Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xán xán, cậu đẹp trai thật!" Biện Bạch Hiền nằm trên giường cười tủm tỉm nhìn Phác Xán Liệt đang mặc áo khoác.

"Câm miệng . Ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tôi còn đi học ." Phác Xán Liệt xoay người, dọn dẹp mặt bàn cạnh đầu giường Biện Bạch Hiền, đem chén cháo hầm kỹ đặt trên mặt bàn, lại xoay người lấy hộp sữa đặt bên cạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn dặn dò, "Cậu nhớ rõ, chờ một chút nữa,trước đem cháo ăn ngay, không được bụng không uống sữa!"

"Biết rồi!" Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, khẽ gật đầu.

"Một lát nữa phải ăn ngay, không được để lạnh giá rồi mới ăn. Nếu để tôi biết, cẩn thận tôi cho cậu phát đó!" Phác Xán Liệt vẫn có chút không yên tâm, hung tợn dặn dò.

"Biết rồi!" Biện Bạch Hiền vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cuộn tròn trong chăn, nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt cười đến ngọt mị mị.

"Tôi đi đây." Phác Xán Liệt xoay người, lúc này mới hướng cửa phòng đi đến.

"Xán xán..." Biện Bạch Hiền nhô đầu ra nhẹ giọng kêu lên.

"Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt quay đầu, "Còn có chuyện gì sao?"

Biện Bạch Hiền lắc lắc đầu, cười ngây ngốc, "Chỉ là muốn gọi cậu thôi, xem cậu có trả lời không."

"Cậu thật đúng là đồ nhàm chán!" Phác Xán Liệt thở dài xoay người, oán hận nói, "Quên đi, tôi vẫn là nên chờ cậu ăn xong cháo đã, lên học tiết hai cũng không muộn! Cậu đúng là họa tinh, thật sự là sớm muộn gì cũng bị cậu làm tức chết thôi."

Biện Bạch Hiền cắn môi dưới, bưng bát cháo lên, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt cười đến ôn nhu lại đắc ý, cũng không có vạch trần hắn kỳ thật là lo lắng cho mình ở lại bắt cậu ăn cháo xong mới đi.

"Xán xán?" Uống được một ngụm Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên mở miệng.

"Có chuyện gì?" Phác Xán Liệt đưa cho hắn khăn mặt, phụng phịu hỏi. Trong lòng nhịn không được hoài nghi Biện Bạch Hiền lại đang nghĩ cái quái gì không biết.

"Hôm nào đó, chúng ta đi hẹn hò, được không?" Biện Bạch Hiền mở to mắt, thoạt nhìn vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, "Tôi biết có một quán rượu nhỏ rất rất là hay, chúng ta đi nơi đó hẹn hò được không?"

"Hẹn hò cái đầu cậu, tôi lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi? Cậu có biết phải chiếu cố cái tai hoạ nhà cậu, tôi nghỉ mất bao nhiêu tiết hay không ?" Phác Xán Liệt hung hăng trừng Biện Bạch Hiền một cái, oán hận mắng, "Ngô Thế Huân kia, vở thì sao? Chữ thì như gà bới. Nhìn là phát hỏa, chỉ muốn đấm cho hắn một phát."

"Ha hả..." Biện Bạch Hiền nghe thấy cười ra tiếng, nhanh tay giữ chặt tay áo Phác Xán Liệt, "Tôi vừa rồi không có nói hôm nay, tôi là nói lần sau lúc cậu có thời gian rảnh mà? Tôi thật sự rất muốn cùng cậu đi hẹn hò một lần, hơn nữa ở bên ngoài ăn cơm chiều, căn bản sẽ không lãng phí nhiều thời gian của cậu, được không, được không?"

"Phiền chết! Cậu đúng là nhiều chuyện, chờ lúc rảnh thì nói sau." Mặc dù biết là vô dụng, Phác Xán Liệt vẫn hung hăng trừng mắt nhìn biện Bạch Hiền, trong lòng bất mãn, "Cậu đầu óc sao lại lắm ý nghĩ linh tinh như vậy cơ chứ?"

"Đó là vì trong lòng tớ lúc nào cũng nghĩ tới cậu mà!" Biện Bạch Hiền cười cười, uống thêm ngụm cháo, cắn thìa mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt, "Xán xán cậu thì sao?"

"Tôi? Tôi thì làm sao?" Phác Xán Liệt đứng lên, "Tôi còn phải đi học . Cậu ấy, ít làm chuyện vô ích đi, ít suy nghĩ mấy chuyện quỷ quái đi, nghỉ đi cho khỏe."

"Đúng vậy! Tôi phải nghỉ ngơi cho thật tốt!" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng liếm thìa, con ngươi hướng về phía Phác Xán Liệt liếc một cái, nhất thời từ một con mèo ngoan, sắc mặt chuyển thành con mèo hoang , "Xán xán, cậu hôm qua thật là dã man, tuy rằng tớ là rất sung sướng, nhưng mà hiện tại ở nơi nào đó vẫn là đau quá cơ!"

Một cỗ nhiệt cứ thế xông thẳng tới mặt Phác Xán Liệt, một bụng lửa giận chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nén lại, "Còn không phải yêu tinh nhà cậu câu dẫn!" Ngay sau đó liền dập cánh cửa cái rầm mà đi.

Cố tình Biện Bạch Hiền thanh âm mềm mại còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, "Xán xán không được quên cậu đã là người của tớ nhé, cho dù đi học, nhưng không được cùng con gái dây dưa, quan hệ lằng nhằng biết chưa?"

Đen mặt! Một đầu lửa giận! Phác Xán Liệt thật muốn đẩy cửa ra, đem cái tên yêu tinh đang nằm trên giường kia hành hung, dằn vặt một trận, nhưng nhìn mọi người xung quanh nhất trí dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái gắt gao dõi theo hắn, cũng chỉ có thể đem lửa giận áp vào trong bụng, cố gắng trấn định rời đi trước, còn lại tính sau.

Biện Bạch Hiền nằm ở trên giường, trong lòng cảm giác duy nhất chính là: thỏa mãn, phi thường phi thường thỏa mãn!

Tuy rằng hắn ngay cả "Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" loại chiêu tiểu nhân này đều dùng tới , nhưng mà chỉ cần có thể đạt thành mục đích, làm cho Phác Xán Liệt trở thành của Biện Bạch Hiền, hắn sẽ thấy thỏa mãn vô cùng . Nghĩ đến đây, Biện Bạch Hiền nhịn không được cắn ngón tay "Ha ha" cười ra tiếng. Thân thể còn có chút ẩn ẩn đau, chính là loại ẩn ẩn đau này một lần lại một lần nhắc nhở hắn, hắn cùng Phác Xán Liệt đã muốn "Đã làm ", hơn nữa là phi thường hoàn mỹ kết hợp. Phác Xán Liệt thoạt nhìn thực táo bạo, nhưng lại cũng là cái hoàn mỹ tình nhân, vô luận ở trong cuộc sống hay là trên giường đều ôn nhu như vậy. Lúc nào cũng thấy hắn hung hổ, thô bạo như vậy, chỉ cần thấy hắn một lần ôn nhu ai lại không tham lam mà nắm cho thật chặt. Người xuất sắc, hoàn mỹ như vậy, Biện Bạch Hiền ở trong lòng âm thầm thề, hắn tuyệt đối tuyệt đối không bao giờ buông tay, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi "Xán xán" của hắn. Từ nhỏ đến lớn, ở trong tự điển Biện Bạch Hiền, cho tới bây giờ sẽ không có mấy từ "Thất bại, không thể..." những từ này chỉ dùng cho những kẻ yếu, còn hắn muốn gì thì sẽ dùng hết sức để có được. chính vì vậy hắn mới học không thủ đạo, bởi vì nguyên tắc của không thủ đạo cũng chính là nguyên tắc của Biện bạch hiền hắn! Tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất! Bất cứ thời điểm nào cũng phải tích cực tấn công để đạt cho được mục đích! Tình cảm cũng không ngoại lệ.

Ngay lúc Biện Bạch Hiền âm thầm tự đắc, Phác Xán Liệt lòng cũng rối như tơ vò.

Quan hệ giữa hắn và Biện Bạch Hiền phát triển, phải nói hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, đặc biệt một bước trên giường này, thật sự là hắn "Sai lầm trong sai lầm" .

Phác Xán Liệt từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ từng lo lắng qua, chính mình đến tột cùng là thích nam hay là thích nữ. Hắn vẫn cho rằng cuộc sống mình cứ bình lặng như một hồ nước vậy, tuy rằng sẽ có vài hòn đá vô tình ném vào, gợn sóng, nhưng rồi cuối cùng mọi thứ vẫn sẽ khôi phục như cũ, cứ yên bình phẳng lặng vậy.

Nhưng khi Biện Bạch Hiền xuất hiện ! Hắn không phải là một viên hòn đá nhỏ, hắn căn bản chính là một đại thiên thạch, thậm chí phải nói hắn chính là một tiểu hành tinh, hắn không chỉ có thể làm nổi sóng cả hồ nhỏ mà cơ bản có thể làm cả hồ nước bình lặng ấy toàn bộ lấp hết, biến thành một vùng đất bằng phẳng, thậm chí biến thành một tòa núi cao.

Hắn từng lo lắng rất nhiều, Ngô Thế Huân hỏi thăm ngách nhỏ ngõ lớn cũng từng nói, Biện Bạch Hiền chẳng qua là đang đùa giớn hắn mà thôi! Cái người tài mạo gia thế không phải người thường ấy, khi đã hết thứ để đùa vui, đột nhiên lại muốn chơi cái trò gọi là tình ái. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đùa bỡn người khác. Nhưng lúc này đây Biện Bạch Hiền tìm sai người mất rồi! Biện Bạch Hiền hắn đùa ai không đùa, tự nhiên lại đi trêu vào Phác Xán Liệt hắn ? Phác Xán Liệt hắn giống người có thể tùy tiện trêu đùa sao? Chỉ cần nghĩ như vậy, Phác Xán Liệt liền phi thường phát hỏa, trong lòng âm thầm nhắc nhở phải cho hắn một trận, tuyệt đối không thể để cho người như hắn thỏa mãn được ý muốn trong đầu.

Nhưng, chẳng ai đoán trước được chữ ngờ. Bọn họ cú dây dây dưa dưa nhưu vậy, cư nhiên, cư nhiên cuối cùng, hắn vẫn là chịu không nổi dụ dỗ của Biện Bạch Hiền, cùng hắn lên giường. Hắn không thể không đối diện với thực tế, hắn hoàn toàn bị biện Bạch Hiền mê hoặc, ít nhất là thân thể của chính mình đã hoàn toàn bị dụ dỗ mất rồi. Toàn bộ nhược điểm của một thàng con trai đã nằm trong lòng bàn tay của Biện Bạch Hiền, có muốn chạy cũng làm sao thoát .

Biện Bạch Hiền là một yêu tinh, điểm này, Phác Xán Liệt ngay từ đầu đã biết. Chính hắn cũng biết mình luôn luôn là mộ người rất có nguyên tắc. Nhưng rồi cuối cùng nguyên tắc vẫn là đấu không lại hương vị ngọt ngào của miệng lưỡi Biện Bạch Hiền, đấu không lại thân thể Biện Bạch Hiền, đấu không nước mắt Biện Bạch Hiền, đấu không lại ý niệm trong lòng muốn nhìn biện Bạch Hiền lộ ra ngọt ngào mỉm... Nghĩ đến đây, hắn thật sự là phát hỏa lớn hận không thể cho ai một đấm. Đương nhiên kỳ thật trong lòng hắn muốn đấm nhất không ai khác ngoại trừ bản thân mình.

"Đúng là vô tích sự !" Phác Xán Liệt suy đi nghĩ lại cuối cùng chỉ biết mắng một câu.

Chính là thời gian không bao giờ quay lại, Phác Xán Liệt trong lòng cũng hiểu rõ. Cứ cho là: thời gian có quay trơ lại, hắn chả có lẽ vẫn sẽ rơi vào cái bẫy nhỏ của Biện Bạch Hiền, không cam lòng mà làm nô bộc cho hắn. Con mẹ nó, Biện Bạch Hiền kia liệu có cái bản lĩnh ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top