Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#1: Gánh Nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ cao điểm, xe cộ ùn ùn thi nhau nhấn còi inh ỏi, từng dòng từng dòng trôi đi chầm chậm giữa đường phố hỗn tạp xô bồ. Chiếc xe buýt chật ních người sau cả buổi chen lấn xô đẩy cuối cùng cũng dừng tại trạm. Dịch Dương Thiên Tỉ hối hả lách qua vài vị khách ở gần cửa rồi bước xuống xe, cũng không quên quay người lại cúi đầu nói cảm ơn:

– Cảm ơn bác tài!

Người qua đường ai trông thấy hành động này của Dịch Dương Thiên Tỉ mà lấy làm khó hiểu. Chỉ có hắn là hầu như không quan tâm, sau khi xuống xe thì tâm trạng vô cùng phấn khởi mà đi bộ thêm một quãng đường nữa đến trường trung học đón em trai sắp tan trường. Đi được một quãng thì hắn lại bị thu hút bởi một xe bán kẹo bông gòn trên vỉa hè, bèn đến gần chăm chú ngắm nhìn. Kẹo bông đủ sắc màu thế kia chắc là Tiểu Hoành sẽ rất thích.

– Chàng trai, có muốn mua kẹo không?

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu vô cùng vui vẻ:

– Cho cháu hai chiếc!

Vị thúc thúc bán kẹo bông lấy hai chiếc đưa cho hắn, thế nhưng sau một hồi đếm đi đếm lại mấy tờ tiền đã cũ, hắn đành phải tiếc nuối giơ một ngón tay lên bảo:

– Cháu lấy một chiếc thôi.

– Được rồi, của cậu là ba tệ.

Dịch Dương Thiên Tỉ trả tiền cho người bán hàng rồi nhận lấy chiếc kẹo bông gòn xinh xắn, lại vì tưởng tượng đến dáng vẻ ngạc nhiên của Tiểu Hoành mà hai mắt đã cười đến cong lên, đôi đồng điếu nhỏ trên khóe miệng khuyết vào sâu hút. Hắn nâng niu chiếc kẹo bông trên tay mình như thể đang nâng niu Tiểu Hoành, còn tự nhủ bản thân mình vì em ấy mà chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.

Đối với một chàng trai hai mươi lăm tuổi thì có lẽ đây là lúc thế giới rộng lớn đang mở cửa đón chào cùng với nào là ước mơ, nào là hoài bão cần thực hiện sau khi tốt nghiệp đại học. Còn đối với Dịch Dương Thiên Tỉ thì định nghĩa về thế giới này rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần cùng Tiểu Hoành ở bên nhau, cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, đêm đến thì lại cùng nhau chia sẻ một giường, đắp cùng một chiếc chăn. Từ ngày ba mẹ nuôi bất hạnh qua đời, thế giới nhỏ của hắn chỉ còn lại em trai Lưu Chí Hoành. Dịch Dương Thiên Tỉ ngốc nghếch nhưng vẫn luôn rất cưng chiều cậu, vì chỉ khi ở bên cậu, hắn mới cảm nhận được đâu là mái nhà ấm áp.

– Tiểu Hoành, anh ở đây! Tiểu Hoành! – Trông thấy cậu từ lớp học bước ra, hắn cầm chiếc kẹo lớn huơ tới huơ lui vẫy gọi. Cậu mang chiếc cặp sách lớn trên vai, đi bên cạnh là giáo viên chủ nhiệm, dường như vừa đi vừa nói điều gì đó. Mãi một lúc sau, thầy chủ nhiệm mới đi trước về hướng văn phòng ban giám hiệu.

– Ca, sao anh lại đến nữa rồi? – Lưu Chí Hoành sau khi tạm biệt thầy thì nhanh chóng chạy đến bên Dịch Dương Thiên Tỉ, nhìn thấy chiếc kẹo bông gòn lớn trong tay hắn thì thích thú reo lên:

– A, thứ này mua cho em sao?

– Ừ, cho em!

Cậu cầm lấy chiếc kẹo nhưng sau đó lại chợt nhớ ra là hắn cũng rất thích ăn đồ ngọt, liền hỏi:

– Kẹo của anh đâu?

Dịch Dương Thiên Tỉ vội lắc đầu:

– Anh không ăn, không thích đồ ngọt nữa.

Thật ra cậu biết không phải vì hắn không thích đồ ngọt nữa mà là vì hai anh em đã sắp dùng hết số tiền tháng trước nhận được từ chỗ Chú Ba, thế nên anh trai ngốc quyết tâm nhường nhịn hết mọi thứ để phần cậu. Chỉ cần là thứ em trai thích thì hắn có thể nhịn bớt phần ăn của mình chỉ để mua cho cậu. Lưu Chí Hoành mở chiếc túi trong suốt bao quanh chiếc kẹo ra rồi úp mặt vào cắn một miếng, vị ngọt thanh thoắt cái đã chảy tràn trên đầu lưỡi tạo ra cảm giác vô cùng dễ chịu. Rồi cậu chìa chiếc kẹo ra trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, bảo:

– Anh cũng ăn đi!

Hắn vẫn kiên quyết lắc đầu:

– Cái này là của em mà!

– Nhưng kẹo này là anh mua mà. Vậy đi, chúng ta mỗi người ăn một miếng cho đến hết kẹo, được không?

Dịch Dương Thiên Tỉ vui vẻ gật đầu nhận lấy kẹo bông gòn từ tay Lưu Chí Hoành rồi đưa lên cắn một miếng, môi còn dính cả sợi chỉ hồng đang phấp phới bay. Cậu cũng nhìn dáng vẻ yêu thích vị ngọt của anh trai ngốc mà thật tự nhiên mỉm cười theo, cảm giác tựa như cả thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người.

– Đi thôi, chúng ta về nhà!

– Đi thôi!

Tay lớn nắm lấy tay nhỏ cùng nhau cất bước. Chiếc kẹo bông lớn cũng được anh một miếng, em một miếng mà dần thu nhỏ lại hòa theo tiếng cười hồn nhiên của hai đứa trẻ. Lưu Chí Hoành mười sáu tuổi đang học Cao trung, còn Dịch Dương Thiên Tỉ thì đã hai mươi lăm tuổi nhưng đầu óc vẫn chỉ là một đứa trẻ lên mười. Lúc ba mẹ Lưu nhận nuôi hắn thì cậu cũng chỉ mới ba tuổi. Khi ấy Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu sao lại đi lạc lên xe tải chở hàng của ba Lưu rồi được đưa đến tận Trùng Khánh, vì quá sợ hãi kèm theo trí não phát triển không được bình thường nên hắn đã không thể nhớ bất cứ điều gì ngoài cái tên bốn chữ của mình. Sau đó ba Lưu có đến nhờ cảnh sát cho đăng tin trẻ đi lạc tìm lại ba mẹ, nhưng kết quả mấy tháng trời cũng chỉ là con số không, người nhà họ Dịch vẫn biệt vô âm tín. Điều khiến ba mẹ Lưu đặc biệt có cảm tình với Dịch Dương Thiên Tỉ chính là hắn rất ngoan ngoãn, hay phụ giúp việc nhà, còn lúc chơi chung với con trai nhỏ nhà mình thì lại luôn biết nhường nhịn; thế nên sau gần nửa năm để cậu bé đi lạc ở nhờ, ba Lưu cũng quyết định để Lưu Chí Hoành có thêm một người anh trai. Nhìn đứa trẻ mười mấy tuổi nhưng vẫn chưa biết đọc viết, ba Lưu lại quyết định cho hắn cùng em trai đến trường nhưng lại vì không có đầy đủ giấy tờ, đặc biệt là giấy khai sinh nên hắn không đi học được. Vậy là từ đó Lưu Chí Hoành mỗi ngày học được điều gì mới thì đều mang về dạy lại cho ca ca, từ viết chữ, tô màu cho đến làm toán. Nhà họ Lưu dù không dư dả gì mấy nhưng vẫn vô cùng yêu thương Dịch Dương Thiên Tỉ. Một nhà bốn người mỗi lần đến bữa cơm đều tràn ngập tiếng cười hạnh phúc của hai người lớn và hai đứa con.

Thế nhưng niềm hạnh phúc nhỏ kéo dài không bao lâu thì tai nạn bất ngờ xảy ra. Ba Lưu trong một lần chở hàng đi xuyên tỉnh thì gặp phải tai nạn không qua khỏi, mẹ Lưu trong cú sốc quá lớn cũng lên cơn đột quỵ rồi qua đời. Căn nhà nhỏ giữa lòng thành phố vội vã nay chỉ còn lại hai đứa con ngày nào cũng ra đầu ngõ ngóng chờ tiếng xe của ba về nhà sau một ngày dài rong ruổi trên nhưng con đường bất tận.

– Ca, sao ba còn chưa về? Còn có mẹ nữa. Chợ đã đóng cửa rồi, sao mẹ còn chưa về? Tiểu Hoành rất nhớ ba mẹ!

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên băng ghế vỉa hè bên cạnh Lưu Chí Hoành, nhẹ nhàng kéo em lại ôm vào lòng, bàn tay ấm nhẹ vuốt ve lên tấm lưng gầy đang run lên vì khóc:

– Anh cũng rất nhớ ba mẹ! Tiểu Hoành đói bụng chưa?

– Đói rồi!

– Vào nhà thôi, anh nấu mì cho em.

Phải mất một khoảng thời gian dài sau biến cố, hai anh em mới chấp nhận được sự thật rằng ba mẹ không còn trên đời này nữa. Số tiền lẽ ra Lưu Chí Hoành được thừa kế thì được tòa phán quyết do chú ruột tạm giữ hộ cho đến khi cậu đủ mười tám tuổi, đồng thời trong khoảng thời gian này, chú ruột phải có trách nhiệm dùng số tiền đó để đứng ra chi trả tiền học phí cũng như tiền hóa đơn điện nước các thứ cho cậu. Lưu Chí Hoành chỉ có một người chú này là ở gần, còn lại họ hàng hai bên đều ở rất xa nên hầu như khoảng thời gian đầu sau khi ba mẹ mất, có chuyện gì hai anh em cũng nương nhờ gia đình chú. Tuy nhiên không may cho cậu chính là người chú này lại chẳng khác gì đồ khốn nạn, trong người còn có máu cờ bạc nên số tiền kia đều do thím của cậu cất giữ. Cũng đã mấy năm trôi qua, càng lúc gia đình Chú Ba càng trở nên lạnh nhạt với Lưu Chí Hoành và đứa con nuôi khờ khạo của anh trai ruột. Những lần cậu đến xin tiền đóng học phí đều bị thím càu nhàu đủ chuyện, còn bảo cậu với hắn nếu không sớm đi làm kiếm tiền thì số tiền ba mẹ để lại có nhiều đến mấy cũng sắp bị tiêu hết sạch. Lưu Chí Hoành dẫu có chạnh lòng nhưng vẫn phải thừa nhận rằng thím cậu nói không sai. Học phí của cậu mỗi học kỳ đã là mấy nghìn tệ, sau này lên Đại học sẽ còn tăng thêm nữa. Số tiền kia chắc là cũng còn lại không nhiều.

– Mì đến rồi đây!

– Thơm quá!

Bữa tối của Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành lại là mì gói nấu cùng với một ít rau mà dì Ngô chiều nay mới cho. Biết hoàn cảnh đáng thương của hai người nên hàng xóm ai cũng có lòng chiếu cố, lúc thì cho đồ ăn, lúc thì chú nhà bên lại giúp hai anh em sửa lại ống nước bị vỡ hoặc đường điện bị rò rỉ.

– Ca, ngày mai chúng ta cùng đến nhà Chú Ba đi. Em muốn lấy một ít tiền đóng học phí. Chiều nay ở trường thầy chủ nhiệm còn nhắc em, nếu không nhanh chóng hoàn thành thì sẽ không được thi nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa ăn mì vừa nói:

– Thím Ba thấy anh sẽ lại mắng anh là đồ ăn bám.

Nhắc đến chuyện này lại khiến Lưu Chí Hoành thêm buồn bã. Là do Thím Ba cố tình không hiểu hay là do cuộc sống bên người chồng cờ bạc đã quá đỗi cay nghiệt mà lần này hết lần khác bà luôn tìm cách trút giận lên người ngoài. Số tiền năm đó của ba mẹ để lại cậu không rõ là bao nhiêu, chỉ biết là cậu đã đến đó không ít lần để xin tiền đóng học phí, tiền sách vở và cả chi phí sinh hoạt hằng ngày của hai người. Nhiều khi cậu ngờ ngợ không biết số tiền đó còn lại bao nhiêu, vẫn còn hay đã hết từ lâu mà thái độ của Thím Ba dần dần trở nên hằn học thấy rõ mỗi khi thấy mặt cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ.

– Ca, Thím Ba không phải người xấu. Là do hoàn cảnh nhà chú thím cũng khó khăn, tâm trạng không tốt nên mới nói chuyện khó nghe như vậy. Anh đừng giận!

– Tiểu Hoành không giận thì anh cũng không giận! – Hắn vô tư đáp, rồi lại đề nghị – Anh sẽ đi kiếm tiền đóng học phí cho Tiểu Hoành.

Cậu vừa nghe qua đã vội ngăn lại:

– Không được. Em không muốn ai bắt nạt anh.

– Không sao không sao! Nếu anh đi làm thuê có được nhiều tiền thì chúng ta sẽ không cần phải đến nhà Chú Ba để bị mắng nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ nói như vậy rồi thôi, cũng không bàn bạc thêm với Lưu Chí Hoành lần nào mà lại quyết tâm đi tìm việc làm ở ngoài khu chợ. Thế là hôm sau lúc cậu đã đến trường, hắn mới bèn ra ngoài chợ hỏi thăm hết sạp hàng này đến sạp hàng khác xem có cần phụ giúp gì không. Các quầy bán thịt bán cá thì không cần người làm do quy mô nhỏ. Các quán ăn ai cũng thấy hắn khờ khạo ngay cả tóc cũng không chải chuốt đàng hoàng thì đều lấy làm ái ngại, sợ hắn trong lúc bưng bê đồ ăn cho khách thì sẽ khiến người ta phật lòng nên thôi. Đi mãi mới có một cửa hàng bán rau củ quả đang đúng lúc cần người phụ vác đồ từ xe tải xuống nên mới đồng ý:

– Cậu vác mấy thứ này nổi không?

– Được, cháu làm được.

– Tốt, vậy mau giúp tôi vác vào trong kho lạnh. Một bao hai mươi cân trả cậu năm tệ.

Dịch Dương Thiên Tỉ vui vẻ bắt tay vào làm công việc đầu tiên. Hắn nhấc từng bao nông sản đặt lên vai rồi vác vào kho lạnh một cách không mấy khó khăn, chỉ có cảm giác hơi khó chịu một chút vì ngoài trời thì nóng mà vào kho thì lạnh, sốc nhiệt khiến cơ thể nhanh thấm mệt hơn hẳn. Cả xe tải có đến hơn hai mươi bao hàng, một mình hắn đi ra đi vào phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới vác xong.

– Ông chủ, cháu mang vào trong hết rồi.

– Tốt, tổng cộng cậu vác được bao nhiêu?

Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật không nhớ là bao nhiêu, chỉ biết gãi đầu:

– Không nhớ nữa.

Ông chủ cửa hàng có vẻ như biết hắn không được bình thường nên giở trò gian lận, tự mình vào kho đếm đi đếm lại số bao hàng rồi trở ra bảo hắn:

– Tôi trả cậu năm mươi tệ, tặng thêm một cân cà rốt.

– Lúc nãy chú nói một bao được trả năm tệ, vậy năm mươi tệ có nghĩa là...

– Chê ít sao? Tôi đã cho thêm cà rốt rồi còn muốn bao nhiêu nữa? Ngốc như cậu thì chỉ có thể làm những công việc như thế này thôi. Thử đi khắp nơi hỏi xem có ai ngoài tôi tốt bụng thuê cậu làm việc không?

Dịch Dương Thiên Tỉ bị ông chủ ăn to nói lớn dọa cho sợ chẳng biết đáp trả cái gì, đành nhận số tiền ít ỏi cùng "món quà" tặng kèm của ông chủ hẹp hòi. Hắn thất thểu cầm túi cà rốt rời đi, còn định bụng sẽ tìm việc chỗ khác chứ không làm ở chỗ ông chú dữ dằn này nữa. Cầm được tiền công trong tay, hắn trân quý đếm đi đếm lại mấy tờ tiền mà trong lòng trào dâng cảm giác tự hào. Có được tiền rồi, chỉ cần để dành thêm mấy ngày nữa là Tiểu Hoành có thể đóng được tiền học phí. Dịch Dương Thiên Tỉ vui đến không biết mệt, liền đi tiếp những chỗ khác hỏi xem có ai cần phụ giúp gì không. Hắn đi từ sáng đến quá trưa nhưng ngoài ông chú dữ dằn kia ra cũng không có ai thuê mướn gì, đang giữa lúc bụng đói cồn cào thì bỗng dưng có kẻ xấu tính đi đứng vội vàng nên va phải hắn làm túi cà rốt đổ hết ra đường. Người nọ quay lại còn định mắng ngược lại hắn đi đứng không có mắt nhìn thì đột nhiên thái độ thay đổi, còn tháo kính râm ra nhìn vào mặt hắn chầm chầm.

– Thiên Trí Hách?

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chăm chú nhặt lại cà rốt cho vào túi mà không để ý đến nam nhân áo đen kia. Dường như biết mình nhận nhầm người, gã xuống giọng xin lỗi:

– Là tôi bất cẩn làm rơi đồ của cậu. Hay là vậy đi, tôi là người của đoàn phim đang đi mua một ít thực phẩm về làm đạo cụ. Đúng lúc cần người đóng thế cho nam chính mà trùng hợp là cậu trông rất giống anh ấy. Phim trường cách chỗ này mười mấy phút ngồi taxi thôi, tôi đưa cậu đến đó gặp đạo diễn casting luôn xem như chuộc lỗi nhé?

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe qua một loạt từ ngữ lạ lẫm nào là đoàn phim, đạo cụ, nào là đóng thế rồi lại casting thì bắt đầu sợ người đàn ông này. Tuy nhiên gã vẫn kiên trì thuyết phục:

– Cậu có cần tiền không?

Nghe đến tiền, Dịch Dương Thiên Tỉ mạnh dạn gật đầu:

– Tôi phải kiếm tiền đóng học phí cho Tiểu Hoành.

– Chậc, bỏ hết những thứ này đi! – Nam nhân thẳng tay đoạt lấy túi cà rốt của hắn mà vứt vào thùng rác công cộng – Chỉ cần đi theo tôi, chắc chắn cậu sẽ có vai diễn, sẽ có tiền! Có tiền rồi thì không chỉ là học phí, cậu và người thân có muốn ăn sung mặc sướng cũng đều có thể!

– Thật không? – Hắn vẫn lo lắng hỏi lại, vì người đàn ông này vốn dĩ xa lạ tự dưng lại tỏ ra quá nhiệt tình, khiến hắn có chút không thích ứng kịp. Sau một hồi bị người lạ mang tiền ra dụ dỗ, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đồng ý theo nam nhân nọ lên taxi đến phim trường như đã hứa.

*

Lưu Chí Hoành hôm nay tan học quyết định một mình đi xe buýt đến nhà Chú Ba chứ không rủ Dịch Dương Thiên Tỉ đi cùng, vì sợ Thím Ba trông thấy hắn là lại có cớ hằn học khiến hắn không vui. Cậu cũng muốn biết số tiền mà ba mẹ gửi còn lại bao nhiêu. Lúc đó cậu còn quá nhỏ để tự giữ tiền, bây giờ cũng đã mười sáu tuổi rồi, tự mình quản lý chi tiêu đã có thể làm rất tốt. Ấy vậy mà lúc vừa nghe cháu chồng nhắc đến chuyện tiền gửi, Thím Ba lại xù lông lên nặng lời với cậu:

– Đưa hết cho cậu giữ kẻo có ngày bị kẻ xấu lừa lấy hết tiền. Đến lúc đó lại quay sang trách nhà chúng tôi vô trách nhiệm.

– Thím Ba, con có thể tự quản lí việc chi tiêu của mình mà. Con cũng không ngốc đến mức để kẻ khác lừa lấy tiền đâu.

– Cậu không ngốc nhưng trong nhà không phải còn có một tên đại ngốc ăn bám kia sao? Tóm lại là không được!

Lưu Chí Hoành nhẫn nhịn đã lâu, vừa rồi lại nghe Thím Ba nói lời khiếm nhã miệt thị Dịch Dương Thiên Tỉ thì lập tức đứng dậy khỏi ghế, dõng dạc đáp lời:

– Anh con không phải đồ ăn bám. Lần sau gặp mặt, thím hãy nói xin lỗi anh ấy đi!

Người phụ nữ trung niên như vừa bị chọc đúng chỗ điên tiết, liền lớn giọng quát mắng:

– Cậu nghĩ cậu là ai mà bắt tôi đi xin lỗi thằng đó? Sẵn đây tôi cũng nói thật luôn với cậu. Số tiền ba mẹ cậu chết để lại cũng chỉ có mười mấy vạn, ngần ấy năm qua đã bị Chú Ba của cậu đem đi cờ bạc thua sạch hết rồi. Tiền học phí mấy năm qua của cậu đến lấy đều là tiền của tôi, là tiền của tôi, cậu hiểu không vậy?

Thím Ba vừa dứt lời thì Chú Ba từ nhà sau lăm lăm đi ra phòng khách, lập tức nắm tóc giật ngược lại mà gầm gừ:

– Con đàn bà chết tiệt, còn dám quát vào mặt cháu ruột của tôi sao?

– Hừ, cháu ruột? Ông xem nó là cháu ruột thì tại sao lại lấy hết tiền thừa kế của nó đi cờ bạc? Mấy năm qua là tôi còng lưng làm lụng nuôi cả nhà này, nuôi luôn cả nó và thằng ngốc kia, vậy ông nói xem có phải Lưu gia các người nợ tôi một lời xin lỗi không đây?

Lưu Chí Hoành đỏ hoe đôi mắt đứng nhìn Chú Ba mình nổi giận với người vợ khắc khổ. Cậu thất vọng đến mức không nói được thêm lời nào, chỉ đành cúi đầu chào hai người lớn rồi mang cặp sách bước ra khỏi cửa.

– Tiểu Hoành, chờ đã!

Lưu Chí Hoành cứng rắn quay lại mỉm cười với chú ruột rồi lại nhìn đến bộ dạng đáng thương của vợ ông rồi bảo:

– Thím Ba đã chịu đựng chú đến giờ này mà vẫn không bỏ rơi chú, vậy nên hãy biết trân trọng bà. Thời gian qua cháu làm phiền hai người rồi. Chú Ba, giữ gìn sức khỏe!

– Tiểu Hoành! Tiểu Hoành!

Lưu Chí Hoành dứt khoát rời đi sau câu nói cuối cùng. Không phải cậu tuyệt tình không quay lại căn nhà kia lần nữa mà chỉ là cậu muốn cho đôi bên chút thời gian để suy nghĩ lại về mọi chuyện. Thím Ba không làm chuyện gì có lỗi với cậu, chỉ là do mệnh khổ nên bà mới đổ hết sự cay nghiệt lên những gánh nặng trên đôi vai mình. Trong những gánh nặng của bà thì ra còn có cả cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ. Thời gian sắp tới của hai anh em có lẽ sẽ vô cùng chật vật. Cậu thì chưa đủ tuổi đi làm thêm, mà Dịch Dương Thiên Tỉ tình trạng như vậy cũng khó mà kiếm được việc làm.

"Hay là mình không đi học nữa?"

Thoạt có ý định bỏ học thoáng qua trong đầu nhưng cậu nhanh chóng bác bỏ nó đi, vì nếu cậu không học hành đến nơi đến chốn, sau này sẽ không thể kiếm được công việc tốt để có đủ tiền trang trải cho cuộc sống của hai người.

Chiều dần tà, chuyến xe buýt quen thuộc số 1002 lại hối hả lăn bánh đưa người về tổ ấm. Ngược ngược xuôi xuôi, dáng vẻ hỗn loạn xô bồ của Trùng Khánh đầy hoa lệ này dường như cũng giống với hàng loạt nỗi ưu tư trong lòng cậu. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn mà đã phải gánh chừng ấy phiền não trong đầu. Lưu Chí Hoành dường như cảm nhận được mình đang dần trưởng thành hơn, biết lo toan nhiều hơn so với các bạn học cùng tuổi. Phải rồi, nếu Dịch Dương Thiên Tỉ mãi mãi là một đứa trẻ con thì cậu buộc phải trưởng thành luôn cả phần của hắn. Thật ra sự trưởng thành không nhất thiết phải trải qua năm dài tháng rộng mà đôi khi lại diễn ra trong khoảnh khắc. Khoảnh khắc đó chỉ có bản thân người trải qua mới biết mà thôi. Có thể là sau này, có thể là sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, cũng có khi chính là ngay khoảnh khắc này đây.

– Đã đến trạm cuối cùng, mời quý hành khách xuống xe!

Lưu Chí Hoành chợt tỉnh táo lại khỏi dòng suy nghĩ miên man, lật đật đứng lên khỏi ghế mà bước xuống xe ở trạm cuối cùng. Về đến nhà rồi, hy vọng sau khi mở cửa ra, thế giới vội vã xô bồ ngoài kia sẽ yên tĩnh hơn đôi chút.

– Ca, em về rồi!

– Tiểu Hoành về rồi? Lại đây lại đây!

– Cái gì đấy?

Dịch Dương Thiên Tỉ vui vẻ dẫn cậu đến bàn ăn rồi mở lồng chụp mâm cơm ra, trên bàn hôm nay đã có cơm canh đầy đủ ba món. Hắn lấy làm tự hào ấn cậu ngồi xuống ghế rồi bảo:

– Hôm nay chúng ta có thể ăn một bữa đàng hoàng rồi. Những món này đều do anh nấu. Tiểu Hoành thích không?

– Thích, đều là món ngon!

Rồi Lưu Chí Hoành chợt để ý thấy vết bầm trên cổ tay Dịch Dương Thiên Tỉ, liền vội chụp lấy cánh tay hắn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Hắn biết cậu đã chú ý đến mấy vết thương trên người, liền tìm cách đánh lạc hướng:

– Tiểu Hoành đi rửa tay đi, đồ ăn sắp nguội cả rồi.

– Ca, anh bị thương sao? Còn bị chỗ nào nữa? Mau nói em biết!

Bị hỏi trúng chỗ giấu giếm, hắn biết mình không thể qua mặt được người thông minh như cậu nên thành thật thú nhận:

– Hôm nay... anh đã đi kiếm tiền.

– Anh đã làm những gì? – Lưu Chí Hoành nóng ruột hỏi dồn.

Dịch Dương Thiên Tỉ bèn lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, chính là gã đàn ông người của đoàn phim đưa cho hắn sau khi hôm nay hoàn thành cảnh quay. Lưu Chí Hoành xem qua danh thiếp của người nọ thì cũng suy đoán được đôi điều, liền hỏi hắn:

– Anh làm việc ở đoàn phim luôn sao? Vậy rốt cục họ bảo anh làm gì? Sai vặt, đóng vai quần chúng, hay đi đóng thế?

Dịch Dương Thiên Tỉ nào biết trả lời cậu như thế nào được khi thậm chí hắn cũng không hiểu lắm về công việc mình đã làm vào trưa nay. Người đàn ông đó đưa hắn đến phim trường, sau khi trao đổi với một người gọi là đạo diễn thì lập tức đưa hắn đi thay quần áo đẹp, hướng dẫn hắn đứng trước máy quay phải nhìn về hướng nào, bước đi ra làm sao cho giống nhân vật chính. Rồi không hiểu vì sao mà chỉ đi được có vài bước thì cả nhóm năm sáu người từ đâu ra hùa vào đánh hắn như bao cát. Nắm đấm là thật, cơn đau là thật, vết thương là thật, vậy nên số tiền một trăm tệ hôm nay hắn kiếm được cũng là thật.

– Bọn họ đánh anh, nhưng bù lại trả anh được một trăm tệ, không giống như chú kia bảo anh vác rất nhiều đồ nhưng chỉ trả có năm mươi tệ thôi. Tiểu Hoành đừng khóc, anh không đau, tuyệt đối không đau!

Cậu vén áo thun hắn đang mặc lên xem thì phát hiện lưng và bụng cũng có thêm mấy vết bầm nữa. Lưu Chí Hoành rơm rớm nước mắt khi nghe qua từng lời kể ngây ngô của anh trai khờ. Bị đánh đến vết bầm khắp người như vậy thì làm sao lại không đau?

– Tiểu Hoành... đừng khóc mà! Anh thật sự không đau! – Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng xoa lên tóc cậu.

– Anh không đau, nhưng em đau! – Cậu đau lòng đến nước mắt giọt ngắn giọt dài chảy ướt cả gương mặt ửng hồng, rồi cậu nép vào lòng hắn ôm thật chặt, khóc nức nở – Bọn họ nỡ lòng nào đánh anh thành ra như vậy chứ! Anh thậm chí còn không biết tại sao người ta lại đánh mình. Nghe lời em, đừng đến đó nữa! Anh có thương Tiểu Hoành không?

– Có, đương nhiên là có rồi! Ngày mai anh lại đến đó đóng phim. Chú đạo diễn nói cảnh quay càng khó thì càng kiếm được nhiều tiền. Anh muốn kiếm tiền đóng học phí cho Tiểu Hoành.

Lưu Chí Hoành sau một hồi xúc động cũng buộc phải bình tâm suy nghĩ lại. Nếu lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ không đi làm kiếm thêm tiền thì cậu rất có thể sẽ bỏ học giữa chừng. Mà nếu cậu bỏ học thì sau này sẽ không thể làm được công việc tốt có lương cao để chăm sóc tốt cho hắn. Hơn nữa, thời gian sắp tới phía Chú Ba sẽ có thể không tiếp tục đóng tiền học và tiền sinh hoạt các thứ cho hai người nên trừ phi Dịch Dương Thiên Tỉ đi làm, nếu không cả hai sẽ sớm không còn tiền để trang trải.

– Ăn cơm thôi! Đây đều là món mà Tiểu Hoành thích ăn nhất. Anh phải vào bếp từ bốn giờ chiều mới có thể nấu xong. 

Cậu vẫn chưa nguôi được cơn kích động, liền cầm lấy tay hắn mà đòi một lời hứa:

– Vậy anh hứa với em đi, đến đó không được làm mấy việc nguy hiểm. Tiền ít một chút cũng không sao. Em sẽ cố gắng đi tìm quán cà phê có tuyển nhân viên phục vụ để xin vào làm thêm. Em cao như vậy, người ta sẽ không nghi ngờ gì đâu.

Dịch Dương Thiên Tỉ lau nước mắt cho cậu:

– Vậy Tiểu Hoành cũng phải hứa với anh là không được làm chuyện xấu, không làm những việc nguy hiểm.

– Được, em hứa! Ngày mai tan học em sẽ đến phim trường xem anh làm việc thế nào.

– Tiểu Hoành rửa tay rồi cùng ăn cơm đi, anh cũng đói rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ có thể nấu ăn cơ bản, nhìn vẻ ngoài các món ăn có vẻ bình thường nhưng vị thì không nói trước được. Bữa cơm lần này cũng vậy, món thịt kho thay vì dùng nước hàng, hắn lại nhầm lẫn nước hàng với dầu hào nên vị thật sự có chút khó ăn. Hắn tự mình ăn thử một miếng thịt thì mặt biến sắc, ngay lập tức chỉ muốn nhả ra, thế mà Tiểu Hoành của hắn vẫn có thể ăn rất vui vẻ.

– Khó ăn chết đi được. Hay là... Tiểu Hoành em đừng ăn nữa.

– Ngon mà! Đồ ăn do anh vì Tiểu Hoành mà làm, món nào cũng là ngon nhất!

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu híp mắt cười cũng tự dưng cười theo, cười thật tươi, rồi lại anh một miếng, em một miếng mà ăn hết "món ăn tinh thần" này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top