Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Phác Xán Liệt, em từ hôm về sao nhiều điện thoại vậy?" Phác Xán Dận gắt gao nhìn em trai, "Thành thật khai báo, có phải có bạn gái hay không?"

"Không phải bạn gái !" Phác Xán Liệt nhìn nóc nhà đảo cặp mắt trắng dã, ở trong lòng bổ sung một câu, là bạn trai mới đúng, hơn nữa là một siêu cấp phiền toái, siêu cấp đáng sợ siêu cấp yêu tinh bạn trai.

"Thật?" Phác Xán Dận từ trên xuống dưới đánh giá em trai, vẻ mặt không tin tưởng, "Nhưng, sao anh lại cảm thấy được em như đang gạt anh vậy?"

"Anh lo cho chính anh đi." Phác Xán Liệt khinh thường trừng mắt nhìn Phác Xán Dận, ánh mắt chuyển qua người con trai đang cùng mẹ và mấy người trò chuyện, "Khánh thù thật sự giỏi làm người khác vui vẻ. Anh xem mẹ cũng cười thành một đóa hoa rồi."

"Mặt dày như vậy mà" Phác Xán Dận quay đầu tiếp tục ta hỏi em trai, "Nhưng, cái bộ dạng này của chú tôi thật sự cảm thấy có vấn đề."

"Anh hai, em nói cái này anh cũng không nên giật mình." Phác Xán Liệt thật lâu phun ra một hơi, đỡ lấy bả vai Phác Xán Dận, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Anh nói xem, tại sao con trai nhà chúng ta lại có duyên với con trai vậy? Trường học có một học trưởng sống chết theo đuổi em, anh nói hắn rốt cuộc là coi trọng cái gì ở em chứ ?"

"A! Anh không đồng ý, kiên quyết không đồng ý." Phác Xán Dận nhìn thoáng qua đứa em trai cao ráo bảnh bao, trong lòng một trăm hai mươi lần không muốn, "Em không phải... Không phải..."

"Không có gì?" Phác Xán Liệt kỳ quái nhìn ông anh trai sắc mặt thay đổi.

"Em có bị hắn chiếm tiện nghi không?" Phác Xán Dận thật cẩn thận hỏi vấn đề bản thân lo lắng nhất, "Học trưởng kia của em có phải là thành viên đội bong rổ?"

"Anh hai, anh lại nghĩ đi đâu vậy ?" Phác Xán bất đắc đĩ nhìn ông anh "Em cũng không có giống anh, em là giống bố, đâu phải cái bộ dạng như anh vừa nhìn vào đã biết sẽ bị Khánh thù đặt dưới..."

"Câm miệng." Phác Xán Dận nhìn xung quanh, may mà không ai nghe được, kéo đầu em trai xuống, hung hăng gõ một cái, "Về sau còn dám nói vấn đề này, cẩn thận tôi cho cậu răng rơi đầy đất."

Phác Xán Liệt sờ sờ đầu không dám phản bác, cũng biết những lời này của mình làm tổn thương lòng tự trọng của anh hai.

"Vậy hắn..." Phác Xán Dận vừa định tiếp tục hỏi thăm, di động hai mươi bốn giờ mở máy của Phác Xán Liệt reo lên bài hát "Ánh trăng nói hộ lòng tôi"

"Lại là học trưởng kia à?"

Phác Xán Liệt gật gật đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn bắt máy.

"Xán xán..." Trong điện thoại truyền ra âm thanh ngọt ngào của Biện Bạch Hiền.

"Lại chuyện gì vậy?"

"Cậu bao giờ thì quay về trường vậy? Cậu muốn ở nhà bao lâu vậy? Tớ rất nhớ cậu!"

"Nhớ cái đầu cậu ấy!" Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua Phác Xán Dận đang lườm mình, tức giận rất nói với Biện Bạch Hiền, "Tớ đang nói chuyện với anh hai thì cậu lại gọi đến. Thật khéo quá mà."

"Xán xán, Vậy anh hai cậu có nói gì về tớ không?" Biện Bạch Hiền một tay cầm điện thoại một tay xoắn xoắn dây điện thoại, "Tớ lén để ảnh của tớ trong ví tiền cậu đấyCậu có thể cho anh hai xem mà."

"Cậu... Cậu làm chuyện quái gì vậy?" Phác Xán Liệt quả thực tức giận trợn trắng mắt, "Nếu mọi người nhà tôi nhìn thấy thì sao?"

"Tớ chính là muốn họ nhìn thấy. Ai bảo cậu không chịu cho tớ về nhà cùng cậu" Biện Bạch Hiền ản nhiên trả lời , "Với lại, tớ cũng không muốn Xán Xán quên tớ mà!"

"Cậu đúng là tai họa!"

"Được rồi, cậu cùng anh hai nói chuyện tiếp đi, lát nữa tớ gọi lại sau."

Phác Xán Liệt nghe trong điện thoại tút tút truyền đến, thở dài đem điện thoại cúp.

"Hắn nói cái gì ?" Phác Xán Dận nháy nháy mắt nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, "Nhanh vậy đã cúp máy rồi?"

"Hắn nói để ảnh trong ví của em, " Phác Xán Liệt lấy ví ra, quả nhiên ở ngăn khóa nhét một tấm ảnh cuả Biện Bạch Hiền "Tên hỗn đản này bỏ vào khi nào vậy chứ? Vậy mà em lại không biết?"

"Cho anh xem."

"Đây!." Phác Xán Liệt đưa qua một tấm ảnh đơn giản, Biện Bạch Hiền mặc một cái áo đen, quần trắng, ôm hai chân ngồi ở trên giường cười sáng lạn.

Phác Xán Dận cầm lấy ảnh, nhíu mày, "Bộ dạng xinh đẹp như vậy? Quả thực so với yêu tinh câu dẫn người không khác nhau là mấy."

"Hắn còn không phải là một yêu tinh sao?" Phác Xán Liệt cảm giác sâu sắc anh trai sống từ nhỏ của mình mắt sáng nhưu đuốc.

"Vậy em tốt nhất nên tránh xa hắn một chút." Phác Xán Dận đem ảnh chụp trả lại cho Phác Xán Liệt, vẻ mặt lo lắng, thấy sao thì cái người trong ảnh kia cũng không dễ đối phó chút nào?

"Em cũng muốn lắm, nhưng mà ..." Phác Xán Liệt gãi đầu vẻ mặt ngượng ngùng.

"Trời ạ!" Phác Xán Dận vỗ ót, vẻ mặt bị đánh bại, "Em đừng có nói đã lỡ chiếm tiện nghi hắn rồi nhé?"

"Em ...Em cũng đâu có muốn!" Phác Xán Liệt cúi đầu oán hận thở dài, "Yêu tinh kia Em thật sự là nhịn không nổi, nhịn không nổi mà!"

"A! Phác Xán Liệt!" Một tiếng thét đinh tai nhức óc.

Hóa ra sư tử Hà Tây rống không phải là độc chiêu của mình Phác Xán Liệt mà là phác gia truyền thống.

Phác Xán Dận từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, đánh giá Biện Bạch Hiền, vô luận thế nào, người trước mắt quả thực chỉ có thể dùng hai từ hoàn mỹ để tả, trừ bỏ...

"Xán xán, Tớ hết ngồi máy bay lại phải đi ô tô nữa mệt chết mất, cậu đấm bóp cho tớ được không?"

"Cậu phiền chết đi được ấy, là chính cậu muốn đến, liên quan tới tôi?" Phác Xán Liệt miệng mắng, tay vẫn là vươn ra giúp Biện Bạch Hiền bóp vai, "Cậu có phải bị thần kinh không, mấy ngày nữa tôi trở về trường học ,vậy mà cậu cố đòi tho tôi đến đây, mệt chết cậu là xứng đáng."

"A... Thật thoải mái... Bên này... đúng rồi... A... Mạnh một chút..."

"Này, hai đứa cẩn thận chút được không?" Phác Xán Dận đóng cửa sổ, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc một cái, gằn từng chữ với Phác Xán Liệt, ngoài thì hung dữ thực chất trong đã là thê nô của Biện Bạch Hiền, " Người khác nghe thấy, còn không biết chuyện của hai đứa?"

"Người khác có hiểu lầm, cũng chỉ hiểu lầm anh với Khánh Thù thôi." Biện Bạch Hiền nhếch lông mi, cười đến quỷ dị.

"Cậu câm miệng cho tôi!" Phác Xán Dận hung hăng trừng mắt nhìn Biện Bạch Hiền, quay đầu gọi em trai, "Phác Xán Liệt, qua đây cho anh."

Biện Bạch Hiền nhún vai, hướng Phác Xán Liệt hôn gió. Hai mươi bốn giờ tìm hiểu, Biện Bạch Hiền biết được Phác Xán Liệt đầu tháng ba cùng với Phác Xán Dận cùng đi Tế Châu đảo. Theo tính cách Biện Bạch Hiền, tự nhiên là không chờ nữa, trực tiếp mua vé máy bay đến chỗ ở Phác Xán Dận gặp hắn, cũng vì vậy mà mới xảy ra cái màn này.

"Phác Xán Liệt, em không được cái gì cũng nghe theo yêu tinh Biện Bạch Hiền kia biết không?" Phác Xán Dận ở phòng bếp rửa đồ ăn, nhẹ giọng dạy em trai, "Như vậy có ngày nó nuốt sống em, đến xương cũng chẳng còn"

"Em còn cách nào khác hả?" Phác Xán Liệt oán hận hướng biện Bạch Hiền ngồi đằng kia trừng mắt, "Em mà không để ý đến hắn, hắn vừa khóc vừa nháo, mỗi lần như vậy thì em cũng chết mất."

"Nó có khóc em cũng đừng để ý, nhất định phải nhớ kỹ, từ đầu đã thỏa hiệp, thì sau này cũng bị ép cho tới cùng, em biết không?" Phác Xán Dận đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, tiếp tục nói.

"Em phải làm sao?"

"Em cần phải..." Phác Xán Dận mới vừa định nói tiếp, Độ Khánh Thù vừa vặn đẩy cửa tiến vào, kéo cà- vạt xuống, hướng phòng bếp kêu lên: "Tiểu Dận, cho anh chén nước?"

"Anh chờ một chút." Phác Xán Dận đem cái xẻng xào rau giao cho Phác Xán Liệt, " Để ý hộ anh lát."

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn anh hai vùa dạy mình không được thỏa hiệp, rót nước mang đi.

Một lát sau, Phác Xán Dận đi vào, phía sau có Khánh thù bám theo làm bong.

Độ Khánh Thù ôm thắt lưng Phác Xán Dận, hướng Phác Xán Liệt gật gật đầu xem như chào hỏi, tiếp theo quay đầu cằm tựa trên đầu Phác Xán Dận hỏi hắn, "Hôm nay em có làm đồ ăn anh thích không?"

"Tiểu bài cốt với tôm bóc vỏ sao? Mua!" Phác Xán Dận mở ra tủ lạnh, đối với độ khánh thù oán giận, "Anh có biết tôm bóc vỏ không được tươi, đây là em mới mua về đấy."

"Nhìn ngon thật đấy!." Độ khánh thù nhẹ nhàng sờ sờ đầu Phác Xán Dận, vẻ mặt cưng chiều cười, "Em ngoan nhất! ."

"Buồn nôn chết! " Phác Xán Dận hướng độ khánh thù phất phất tay, "Đi tắm rửa thay quần áo đi còn ăn cơm ."

Độ khánh thù giúp Phác Xán Dận sửa lại tạp dề rồi mới rời đi, trước khi đi nhớ tới cái gì mà nói với Phác Xán Liệt mặt đen xì, "Cậu trai xinh đẹp ngoài kia là bạn em à. Nó mệt lắm à , cứ vậy ằm trên ghế sopha ngủ ngon lành kìa ?"

" Đồ ngốc kia! Vừa mới khỏi ốm xong!" Phác Xán Liệt cắn răng chạy ra bên ngoài.

Phác Xán Dận còn chứ hiểu hết chuyện, ở phía sau kêu, "Này, Phác Xán Liệt, chuyện vừa rồi còn chưa nói xong đâu! Không được thỏa hiệp, ngàn vạn lần phải cứng rắn lên, không thì cả đời chịu thiệt thòi đó!"

Phác Xán Liệt quay đầu, đối với Phác Xán Dận trở mình xem thường, "Anh hai, anh lo cho mình đi. Vừa rồi em mới biết được, nghe lời anh là sai lầm lớn nhất đời em, anh thật sự là bị gả ra ngoài hoàn toàn rồi!"

Biện Bạch Hiền dụi mắt, phát hiện mình an ổn nằm ở trên giường, mà bốn phía một mảnh tối đen, đã tối rồi . Hắn nhớ rõ, mình mệt quá, cứ thế ngủ quên trên sopha, nhất định là Phác Xán Liệt ôm mình vào phòng, Biện Bạch Hiền nhịn không được cười rộ lên.

"Ba!" Đèn phòng bật lên, Phác Xán Liệt bưng chén đĩa, oán hận mở miệng, "Cậu là heo sao? Ngủ ở salon mà cũng ngủ được?"

"Xán xán..." Biện Bạch Hiền vươn tay, ôm thắt lưng Phác Xán Liệt, tựa vào trong ngực của hắn cọ cọ, "Tớ nhớ cậu, nhớ cậu lắm!"

" Nhớ cái đầu cậu!." Phác Xán Liệt đẩy hắn ra, đem chén đĩa gì đó đặt ở đầu giường, "Quá giờ cơm tối rồi, vừa rồi cậu ngủ như heo vậy, tôi không đánh thức cậu."

"Đũa." Biện Bạch Hiền vươn tay, "Tớ đói bụng chết."

"Cậu đúng là điên, tôi không phải còn có vài ngày nữa sẽ đến trường sao? Cậu làm gì mà phải bay đến đây? Nhiều tiền không có chỗ tiêu à?"

"Tớ muốn ở cạnh Xán Xán nhiều một chút thôi." Biện Bạch Hiền cúi đầu, trên mặt xuất hiện nét bi thương, "Bởi vì ớ sắp tới CE làm việc, về sau không thể...hai mươi bốn giờ gặp Xán Xán nữa..."

" Vậy ư? Vậy thì tốt qua rồi! Tôi rốt cục cũng được tự do rồi ."

"Xán xán!" Biện Bạch Hiền cắn chiếc đũa vẻ mặt như sắp khóc, "Cậu sao có thể nới vậy chứ? Cậu không biết, tớ vì chuyện này mà buồn sắp chết, cậu lại còn nói như vậy."

"Vậy cậu muốn tôi nói gì?" Phác Xán Liệt nhíu lông mày, "Cậu là yêu tinh phiền toái , chẳng lẽ tôi không nên vỗ tay tỏ ý vui mừng sao?"

"Xán xán..." Biện Bạch Hiền nghiêng người tựa vào trong ngực Phác Xán Liệt nhắm mắt lại thì thầm: "Cậu không cần nói gì cả, chỉ cần nghe tớ nói. Tớ luyến tiếc phải rời xa cậu, tớ yêu cậu! Rất yêu, rất yêu, rất yêu, thật sự rất yêu cậu!"

Phác Xán Liệt thở dài, bất tri bất giácđem biện Bạch Hiền trong lòng,ngực ôm thật chặt, nhẹ nhàng bên tai hắn thốt vài lời, "Yêu tinh! Hội thi ma pháp của yêu tinh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top