Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tớ không buộc cậu phá bỏ giới hạn của mình, chỉ xin cậu cho phép tớ đơn phương cậu, có được không?
 
  Rảnh rỗi suốt gần một tuần, Biện Bạch Hiền vì chỗ bị thương mà được miễn tập luyện. Ngày nào Phác Xán Liệt cũng chạy qua cùng cậu trò chuyện, ăn uống, không thì giúp cậu đi dạo cho khuây khoả. Tinh thần thoải mái như vậy, Biện Bạch Hiền cũng rất sớm bình phục.

   Ngày đầu tiên cậu trở lại phòng tập, Tư Mã đã chủ động hướng cậu xin lỗi. Cậu không biết chuyện hắn vì tư thù mà đả thương cậu, rất rộng lượng mà mỉm cười cho qua chuyện.

   Luyện tập xong cũng là buổi chiều. Vì ngày mai chuyến dã ngoại sẽ bắt đầu, lại lên đường sớm nên Bạch Hiền cùng bọn Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân tùy tiện ăn đại thức ăn ở phòng ăn của trường rồi trở về ký túc chuẩn bị đồ đạc.

   Bàn chải đánh răng, khăn tắm, hai ba bộ đồ cùng mấy cái Áo khoác cũng vừa vặn một cái balo đeo lưng. Biện Bạch Hiền đâu vào đấy rồi, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 6h chiều, liền khoác áo để ra ngoài.

   Ban nãy tập luyện xong, cậu và Phác Xán Liệt đã hẹn buổi tối gặp nhau ở khuôn viên. Quả thật cả ngày không gặp, Biện Bạch Hiền có chút nhớ dáng vẻ đối phương, nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp Phác Xán Liệt, để cậu ấy sưởi ấm cho mình, khoé miệng Biện Bạch Hiền bất giác cong lên, áo khoác lúc nãy cầm lên cũng quẳng lại trên giường rồi ra khỏi ký túc.

   Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú ngồi một bên quan sát biểu hiện của cậu bạn chung phòng từ nãy giờ, rốt cuộc Khánh Tú cũng không nhịn được mà cảm thán một câu, " Hẹn hò buổi đêm à. "

    Kim Chung Nhân không quá để ý, chộp lấy điện thoại 'báo cáo' tình hình với Ngô Diệc Phàm, lại nhận được một tràn phẫn nộ của đối phương, " Con mẹ nó Kim Chung Nhân, cậu biết rõ anh bận tối mặt tối mũi sắp xếp chuyến cắm trại ngày mai cho các cậu, sáng không gọi trưa không gọi lại gọi buổi tối lúc anh vừa chợp mắt, các cậu tự mà thưởng thức phim ngôn tình 8h đó đi! ", nói rồi gác máy.

   A! Kim Chung Nhân là bị oan nha! Không phải nói 3 chú sói chăn cừu cùng hợp tác đẩy hai chú cừu non Xán Bạch này sao? Sao giờ lại vì một giấc ngủ mà trút giận lên cậu chứ!! Đầu sỏ không phải là anh sao Ngô Diệc Phàm!!!

   Kim Chung Nhân thầm đem mười mấy đời tổ tông nhà Ngô Diệc Phàm ra hỏi thăm một lượt mới hả giận.

   Bên này, Biện Bạch Hiền vừa từ đằng xa đi tới đã thấy bóng lưng quen thuộc ngồi đó. Rất nhanh đi lại bên cạnh, lại nhận được nụ cười làm cho tan chảy của đối phương.

   Phác Xán Liệt đương nhiên đã quen với việc chờ Biện Bạch Hiền ở nơi này, trong tay luôn sẵn một lon socola sữa cho cậu. Thấy đối phương vận áo thun mỏng phông phanh, Phác Xán Liệt giơ tay kéo cậu lại ngồi sát vào mình, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm cục băng cứng đầu bên cạnh.

   Biện Bạch Hiền cũng cư nhiên quen với việc sẽ nhận lấy thức uống yêu thích từ Phác Xán Liệt, ban nãy cố ý để áo khoác ở ký túc cũng vì biết Phác Xán Liệt sẽ như cũ mà sưởi ấm cho cậu nên rất ngoan ngoãn mà ngồi im, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương truyền đến bàn tay mình.

    Không thể tin được, buổi tối hai thằng con trai lại ở ghế đá khuôn viên dính sát với nhau, tay nắm tay mà còn gọi là bạn thân. Bất quá cả hai vẫn quá ngây thơ, không để ý tới tư thế đáng nghi này đi.

   " Thắt lưng không còn gì đáng ngại chứ? " Phác Xán Liệt lên tiếng, ánh mắt rũ xuống chỗ hai tay đang đan nhau của cả hai.

   " Rất tốt, đã có thể hít đất được, không đáng ngại. " Biện Bạch Hiền một tay cầm lon socola sữa, tay còn lại bị nắm chặt, vẫn vui vẻ cười đáp.

    Rất tốt sao? Cũng không hẳn là vậy. Buổi sáng lúc tập luyện quả thật vẫn rất nhức, chấn thương thắt lưng chứ ít ỏi gì. Mà với cường độ tập luyện của vận động viên lâu năm, lại ưu tú như Biện Bạch Hiền, dù có khỏi hẳn cũng bị làm cho tái lại. Nhưng cậu lại không nói cho Phác Xán Liệt biết, thấy đối phương vì mình mà lo lắng, cậu có chút không đành lòng.

    " Bạch Hiền. " Phác Xán Liệt đột nhiên hạ thấp giọng, cắt đứt suy nghĩ của Biện Bạch Hiền. Bàn tay đang nắm tay Biện Bạch Hiền siết chặt một chút.

     " Làm sao vậy? " Biện Bạch Hiền nghiêng đầu, nhận thấy được sự thay đổi trên sắc mặt Phác Xán Liệt, đôi mày cậu nhíu lại, giương mắt nhìn góc nghiêng tuyệt mĩ của đối phương, tim lại hẫng một nhịp.

     " Cậu đối với tớ, có cảm giác gì? "
Phác Xán Liệt hỏi xong câu này, cũng dời tầm mắt nhìn về phía Biện Bạch Hiền, 4 mắt chạm nhau.

     Mắt Biện Bạch Hiền tuy không to tròn như mắt cậu, nhưng rất đáng yêu và trong sáng, thật không giống với cặp mắt của một vận động viên võ thuật Hapkido. Sóng mũi cao thanh tú, đôi môi hoa đào hồng hồng, lại còn nốt ruồi nâu nhạt trên khoé môi phải. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt của khuôn viên, Biện Bạch Hiền trong mắt Phác Xán Liệt không khác gì một vầng trăng, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, lại thu hút, cuốn lấy nội tâm đang giằng co trong lòng Phác Xán Liệt.

  Biện Bạch Hiền nghe được câu hỏi này, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối. Cảm giác sao, đương nhiên là có, nhưng nói thế nào đây? Cậu không phân định rõ, cũng có thể cậu không dám thừa nhận sự hiện diện của xúc cảm trong tim cậu. Đây là lần đầu tiên cậu mất đi kiên định và lý trí, để sự bối rối và phân vân thâu tóm chính mình. Cậu thật sự có cảm giác với con trai sao, lại còn là Phác Xán Liệt. Bảo cậu đem những lời này nói ra, đối với Biện Bạch Hiền cứng đầu mà nói, thật là một thử thách lớn a!

  "Ha Ha, Xán Liệt, trễ rồi, tớ chợt nhớ ra phải chuẩn bị ít đồ đạc cho ngày mai, cậu mau về đi, tạm biệt."

  Người ta nói trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách quả không sai. Biện Bạch Hiền nói xong cũng 'vèo' một cái chạy khỏi khuôn viên không quay đầu lại.

   Phác Xán Liệt cảm giác sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay, mới nhận ra là đối phương đã chuồn mất, cười khổ một cái. Từ lần trò chuyện với Ngô Thế Huân đêm đó, cậu không khỏi suy nghĩ về Biện Bạch Hiền. Cậu chỉ là rất muốn biết trong lòng đối phương rốt cuộc có cậu hay không, lại ngại hỏi thẳng, sợ rủi thay Biện Bạch Hiền lại rời khỏi cậu. Câu hỏi kia vốn là suy nghĩ rất lâu mới thốt ra được.

   Mới hơn 7h tối, vậy mà cậu ấy nói trễ sao? Huống hồ lúc nãy qua điện thoại đã nói chuẩn bị đồ đạc xong xuôi cả rồi mới gặp mặt.

   Phác Xán Liệt không biết nên vui hay nên buồn. Biện Bạch Hiền, cậu cư nhiên lại trốn tránh câu hỏi của tớ. Nếu cậu thực sự coi tớ là bạn bè bình thường, cậu có cần lúng túng như vậy không? Nhưng nếu cậu không xem tớ là bạn, vậy lý do gì cậu lại không thừa nhận cảm xúc của cậu dành cho tớ? Phải chăng trong lòng cậu, vẫn không rõ tớ đã thích cậu sao....

.

.

   Biện Bạch Hiền một mạch chạy thẳng về phòng, nhảy lên giường vùi đầu vào gối bắt đầu suy nghĩ.

   Cậu thiếu chút nữa đã bị doạ sợ, thật không hiểu bản thân rốt cuộc có bệnh hay không. Tại sao mỗi lần gặp Phác Xán Liệt thì tim cậu lại đập mạnh như vậy, lại luyến tiếc hơi ấm từ cậu ta như vậy, khi không gặp lại muốn nhìn thấy dáng vẻ đối phương.

  Lại nói, trước câu hỏi bình thường của Phác Xán Liệt lại không đánh mà khai chuồn mất, chẳng khác nào chứng tỏ cậu đang xấu hổ? ( Giờ mới nhận ra hả trời....)

   Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền đập gối một cái, bị Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú đang nằm giường bên cạnh quăng cho một ánh mắt ' bị tâm thần à'.

    " Sao vậy, hẹn hò bất thành rồi? Phác Xán Liệt chọc giận anh? " Kim Chung Nhân hướng Biện Bạch Hiền đang nằm phơi thây trên giường mà hỏi, không để ý đối phương nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn.

   " Anh mới không thèm hẹn hò với con trai. " Biện Bạch Hiền ném cái gối qua giường Kim Chung Nhân, lại bị Độ Khánh Tú nhanh tay chộp được.

   " Để xem cậu quật cường được bao lâu" Độ Khánh Tú ném trả cái gối về phía Biện Bạch Hiền, đem ánh mắt ' tớ biết tỏng cậu' ném qua luôn.

   Còn có thể không nhìn ra sao? Người ngoài như Kim Chung Nhân mà còn nhìn thấu tâm tình của Biện Bạch Hiền, huống chi là đứa bạn thân từ trung học như Độ Khánh Tú. Chơi với nhau lâu như vậy, tính cách cứng đầu của Bạch Hiền, Độ Khánh Tú đã sớm nhìn quen đến chai mắt. Những lúc như vậy, cậu sẽ thường nắm lấy gáy cậu ấy siết một chút, Biện Bạch Hiền sẽ lập tức hiểu ra bản thân đi quá giới hạn mà dừng lại. Nhưng đối với chuyện tình cảm, Độ Khánh Tú cũng hiểu rõ dùng phương pháp này sẽ không có tác dụng, chẳng may lại bị đối phương cho vài cước.

   Biện Bạch Hiền không phải không biết Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú, còn có Ngô Diệc Phàm nắm thóp mình, nói không chừng đứa em họ Ngô Thế Huân kia cũng đã sớm không cần mướn mà tình nguyện đẩy thuyền rồi.

  Nói chung tâm tình Biện Bạch Hiền rối rắm, lăn qua lộn lại trên giường lại bị câu nói lúc đó của Phác Xán Liệt làm cho nặng tâm tư, lại vì hành động nhất thời trốn tránh của mình làm cho tức chết. Biện Bạch Hiền, mày thật sự không có tiền đồ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top