Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cậu có tin vào định mệnh không? Tớ đã từng xem đó là khái niệm ấu trĩ, cho tới khi gặp được cậu.

  Còn hai ngày nữa là kỳ nghỉ kết thúc. Biện Bạch Hiền rất háo hức vì thầy Manh nói thời gian tới sẽ tiến hành quá trình luyện tập tăng cường dự thi vào đội tuyển quốc gia. Cậu và Phác Xán Liệt đều mong chờ điều đó, vì nếu Biện Bạch Hiền cậu thuận lợi vào được đội tuyển thì hai người sẽ có cơ hội làm việc chung trong một môi trường, số lần gặp mặt cũng sẽ nhiều hơn. Mặc dù hiện giờ muốn gặp mặt chỉ cần lái xe 30 phút là đến nhà đối phương :))))).

  Tỉ như hiện giờ, trong phòng của Thiếu gia Phác, một người đang dán mắt vào màn hình laptop xem tiêu chí xét tuyển đội tuyển võ thuật Hapkido quốc gia, một người nằm bên cạnh ngọ nguậy làm nũng hệt như một động vật bán manh.

  "Cậu có thôi đi không hả Phác Xán Liệt!!! "

  Biện Bạch Hiền đẩy cái đầu nấm đang dụi dụi làm loạn bên người mình ra. Cậu ta thì hay rồi, thân đã là tuyển thủ, làm sao mà hiểu được sự hồi hộp và lo lắng của cậu chứ!

  " Nếu cậu muốn vào thì nói ba tớ một tiếng, thân thủ cậu xuất sắc như vậy còn sợ không vào được sao? Cần gì hao tâm tổn sức như thế làm gì.. " Phác Xán Liệt không có nối dối nha. Theo mắt nhìn của cậu mà nói, kĩ thuật và kinh nghiệm của Biện Bạch Hiền vượt xa mấy tên trong đội tuyển mà cậu từng làm việc trước đó. Dứt khoát, chắc chắn, nhanh gọn và thẳng tay chính là tác phong cần có của mỗi tuyển thủ, mà Biện Bạch Hiền chính là đang sở hữu tất. Nói không phải nhân tài bẩm sinh thì quá vô lý đi?

  " Cậu thử nói lại lần nữa xem! " Biện Bạch Hiền dừng động tác trên tay, dời tầm mắt về người đang ngọ nguậy bên cạnh. Trên đời Biện Bạch Hiền ngoài việc ghét bị lừa gạt ra thì cái cậu bài xích nhất chính là dựa hơi người khác mà đạt mục đích. Bảo cậu mở miệng nhờ ba Phác giúp cho một chỗ đứng ở đội tuyển? Chi bằng đem thanh danh mười lăm năm luyện tập Hapkido của cậu quẳng đi cho đỡ nhục.

  Nhận ra đối phương tức giận thật rồi, Phác Xán Liệt rũ mắt, bễu môi giật giật góc Áo Biện Bạch Hiền. " Tớ sai rồi.. "

  Chuông điện thoại lúc này bất ngờ vang lên, là dì Hạ gọi đến.

  " Thiếu gia. "

  Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng ấm áp, Biện Bạch Hiền đóng laptop, đặt ở tủ đầu giường bên cạnh, tiếp tục lắng nghe dì Hạ nói.

  Phác Xán Liệt chăm chú nhìn khuôn mặt Biện Bạch Hiền từ từ thay đổi biểu cảm. Là bất ngờ sao? Chuyện gì lại khiến Biện Bạch Hiền của cậu biểu lộ rõ nét như thế chứ?

   Cúp máy, trong lòng Biện Bạch Hiền dâng lên tư vị khác lạ. Cậu chui vào lòng Phác Xán Liệt, trầm mặc.

  Vỗ vỗ tấm lưng nhỏ gầy của người trong lòng, Phác Xán Liệt nhỏ giọng hỏi, " Có chuyện gì sao? "

  " Dì Hạ nói ba mẹ tớ đang bay về. Chiều sẽ tới. "

  Cảm nhận được eo bị siết mạnh hơn một chút, Phác Xán Liệt thầm thở dài, cũng ôm chặt đối phương hơn. Là cậu ấy đang lo lắng sao? Gặp ba mẹ Biện rồi sẽ phải nói gì. Nội tình Phác Xán Liệt không rõ. Chỉ biết Biện Bạch Hiền đang khó xử, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì cậu thực đoán không ra.

.

.

   Lúc Biện Bạch Hiền tỉnh lại thì mặt trời đã gần chạm chân phía tây rồi. Cậu hốt hoảng kéo Phác Xán Liệt dậy, nếu không về nhanh, ba mẹ Biện trở về không thấy cậu đâu thì biết giải thích thế nào? Nói mình ăn ngủ ở Phác gia, nói mình có quan hệ yêu đương với con trai Phác gia? Đừng đùa chứ! Biện Bạch Hiền cậu chưa chuẩn bị tâm lý đủ đâu!

  " Alô, dì Hạ, ba mẹ con đã về chưa?"

Biện Bạch Hiền vừa sửa sang lại ngoại hình vừa kẹp điện thoại bên tai hối hả gọi về nhà. So với thời gian này chắc giờ máy bay của be mẹ Biện đã hạ cánh lâu rồi. Trong đầu đang suy nghĩ ngàn lý do vì sao không có mặt ở nhà để đối phó. Phác Xán Liệt đứng một bên cười cười, lại ôn nhu giúp cậu chỉnh lại đầu tóc.

  " Vẫn chưa..." Dì Hạ bên này chưa nói hết câu, bên kia đã sớm dập máy. Thực ra chú Mẫn đã sớm đi rước ba mẹ Biện rồi. Nhưng là không có về nhà, về việc họ đi đâu thì dì Hạ không biết. Vừa định thông báo cho Thiếu gia thì bên kia đã cúp máy. Bà đành cười khổ lắc đầu, Thiếu gia vẫn là sốt sắng, vì Phác Thiếu gia sao?

.

.

  Biện Bạch Hiền gần như dùng tốc độ tên lửa phóng xuống lầu, ba mẹ chưa về, là cơ hội không thể bỏ lỡ, cậu phải ngay lập tức về nhà.

  Phác Xán Liệt thấy động vật nhỏ nhà hắn hấp tấp như thế cũng hiện lên vài phần cưng chiều.

  " Chú Phác đang ở đâu? Tớ muốn chào một tiếng rồi đi. " Biện Bạch Hiền ngẫm bây giờ chắc ba Phác đang ngồi uống trà trong phòng khách đi? Nghĩ vậy, cùng Phác Xán Liệt tăng nhanh cước bộ đi đến phòng khách.

  Thanh âm quen thuộc càng ngày càng rõ, kèm theo là tiếng trò chuyện và cười đùa xen lẫn. Biện Bạch Hiền cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh chạy dọc sau ót, lòng bàn tay nhiễm một màn sương mỏng ẩm nóng.

  Bất quá Phác Xán Liệt không phát giác điều đó, bắt lấy bàn tay đang đổ mồ hôi của Biện Bạch Hiền, khoan thai tiến vào.

  Phác Sang Sinh đang huyên thuyên bên này, thấy con trai mình nắm tay Bạch Hiền bước vào thì buông tách trà xuống, hướng hai đứa trẻ đang đứng cười xán lạn.

  " Hai đứa dậy rồi? Nào nào, lại đây ngồi một chút. "

  Nói rồi nhìn qua hai người đang ngồi đối diện trên ghế sô pha nở nụ cười thâm ý. Vị nam trung niên và người phụ nữ bên cạnh nghe vậy cũng quay đầu, trong phút chốc, sáu mắt chạm nhau.

  Biện Bạch Hiền không còn nghe thấy tiếng tim mình đập nữa, máu toàn thân từ não dồn xuống, mắt mở to, môi mấp máy không biết nói gì. Bàn tay nắm tay Phác Xán Liệt cũng siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm một hồi cũng dời đi, né tránh và lúng túng hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn.

   "Ba, hai vị này là...."

  Ý thức được người bên cạnh sắc mặt không tốt, trong lòng Phác Xán Liệt cũng dâng lên một cỗ hoài nghi, chắc là do hai vị ngồi trước mắt đi? Nhìn sơ qua cũng trạc tuổi ba Phác, không khí giữa họ phi thường tốt, chắc không phải là...

  " Là hảo bằng hữu của ta. Nào, hai đứa lại đây. "

  Phác Sang Sinh cười cười, vỗ vỗ chỗ trống ghế sô pha bên cạnh.

  " Ba..mẹ...Sao hai người lại..? " Biện Bạch Hiền xoắn xúyt một hồi rốt cuộc cũng lên tiếng. Ngay từ khi bước vào, nhìn bóng lưng của ba mẹ Biện cậu đã sớm nhận ra. Tuy đã một thời gian không gặp, họ vẫn thanh xuân và tràn đầy sức sống như cũ, không hề có nét già đi, nhưng là trong ánh mắt phủ thêm một tầng bình đạm.

  Biện Bạch Hiền vốn dĩ không ngờ tới, cũng không hiểu tại sao ba mẹ mình lại ngồi ở Phác gia. Đến khi nghe ba Phác nói bọn họ là bạn, cậu lại càng kinh ngạc hơn. Trước tới giờ cậu căn bản một chút quan hệ của ba mẹ Biện với người ngoài cũng không biết, cũng có thể nói là không có cơ hội để biết. Nhưng việc này đối với quan hệ của cậu và Phác Xán Liệt suy đi nghĩ lại cũng là lợi chứ không hại. Ba Phác và ba mẹ Biện là bạn, dù gì cũng dễ tiếp thu chuyện của hai người đi? Ba Phác không ý kiến, Biện Bạch Hiền càng có lòng tin ba mẹ mình sẽ không quá bài xích.

  Nhìn Phác Xán Liệt ngây ngốc kéo tay con trai mình ngồi xuống đối diện, mẹ Biện lén lút nhìn chồng với ý cười đậm.

  " Tôi nói này Phác Sang Sinh, con trai cậu lớn lên thực tuấn tú nha, lại còn câu dẫn con trai tôi, đáng phạt. "

  Lời này của mẹ Biện thành công làm Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nuốt một ngụm nước bọt. Không phải chứ? Biết rồi sao? Phác Xán Liệt nghi ngờ đưa mắt về phía ba mình đang ngồi cạnh, không thể không khẳng định, các bậc trưởng bối này xem ra đã đi trước một bước.

  Quả thực từ khi nghe Biện Bạch Hiền kêu một tiếng 'phụ, mẫu' thì Phác Xán Liệt cũng hồi hộp không kém. Sao có cảm giác hai bên gia đình đang gặp mặt xem mắt vậy chứ? Nhưng ba Phác đã nói họ là bạn, bầu không khí cũng phi thường ôn hoà nên hòn đá treo trong lòng Phác Xán Liệt cũng được gỡ xuống.

  Phác Sang Sinh cười cười, nhấp một ngụm trà, cũng không thua kém mà phản bác một câu.

  " Con trai tôi câu dẫn con trai nhà các cậu? Tôi lại cảm thấy tiểu tử nhà các cậu trực tiếp câu hồn con trai nhà tôi đi mất. "

  Ba mẹ Biện cười 'tự hào', trưng ra vẻ mặt ' con trai tôi vô cùng xinh đẹp', làm Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút lạ lẫm. Tâm tình cũng thoải mái không ít.

  Hai người ngồi nghe bậc trưởng bối ngươi một câu ta một câu không ngừng nghỉ. Nào là hai người lớn lên rất đẹp, giỏi giang, thật giống lúc nhỏ ra sao, tự hào về họ ra sao...

  Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt không hẹn mà nhìn nhau cười.

  Thì ra, họ đã biết chúng ta từ trước.

  Thì ra, chúng ta đã sớm có sự liên kết.

  Thì ra... Từ lâu, tớ đã được định sẵn sẽ gặp cậu, yêu cậu, vì cậu...
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top