Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cơm trưa, Lộc Hàm nhịn không được trộm nhìn Phác Xán Liệt một cái, bị hắn trừng mắt, cái gì cũng không dám hỏi. Tới giờ ăn cơm chiều, Lộc Hàm lại nhịn không được trộm nhìn Phác Xán Liệt một cái nữa, lần này Phác Xán Liệt không có trừng cậu, cho nên cậu đánh liều hỏi, "Buổi sáng, cậu làm sao lại đứng lên vậy? Tôi thật sự rất ngạc nhiên!"

"Tò mò cái đầu của cậu!" Phác Xán Liệt đánh lên đầu Lộc Hàm một cái, "Tôi cảnh cáo, nếu cậu dám nhắc lại vấn đề này, tôi nhất định sẽ đánh cho cậu cả đời đều ăn không được cơm!"

"Tôi biết rồi!" Lộc Hàm gãi đầu, vẻ mặt cầu xin, vì lý do gì mình lúc nào cũng bị bạo ngược cơ chứ, "Cậu bạo lực như vậy, khó trách Biện học trưởng mới học được nửa giờ đã bị chọc cho xung khí. Cậu còn như vậy, từ giờ trở đi anh ấy sẽ không thèm để ý đến cậu nữa ..."

"Cậu còn dám nói! Tôi nói, cậu sao lại vô vị đến thế?" Phác Xán Liệt cúi đầu và hai thìa cơm, mắng: "Cái tên sao chổi kia không để ý tới tôi là tốt nhất, tôi ước còn chẳng được! Dù sao hắn cũng chỉ là vui đùa tôi thôi, tôi mà muốn hắn quan tâm thì đúng là quá ngu ngốc!"

"Vậy cậu rốt cuộc ngại anh ấy phiền, hay là sợ anh ấy chỉ là vui đùa với cậu, mới không dám tin tưởng thật sự hả?" Lộc Hàm gãi đầu, đột nhiên hỏi ra một câu hỏi đối với chỉ số thông minh của hắn mà nói là rất có chiều sâu.

"Đương... Đương nhiên là ngại hắn phiền ? Cậu hỏi dong dài không để yên, phiền chết đi được, câm miệng!" Phác Xán Liệt giơ giơ nắm tay, rồi lại cúi đầu ăn cơm, không hề để ý Lộc Hàm miệng mép lôi thôi như đàn bà kia nữa.

"Tin nóng, tin nóng! Tin nóng hổi đây!" Cửa phòng ngủ bị người "Phanh" một tiếng đẩy ra, Ngô Thế Huân như một trận gió vọt vào, bắt lấy hai tay Phác Xán Liệt, kích động ngay cả nói cũng không rõ.

"Cậu xong rồi! Cậu thật sự xong rồi!"

"Xong cái đầu của cậu!" Phác Xán Liệt không chút do dự giơ nắm tay hung hăng cho Ngô Thế Huân một nện,

"Một ngày cậu khiến tôi đến hai lần giật mình, tôi thiếu nợ à!"

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn hả?" Ngô Thế Huân ôm đầu, vẻ mặt khổ sở, "Tôi là vì xem cậu như bạn bè, mới thay cậu hỏi thăm tin lớn tin bé này nọ? Cậu còn đánh tôi? Cậu hiện tại khoan hãy đắc ý, chờ nghe xong tin của tôi xem cậu còn cười nổi nữa không?"

"Có chuyện gì nói mau! Ấp a ấp úng, cẩn thận, tôi lại cho cậu một đấm nữa!." Phác Xán Liệt nheo mắt, lộ hung quang.

" Nói chứ sợ gì! Cậu vợ nhà cậu đi ngoại tình, cho cậu chết!" Ngô Thế Huân nói vừa xong liền chạy ra cửa nửa bước, quay lại quan sát phản ứng của Phác Xán Liệt, sợ hắn nổi giận lại trút lên đầu mình.

"Ai là cậu vợ của tôi? Cậu thiếu đòn có phải không?" Phác Xán Liệt đứng lên, "Ông nội cậu không phát uy, cậu cho tôi là con mèo bệnh hả?"

"Tên răng trắng kia, không cho cậu lấy tôi trút giận! Biện học trưởng ngoài kia đang tìm người chơi mạt chược thoát y kìa! Cậu nếu không muốn bị đội nón xanh, còn không nhanh chạy đi xin lỗi an ủi người ta mau? Chính vì cái tính thối của cậu mới ép người ta phải dùng đến chiêu cuối cùng này, cậu còn ở đây phát cáu với tôi? Có ích lợi gì hả?" Ngô Thế Huân một bên chạy lòng vòng tránh đòn của Phác Xán Liệt, cái miệng nhỏ vẫn không ngừng hoạt động.

"Cái gì mà thoát y với chả mạt chược?" Lộc Hàm giữ chặt Ngô Thế Huân, vẻ mặt đầy kích động.

"Cái gì thoát y mạt chược, cậu nói rõ ràng một chút đi!" Hắn vừa dừng lạiliền bị Phác Xán Liệt giữ chặt, vóc dáng hắn so với Ngô Thế Huân cao hơn rất nhiều, khí lực cũng lớn hơn rất nhiều, vừa rồi là bởi vì trong phòng ngủ không gian quá nhỏ, không tiện nên mới không làm gì được. Lúc này Ngô Thế Huân rơi vào tay của hắn, còn có thể trốn chỗ nào được?

"Cậu nói rõ ràng cho tôi? Đây là tin tức chó má gì vậy?"

"Cậu chỉ cần biết tôi có mật thám là được, tôi tuyệt đối sẽ không mang người ta ra mà bán đứng! Tóm lại, tin tức này một trăm phần trăm, một trăm phần nghìn chuẩn xác." Ngô Thế Huân thừa dịp Phác Xán Liệt hơi có chút sững sờ vô ý, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra,

"Tôi nói rõ ràng nhé, cậu rốt cuộc đã nói gì với Biện học trưởng? Hắn hiện tại đang tìm người đánh mạt chược thoát y khắp nơi, đã có một đám người báo danh , bây giờ đã tìm ra ba người tốt nhất, chuẩn bị ngày mai đến phòng ngủ Biện học trưởng so tài, cậu cũng không phải không biết, cậu vợ nhà..." Thấy ánh mắt hung tợn của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân nuốt nước bọt, vội vàng sửa miệng,

"Tôi là nói Biện học trưởng, người thích anh ấy còn quá ít sao? Mấy người cởi trần trụi, trong một cái phòng bé tí, không có chuyện gì xảy ra mới là lạ! Cậu thử nói xem, cái nón xanh này cậu đội chắc không nào? Cho dù không xảy ra chuyện gì...nhưng... trần trụi bị người ta nhìn ngó chằm chằm, chẳng lẽ cậu không đau lòng một chút nào, một chút cũng không ghen sao? Vợ... Không, tôi là nói Biện học trưởng, chính là ngay cả nhà tắm chung cũng không vào nhé! Bao nhiêu người muốn chụp ảnh bán khỏa thân của anh ấy? Cậu chẳng lẽ thật sự không sợ anh ấy chịu thiệt thòi?"

"Cậu...cậu ta thì có thể bị thiệt thòi cái gì?" Phác Xán Liệt quay đầu, rõ ràng có chút tức giận, "Cậu... cậu ta là gì của tôi chứ? Là chính cậu ta muốn thử trò chơi nguy hiểm này, can gì tới tôi chứ? Chính cậu ta tự làm tự chịu, tôi không thèm quan tâm đó!"

"Thật sao?" Ngô Thế Huân quay đầu, muốn tìm ra một tia nói dối, " Chuyện này có muốn hối cũng không kịp đâu? Ăn xong là xong đó nhé, có muốn hối cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu!"

"Cậu vì sao lại phiền phức đến như vậy cơ chứ?" Phác Xán Liệt nắm chặt nắm tay, nói như đinh đóng cột, " Đàn ông con trai, nói không hối hận là không hối hận. Cái tên sao chổi kia chỉ biết đùa giỡn tôi, tôi mặc kệ, hắn thích sống thì sống, muốn chết liền đi chết đi!"

Ngô Thế Huân lắc lắc đầu hít một hơi, thật dài, quay đầu, đối với Lộc Hàm đang trầm tư vẫy vẫy tay, "Nghĩ cái gì đấy? Nhập thần như thế?" Lộc Hàm lay động ngẩng đầu lên, bên trong ánh mắt tràn ngập mê hoặc,

"Tôi đang nghĩ phải đến chỗ nào để đăng kí thi mạt trượt thoát y đây?"

"Cậu muốn chết hả?"

"Lộc Hàm! Cậu không giữ mình trong sạch như vậy thật quá làm tôi thất vọng rồi. Tôi thay mặt ba mẹ cậu ở nhà dạy dỗ cậu, cậu cứ nhớ lấy quả đấm này!"

"Phanh!"

"A" Kêu thảm thiết,

"Phác Xán Liệt, cậu dám!"

...................

Phòng ngủ năm nhất vẫn luôn náo nhiệt như vậy! Biện Bạch Hiền chống cằm, ngồi nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, gió đêm phả từng đợt, trong đầu cũng hỗn loạn.

"Chiêu này của cậu cũng quá độc ác đi!" Kim Tuấn Miên ôm hai tay, đứng ở cửa nhìn cậu, "Tôi sao lại nhìn không ra cậu là một người đa đoan như vậy?"

"Cậu quản tôi làm gì?" Biện Bạch Hiền quay đầu, ánh mắt đã hạ tới ngoài cửa sổ.

"Cậu làm sao lại sa sút tinh thần như vậy?" Kim Tuấn Miên kéo ghế ngối xuống trước mặt cậu, "Có phải sợ Xán Xán nhà cậu không để ý tới cậu? Đến lúc đó cậu thật sự sẽ không chơi nổi nữa đúng không?"

"Đúng cái đầu cậu ấy!" Biện Bạch Hiền đứng lên, tay nện đầu Kim Tuấn Miên một phát, "Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Xán Xán, cho dù hôm nay cậu ấy không đến, tôi cũng sẽ không từ bỏ cậu ấy. Cùng lắm thì coi như tất cả mọi chuyện tôi từng làm không có ích gì, tôi lại bắt đầu theo đuổi cậu ấy lại từ đầu?"

Kim Tuấn Miên thở ra một hơi, "Càng nghe càng cảm thấy cậu thật liều lĩnh! Chính là, vì cái gì mà tôi cũng không tin tưởng cậu là đối với Phác Xán Liệt thật tâm? Rốt cuộc là vì cái gì ?"

Biện Bạch Hiền quay đầu, mĩm cười nhìn Kim Tuấn Miên, ngoắc ngón tay, " Cậu lại đây, tôi nói cho cậu nghe."

"Cậu... Cậu... cậu làm gì?" Kim Tuấn Miên đỏ mặt, hô hấp cũng không khỏi dồn dập lên. Hỏi thì hỏi vậy, chính là đầu óc lại không thể khống chế được, vội vàng nuốt nước miếng. Biện Bạch Hiền lửa cháy đổ thêm dầu, hơi thở ra một hơi, ở bên tai hắn nhẹ nhàng thổi thổi, khẽ nói, "Đó là bởi vì... Tôi đếch quan tâm tới nguyên nhân gì cả, cậu nếu muốn tìm cái chết, vậy cho cậu chết!" Lại là một cú đấm thật mạnh, thiếu chút nữa làm Kim Tuấn Miên khóc ròng.

"Cậu càng ngày càng bạo lực !" Kim Tuấn Miên gãi đầu, không nề hà lắc đầu.

"Bớt nói nhảm đi!" Biện Bạch Hiền ngồi trở lại vị trí hai tay ôm ngực, mang theo một tia không thương tiếc nói, "Ngày mai buổi tối cậu biến đi cho tôi."

"Tôi tự biết." Kim Tuấn Miên thở dài, "Một ngày không ăn cái gì, muốn đi ra ngoài ăn chút gì đó không?" Biện Bạch Hiền gật gật đầu,

"Đương nhiên , thân thể là tiền vốn mà! Dù sao hôm nay tôi cũng kiếm được một đống tiền tiêu vặt. Muốn cùng đi hay không?"

"Được!" Kim Tuấn Miên gật gật đầu, "Đến Tiểu Gia Tửu Quán đi. Cậu không phải rất thích không khí ở đó sao?"

"Nơi đó cũng được , nhưng cậu im lặng một chút" Biện Bạch Hiền lấy thêm cái áo khoác, than thở, "Nếu đổi lại theo tôi đi là Xán Xán thì nhân sinh thật hoàn mỹ biết bao!"

"Không cần phải tổn thương nhau như vậy đâu!" Kim Tuấn Miên lắc đầu, hoàn toàn không có biện pháp với những lời độc ác của Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top