơi lệ. Cậu lấy tay giúp đối phương gạt đi giọt nước mắt trong suốt vừa chảy ra, kéo đối phương ngã vào lòng mình, cùng nằm trên giường lớn mềm mại.

   " Bạch Hiền, từ đây về sau tớ sẽ không dối gạt cậu điều gì nữa. Chỉ cần cậu chịu tin tưởng tớ, cho tớ ở cạnh cậu, tớ đảm bảo sẽ hết mực yêu thương cậu, cái gì cũng sẽ không phải lo lắng. "

   Vuốt mái tóc mềm mại của đối phương, Phác Xán Liệt nói xong thì người trong lòng dùng giọng mũi 'Ưm' một tiếng, gật đầu một cái, trong mắt cậu mà nói hệt như cử chỉ làm nũng, thật đáng yêu a!

   Biện Bạch Hiền vòng tay qua thắt lưng Phác Xán Liệt, vùi trong lồng ngực ấm áp kia, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

   Đúng vậy, tớ cái gì cũng sẽ không lo lắng, chỉ tin cậu, thực lòng thực dạ yêu cậu, tuyệt đối không kém tình cảm cậu dành cho tớ.

   Dư luận có là gì, tai tiếng, danh dự có là gì chứ. Chỉ cần chúng ta một lòng vì nhau, yêu thương nhau thì không ai có thể ngăn cản. Họ ủng hộ cũng được, phê phán và xỉa xói cũng được, đều không ảnh hưởng tới tình cảm này. Họ không phải người trong cuộc, căn bản không hiểu gì, thích nói gì thì nói, chỉ cần chúng ta không bị đả động, ảnh hưởng là tốt rồi. Cuộc sống của chúng ta, ta tự quyết định, tự biết đâu là hạnh phúc mà lựa chọn, họ quản được sao?

    Ý cười trên khuôn mặt Biện Bạch Hiền giương cao, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác như mật rót vào lòng. Bất quá cảm giác này bị câu nói của Phác Xán Liệt làm cho ngưng trệ.

   " Này, lần trước cậu còn thiếu tớ một lần. "

   Biện Bạch Hiền khó hiểu ngước mặt lên nhìn đối phương, ánh mắt hoài nghi.

   " Ăn. " Phác Xán Liệt đơn giản buông ra một chữ, không khí nhất thời im lặng, quạ đen bay một đàn.

   Phải mất mấy giây sau Biện Bạch Hiền mới dùng bộ mặt như mới phát hiện ra điều gì hay ho, ngây thơ hỏi.

   " Cậu đói bụng sao? Muốn ăn gì, tớ lập tức kêu người lấy cho cậu. "

   Phác Xán Liệt mặt đã hơi đen rồi. Ai đời đêm hôm khuya khoắt mà đòi đồ ăn chứ, vả lại còn đang trong tình trạng ôm ấp thế này. Chậc chậc, đối phương thật sự ngây thơ. Nhưng như vậy cũng đáng yêu quá đi?

   " Muốn ăn cậu. "

  Biện Bạch Hiền 'A' một tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt. Lúc này cậu mới nhận ra được ý cười trong mắt đối phương.

  Rướn người, nhắm chuẩn xác ngay môi Phác Xán Liệt hôn tới. Nụ hôn chỉ kéo dài khoảng năm giây, đơn giản là môi áp môi, không pha tạp chất, không có dục vọng.

   " Cậu đang là bệnh nhân. " Biện Bạch Hiền thấy biểu cảm không thoã mãn của đối phương mà cười khoái chí, tiếp tục rúc vào lồng ngực kia, khoan thai nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

   Phác Xán Liệt đương nhiên là giận. Nhưng nghĩ lại hai người lăn lộn sau vụ tai nạn kia mệt lả rồi, Biện Bạch Hiền còn đang bị thương nên đành đau xót nhìn người trong ngực, ôm chặt thêm vài phần, cùng nhau tiến vào cơn mộng đẹp.
  
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top