Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Lời hứa

New York, Mĩ, năm 2011.

- Bố mẹ yên tâm con sẽ làm tốt mà.

- Bố luôn tin vào con, đứa con tài giỏi của bố.

- Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nghe chưa con.

- Con biết rồi, con đi đây_ Hôn tạm biệt bố mẹ rồi anh nhanh chóng bước vào khu cách ly. Ngày anh mong đợi cuối cùng đã đến, anh đã được trở về với quê hương thân yêu. Ngần ấy năm xa cách là một quãng thời gian dài và anh mong mỏi từng phút từng giây để được trở về Hàn Quốc, trở về với những kí ức đẹp đẽ năm nào.

“Anh đã về rồi đây công chúa của anh. Em vẫn còn nhớ anh chứ, có còn nhớ lời hứa giữa hai ta không?”

- Như vậy có ổn không anh, con nó rồi sẽ biết hết mọi chuyện mất?

- Anh nghĩ đã đến lúc rồi, chúng ta không thể giấu mãi được_ Ông Hwang nhìn vợ động viên.

- Nhưng đây là một điều quá khó chấp nhận_ Bà Hwang vẫn không yên tâm.

- Con sẽ phải đối mặt và anh tin đây là thử thách để khẳng định lại tất cả. Nếu em còn băn khoăn anh sẽ bảo Yunho đi cùng.

- Vâng, em mong mọi thứ sẽ lại trở về đúng với quỹ đạo vốn có của nó_ Ông bà Hwang cùng nhau rời khỏi sân bay ngay sau đó. Ông bà đã và đang giấu cậu con trai điều gì và họ có thể giấu mãi được hay không đây.

- Mong ước của hai người phải chăng sẽ thành hiện thực hay mọi thứ vẫn sẽ rối tung lên?

~~~*~*~~~

Seoul, Hàn Quốc, năm 2011.

- Bố mẹ, hôm nay con lại đến thăm hai người đây_ Thắp một nén nhang rồi từ từ lùi ra phía sau, cô gái chắp tay lại môi mấp máy_ Đã mười năm trôi qua rồi, không có một sự tiến triển nào cả nhưng con nghĩ như thế lại hay.

- Chúng con vẫn đang sống tốt, xin bố mẹ yên tâm, con sẽ luôn bao bọc và che chở cho em như lời con đã hứa.

- Sooyeon, xong rồi sao?

- Vâng, bây giờ chúng ta đi đón Yoona đi anh.

- Ừ nhưng sao mắt em đỏ vậy, em đã khóc ư?

- Em… em thực sự không thể kiềm nó lại được, Changmin à_ Ôm lấy người con trai đối diện mình, Sooyeon khóc nức nở trên vai anh. Năm năm trở lại đây, cứ vào ngày này anh lại đưa cô đến đây để thăm bố mẹ và đã trở thành bờ vai cho cô tựa vào từ lúc nào không hay. Cô luôn khóc, khóc rất nhiều khi đặt chân đến nơi này và chỉ có anh, chỉ duy nhất anh nhìn thấy được những giọt nước mắt của cô. Chỉ mình anh là người có thể nhìn thấu con người cô, một Im Sooyeon yếu mềm chứ không hề can trường, mạnh mẽ như cô hay thể hiện.

- Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi_ Changmin nhẹ nhàng an ủi.

- Chúng ta đi thôi anh_ Sooyeon lùi ra khỏi người Changmin, lấy tay lau nhanh những giọt nước mắt cô nói_ Em không muốn Yoona phải đợi.

- Anh thực sự không hiểu, tại sao em luôn cố tỏ ra lạnh lùng?_ Changmin lái xe rời khỏi nghĩa trang nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc.

- Em cần phải mạnh mẽ vì em là người thân duy nhất của Yoona, em không thể để con bé chịu bất kì tổn thương nào nữa.

- Anh biết em yêu Yoona nhưng điều đó không đồng nghĩa em phải che giấu bản thân và sống không thật với con người mình_ Changmin nói giọng không hài lòng.

- Em đã quyết định rồi, anh làm ơn đừng nhắc đến chuyện này với em nữa_ Sooyeon hướng mắt ra phía cửa kính, cô ngắm nhìn những dãy núi rặng cây đang dần lùi về phía sau, khóe mắt lại thấy cay cay_ Đến ngày con bé tìm được một người yêu thương nó hết mực thì có lẽ em sẽ trở lại là chính mình.

~~~*~*~~~

- Hôm nay cậu sướng thật đấy, nhận được bao nhiêu là quà.

- Hì, không ngờ mọi người lại yêu quý tớ như vậy.

- Yoona à!

- Chị Sooyeon_ Vừa nhìn thấy chị gái Yoona đã tươi cười ra mặt_ Tớ về trước đây Yuri, hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.

- Chị, anh Changmin, hai người đến sớm vậy?

- Tụi chị sợ em phải chờ mà_ Sooyeon vuốt tóc em gái, mỉm cười nói.

- Anh chị cứ làm như em còn bé lắm ý, em tự về nhà cũng được mà_ Yoona nói có chút không vui.

- Hôm nay là một ngày đặc biệt vì thế anh chị mới đến đón em_ Changmin nói thay Sooyeon, cả ba sau đó lên xe và trở về ngôi nhà của họ. Chỉ lát nữa thôi một sự kiện đầy bất ngờ sẽ diễn ra.

- Happy Birthday To Yoona! Happy Birthday To Yoona!

- Chúc em gái của chị sinh nhật vui vẻ. Hãy luôn mỉm cười như thế này nhé!

- Chúc mừng sinh nhật em, Yoona. Chúc em mãi tươi trẻ và xinh đẹp như bây giờ.

- Cám ơn hai anh chị, những người mà em yêu quý nhất_ Yoona ôm lấy Sooyeon rồi Changmin, nghẹn ngào nói. Cô từ tốn thổi tắt những ngọn nến và cùng hai người kia vui vẻ cắt bánh ga-tô. Gương mặt Yoona hiện rõ nét hạnh phúc còn Sooyeon cũng cười nhưng đâu đó trên khuôn mặt cô lại phảng phất nét buồn. Một nỗi buồn mà Sooyeon luôn cố để không thể hiện ra ngoài nhưng chưa bao giờ có thể qua mặt được Changmin cả.

~~~*~*~~~

- Đây là cậu Nichkhun, từ nay sẽ đảm nhiệm vị trí Giám đốc còn cậu Jung Yunho sẽ là Trợ lý đặc biệt. Mọi người hãy cùng nhau chào đón họ.

- Xin chào, mong nhận được sự giúp đỡ từ tất cả, chúng ta hãy cùng đưa công ty lớn mạnh nhé.

- Nói thật đi, sao cậu lại qua đây vậy?_ Vừa đóng cánh cửa lại Nichkhun đã nhìn thẳng vào Junsu mà chất vấn_ Bố nói tin mình mà vẫn kêu cậu đến giám sát là sao chứ?

- Sao lại nói với tớ như thế, cậu không vui khi tớ sang đây ư?

- Nếu là chuyện riêng thì được nhưng còn vì công việc thì tớ không thích_ Nichkhun giải thích.

- Vậy thì cứ coi như là tớ qua vì chuyện tư đi_ Yunho cười vỗ vai bạn_ Thôi không tào lao nữa, bắt tay vào công việc đi.

- Này, sao lại coi như được…_ Nichkhun chưa nói hết câu thì Yunho đã đặt xuống bàn trước mặt anh một chồng hồ sơ, không còn cách nào khác Nichkhun đành cùng vị trợ lí của mình xem xét tài liệu của công ty.

~~~*~*~~~

- Hôm qua sinh nhật vui chứ?

- Ừ, lần này thật sự đã có quá nhiều điều vui_ Yoona hào hứng kể cho cô bạn thân Yuri nghe về sinh nhật của mình. Gương mặt rạng rỡ, nụ cười tươi rói, Yoona làm ai nhìn cũng phải thấy ghen tỵ vì vẻ đẹp của mình.

- Hì, thế chuyện với anh chàng kia thế nào, cậu đã thổ lộ chưa?

- Ưhm, tớ… chưa.

- Sao, chẳng phải cậu nói sẽ bày tỏ vào ngày sinh nhật ư?_ Yuri ngạc nhiên nhìn bạn_ Sao lại không nói thế?

- Tớ không biết nữa, tớ ngại và cũng thấy có chút gì đó áp lực_ Yoona thật thà chia sẻ.

- Chán cậu thật, nhưng chẳng lẽ bỏ lỡ như vậy?

- Ơ… tớ… tớ sẽ tìm một dịp khác.

~~~*~*~~~

- Anh đã được nghỉ trưa chưa, em ghé qua chỗ anh rồi ta đi ăn trưa nhé_ Sooyeon vui vẻ trò chuyện qua điện thoại với Changmin.

- [Thôi, em ở đâu để anh qua đón, đỡ phải mất công đi lại.]

- Không sao, em sắp đến nơi rồi mà, anh đợi lát nhé.

- [Sooyeon!]

- Chuyện gì vậy anh?_ Sooyeon ngạc nhiên hỏi lại.

- [Anh… thật ra anh không còn làm ở KP nữa…]

~~~*~*~~~

- Em đến rồi à Sooyeon.

- Em gặp một vụ tai nạn trên đường nên đến muộn…

- Không sao, anh cũng mới đến thôi_ Changmin cố nở một nụ cười_ Anh gọi món rồi, chúng ta ăn xong mới nói chuyện được không?

Changmin và Sooyeon cùng nhau dùng bữa trưa nhưng không khí thật sự rất nặng nề. Hình như đây là lần đầu tiên giữa cả hai tồn tại một khoảng cách như vậy. Không ai nói với ai một điều gì nữa, ngay cả nhìn cũng không, chỉ lẳng lặng dùng bữa. Changmin thực sự thấy lo lắng, anh có thể hiểu được tính cách của Sooyeon, nếu không phải vì để ý đến tâm trạng của cô thì anh đã không phải giấu giếm. Anh cũng biết là không thể giấu mãi nhưng anh không biết mở lời ra sao cả. Toàn bộ câu chuyện về gia đình cô anh biết rất rõ và đó chính là lí do vì sao anh lại cảm thấy khó khăn khi phải nói dối cô.

Nếu như Changmin lo lắng thì Sooyeon cũng tỏ ra đầy ưu tư. Cô chưa nghe anh giải thích, cô không thể giận anh nhưng trong thâm tâm cô đã lờ mờ đoán ra anh muốn nói điều gì. Chẳng có mấy chuyện khiến Shim Changmin phải e dè trước Im Sooyeon như vậy và cô có thể nhìn thấu hết. Anh nói anh hiểu cô và cô cũng hoàn toàn hiểu được anh, mối quan hệ giữa cả hai ngần ấy năm qua là quá đủ để cô và anh biết rõ về nhau. Anh sẽ chẳng thể che dấu cô mãi, chỉ cần nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy sẽ nói cho cô biết toàn bộ.

- Bây giờ thì anh có thể nói được rồi chứ?_ Dùng bữa xong Sooyeon ngẩng lên nhìn Changmin nhẹ nhàng nói.

- Anh không muốn nói dối em_ Changmin từ tốn cất lời_ Anh chỉ sợ em sẽ lo nghĩ và sẽ không vui.

- Vậy là anh đã chuyển đến làm ở JONE, từ khi nào vậy?_ Đúng như những gì Sooyeon đã dự đoán nhưng cô tỏ ra khá bình thản đón nhận nó.

- Được ba tháng rồi, ở bên kia sếp không ưa anh_ Changmin giải thích_ Anh xin lỗi, Sooyeon.

- Sao anh lại phải xin lỗi em, đó là cuộc sống của anh mà, chỉ cần anh thoải mái thì em cũng không có ý kiến.

- Anh đã định không nhận lời nhưng vì khi đó cần tiền quá, JONE lại đồng ý ứng trước lương cho anh.

- Em đã nói không sao mà, em phải nói lời xin lỗi cũng như cảm ơn anh mới đúng_ Sooyeon gượng cười với Changmin_ Nếu không có anh không biết cuộc sống của chị em em sẽ ra sao nữa.

- Sooyeon à!

- Thôi hết giờ rồi, em về làm việc đây, anh cũng về đi, không phải suy nghĩ gì đâu nhé_ Cười thật tươi để chứng tỏ là không có chuyện gì, Sooyeon bước ra khỏi nhà hàng ngay sau đó. Cô không muốn rằng mình sẽ lại để cho Changmin nhìn thấu mọi cảm xúc.

~~~*~*~~~

- Oa gió mát quá, cảnh cũng đẹp nữa. Tớ thích hoa oải hương lắm.

- Tớ biết là cậu thích rồi, màu tím đẹp lắm phải không?

- Tất nhiên. Yuri, đợi ở đây nhé, tớ ra đằng kia một lát_ Yoona nói rồi nhanh chóng chạy về phía xa và khuất nhất của cánh đồng hoa. Nắng mặt trời chiếu rọi, mùi thơm của nắng hòa quyện với hương thơm của hoa tạo cho con người ta những cảm xúc thật kì lạ. Có chút gì đó xuyến xao, lại có chút bay bổng, nhẹ nhõm. Đắm chìm trong không gian tuyệt vời này để cảm nhận được những cung bậc thăng trầm của cảm xúc, một thứ trải nghiệm đặc biệt không ở đâu có được.

- Màu tím là màu của sự mộng mơ, thầm kín. Hoa oải hương đặc trưng cho tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng.

- Cánh đồng hoa oải hương là một trải nghiệm không ở đâu có. Tôi yêu màu tím, yêu hoa oải hương, yêu những gì thơ mộng và thầm kín nhất.

- Em cũng thích hoa oải hương và những câu nói đó sao?_ Chàng trai quay sang hỏi cô gái, người vừa tiếp nối lời của mình.

- Vâng, em rất thích. Anh đọc thuộc như vậy chắc cũng là một tín đồ của màu tím rồi?_ Cô gái tươi cười đáp lại.

- Ừ, anh cũng vậy_ Chàng trai gật đầu rồi bỗng ngắt một bông hoa lên và mỉm cười. Cô gái cảm thấy rất ngạc nhiên, cô nhìn anh ánh mắt đầy tò mò.

- Em không thấy kì lạ khi con trai lại thích màu tím và hoa oải hương ư?

- Cũng có một chút.

- Thật ra ban đầu anh không có thích đâu nhưng vì một cô bé mà anh quen, cô bé ấy thích màu tím và hoa oải hương nên anh đã thích nó_ Chàng trai giải thích.

- Lãng mạn vậy, anh chắc thích cô bé ấy lắm nhỉ?

- Ưhm, cô bé ấy rất xinh và dễ thương_ Chàng trai đưa bông hoa tặng cho cô gái_ Thánh thiện và tỏa sáng như em vậy.

- Anh cứ quá khen, em chẳng được như vậy đâu vì em đâu có phải là cô bé đó_ Câu nói của cô gái làm chàng trai bật cười, anh lại ngắt thêm một bống hoa nữa và cho vào túi của mình. Anh chưa bao giờ quên hình ảnh của cô bé ấy và cả loài hoa oải hương nữa. Tất tần tật mọi kỉ niệm còn nguyên trong tâm trí anh và chính vì lẽ đó ngày hôm nay anh đã đến đây. Mười một năm trôi qua rồi, không có một tin tức nào cả nhưng anh luôn tin rằng giữa anh và cô bé là định mệnh. Dù biết là khó nhưng một khi đã trở về Hàn Quốc rồi thì anh nhất định sẽ tìm bằng được cô bé ấy, để lời hứa giữa cả hai được thực hiện một cách trọn vẹn.

- Mà anh hiện giờ với cô bé ấy thế nào, hai người là một cặp rồi chứ?

- Thật ra…

- Yoona! Yoona à! Chúng ta về thôi, muộn rồi_ Chàng trai vừa định nói thì có một giọng nữ vang lên cắt ngang anh, cô gái đang đứng cạnh anh hình như chính là người vừa được gọi.

- Tớ đây.

- Yoona, Yoona là tên em sao?_ Chàng trai nhìn cô gái lắp bắp.

- Vâng.

“Yoona, là Yoona, liệu đó có phải là em không, công chúa của anh? Anh có phải đã tìm được em rồi hay không?”

- Em đi trước đây, tạm biệt anh.

- Yoona!_ Chàng trai gọi_ Yoona, họ của em là gì vậy?

- Mau lên Yoona, mẹ tớ gọi rồi.

- Nếu có cơ hội gặp lại em sẽ nói cho anh biết_ Cô gái mỉm cười rồi quay bước đi về phía có tiếng gọi còn chàng trai thì vẫn đứng đó ngẩn ngơ vì câu chuyện vừa diễn ra.

“Là em, là em đúng không Im Yoona?. Anh thực sự đã tìm được em rồi sao, anh không nghĩ là nó lại nhanh đến thế. Giữa chúng ta quả thật có định mệnh, chính hoa oải hương đã giúp cho anh tìm được em. Anh yêu màu tím, yêu hoa oải hương và anh cũng yêu em, cô bé ạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: