Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Tú thu dọn hành lí theo lệnh chuyển vào nội các. Bạch Hiền nắm tay áo y không nỡ buông, đột nhiên cảm thấy để y đi lần này chính là đánh mất y một đời.

Y ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ôn nhu xoa dịu người kia, khóe môi trái tim vẽ lên nụ cười rung động lòng người, y nói:

-Bạch Hiền, chờ ta.

Hắn lắc đầu:

-Tú Tú, ngươi đi trước, ta theo ngươi. Ngươi ở đâu, Bạch Hiền này đều bồi ngươi.

Y mím môi, gật đầu, sau đó quay người dứt khoát bước đi.

——————————————————-

.

.

Phác Xán Liệt khuôn người thon dài, thân tựa trúc tử, tâm tựa liên hoa, tản mát phong phạm phiêu diêu thanh cao. Hắn nhẹ chống tay, khóe mắt phượng khẽ híp nhìn dáng người nhỏ bé đang tất bật chuẩn bị.

Cảnh Tú lau mồ hôi, đem bộ bạch liên y thứ hai mươi ba đến trước mặt thái tử, cung kính:

-Đây là vải Tô thành, sợi chỉ lấy từ cống phẩm Ngô quốc...

-Đổi.

Y tức đến muốn giậm chân sinh khí, bàn tay nắm chặt y phục tựa như khuôn mặt thanh tú của tên thái tử kia mà giầy xéo không thương tiếc. Vừa quay chân định đi lấy bộ thứ hai mươi tư liền nghe thấy khẩu lệnh:

-Ta chính là ưng nhất cẩm y đầu tiên. Tiểu Bàn Tử, mau vào tìm lại rồi mang qua đây.

Đôi môi trái tim mím chặt đem câu chữ toát qua kẽ răng một cách khó khăn :

-Nô tài tuân mệnh.

.

Xán Liệt đứng thẳng, khuôn cằm cao ngạo hướng lên để đôi tay nhỏ bé của tiểu thái giám giúp hắn cài cúc, buộc vạt cùng đeo đai lưng.

Người kia cúi đầu, hắn nhìn xuống liền thấy đôi lông mày đậm, hàng mi dài phủ phục tựa hắc tơ, phiến môi trái tim mím chặt bướng bỉnh quật cường của y.

Hắn hỏi :

-Ngươi có gì bất mãn sao ?

-Nô tài không dám.

Cảnh Tú trả lời vất vả, y đang cố gắng kiễng chân đem phát quan cài lên tóc cho thái tử, cả người vươn lên cao ngang đối phương, hơi thở nhẹ nhàng theo giọng nói phất qua gương mặt hắn, hắn vốn dĩ nên nghiêm trị người này không hiểu phép tắc (*) nhưng bởi lạc vào ánh mắt y mà thất thần. Nắng nhạt chảy lên khuôn mặt còn vương vấn mồ hôi, đồng tử đen tĩnh tựa nghiên mực ngước lên chăm chú, hắn bất động ngắm y, từ khi sinh ra đến trưởng thành hắn vốn dĩ không được phép gần gũi bất cứ ai, cũng chẳng ai dám cùng hắn gần gũi, huống hồ mặt đối mặt trò chuyện.

(*) Vốn dĩ khi cài phát quan phải đứng từ phía sau, Cảnh Tú hiện tại đang đứng trước mặt Xán Liệt, hành động này phi thường bất kính.

Cảnh Tú thực khó khăn bởi chiều cao chênh lệch, đầu y tiến đến sát Xán Liệt, hắn đôi lúc cảm nhận được cả gò má đầy thịt trắng mịn của y chạm nhẹ qua thùy tai. Cài được châm cố định phát quan đã khiến mũi chân y mỏi nhừ, cả người có phần lảo đảo, hai tay y hốt hoảng vội vàng bám lấy cẩm y trước ngực hắn, hắn cũng theo phản xạ tự nhiên ôm lấy eo y, mềm mềm tựa lông cừu phương Bắc, hắn giật mình buông tay, tổng quản Đông cung cũng vừa lúc đi vào bẩm báo đã chuẩn bị xong xe ngựa, nhìn thấy Cảnh Tú vẫn đang nắm chặt lấy thái tử không buông liền quát to :

-TIỂU BÀN TỬ, NGƯƠI QUẢ THỰC TO GAN !! CÒN KHÔNG MAU ĐEM ĐÔI TAY VÔ LỄ CỦA NGƯƠI KHỎI NGƯỜI THÁI TỬ.

Cảnh Tú ý thức được hành động phạm thượng của bản thân liền vội vàng quỳ xuống nhận tội.

Tiểu Phúc Tử công công vội vàng chạy đến chỉnh trang y phục cho Xán Liệt, lại nhìn xung quanh khung cảnh không một bóng nô tài ngoài Cảnh Tú, khẽ kinh ngạc. Cái này lại phải nói đến thái tử vốn dĩ muốn đem tiểu thái giám thú vị chêu trọc một phen nên ra lệnh cho đám thuộc hạ toàn bộ lui ra ngoài, chỉ để Cảnh Tú một mình hầu hạ hắn.

Xán Liệt khẽ nhăn mày nhìn tiểu cầu thịt quỳ trên mặt đất, khuôn mặt khả ái cúi xuống, hắn phất tay tiêu sái bước ra ngoài, thản nhiên buông lệnh miễn tội cho người kia :

-Đứng lên đi. Bản thái tử đã nói hôm nay chỉ cần mình ngươi hầu hạ. Nhanh thay quần áo rồi đi theo ta.

Tiểu Phúc Tử tựa cẩu khúm núm sau hắn khẽ khàng khuyên can :

-Thái...Thái tử...người không nên nhân từ với đám nô tài không biết phép tắc a.

Hắn quay đầu nhướn mày, uy nghiêm mười phần chẳng thể khinh nhờn :

-Tiểu Phúc Tử, lời của chủ nhân từ khi nào ngươi dám lên tiếng phản bác. Theo lời ngươi ta có phải hay không cần trừng phạt cả ngươi.

-Nô...nô tài nào dám.

Tổng quản công công gập cả người, mồ hôi lạnh đổ từng đợt sau lưng, hắn nhìn Cảnh Tú vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất liền vẫy vẫy tay :

-Tiểu Bàn Tử, ngươi mau mau đứng dậy đi... Ta gánh không nổi tội đâu a.

Cảnh Tú từ từ đứng lên, ngẩng đầu chỉ thấy bóng lưng cao lớn ngược sáng đang tiến về trước liền vội vàng chạy theo.

.

Hắn cùng y hôm nay bí mật xuất cung.

Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, phu xe là thiếu niên anh tuấn cao lớn ngang Xán Liệt, tuy nhiên khuôn mặt mang theo trầm tĩnh lãnh khốc, chỉ cần nhìn liền biết thân phận không đơn giản.

Xán Liệt nhìn thiếu niên, khóe môi giương lên nụ cười đầy tin tưởng. Hắn cùng Cảnh Tú tiến vào xe, sau khi ngồi an vị liền ra lệnh :

-Xuất phát đi.

Tiếng roi da quất vang, tiếng ngựa hí nối tiếp, bánh xe nhanh chóng chuyển động.

Cảnh Tú thích ứng không kịp, khuôn người đổ về phía sau gần như đụng vào thành xe, y nhắm mắt đợi cơn đau đánh đến sau đầu, không ngờ lại được cánh tay vững chắc của thái tử che chắn. Y ngẩng đầu nhìn sườn mặt quay nghiêng tỏ ra chẳng có việc gì của đối phương, gật nhẹ đầu, giọng nói mềm mỏng :

-Đa tạ.

Hắn khẽ ho nhẹ hai tiếng không đáp.

Y cũng đem tầm mắt chuyển rời đến khung cửa sổ, kéo một góc màn che ngắm đường phố kinh đô. Trên vòm trời xanh nhạt nở rộ sắc tím thanh đạm vướng vít lòng người của chi tử đinh hương, khắp rọc các sạp hàng treo từng lồng đèn đỏ rực rỡ ý vị hoan hỉ, y mỉm cười, rất lâu về trước đã từng được phụ mẫu dắt tay vui vẻ thản nhiên trong ngày Tết đoàn viên này, hiện tại cũng chỉ là ngắm nhìn những xa xôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chansoo