Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#3: Bên Anh Đến Già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau trời sáng, Lưu Chí Hoành vừa thức dậy thì đã thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đã tỉnh dậy, hắn nằm nghiêng người một bên, chăm chú nhìn cậu đến không rời mắt.

– Ca, anh tỉnh lại từ lúc nào? – Lưu Chí Hoành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ – Còn đau không? Anh thấy trong người thế nào rồi?

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn là giọng nói thều thào:

– Anh muốn uống nước.

– Được, em lấy nước cho anh.

Cậu rót cho hắn cốc nước rồi theo dõi hắn uống nước đến từng cử động nhỏ:

– Uống từ từ, coi chừng sặc. Anh trai ngốc uống nước xong lại vui vẻ nhìn cậu mà cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn hỏi cậu:

– Hôm nay Tiểu Hoành không đến trường sao?

– Hôm nay Chủ Nhật. Mà nếu không phải Chủ Nhật, em cũng sẽ xin phép vắng học để ở đây với anh! Trong người thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Em đi gọi y tá đến.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ lắc đầu rồi bảo:

– Đói, anh đói rồi.

– Anh muốn ăn gì?

– Ăn gì cũng được.

Lưu Chí Hoành nhanh chóng đi đến một quầy bán cháo dinh dưỡng ở lầu dưới bệnh viện mua thức ăn, còn dự tính lúc trở về sẽ đi tìm bác sĩ luôn một lượt. Dịch Dương Thiên Tỉ lúc bấy giờ vẫn ngoan ngoãn ở lại trong phòng bệnh mà quan sát mọi người xung quanh. Hầu như người đến chăm nom bệnh nhân ở đây đều là người lớn, chỉ có Tiểu Hoành của hắn còn nhỏ như vậy mà đã bận rộn chăm lo cho anh trai. Rồi hắn chợt để ý đến đôi tay được băng kín bằng vải trắng của mình, rõ ràng bị băng như vậy thì tự mình đi vệ sinh còn không làm được chứ nói gì đến đi làm thuê ở đoàn phim. Nghĩ đến chuyện này không khỏi khiến chàng ngốc hắn rơi vào trầm mặc. Học phí của Tiểu Hoành còn gom chưa đủ, hắn sắp trở lại làm một kẻ ăn bám vô dụng mất rồi!

Hắn đang ngồi trên giường thì có hai người đến thăm, là một người phụ nữ trung niên đi cùng chàng trai mà ở đoàn phim ai cũng gọi một tiếng "cậu chủ". Thiên Trí Hách đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít nên suýt nữa Dịch Dương Thiên Tỉ đã không nhận ra là kẻ nào.

– Trong người thấy thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không?

– Cậu chủ... đến thăm tôi sao?

Người phụ nữ đi cùng Thiên Trí Hách tỏ vẻ bồi hồi ngắm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi mắt đã sớm vì xúc động mà đỏ hoe lên. Bà nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu hắn rồi bảo:

– Đã lớn như vậy rồi sao? Tiểu Thiên... là mẹ đây!

Dịch Dương Thiên Tỉ chau mày tránh né cái xoa đầu của người phụ nữ lạ. Ngoại trừ ba mẹ nuôi đã mất thì ký ức về người mẹ ruột trong quá khứ kia hiện giờ chỉ còn lại là một hình dáng nhạt nhòa. Hắn sợ hãi thu mình lại vào góc giường, mắt cứ hướng về phía ngoài hành lang như đang trông Tiểu Hoành mau mau trở lại.

– Tiểu Thiên, con quên mất người mẹ này rồi sao?

Vẫn không nhận được câu trả lời nào từ người con bao năm thất lạc, trong lòng bà vô cùng đau xót, không ngừng dằn vặt oán trách bản thân. Nếu năm xưa mình không nhu nhược chạy trốn khỏi cái đói cái nghèo thì đã không tự tay chia cắt đi đoạn tình mẫu tử thiêng liêng này. Từ ngày Thiên Trí Hách ra đời, nhìn y được ăn ngon mặc đẹp, chăm lo đầy đủ bao nhiêu thì trong lòng bà càng day dứt bấy nhiêu khi nghĩ đến Dịch Dương Thiên Tỉ. Nhà người ta có đối xử tốt với đứa con được nhặt về hay không? Liệu hắn có được đi học, có được trưởng thành như những thanh thiếu niên khác hay không? Thậm chí có đoạn thời gian bà còn bi quan nghĩ không biết đứa con năm ấy mình bỏ rơi có còn sống trên đời này hay đã chết. Sống bên nhà chồng cao sang bề thế nên bà nào dám nhắc đến đứa con ngờ nghệch này, mãi đến khi ba của Thiên Trí Hách qua đời, bà mới có dũng khí bắt đầu hành trình tìm lại con.

– Tiểu Hoành... tôi muốn Tiểu Hoành. Bà nói dối, mẹ tôi từ lâu đã không cần tôi nữa!

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ càng lúc càng tỏ ra sợ hãi, tâm lý có vẻ như bị kích động không ít nên liền trấn an:

– Mẹ không làm hại anh đâu. Ca, mẹ đi tìm anh chính là muốn chúng ta đoàn tụ một nhà!

– Không cần! Tôi có Tiểu Hoành rồi. Em ấy mới là người nhà của tôi.

Người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột của hắn cố gắng giải thích:

– Thằng bé đó không phải người nhà của con. Mẹ và Trí Hách mới thật sự có quan hệ huyết thống, mới thật sự là người nhà của con.

– Bà nói dối! Tiểu Hoành mới là người thân của tôi!

– Các người là ai? – Giọng nói cắt ngang là của Lưu Chí Hoành. Cậu đi mua thức ăn cho Dịch Dương Thiên Tỉ trở về thì đã thấy hắn bị hai người lạ ép nói chuyện. Cũng không rõ là hai người này đã nói những gì mà khiến hắn trở nên kích động như thế.

– Tiểu Hoành! Tiểu Hoành! Tiểu Hoành!

– Ngoan... em đây!

Lưu Chí Hoành đến ôm lấy Dịch Dương Thiên Tỉ trấn an tinh thần, nhẹ nhàng vuốt lưng để hắn tạm kìm nén cảm xúc tiêu cực. Hắn thở gấp, không ngừng ôm chặt lấy cả người cậu vào ngực mình như muốn nói dù có ai cố gắng cũng không thể nào chia cắt được cả hai.

– Dì là ai? – Lưu Chí Hoành hỏi người phụ nữ lạ mặt.

– Dì... dì là mẹ ruột của Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu bé, cháu giúp dì khuyên nhủ Tiểu Thiên một tiếng được không?

– Đương nhiên là không rồi! Dì chỉ nói suông như vậy sao cháu có thể tin được? – Cậu dõng dạc đáp trả – Mà cứ cho là thật đi, dù gì lúc anh ấy còn nhỏ, chính là dì đã lạnh lùng bỏ rơi người ta, là dì không cần anh ấy nữa. Dì không cần nhưng cháu cần! Bây giờ anh là người thân duy nhất của cháu.

Thiên Trí Hách biết nhược điểm của cả hai người lúc này chính là hoàn cảnh túng thiếu, liền ra mặt nói giúp mẹ mình vài lời:

– Tôi biết hai người đang trải qua giai đoạn khó khăn, đang rất cần tiền. Lẽ nào cậu muốn Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục gồng mình đi làm việc nặng nhọc mạo hiểm mà nuôi mình sao?

Câu hỏi của Thiên Trí Hách như đâm một nhát dao sâu hoắm vào lồng ngực cậu, khiến cậu có muốn cứng cỏi đối đáp cũng đuối lý hết mấy phần. Cuộc sống túng quẫn của hai người hiện tại đã quá khó khăn, nếu cứ tiếp tục đi làm thế này thì tương lai có khi Dịch Dương Thiên Tỉ lại phải liều mình đi làm việc kiếm tiền. Thế giới cơm áo gạo tiền ngoài kia thật sự quá hiểm nguy đối với những con người khờ khạo nhỏ bé như hắn.

Mẹ Dịch Dương Thiên Tỉ thấy thế liền nắm lấy cơ hội này mà thuyết phục thêm:

– Xem như dì đền đáp ơn nghĩa nhà cháu đã nuôi nấng Tiểu Thiên lớn đến chừng này. Dì sẽ đón cả hai đứa về nhà mình để Tiểu Thiên được chăm sóc chu đáo, không phải đi làm cực khổ nữa; còn cháu thì vẫn được đến trường, học phí bao nhiêu dì cũng lo được. Cháu cứ từ từ suy nghĩ đi. Chỉ có cháu cùng đi thì Tiểu Thiên mới chịu về đoàn tụ cùng người mẹ này.

– Các người đi đi! – Dịch Dương Thiên Tỉ kiên quyết xua đuổi, đôi cánh tay hữu lực ôm chặt Lưu Chí Hoành không một khe hở nào như một đứa trẻ đang sợ mất đi món đồ chơi mình thích nhất trên đời.

– Tiểu Hoành, cháu hãy vì Tiểu Thiên mà suy nghĩ kĩ. Ngày mai dì sẽ quay lại tìm cháu.

Mẹ ruột của Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Thiên Trí Hách rời khỏi phòng bệnh, mắt vẫn lưu luyến nhìn lại dáng vẻ kích động của con trai khờ. Có lẽ bà cũng hiểu được vị trí của Lưu Chí Hoành trong lòng con mình quan trọng đến bao nhiêu. Vì cậu bé này mà hắn phải làm việc đến suýt nữa mất mạng, xem ra thật không dễ dàng gì chia cắt được tình cảm gắn bó của hai người.

– Mẹ, con nghĩ anh ấy sẽ không dễ dàng gì chấp nhận chúng ta đâu. – Thiên Trí Hách có chút nản lòng.

– Chỉ cần cậu bé Tiểu Hoành kia nghĩ thông, chấp nhận vì Tiểu Thiên mà chuyển đến ở cùng chúng ta là anh trai con chắc chắn sẽ nguyện ý đi theo. Đứa trẻ kia có vẻ hiểu chuyện, mẹ không nghĩ là nó muốn Tiểu Thiên tiếp tục chịu khổ vì mình.

– Con cũng mong là vậy. Mong là mọi người đều có kết cục tốt hơn!

Về phía Lưu Chí Hoành, cậu đã vì những lời nói hôm nay của hai mẹ con Thiên Trí Hách mà suy đi nghĩ lại rất nhiều. Một mặt là không muốn cuộc sống của hai người bị đảo lộn, Dịch Dương Thiên Tỉ về nhà mẹ ruột sống liệu có vui vẻ như trước hay không, một mặt lại thấy những lời Thiên Trí Hách nói vô cùng có lý. Cậu không muốn anh trai ngốc của mình bị người ta bắt nạt, đặc biệt là không muốn hắn tiếp tục nhận những công việc nguy hiểm thế này nữa. Thời gian qua nếu không vì ám ảnh ba chữ "đồ ăn bám" của Thím Ba và số tiền học phí cần đóng của cậu thì có lẽ hắn cũng đã không quyết tâm đi kiếm tiền đến vậy.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc cứ như một tờ giấy trắng, vậy nên bất kỳ lời nói nào tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của người khác cũng có thể khiến hắn lưu lại vết thương trong lòng. Dù tâm trí hắn có là trẻ con nhưng không phải trẻ con thì không biết suy nghĩ. Hắn cũng biết để bụng những điều ấm ức, cũng biết âu lo mỗi khi Tiểu Hoành chịu thiệt thòi, thế nhưng khi ở trước mặt em trai, đứa trẻ hai mươi lăm tuổi ấy lúc nào cũng cố gắng trở thành niềm vui nho nhỏ trong một ngày của cậu. Chỉ cần hắn tỏ ra vui vẻ thì Tiểu Hoành cũng sẽ vui theo. Thật tốt!

– Tiểu Hoành, khi nào chúng ta mới được về nhà?

– Ngày mai. Bác sĩ dặn sau khi thay băng vết thương thì sẽ cho chúng ta về nhà tự chăm sóc.

Lưu Chí Hoành dìu Dịch Dương Thiên Tỉ trở lại phòng bệnh sau khi đi nhà vệ sinh, đương nhiên những chuyện cần làm trong đó cũng do cậu tận tình làm giúp hắn. Lần đầu tiên giúp người khác đi vệ sinh không khỏi khiến cậu ngại ngùng. Lớn lên rồi thì khoảng cách tiếp xúc cũng dựng nên, dù hiện tại ở nhà cậu vẫn cùng hắn ngủ chung giường nhưng tắm chung thì từ lâu đã không còn nữa. Dịch Dương Thiên Tỉ ngây thơ có thể không nghĩ gì nhiều, nhưng đối với đầu óc thông minh cùng với sự nhạy cảm của tuổi mới lớn như Lưu Chí Hoành thì cảm giác ngại ngùng kia chính là bằng chứng rõ nhất chứng minh rằng cậu đã không thể nào mãi hồn nhiên như một đứa trẻ được. Tình cảm thuở bé dù rất đỗi thơ ngây đáng trân trọng nhưng khi lớn lên, ai rồi cũng khác.

Đưa Dịch Dương Thiên Tỉ trở lại giường bệnh nằm nghỉ ngơi, Lưu Chí Hoành nhẹ nhàng xoa lên vết bỏng bị băng bó trên tay của hắn, hỏi:

– Ca, nếu như dì đó thật sự là mẹ anh thì sao? Anh có muốn về sống chung với dì ấy không?

Ca ca ngốc không cần suy nghĩ, liền đáp lại:

– Anh tuyệt đối không rời xa Tiểu Hoành! Đi làm có bị mắng nhiều hơn cũng không sao, chỉ cần có đủ tiền đóng học phí cho Tiểu Hoành là được rồi.

– Vậy nếu như em cùng anh đến sống ở nhà dì đó thì sao? Anh không phải đi làm, không phải bị mắng, em cũng được đóng tiền học đầy đủ. Em sẽ ở đó cùng anh, không đi đâu cả!

Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời cậu mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập hi vọng của em trai, trong lòng có chút bất an vì không biết những ngày sắp tới của cả hai sẽ như thế nào. Bất quá hắn lại ý thức được tầm quan trọng của tiền bạc sau những ngày túng thiếu vừa qua. Không có tiền thì hai anh em sẽ không được ăn no mặc ấm, sẽ bị kẻ bắt nạt, xem thường, quan trọng nhất là nếu không có đủ tiền thì Tiểu Hoành sẽ có thể không đi học được nữa.

– Đừng lo mà! Em sẽ ở đó cùng anh!

– Thật không?

– Thật! – Lưu Chí Hoành chạm nhẹ bàn tay lên gương mặt đầy âu lo của Dịch Dương Thiên Tỉ rồi khẳng định lại lần nữa – Em sẽ không để anh một mình đâu!

– Anh cũng sẽ không để Tiểu Hoành ở lại một mình!

– Ngoan lắm!

Cậu lại ôm đại bảo bối ngốc nghếch của mình vào lòng để khiến hắn từ từ chấp nhận chuyện người mẹ kia. Tuy nhiên trước khi nghe lời hai người nọ chuyển chỗ ở, cậu phải yêu cầu dì ấy chứng minh được Dịch Dương Thiên Tỉ đúng thật là con ruột của mình trước đã.

Người ngoài nhìn vào ắt sẽ nghĩ tình cảm huynh đệ gia đình này thật tốt, em trai còn nhỏ như vậy mà đã có thể chu đáo chăm sóc anh trai nằm viện rồi. Chỉ có Lưu Chí Hoành là hiểu rõ được cảm giác trong lòng mình. Cậu cùng Dịch Dương Thiên Tỉ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, anh ở đâu thì em ở đó, hết lòng nhường nhịn nhau từng cái ăn cái mặc. Đối với cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ không chỉ là người anh trai tốt mà còn là trúc mã ca ca trong những câu chuyện thanh xuân ngọt ngào. Thời gian dần trôi, chỉ sợ Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn mãi mãi ngây thơ trong khi tình cảm của cậu đã không chỉ đơn thuần là tình thủ túc.

– Tiểu Hoành, con suy nghĩ đến đâu rồi? – Hôm sau quả thật mẹ hắn có quay lại bệnh viện tìm cậu, hai người bí mật gặp nhau tại một quán nước gần bệnh viện chứ không tiện để Dịch Dương Thiên Tỉ biết chuyện này.

– Trước tiên cháu muốn dì phải chứng minh được anh ấy là con ruột của dì.

Mẹ ruột của Dịch Dương Thiên Tỉ tự tin lấy trong cặp ra một bản xét nghiệm DNA đưa cho cậu. Lưu Chí Hoành xem qua kết quả xét nghiệm, tâm trạng đã có chút thả lỏng hơn. Cậu trầm ngâm suy nghĩ một lúc nữa rồi gật đầu:

– Vậy từ nay mong dì hãy chiếu cố cả hai anh em cháu! Tiền học phí cứ xem như cháu vay của dì, sau này khi cháu đi làm nhất định sẽ trả đủ. Cháu chỉ mong ca ca có cuộc sống tốt hơn, không phải chịu khổ bên ngoài.

– Cảm ơn cháu, Tiểu Hoành! Những năm qua là gia đình cháu đã cho Tiểu Thiên tình thương nhiều như vậy.

Lưu Chí Hoành chạnh lòng đáp:

– Ba mẹ cháu không còn nữa. Bây giờ anh ấy là người thân duy nhất của cháu!

– Họ hàng cháu ở đâu?

– Họ không cần cháu, còn xem cháu và ca ca là gánh nặng. Cháu cũng không muốn làm phiền họ nữa nên đành thôi.

Mọi chuyện cứ ngỡ như kết thúc tốt đẹp, ai cũng có kết cục tốt của riêng mình, thế nhưng mãi đến khi Dịch Dương Thiên Tỉ cũng Lưu Chí Hoành chuyển đến ở nhà mẹ ruột của hắn thì mới phát sinh nhiều chuyện khó nói. Dù ban đầu mẹ hắn có nói là để cậu đến ở cùng anh trai nhưng lại sắp xếp cả hai ở riêng phòng, đối với cậu thì không thành vấn đề nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ thì lại thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa lúc không có mặt Lưu Chí Hoành, bà không ngừng lặp đi lặp lại với hắn rằng cậu không phải người thân của hắn mà chính là Thiên Trí Hách mới chính là em trai do cùng một mẹ sinh ra.

– Không phải! Tiểu Hoành mới là người thân của tôi.

– Tiểu Thiên, mẹ và Trí Hách mới thật sự là người thân của con. Lưu Chí Hoành đó chỉ là người ngoài, con phải ghi nhớ thật kĩ điều này mới được.

– Không! Bà lừa tôi! Tôi không muốn nói chuyện với bà!

Hết lần này đến lần khác bị con ruột đuổi mắng, bà không kìm nén được cảm giác giận dữ mà vung tay tát vào mặt hắn một phát thật đau, nước mắt lưng tròng:

– Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa!

Dịch Dương Thiên Tỉ ôm một bên má bị tát để lại dấu tay, ánh mắt căm phẫn như đang nhẫn nhịn đến cực độ. Ai đó có thể đánh hắn, mắng hắn thế nào cũng được, nhưng chỉ cần có ý định chia rẽ tình cảm giữa hắn và Lưu Chí Hoành thì hắn sẽ lập tức vùng lên phản kháng.

– Từ khi về đây, con chưa nghe lời mẹ lần nào. Hình phạt của con là ở yên trong căn phòng này, tuyệt đối không được gặp đứa trẻ kia cho đến khi tự mình biết nhận lỗi.

Mẹ hắn dứt lời liền bước ra khỏi phòng riêng của con trai, còn không quên khóa cửa lại từ bên ngoài để hắn bình tâm suy nghĩ lại. Dịch Dương Thiên Tỉ hoảng loạn đập cửa liên tục:

– Thả tôi ra! Không được cấm tôi gặp Tiểu Hoành! Thả ra! Mau thả ra!

Cô giúp việc ở bên ngoài nghe được âm thanh Dịch Dương Thiên Tỉ kích động như thế, liền lo sợ hỏi bà chủ:

– Bà chủ thật sự cấm đại thiếu gia ra ngoài sao?

– Phải nghiêm khắc mới dạy dỗ được. Còn nữa, thời gian này tuyệt đối không để Lưu Chí Hoành vào phòng nó.

– Vâng, bà chủ!

Dịch Dương Thiên Tỉ thì bị cấm túc, còn Lưu Chí Hoành ở bên ngoài cũng chẳng sướng vui gì. Ban ngày cậu đi học từ sáng đến chiều, buổi tối thì đến quán cà phê làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt cá nhân. Mặc dù ở nhà cao cửa rộng nhưng tiền tiêu cá nhân của cậu đều là do tự mình kiếm được, thậm chí sau một thời gian còn để dành được một ít làm tiền dự phòng. Biết mình chỉ ở nhờ nhà người khác nên Lưu Chí Hoành luôn tỏ ra siêng năng mỗi khi ở nhà. Cậu phụ cô quản gia làm rất nhiều thứ, có khi rửa bát, giặt giũ, tưới cây, quét dọn, thỉnh thoảng thì đưa Dịch Dương Thiên Tỉ đến công viên giải trí chơi đùa cho đỡ buồn chán. Bây giờ hắn đã bị cấm ra ngoài theo lệnh của mẹ ruột, trong lòng cậu không tránh được cảm giác bất an, sợ người kia trong lúc chán chường sẽ dễ làm ra chuyện dại dột.

– Cháu không phải lo, trong phòng Tiểu Thiên không có vật nhọn nào đâu.

– Vâng, nhưng thưa dì, cháu nghĩ là anh ấy cũng biết lỗi rồi, cho nên dì có thể...

– Khi nào nó chịu cam tâm gọi dì là mẹ thì sẽ được ra ngoài.

Cậu biết Dịch Dương Thiên Tỉ một khi đã có ác cảm với ai thì sẽ rất khó lòng thay đổi được thành kiến, trừ phi đích thân cậu phải tìm cách khuyên bảo thì may ra hắn còn có thể từ từ chấp nhận người mẹ này. Lưu Chí Hoành sau một hồi đắn đo cũng đề xuất với dì:

– Hay là... dì để cháu khuyên anh ấy thử xem.

– Nếu để nó gặp cháu là xem như toại nguyện cho nó rồi còn gì? Mọi chuyện đều như ý thì con nghĩ nó sẽ có khả năng gọi dì một tiếng mẹ sao?

– Nhưng dì...

– Dì mệt rồi! Cháu cũng đi học bài đi.

Đã hai ngày rồi Dịch Dương Thiên Tỉ đều bị nhốt trong phòng, ngày ba bữa đều được đưa đến đầy đủ nhưng hắn hầu như chỉ uống nước chứ không đụng đến một mẩu thức ăn nào. Lưu Chí Hoành thật sự rất lo hắn sẽ đói đến không còn sức. Đêm đó sau khi đợi cho cả nhà đều đi ngủ hết, cậu bèn đến gõ cửa phòng Dịch Dương Thiên Tỉ. Cửa đã bị mẹ hắn khóa trái nên trừ phi có chìa khóa mới có thể mở được. Cậu không có chìa khóa nên chỉ đành vừa gõ cửa vừa gọi khẽ:

– Ca! Anh ngủ chưa? Là em, Tiểu Hoành đây!

Dường như vừa nghe được giọng nói quen thuộc của cậu, hắn lập tức đến đập liên tục lên cánh cửa, vừa đập vừa gọi:

– Tiểu Hoành! Mở cửa! Tiểu Hoành!

Cậu nhìn xung quanh, thấy không có ai nhưng vẫn phải trấn an Dịch Dương Thiên Tỉ:

– Ca, đừng đập cửa! Ngoan, đừng đập cửa, sẽ có người nghe thấy đấy. Nói chuyện khẽ thôi!

Vậy là hai người cứ vậy cách nhau một cánh cửa mà nói chuyện với nhau, tưởng tượng ra vẻ mặt đối phương ở bên kia cánh cửa dày. Dịch Dương Thiên Tỉ khí lực đã yếu hơn nhiều, trong thanh âm giọng nói còn có chút run lên:

– Anh nhớ Tiểu Hoành! Ở đây khó chịu lắm, anh muốn ra ngoài gặp em.

– Em đang rất lo cho anh! – Lưu Chí Hoành đau lòng đáp lại – Hai ngày rồi anh không chịu ăn cơm, anh muốn nhịn ăn đến chết luôn sao? Chết rồi là không được gặp em nữa đấy, biết không?

– Anh biết lỗi rồi! Tiểu Hoành giúp anh ra ngoài có được không?

Cậu kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu những chuyện cần làm để được trả tự do trong lúc này:

– Ca, chỉ cần anh ngoan ngoãn chịu ăn uống, chịu gọi dì là mẹ thì sẽ được ra ngoài gặp em. Thật ra dì không muốn làm hại anh đâu.

– Bà ấy đánh anh.

– Là do dì giận quá không kìm chế được. Anh đừng giận dì nữa có được không?

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn cứng đầu khi nói đến người phụ nữ đó:

– Bà ấy nói em không phải người thân của anh. Ai dám nói Tiểu Hoành không tốt, anh sẽ ghét người đó đến cùng.

– Đừng cứng đầu nữa mà! – Lưu Chí Hoành dường như đang mất dần đi sự nhẫn nại để thuyết phục Dịch Dương Thiên Tỉ – Làm ơn nghe lời em lần này đi. Em nhớ anh đến sắp chịu không nổi rồi...

Một khoảng lặng nho nhỏ trôi qua giữa hai người. Mãi đến lúc Lưu Chí Hoành nhận ra mình thô lỗ gắt lên với Dịch Dương Thiên Tỉ thì da mặt mỏng trong bóng tối đã nóng lên thấy rõ. Cảm giác cứ giống như vừa bất cẩn tỏ tình luôn với người mình thích. Hắn nghe được cậu nói nhớ mình thì liền khúc khích cười, thái độ chống đối cũng dường như giảm đi đôi chút:

– Tiểu Hoành... rất nhớ anh sao?

Cậu có chút bối rối trong lòng nhưng vẫn "ừ" một tiếng để anh trai ngốc yên tâm, sau đó lại bảo:

– Khuya rồi, anh lên giường ngủ đi. Em cũng về phòng đây.

Vừa nghe cậu nói về phòng, Dịch Dương Thiên Tỉ chưa gì đã hoang mang liên tục đập cửa gọi. Phải khó khăn lắm mới được đứng nói chuyện cùng nhau như vậy, nếu cậu chưa gì đã rời khỏi thì đến khi nào mới có lần tiếp theo?!

– Tiểu Hoành đừng đi. Đừng bỏ anh lại một mình mà. Anh biết lỗi rồi. Anh muốn gặp em. Anh sẽ gọi bà ấy là mẹ, em đừng đi có được không?

Đúng lúc Lưu Chí Hoành định quay lưng rời đi thì mẹ Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện bật đèn lên khiến cậu giật mình, thêm cả lo sợ vì cậu lại dám cả gan đến tìm hắn giữa lúc hắn đang bị cấm túc. Cậu chợt run hết cả tay chân mà cúi đầu chẳng dám nhìn thẳng nét mặt không hài lòng của trưởng bối. Bà bước đến bên cánh cửa kia, đứng bên cạnh cậu như đang muốn xem xem đứa trẻ to gan này định làm gì để chống đối mình. Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chưa hay biết bên ngoài có người thứ ba đến, vẫn đáng thương cầu xin cậu:

– Anh sẽ nghe lời bà ấy, sẽ không cãi lời bà ấy nữa. Ngày mai anh sẽ gọi bà ấy là mẹ. Tiểu Hoành em đừng đi! Đừng đi mà!

Mẹ hắn vẫn điềm tĩnh đứng đó nghe được hết những lời nói pha đầy sự khẩn trương của con trai mình. Vốn dĩ ngay từ đầu bà đã không thích sự có mặt của Lưu Chí Hoành trong căn nhà này vì chỉ xem cậu là vật đính kèm để con trai ngốc chịu quay về đoàn viên. Với sự giàu có của gia đình hiện tại thì việc nuôi thêm một đứa trẻ ăn học cũng không thành vấn đề, xem như trả ơn người lạ năm ấy đã nuôi dưỡng con mình cũng là chuyện làm theo lẽ phải. Biết là như vậy, thế nhưng người đời có câu "người dưng khác máu tanh lòng", không có trái tim đại từ đại bi như Bồ Tát thì cũng khó lòng mà yêu thương con người ngoài như con ruột.

Từ khoảnh khắc nghe được câu hứa sẽ vâng lời mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ thì bà đã hiểu được một điều mà lẽ ra nên hiểu ngay từ đầu, rằng chỉ có cậu bé này mới khiến hắn toàn tâm toàn ý nghe theo. Bà nở nụ cười miễn cưỡng, tay đưa cho cậu chiếc chìa khóa của cánh cửa kia rồi quay bước về phòng. Lưu Chí Hoành mừng suýt nữa rơi nước mắt, vội vàng đến tra chìa khóa vào tay nắm cửa rồi vặn nửa vòng để gặp anh trai khờ.

Cửa phòng vừa mở ra, Dịch Dương Thiên Tỉ cứ như một chú gấu bông lớn mà ập đến ôm Lưu Chí Hoành khiến cậu mất thăng bằng ngã xuống đất. Hắn ngã theo nằm đè lên người cậu, hai đôi môi suýt nữa thì chạm nhau trong sự hoan hỉ không thể tả hết bằng lời.

– Tiểu Hoành! Tiểu Hoành!

– Ngốc tử, em ở đây!

– Đừng bỏ rơi anh có được không?

– Sẽ không đâu! – Cậu vui mừng khôn xiết mà chạm cả hai tay sờ lên gương mặt có vết sẹo bỏng mới lành của Dịch Dương Thiên Tỉ – Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi!

Có Lưu Chí Hoành ở bên cạnh thì hắn mới ngoan ngoãn chịu nằm lên giường ngủ. Hai người lại đắp cùng chiếc chăn, hơi ấm hòa quyện làm một chẳng còn phân biệt được là của người nào. Cậu cầm vuốt ve lấy đôi bàn tay vừa lành vết bỏng của hắn, khẽ hỏi:

– Anh có biết ước mơ của em là gì không?

– Là gì?

– Em muốn cứ như vậy ở bên cạnh anh, đi đâu cũng sẽ mang theo anh... bên anh đến già!

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe được câu nói này, trong lòng đang thật sự rất vui. Hắn luôn sợ sau này cậu lớn lên sẽ không muốn ở bên cạnh mình nữa, chỉ vì những lời nói đùa vu vơ của người ngoài thôi mà chàng ngốc đáng thương lại luôn để chúng canh cánh trong lòng. Bây giờ thì tốt rồi, Tiểu Hoành đã hứa mãi mãi không rời xa hắn nữa!

Cũng không biết là đang nghĩ gì, Dịch Dương Thiên Tỉ cứ ngây ngốc cười rồi nhẹ nhàng kéo Lưu Chí Hoành nằm xích lại gần mình hơn, hôn lên trán cậu. Nụ hôn thật giống với một chàng trai trưởng thành đang dành hết sủng ái cho người mình yêu nhất trên đời.

– Ai cũng nói anh là đồ ngốc. Tiểu Hoành không chê anh ngốc sao?

– Anh là bảo bối của em mà!

– Tiểu Hoành cũng là bảo bối của anh!

Đêm khuya tịch mịch. Ánh đèn đường vẫn miên man ôm lấy Trùng Khánh xô bồ như đang cố gắng vỗ về, mang tư vị ôn nhu đến xoa dịu, ru cả lòng thành phố chợp mắt trong một thoáng. Lưu Chí Hoành nằm trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ lắng tai nghe những thanh âm cuối cùng của đêm nay. Xa xa là tiếng xe đêm gầm rú chạy trên con đường lớn cho những cuộc hành trình dài, còn cạnh bên là tiếng nhịp tim đều đặn và hơi thở dịu dàng của người cậu yêu thương nhất.

Lưu Chí Hoành chẳng biết tương lai mình sẽ như thế nào, sẽ làm gì, sẽ đi đâu, chỉ biết rằng mỗi một viễn cảnh nào đó trong đầu cậu bao giờ cũng có hình bóng Dịch Dương Thiên Tỉ.

Cho dù mai này hắn lại bị mẹ ruột lần nữa bỏ rơi, dù cậu có phải còng lưng làm lụng kiếm sống, cho dù Dịch Dương Thiên Tỉ sau này có trở thành gánh nặng, bất quá cái gánh nặng ngọt ngào kia cậu lại tình nguyện mang theo cả đời.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top