Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường về nhà, hôm nay cô thật sự nổi điên với đám người kia. Làm thế quái nào mà một lũ xã hội đen lại dám đến sở cảnh sát gây rối và đòi tư liệu điều tra vậy chứ. Mẹ kiếp, phó cục trưởng còn đến và xin lỗi lũ khốn đó và tiễn chúng về tận cửa, điên khùng thật chứ.

" Chị về rồi đây" Triệu Tiểu Đường không thấy Ngu Thư Hân ở phòng khách có vẻ hôm nay em ấy đã về phòng rồi. Nhưng khi cô vừa định lên phòng thì lại nghe tiếng động ở phòng bếp.

Triệu Tiểu Đường vào trong liền thấy Ngu Thư Hân đang nấu bữa tối, nàng loay hoay hết xào rồi lại khuấy, bóng dáng có chút bận rộn kia khiến đáy lòng cô nhộn nhạo.

" Em đang nấu gì thế?" Triệu Tiểu Đường hỏi.

Ngu Thư Hân xoay người nhìn cô cười hì hì " Em nấu bữa tối, còn có canh gà hầm hạt sen, chị bận quá ăn hạt sen sẽ ngủ ngon lắm".

" Cảm ơn em" Triệu Tiểu Đường đáp.

" Chị đi tắm đi, một chút nữa có thể ăn được rồi" Ngu Thư Hân nói.

Triệu Tiểu Đường gật đầu " Được".

Ngu Thư Hân tự biết những thứ tình cảm của nàng là không nên có, cô và nàng đứng ở hai phe đối lập hoàn toàn, vốn dĩ không nên ở bên cạnh nhau như thế này. Nàng không thể nào không nhận ra trong ánh mắt Triệu Tiểu Đường nhìn nàng ngày một khác đi. Cả hai gặp nhau chưa lâu, thời gian thật sự rất ngắn, rất ngắn, nhưng thứ cảm giác ngày một lớn dần kia cũng chưa bao giờ là giả. Có lẻ giống như người ta thường gọi là nhất kiến chung tình chăng.

Triệu Tiểu Đường tắm rửa xong liền ngồi vào bàn ăn, Ngu Thư Hân đã về phòng tắm rồi, cô đợi nàng cùng ăn. Ngu Thư Hân rất nhanh liền xuống đến, cả hai ăn cơm tối dưới bầu không khí ấm áp chưa từng có.

" Vẫn chưa có tin tức của chị gái em ạ?" Sau khi ăn tối xong hai người ngồi đối diện ở phòng khách, Ngu Thư Hân vẽ tranh của mình, Triệu Tiểu Đường đọc hồ sơ của cô. Ngu Thư Hân ngẩng đầu đột nhiên hỏi cô.

Triệu Tiểu Đường lắc đầu " Trốn kỹ đến mức, không một ai từng nhìn thấy cô ấy đi đâu, làm gì?" cô nhìn nàng cúi đầu thở dài liền an ủi " Đừng lo, sẽ sớm tìm được thôi".

" Chị Tiểu Đường, nếu thật sự tìm được, chị em sẽ phải vào tù đúng không?" Ngu Thư Hân lại hỏi.

Triệu Tiểu Đường không biết nên trả lời nàng thế nào, nhưng nếu Ngu Nguyệt Nhi đồng ý hợp tác cug cấp thông tin và dừng tay giao chuyện này lại cho cô thì Vân Huyền có khả năng sẽ có cách để cô ấy không bị định tội.

Nhìn Triệu Tiểu Đường nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ nàng cũng không hỏi lại, giết nhiều người như vậy chắc chắn không thể nằm ngoài vòng pháp luật mãi được. Nhưng nói đi thì phải nói lại, muốn bắt được nàng, cần có đủ chứng cứ đã, nếu là Triệu Tiểu Đường, chắc chắn cô có đủ khả năng ấy thôi.

" Em về phòng trước" Ngu Thư Hân nói, nàng đóng máy tính cầm lấy bảng vẽ đi lên lầu, Triệu Tiểu Đường muốn nói gì đó cũng lại thôi, lúc này nên để nàng một mình yên tĩnh thì tốt hơn.

Ngu Thư Hân khoá cửa phòng, nàng lôi ra một cái túi chứa kha khá đồ trong đó. Buổi sáng nàng ghé bệnh viện có mua một số thứ, xong lại ghé nhà thuốc mua thêm những chất cần thiết còn lại. Ngu Thư Hân đổ mấy thứ đó ra xong bắt đầu công việc.

Nàng bắt đầu loay hoay trộn lẫn pha chế cái gì đó, mất cả buổi, ngước nhìn đồng hồ cũng đã trễ. Ngu Thư Hân vẫn tiếp tục lôi ra một cái kính mắt dang đeo cho những thợ chế tác trang sức để nhìn các chi tiết nhỏ thật dễ dàng.

Nàng lấy một vài linh kiện nhỏ ra, bắt tay vào làm một thiết bị kích nổ nhỏ, sau khi hoàn thành, nàng cẩn thận lắp thiết bị đó vào một viên nhộng, thật nhẹ tay rất kỹ càng. Xong xuôi nàng tiếp tục làm thêm một lớp vỏ bọc mỏng bao lấy viên nhộng cùng thiết bị kích nổ vào bên trong, tạo thành một viên nhộng to bằng đốt ngón tay nàng.

Ngu Thư Hân làm là chất nổ TATP, một dạng chất nổ dễ dàng chế tạo từ các hoá chất, vật liệu mua được ở các tiệm thuốc. TATP có sức công phá lớn, mạnh hơn TNT 80%. TATP chứa các liên kết oxi yếu không ổn định nên dễ kích nổ hơn so với TNT, Một viên con nhộng bé như thế này, một lực tác động nhẹ là đủ, lớp thiết mỏng bao bên ngoài sẽ cùng với chất nổ làm luôn phần còn lại. Nàng chỉ làm sẵn thôi, còn việc sử dụng nó cho ai, thì đó là chuyện sau này.

Ngu Thư Hân vươn vai một cái, trời đã gần sáng luôn rồi. Nàng cũng không muốn ngủ nữa, mở máy tính lên, nàng bắt đầu một chuỗi code thâm nhập vào hệ thống công ty vận chuyển mà đám người của Thái Nhật Long đến vào buổi tối để xem một chút hệ thống điều khiển máy móc cùng chế độ tự động.

Nàng phát hiện rằng, cửa kéo, máy phát đều có thể điều khiển được từ vị trí phòng quản lý trung tâm, hiện đại thế này, thật đúng ý nàng. Ngu Thư Hân xâm nhập vào hệ thống điều khiển rất nhẹ nhàng mà không bị phát hiện, thật sự bảo mật quá yếu.

Ở trước cửa kho lạnh có hai camera ở hai góc, bên trong có một camera bao quát toàn kho. Ngu Thư Hân cong môi, như thế này thật sự quá tiện lợi cho nàng rồi, không phải tốn quá nhiều sức lực để tính toán.

Ngu Thư Hân tắt máy thôi không nhìn đến nữa, dọn dẹp đồ đạt một chút, ban đầu không định ngủ, nhưng hiện tại thì lại có chút buồn ngủ, máy lạnh mở hơi lớn khiến nàng có chút phát run. Điều chỉnh lại nhiệt độ xong liền leo lên giường ngủ.

Buổi sáng Triệu Tiểu Đường mua đồ ăn sáng cho nàng, cô xem hồ sơ mãi mà không thấy Ngu Thư Hân xuống ăn sáng, nhíu mày đi lên lầu xem thử. Cô gõ cửa mãi cũng không thấy Ngu Thư Hân mở cửa liền có chút sốt ruột, cô đành phải đi xuống nhà tìm chìa dự phòng.

Triệu Tiểu Đường mở cửa ra đã thấy Ngu Thư Hân còn nằm trên giường, thở đều. Nàng vẫn còn ngủ, nhưng mà trán nàng thì lấm tấm mồ hôi. Triệu Tiểu Đường tiến đến, đặt tay lên trán nàng sờ thử, nóng quá.

" Ngu Thư Hân, em khó chịu ở đâu? Em sốt cao quá" Triệu Tiểu Đường nhíu mày nói, cả người nàng đều nóng hầm hập.

Ngu Thư Hân mơ màng mở mắt vì cảm giác có người đang vừa lay người vừa gọi nàng. Hình ảnh mập mờ của Triệu Tiểu Đường hiện ra trước mắt nàng, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng. Ngu Thư Hân rất ít khi bệnh, nhưng mỗi lần bệnh thì đều là mệt chết nàng.

" Em mệt, không có sức" Ngu Thư Hân nhỏ giọng đáp, ngay cả nói chuyện cũng tốn sức.

Triệu Tiểu Đường luống cuống " Chị đưa em đến bệnh viện".

Ngu Thư Hân kéo tay cô lắc lắc đầu " Không đi viện đâu, để em ngủ....ngủ một giấc là khoẻ thôi".

" Không được, em sốt cao lắm"

Ngu Thư Hân vẫn liên tục lắc đầu " Em không muốn đến chỗ đó".

Triệu Tiểu Đường thở dài " Thôi được rồi, đợi chị lấy thuốc cho em, nếu uống xong vẫn không hạ nhiệt phải ngoan ngoãn nghe lời đến bệnh viện biết không?".

Ngu Thư Hân rất ngoan gật gật đầu, nhỏ giọng "Vâng" một tiếng.

Triệu Tiểu Đường đi nấu một chút nước nóng, đổ vào một cái chậu nhỏ cùng khăn mặt. Cô cầm lấy thuốc hạ sốt mang lên lầu cho nàng. Đỡ nàng dậy giúp nàng uống thuốc xong liền vắt khăn mặt giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, lau tay cùng cổ nàng.

Ngu Thư Hân uống thuốc xong cũng liền ngủ thiếp đi rồi, Triệu Tiểu Đường đưa tay khảy khảy mấy sợi tóc không an phận còn vươn lại trên má nàng. Ngu Thư Hân có một cặp má phúng phính, mềm mại còn trắng nõn như trứng gà bóc vỏ. Triệu Tiểu Đường không nhịn được chọc chọc vài cái, Ngu Thư Hân rụt cổ vào chăn tránh xa bàn tay ma quái đang trêu ghẹo mình.

" Đáng yêu quá" Triệu Tiểu Đường cười thì thầm.

Cô cầm mấy sồ sơ, trãi thãm bên cạnh giường Ngu Thư Hân dựa vào đó để xem, một lúc sau nhìn đồng hồ đã trễ, cô gọi một ít đồ ăn cho mình, cùng cháo cho Ngu Thư Hân.

" Hân Hân, dậy ăn chút cháo uống thuốc rồi lại ngủ" Ngu Thư Hân đã nhịn đói cả sáng rồi, nàng cần phải ăn chút gì đó, cũng sắp đến lúc uống thuốc. Nàng đã đỡ sốt hơn nhưng vẫn còn nóng lắm.

Ngu Thư Hân run run hàng mi, khó khăn mở mắt, Triệu Tiểu Đường đỡ nàng dậy, đặt gối ở lưng làm nàng dễ chịu hơn. Cô múc cháo thổi nguội rồi đưa đến bên môi nàng, Ngu Thư Hân cũng rất ngoan ngoãn há miệng ăn hết chén cháu rồi uống thuốc.

Lần cuối cùng nàng bệnh một trận là dầm mưa cả đêm sau khi mẹ mất, đã chẳng còn ai chăm sóc nàng lúc ấy nữa. Chỉ có thể đợi đỡ sốt hơn, uống thuốc rồi ngủ một giấc dài và tiếp tục cuộc sống. Nhìn Triệu Tiểu Đường vì mình bận rộn, trái tim nhỏ của nàng có chút nhộn nhạo, cô nói gì nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo, rồi chăm chú nhìn cô đang chăm sóc mình. Có một người bênh cạnh thế này, cảm giác cũng tốt lắm.

" Rồi, ngủ tiếp đi, sẽ tốt hơn sớm thôi" Triệu Tiểu Đường vuốt tóc nàng nói.

" Cảm ơn chị" Ngu Thư Hân mím môi đáp.

Triệu Tiểu Đường vỗ vỗ nhẹ đầu nàng " Ngốc quá, cảm ơn gì chứ, ngủ đi".

Ngu Thư Hân không biết sau này Triệu Tiểu Đường nếu biết được sự thật sẽ sốc đến mức nào, nàng gạt cô quá nhiều. Ngu Thư Hân thà rằng hai người đừng gặp nhau như thế này, nếu có thể gặp nhau sớm hơn thì có lẽ nàng sẽ chẳng đi khắp nơi để trả thù như thế này chăng? Bản thân nàng cũng không biết rõ có như thế thật không? Nhưng hiện tại nàng cũng không hối hận về những việc mình đã làm, chỉ là nàng thật sự muốn ở bên cạnh cô gái trước mắt mình bây giờ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top