Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt về tới trường học cũng đã hơn chin giờ. Trong phòng ngủ Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm hai người đang tranh luận tinh túy của tam quốc rốt cục là cái gì. Ngô Thế Huân nói, tinh túy của "Tam quốc là lúc Tào Tháo nói câu kia, ' bảo tôi phụ người trong thiên hạ, không bằng nói người trong thiên hạ phụ tôi '!" Lộc Hàm lại nghĩ trái ngược, hắn nói tinh túy của "Tam quốc ngay tại bắt giam công đích ' trung can nghĩa đảm '!"

Gặp Phác Xán Liệt đi vào, hai người lôi kéo Phác Xán Liệt hỏi hắn mấu chốt vấn đề.

Phác Xán Liệt tâm tình vốn không tốt, làm sao lại rảnh rỗi trông nom bọn họ, vì thế cho một người một quả đấm, nói, " Tinh túy của Tam quốc chính là ' đánh xong rồi nói '!"

Lộc Hàm gãi đầu, cẩn thận đích suy nghĩ câu " đánh xong rồi nói" ở chương nào của Tam quốc. Ngô Thế Huân so với hắn thông minh hơn, Phác Xán Liệt hết giờ học, đã bị một chiếc xe thần bí đưa đi, bây giờ trở về lộ ra cái bản mặt thối, ngay cả Biện Bạch Hiền bám hắn như hình với bóng cũng không thấy đâu, trong khoảng thời gian ngắn đã đoán được tám đến chín phần.

Hắn tiến qua ... đi tới trước mặt Xán Liệt, đẩy hắn, dáo dác hỏi, "Cậu có chuyện gì không vui hả ? Người đàn ông buổi tối là ai vậy?"

" Anh họ Biện Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt nhắm mắt khẽ xoa thái dương, trên đường về đã tranh thủ ăn mấy thứ, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, ngực rầu rĩ, cũng không biết có phải do ăn nhiều quá hay không nữa.

"Đi cái xe như vậy, người nhà Biện học trưởng thật đáng sợ!" Lộc Hàm lắc đầu liên tục, miệng há to đủ nhét vừa một quả trứng.

"Ngu ngốc! Cậu có biết hắn là tổng tài của CE?" Ngô Thế Huân trắng mắt liếc Lộc Hàm một cái, "Đã ngu lại còn dốt!"

"Có tiền rất tốt mà!" Lộc Hàm còn xem thường Ngô Thế Huân một cái, "Nhưng mà anh hai đã nói, làm người quan trọng nhất là' trung can nghĩa đảm '!"

"Đầu óc bị hỏng rồi!" Ngô Thế Huân đấm Lộc Hàm một quả, lại bị Phác Xán Liệt chặn lại.

"Lộc Hàm nói rất đúng! Có tiền rất tốt! Lão Ngô cậu còn không chết vì tiền sao! Vậ mà còn dám mang họ Ngô? Khổ thân cho tổ tiên nhà cậu có con cháu như cậu!"

Ngô Thế Huân "Hắc hắc" cười, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, ánh mắt soi mói, "Có phải tình địch xuất hiện? Cậu thấy không yên lòng ? Cậu nói cho tôi nghe hay cho cậu nghe đây?"

"Cậu ít nói nhảm cho tôi!" Phác Xán Liệt oán hận trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân.

"Anh họ của Biện học trưởng quả thật không tồi! Đẹp trai không nói , có tiền có tiền cũng là thứ yếu, mấu chốt là tính tình, thấy thế nào cũng dịu dàng ôn nhu hơn cậu nhiều! Lại là cấp trên của Biện học trưởng, thân phận như vậy thật là...!" Ngô Thế Huân vừa nói vừa chép miệng, bày ra một bộ nguy cơ bốn phía.

"Tôi nhớ rõ trong mấy cái tiểu thuyết nhàm chán, thường là cấp trên an bài cấp dưới đi công tác, sau đó thừa dịp say rượu chiếm đoạt hắn!" Lộc Hàm còn ngại không đủ loạn, nhanh miệng thêm vào, hoàn toàn không có phát hiện Phác Xán Liệt nghe thấy câu này mặt rau canh đã biến thành cà héo! Trên mặt hết xanh lại tím y như thuốc đổi màu vậy!

Hắn còn không biết sống chết thêm vào, "Sau đó, , cấp dưới phát hiện mình cùng cấp trên có quan hệ , dần dần tâm cũng bị chiếm nốt... A! Răng trắng, cậu sao lại đánh tôi?"

Phác Xán Liệt hung hăng trừng mắt nhìn Lộc Hàm " Cậu sao những lời vô nghĩa càng ngày càng nhiều vậy ?"

Nói thì nói như vậy, chính là vừa nghĩ tới một đống vô nghĩa của Lộc Hàm kia, Phác Xán Liệt vẫn là nhịn không được sờ sờ đầu của mình, cảm thấy trên đó xanh mượt. Hắn ở trong lòng thầm nghĩ, cái tên chết tiệt Diệc Phàm, sẽ không thật sự làm như vậy đi? Nếu hắn thật sự chiếm đoạt Biện Bạch Hiền thì làm sao bây giờ? Sau đó, hắn lại nghĩ, Biện Bạch Hiền đi công tác , nhưng Diệc Phàm vẫn ở đây, hai người căn bản không ở một chỗ, vậy hắn lo lắng cái quỷ gì chứ? Thật sự là bị Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân khiến cho đầu óc mơ màng ! Trong đầu tất cả đều là những thứ không dinh dưỡng gì cả.

Nhưng mà, trên cái thế giới này còn có một câu Không ai đoán được chữ ngờ!

Biện Bạch Hiền mở to mắt, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ bằng tằm, lại nhìn bên cạnh, đang ngủ say không phải là anh họ Ngưu tử của mình sao? Tình huống của hắn cũng so với chính mình cũng không khá hơn chút nào?

Hai người bọn họ sao lại ở cùng một chỗ? Ngủ ở cùng trên một cái giường? Còn đều mặc qua loa như vậy chứ?

"Tiểu Hiền, em tỉnh rồi sao?" Diệc Phàm mở to mắt, liền thấy Biện Bạch Hiền vẻ mặt hoang mang ngồi trên giường, hắn ngồi dậy, dùng thah âm hối hận tới cực điểm hổ thẹn nói, "Hôm qua cứ tưởng chuyện sẽ khó sắp xếp, cho nên anh bay tới đây, ai biết khi anh tới, em đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Hai chúng ta vui quá nên uống hơi nhiều, sau đó... Không cẩn thận... Không cẩn thận..."

Nói đến đây, Diệc Phàm không nói thêm gì nữa, lấy tay chỉ cổ Biện Bạch Hiền

Biện Bạch Hiền xoay người xuống giường, nhìn dấu hôn màu tím trên cổ mình.

"Anh họ, ý của anh là..."

"Tiểu Hiền, anh họ xin lỗi em..." Diệc Phàm cúi đầu, vẻ mặt bi thương, "Anh họ uống say không kiềm chế được, chúng ta đã xảy ra... quan hệ này...!"

"A! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Biện Bạch Hiền gắt gao che cổ của mình, lắc đầu liên tục, "Xong rồi, xong rồi, nếu như bị Xán Xán nhìn thấy, hắn khẳng định sẽ chia tay em, tuyệt đối tuyệt đối chia tay!"

Nói tới đây, Biện Bạch Hiền gắt gao bắt lấy hai tay Ngô Diệc Phàm, liều mạng lay, " Anh họ, đêm qua cái gì cũng chua từng xảy ra! Anh nhớ kỹ, đêm qua không xảy ra chuyện gì! Anh nhất định phải nhớ kỹ!"

"Nhưng mà..." Diệc Phàm vẻ mặt đầy cam chịu, "Cho dù không nói, chúng ta cũng vẫn là..."

"A... Không cho nói!" Biện Bạch Hiền cao giọng thét chói tai, gắt gao che lổ tai của mình, "Em bảo là không cho anh nói, anh có nghe hay không? Chuyện này coi như chưa từng xảy ra! Dù sao, nhất định không thể để cho Xán Xán biết. Nếu cho cậu ấy biết , cậu ấy sẽ tức giận đòi chia tay em! Anh họ, anh tuyệt đối không được nói chuyện này ra ! Anh biết không? Anh biết không?"

"Tiểu Hiền, em sợ Phác Xán Liệt biết chuyện này đến như vậy sao?" Diệc Phàm ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn biện Bạch Hiền, "Sợ đến chết cũng không nói?"

"Nếu Xán Xán biết, khẳng định, trăm phần trăm sẽ chia tay em!" Biện Bạch Hiền oán hận ngồi trở lại trên giường, vẻ mặt hối hận tới cực điểm đích, "Cậu ấy chính là kẻ cố chấp như vậy! Con mẹ nó, vì sao đêm qua em lại không nhớ tí gì?"

"Quả nhiên là như vậy!" Diệc Phàm cúi đầu, trên mặt thoáng qua một nụ cười đắc ý.

"Anh họ, anh nói cái gì?" Biện Bạch Hiền quay đầu, vẻ mặt hối hận đến cực điểm nhưng sau lưng lại có một ý nghĩ kỳ quái.

"À, không có gì?" Diệc Phàm ôn nhu mỉm cười, "Anh nói sẽ nhất định giữ bí mật!"

"Vậy là tốt rồi!" Biện Bạch Hiền thở ra một hơi, tựa hồ yên lòng.

"Xán xán, tớ về rồi!" Biện Bạch Hiền vừa xuống máy bay liền gọi ngay cho Phác Xán Liệt, "Tớ đang ở sân bay."

"Muốn tôi đi đón hả? Tôi còn phải học nữa!" Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ, tiếp theo cũng không phải tiết quan trọng, tuy nói trốn học không tốt, nhưng mà, đi đón Bạch Hiền chắc cũng không sao.

"Không! Không cần!" Biện Bạch Hiền đưa tay sờ dấu hôn trên cổ, mắt nhìn Diệc Phàm bên người , chột dạ vội vàng ngăn cản, "Cậu cứ học đi ,... Dù sao, dù sao tớ mấy ngày nay đều rất bận, cậu không cần đến đâu."

"Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Phác Xán Liệt nhíu mày, Biện Bạch Hiền nói chuyện ấp a ấp úng, hình như có gì khác khác?

"Tớ... Tớ chỉ muốn nghe giọng của Xán Xán thôi." Biện Bạch Hiền nắm điện thoại, một lần lại một lần kêu tên Phác Xán Liệt, "Xán Xán, Xán Xán..."

"Cậu có chuyện gì hả?" Phác Xán Liệt hítt một hơi, "Làm sao lại cứ ấp a ấp úng vậy? Nghe chả có chút sức sống nào! Có chuyện gì không nói được à? Cậu chả bao giờ như thế cả!"

"Không có gì! Xán Xán không cần nghĩ lung tung! Tớ... Mấy ngày hôm nay tớ hơi bận thôi mà !" Biện Bạch Hiền hít một hơi, cố ý dùng thanh âm hớn hở tươi sáng, "Bởi vì, phải tăng ca vài ngày, vừa nghĩ tới mấy ngày không được gặp Xán Xán, trong lòng tớ thấy rất khó chịụ cho nên mới như vậy. Xán xán không cần lo lắng!"

"Công tác không tốt hả?" Phác Xán Liệt thở dài, "Cũng đừng bắt ép mình quá!"

"Tớ biết! Tớ biết mà!" Biện Bạch Hiền gật đầu, thấy Diệc Phàm ngoắc mình, liền quay đầu nói với Phác Xán Liệt nói, "Tớ cúp máy đây, xong việc sẽ tìm Xán Xán, Xán Xán phải nhớ tớ đó!"

"Ừ!" Phác Xán Liệt còn muốn nói nữa, nhưng đầu bên kia Biện Bạch Hiền đã cúp máy. Nghe từng tiếng tút tút trong điện thoại truyền lại, Phác Xán Liệt có cảm giác không đúng lắm! Thiếu cái gì nhỉ? Nhất định là thiếu cái gì? Biện Bạch Hiền lần này lại không bắt hắn hôn gió! Đây đúng là đại hồng vũ chưa từng diễn ra trong lịch sử! Nhất định đã xảy ra chuyện gì!

Phác Xán Liệt để điện thoại xuống, biểu tình trên mặt trầm trọng tới cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top