Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi phải lòng cậu, muốn đem tất cả những gì về cậu khắc ghi trong lòng mình..

" Lại đến lấy thuốc à? "

Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt bước vào phòng y tế, bộ đồ ngủ buổi đêm vẫn phông phanh như vậy, thằng nhóc này thật không biết sợ lạnh. 

" Vâng, chai thuốc lần trước cậu ấy đã dùng hết. "

  Phác Xán Liệt tươi cười đi lại ngồi xuống ghế đối diện. Nhận thấy khuôn mặt Phác Xán Liệt có gì đó không đúng, Ngô Diệc Phàm tặc lưỡi.

  " Cậu..Chắc là không chỉ đến để lấy thuốc chứ? "

   Phác Xán Liệt thoáng kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh dịu đi, thở dài.

  " Cái đó..Anh Diệc Phàm, anh thấy em có..thẳng không? "

   'Phụt' một tiếng, ngụm nước Ngô Diệc Phàm vừa chuẩn bị nuốt vì câu hỏi vừa rồi của Phác Xán Liệt bay thẳng ra khoan miệng.

   " Xin lỗi, không bị ướt chứ? Em không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy.."

  Phác Xán Liệt rứt tờ khăn giấy trên bàn lau lên phần hồ sơ bị ướt sơ trước mặt.

    " Coi như em chưa hỏi gì đi. Anh Diệc Phàm, em về trước. "

    " Cậu thích Biện Bạch Hiền? "

     Đang chuẩn bị rời đi, Phác Xán Liệt bị câu hỏi của Ngô Diệc Phàm làm cho khựng lại. Quay người lại, thấy ánh mắt ánh lên ý cười của Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt biết mình đã bị nhìn thấu.

     " Em không biết. "

     Phác Xán Liệt quay lại ghế ngồi, cư nhiên mà nhìn thẳng mắt Ngô Diệc Phàm trả lời. Thật lòng chính cậu đúng là không biết mình đối với Biện Bạch Hiền là loại tình cảm gì. Chỉ là khi cùng nhắn tin với cậu ấy, cậu sẽ vui vẻ;  khi nhìn thấy cậu ấy, lại như không biết nói gì;  đôi lúc đứng trước con người có tầm vóc nhỏ nhắn cùng đôi mắt đáng yêu đó, lại muốn ôm vào lòng, bảo vệ thật chặt.

   Phác Xán Liệt dĩ nhiên không biết đó là loại cảm giác gì, vì trước đó quả thật cậu chưa từng quen ai, cũng chưa từng vì ai mà mặt đỏ tim đập.

  " Cậu sợ Bạch Hiền sẽ không đi cùng hướng với cậu? " Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm người trước mặt đang vắt đầy tâm tình.

   Phác Xán Liệt hiểu rõ Ngô Diệc Phàm đang nói về vấn đề gì. Chính cậu cũng thắc mắc rốt cuộc Biện Bạch Hiền khi đối mặt với mình có cảm giác gì, biết đâu là do tự mình đa tình, cậu ấy căn bản chỉ xem mình là bạn.

    " Anh biết những gì về Bạch Hiền? "

   Câu hỏi của Phác Xán Liệt làm cho Ngô Diệc Phàm sửng sốt một chút. Phác Xán Liệt từ ngày bước chân vào ngôi trường này đến giờ cũng mới hơn 1 tháng, gần như mỗi ngày đều đụng mặt nhau, quan hệ giữa Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt cũng coi như là thân đi. Bất quá, còn chưa bằng đám người Kim Chung Nhân.

    Đối với câu hỏi bất ngờ của Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm cảm thấy có chút phân vân. Coi như quan hệ bọn họ đủ gần để nói đi, nhưng Ngô Diệc Phàm đối với người trước mặt vẫn chưa nhìn thấu tâm tình cho lắm. Đem tiểu sử Biện Bạch Hiền nói ra một lượt, có tính là ổn thoã không?

    Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt mông lung của Ngô Diệc Phàm , trong lòng có chút chùn xuống, cho là đối phương không có ý định kể với mình.

   Vẻ thất vọng này của cậu Ngô Diệc Phàm cư nhiên nhìn rõ, trong lòng không khỏi sôi sục một chút, đáy mắt lại ánh lên tia khẳng định.

   " Biện Bạch Hiền ấy mà..không thể ăn dưa chuột, rất sợ lạnh, thích uống socola nóng lại còn tính tình cao ngạnh nhưng bản chất rất tốt, lại khá hoà đồng, tuy có đôi lúc hay kén cá chọn canh... "

   Ngô Diệc Phàm thả lỏng tâm tình, đem những hiểu biết về Biện Bạch Hiền kể ra một lèo, lại không để ý ánh mắt đối phương có chút giễu cợt.

    " Cậu ấy không thể ăn dưa chuột vì không chịu được mùi của nó, phi thường sợ lạnh nhưng lại ăn mặc phông phanh, cơ thể cũng vì vậy mà rất nhạy cảm, nhất là làn da, mỗi ngày không uống socola sữa sẽ không chiu được. Tất nhiên bản tính rất ngang bướng nhưng là loại ' khẩu xà tâm phật', tuy trước mặt tỏ vẻ không thích nhưng tâm tình rất mềm mỏng...còn có.. Cậu ấy rất thích được người khác sưởi ấm. "

     Phác Xán Liệt một hơi nói ra hết những gì cậu biết về Biện Bạch Hiền trong khoảng thời gian ở cạnh cậu ấy. Không để ý được khoé môi đối phương đã giương cao, rồi bật cười thành tiếng từ lúc nào.

   " Anh cười cái gì? "

   " Này Phác Xán Liệt, cậu đã hiểu rõ cậu ấy như thế lại chạy đến nơi này điều tra anh, cậu đang chơi anh à? "

   Ngô Diệc Phàm hất cằm, cố tỏ vẻ nhận thua.

   " Anh biết ý em không chỉ có vậy mà? " Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm với ánh mắt đầy chất vấn.

   Cậu dĩ nhiên hiểu rõ, những gì Ngô Diệc Phàm biết về Biện Bạch Hiền không đơn giản chỉ có vậy. Cậu cũng không muốn lờ đi trước sự né tránh cố ý đó.

   Biết mình chạy không thoát, Ngô Diệc Phàm đành ngửa bài, rất không tự nguyện mà nhìn thẳng mắt Phác Xán Liệt phun ra một câu.

  " Vậy cậu nghĩ xem, tại sao anh phải né tránh? "

.

.

   Ngày hôm nay là ngày nghỉ, cả trường đều vắng lặng. Phần vì mọi người ra ngoài chơi, phần còn lại là ở trong ký túc...hẹn hò với Chu Công.

  Biện Bạch Hiền là một vận động viên gương mẫu, nhưng ngày nghỉ dĩ nhiên không cam tâm tình nguyện mà mới hơn 6h bị thầy Manh lôi đầu dậy luyện thể lực. Trước khi đi có nhắn cho Phác Xán Liệt một câu hẹn sau khi tập xong cùng ăn sáng nhưng không thấy hồi âm, có lẽ vẫn còn say giấc.

   Trong phòng 0506, chỉ còn lại mỗi Kim Chung Nhân. Độ Khánh Tú đã ra ngoài từ sớm.

    Lúc Kim Chung Nhân thức dậy cũng đã gần 7h, theo bản năng với tay tìm điện thoại, phát hiện có tin nhắn mới, mở ra mới biết của Ngô Diệc Phàm gửi từ tối hôm trước.

   Vò đầu đứng dậy, thuận tiện gọi cho Độ Khánh Tú, hẹn đối phương khi trở về cùng nhau đến phòng nhân sự gặp Ngô Diệc Phàm.

.

.

  Trong quán ăn cách trường SM 2 con đường, Phác Xán Liệt dựa người vào ghế, lấy tay xoa xoa mi tâm. Tối qua vì suy nghĩ về câu nói của Ngô Diệc Phàm làm cậu mất ngủ không ít.

   Tuy rằng có hỏi qua Ngô Thế Huân về Biện Bạch Hiền và Ngô Diệc Phàm, nhưng hết lần này đến lần khác bị cậu ấy từ chối trả lời vấn đề trọng tâm. Phác Xán Liệt không biết vì sao, có lẽ Ngô Thế Huân và Biện Bạch Hiền không qua lại nên không có hứng thú? Ý nghĩ này của Phác Xán Liệt lập tức bị bác bỏ bởi câu nói sau đó của Ngô Thế Huân : " Anh hỏi về anh ấy nhiều như vậy để làm gì? "

     Mặc dù cậu và Ngô Thế Huân đã trở nên thân thiết, nhưng mỗi lần nhắc đến Biện Bạch Hiền, sắc mặt cậu ta lại không tốt. Phác Xán Liệt dĩ nhiên nhìn ra điểm này, chỉ là không vạch trần, cũng không có lý do để vạch trần.

      Mãi chìm trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò, Phác Xán Liệt không để ý tới bên ngoài cửa kính quán ăn đang có người đứng đó nhìn cậu.

      Biện Bạch Hiền tới cũng đã gần năm phút, cũng thấy Phác Xán Liệt đã tới ngồi trong quán , nhưng không hiểu vì lý do gì mà đứng đó nhìn chằm chằm cậu ta.

       Quả thật, Phác Xán Liệt rất đẹp trai nha. Vẻ mặt khi tập trung cao độ lại càng cuốn hút. Mái tóc đen ngắn xoã rũ xuống trán, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn cụp xuống trông thật giống một con mèo, đôi môi hồng đầy đặn mím nhẹ,nhìn với góc độ của Bạch Hiền, thật không gì để chê.

      Đẩy cửa bước vào quán, Biện Bạch Hiền đi lại vỗ nhẹ vào vai Phác Xán Liệt một cái rồi ngồi vào phía đối diện.

      " Tới rồi? Có mệt không? Tớ vẫn chưa gọi món, chờ cậu. "

        Phác Xán Liệt lập tức trở nên tỉnh táo khi thấy Biện Bạch Hiền. Thấy sắc mặt đối phương có chút không tốt, trong lòng lại dợn sóng.

        " Quen rồi, uống một lon socola sữa sẽ lập tức khoẻ lại. "

        Biện Bạch Hiền nhìn đối phương cười cười, gọi phục vụ kêu hai tô mì tương đen, lại dặn một phần không bỏ dưa chuột.

        Hai người rất vui vẻ mà vừa trò chuyện vừa ăn uống. Tâm tình Phác Xán Liệt cũng vì vậy mà tốt lên không ít.

        "Bạch Hiền, cậu biết chơi bowling không? " Phác Xán Liệt bất chợt hỏi.

        " Có nghe nói đến, nhưng chưa từng thử qua. "

          Biện Bạch Hiền không biết đối phương có ý gì, đang suy nghĩ thì Phác Xán Liệt mở lời muốn cùng cậu đi chơi bowling, còn nói sẽ dạy cậu. Biện Bạch Hiền trước giờ vẫn không mấy quan tâm đến trò này, nhưng là Phác Xán Liệt rủ, cậu rất không có tiền đồ mà chấp nhận ngay. :)))

.

.

     Lúc này đã gần 9h sáng, Độ Khánh Tú trở về trường liền ghé thẳng đến phòng nhân sự gặp bọn người Kim Chung Nhân.

     Bước vào phòng, không khí có chút không đúng. Kim Chung Nhân nhìn Ngô Diệc Phàm rồi cùng nở nụ cười bí hiểm.

       " Cái đó...Kế hoạch chúng ta đã bàn hôm nọ ấy, không cần thực hiện nữa. "

      Độ Khánh Tú vừa ngồi xuống đã bị câu nói của Kim Chung Nhân làm cho xém té ghế. Không phải nói sẽ giúp hai người bọn họ nối sợi chỉ hồng sao? Vì lý do gì mà tự dưng hủy rồi? Chung thân đại sự của Tiểu Bạch vừa xán lạn chưa gì đã ngủm như vậy?

      Thấy được nét mặt đen hơn đít nồi của Độ Khánh Tú , Ngô Diệc Phàm không kềm được mà cười ha hả.

      " Cậu nghĩ nhiều rồi, Khánh Tú. Không phải anh có ý không giúp họ, chỉ là bây giờ họ đã không cần sự giúp đỡ của chúng ta. "

        Ngô Diệc Phàm đem những gì mình cùng Phác Xán Liệt đêm đó kể ra hết một lần nữa. Cảm nhận của Ngô Diệc Phàm là, cứ tưởng hai chú cừu non rất ngơ ngác, vẫn không phát hiện sự hiện diện của tình cảm trong lòng mình, nhưng giờ tốt rồi, đã có 1 chú cừu chủ động đến chỗ sói chăn cừu thổ lộ tâm tình.

         " Phác Xán Liệt thích Biện Bạch Hiền. " Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng buông một câu.

        " Anh khẳng định? "

        Kim Chung Nhân nãy giờ vẫn ngồi một bên im lặng, lên tiếng. Thật ra cậu rất mong hai người đó sớm thành đôi, phần vì không muốn Độ Khánh Tú suốt ngày cứ như bảo mẫu dính lấy Biện Bạch Hiền ( còn vì sao thì mọi người tự hiểu), phần cảm thấy trường SM sẽ được một phen chấn động vì cặp đôi mới nổi này, đối với Ban truyền thông của cậu mà nói thật là món lợi lớn.

         " Mọi chuyện sẽ như ý chúng ta....Nhưng vấn đề là ở Bạch Hiền. " Ngô Diệc Phàm nhíu mày, mặt tỏ ra thấu hiểu.

         " Anh có ý gì? " Độ Khánh Tú không nén được hoài nghi mà hỏi tới.

         " Không gì, tùy tiện nói vậy thôi, cậu đừng quan tâm. "

          Ngô Diệc Phàm cười cười, phẩy tay bảo hai người có thể rời đi rồi một mình ở lại hoàn thành nốt công việc ở phòng nhân sự.

.

.

     Cùng lúc này, Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đã đến chỗ chơi bowling. Vì mới hơn 9h sáng nên chỗ này khá vắng vẻ, ngoài vài thanh niên tập thể dục xong ghé qua cũng chỉ có hai người, khá thoải mái.

      Phác Xán Liệt chơi bowling vài năm gần đây, kỷ lục cũng đạt tới 250 điểm chứ không ít. Bất quá trước mặt Biện Bạch Hiền, cậu cũng phô diễn không ít.

      Biện Bạch Hiền ngồi một bên, lẳng lặng nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt lúc chơi, lại dời tầm mắt từ trên xuống dưới tấm tắc với thân hình của một sinh viên khoa bơi lội, trong lòng có chút kỳ lạ.

      Bất giác bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn mình, Phác Xán Liệt khẽ cười, bước lại kéo cổ tay Bạch Hiền đứng dậy, cầm trái bóng trong tay đưa cậu.

     " Thử một chút ? Một mình tớ chơi cũng không có ý nghĩa. " Phác Xán Liệt ôn nhu nhìn Biện Bạch Hiền đang ngây ngốc .

     Biện Bạch Hiền hiểu ra, đón lấy trái bóng, lại không ngờ nặng như vậy. Nhưng vì tập thể lực từ nhỏ, cậu cũng không đến nổi run tay đi? Nhưng động tác có chút lúng túng- đây là lần đầu cậu chơi bowling.

     Nhận thức được vẻ mặt hoang mang lại kiên định của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt nhịn cười, lại thấy đáng yêu. Cậu bước lại, áp ngực mình vào sau lưng đối phương, tay trái cậu đỡ lấy bàn tay thon dài nhỏ bé của Bạch Hiền đang cầm trái bóng, hai người không hẹn mà nghiêng đầu nhìn nhau.

      Một bên là kinh ngạc, một bên là tò mò, muốn xem biểu cảm của đối phương.

      Vì chiều cao chênh lệch nên tầm mắt Biện Bạch Hiền rơi vừa đúng vào đôi môi đang khép hờ của đối phương, tim cậu bỗng đập theo cường độ phi thường nhanh, lại cảm thấy người mình nóng lên đôi chút, chỗ tiếp xúc ở tay như có dòng điện lướt qua.

      Phác Xán Liệt cúi mắt xuống, vừa vặn mà nhìn thấy đôi mắt và chóp mũi tinh tú của Biện Bạch Hiền. Chưa bao giờ hai người gần nhau đến vậy, mặc dù trước kia có cùng nhau sưởi ấm, nhưng chỉ là đụng chạm nhẹ, căn bản không có rơi vào trường hợp ' nghe thấy nhịp thở đối phương' như vậy, thật có chút không quen, nhưng lại là yêu thích cảm giác này.

      Thấy đối phương sửng sốt, lại cứng ngắc mà giữ nguyên tư thế, Phác Xán Liệt giương khoé miệng, bông đùa một câu.

      " Thả lỏng một chút, không phải đã nói sẽ dạy cậu sao? Cậu làm như tớ sẽ ăn thịt cậu vậy! "

       Biện Bạch Hiền giật mình, cơ thể cũng theo đó mà thả lỏng, mặc dù tim vẫn không ngừng chạy loạn trong lồng ngực.

      Hai người phối hợp khá ăn ý, chưa đầy 1 tiếng, kỹ thuật của Biện Bạch Hiền nâng lên rõ rệt. Bất quá, không phải duy trì tư thế xấu hổ làm mặt đỏ tim đập đó nữa đi.

      Lúc hai người về trường cũng đã trưa. Phác Xán Liệt đưa cậu đến tận ký túc B rồi mới quay về khu ký túc của mình.

      Chưa kịp quay đi, Phác Xán Liệt quay đầu lại, thấy Biện Bạch Hiền đang giữ góc áo của mình, mỉm cười.

      " Hôm nay cảm ơn cậu. "

      Phác Xán Liệt cười lại, giơ tay định xoa đầu Bạch Hiền, lại bị câu nói tiếp theo của cậu làm cho hoá đá vài giây.

       " Còn có..Cậu sẽ không ăn thịt được tớ! >< "

       Biện Bạch Hiền nói xong chạy một mạch vào ký túc, không thèm ngoái nhìn, căn bản là cậu không muốn đối phương thấy cậu đã ngượng đến muốn tìm cái lỗ chui xuống.

         Còn Phác Xán Liệt, ngây ngốc đứng đó gần 5' mới nhận thức được vừa nghe cái gì, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ, lại có chút ngọt ngào. Cứ cho là cậu sẽ không ăn thịt được Bạch Hiền đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top