Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Ngỡ như

- Anh Changmin, để tự em sắp xếp cũng được, anh cứ ngồi chơi đi.

- Không sao, để anh giúp em. Mà sao Sooyeon chưa thấy đến vậy?

- Chị nói mắc công chuyện nên sẽ đến muộn một chút, em chán quá nên mới sắp xếp quần áo trước đấy chứ_ Yoona mỉm cười nhìn Changmin.

- Em thật là, bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi chứ, mấy việc này không cần làm đâu_ Changmin trách Yoona.

- Em không sao mà_ Yoona sau khi thu dọn xong liền ngồi xuống giường_ Mà anh Changmin này, em có một chuyện muốn hỏi anh?

- Gì thế Yoona?

- Em thấy thắc mắc vô cùng, về chuyện của chị Sooyeon với anh Nichkhun ấy, anh ấy rất tốt nhưng sao chị lại như thế?

Nghe Yoona nói Changmin cảm thấy hơi bất ngờ nhưng nó lại càng làm cho nhận định của anh với ông bà Hwang về việc cô bị mất trí nhớ thêm tăng cao. Changmin nhìn Yoona có chút e dè, quả thật Sooyeon sẽ chẳng giấu mãi được mọi chuyện khi những nhân vật trong quá khứ cứ luôn xuất hiện quanh Yoona như thế này.

- Em cũng có cảm giác bọn em đã quen nhau từ lâu rồi, Miyoung cũng nói vậy nhưng em không tài nào nhớ nổi_ Yoona khó hiểu nói.

- Yoona, thật ra thì anh cũng không rõ lắm.

- Em biết là anh biết điều gì đó, anh với chị Sooyeon thân thiết như vậy chắc chắn chị có từng nói với anh_ Yoona vẫn tiếp tục hỏi dồn Changmin.

- Sooyeon với anh không như em nghĩ đâu, cô ấy không phải chuyện gì cũng nói với anh.

- Tại sao anh cứ nói dối em vậy Changmin, đừng mãi coi em là trẻ con như thế_ Yoona bỗng dưng nói lớn, cô đứng bật dậy và tiến về phía Changmin. Changmin hơi giật mình vì hành động của Yoona, anh lùi lại khi cô ngày một đến gần mình hơn. Đúng lúc ấy thì cánh cửa phòng bệnh mở ra.

~~~*~*~~~

“Cuối cùng thì Hwang Nichkhun cũng đã biết về bệnh tình của em, chị thật sự rất tiếc về điều này. Chị có thể cảm nhận được tấm lòng của anh ta nhưng chị không thể trao em gái mình cho con trai kẻ thù được. Cho dù mọi chuyện xảy ra chẳng phải do lỗi của anh ta nhưng nếu bố mẹ anh ta không làm vậy thì mọi chuyện đã không thành ra thế này, gia đình chúng ta vẫn sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc. Chị thực sự không thể quên được cái ngày kinh hoàng ấy dù chị đã rất cố gắng. Xin lỗi em nhiều lắm Yoona, chị biết nếu không mất đi trí nhớ em vẫn sẽ dành cho Hwang Nichkhun thật nhiều tình cảm và chị chỉ hy vọng em sẽ không giận chị. 

Bác sĩ nói em đang có những dấu hiệu hồi phục nhưng bản thân chị không muốn điều đó một chút nào. Em đang sống rất vui vẻ, kí ức ấy chị sợ sẽ làm chị mất đi một đứa em hồn nhiên, nhí nhảnh. Một mình chị chịu đựng là quá đủ rồi, chị không muốn em phải trải qua những khó khăn mà chị đã từng có. Chị vẫn đang phải suy nghĩ nhưng có lẽ chị em ta sẽ không thể ở đây nữa rồi. Nơi này chỉ mang lại toàn nỗi buồn và nước mắt chứ không hề có nụ cười và niềm vui nên chị nghĩ ta phải đi khỏi đây thôi. Mong rằng em có thể hiểu chị, dù chúng ta không chung dòng máu nhưng với chị em luôn là đứa em gái bé bỏng cần được chăm sóc và bảo vệ. Chị yêu em rất nhiều, yêu hơn cả chính bản thân mình, Yoona à.”

Bước thật chậm dọc hành lang bệnh viện, gương mặt Sooyeon buồn bã thấy rõ. Vẫn giữ nét lạnh lung nhưng trông cô không còn sự tự tin như thường ngày nữa. Quá nhiều nỗi lo, quá nhiều sự việc xảy ra cùng một lúc phần nào đã đánh gục Im Sooyeon mạnh mẽ, can trường. Cô không thể không suy tính cho cuộc sống của hai chị em cô được. Đang sống yên ổn là vậy nhưng sự trở về của Hwang Nichkhun đã đem theo bao rắc rối cho cô. Cô buộc phải đưa ra sự lựa chọn dù biết là nó chẳng dễ dàng gì.

- Em biết là anh biết điều gì đó, anh với chị Sooyeon thân thiết như vậy chắc chắn chị có từng nói với anh_ Yoona vẫn tiếp tục hỏi dồn Changmin.

- Sooyeon với anh không như em nghĩ đâu, cô ấy không phải chuyện gì cũng nói với anh.

- Tại sao anh cứ nói dối em vậy Changmin, đừng mãi coi em là trẻ con như thế.

Sooyeon vừa đi đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng Yoona và Changmin nhưng câu chuyện hai người đang nói khiến cô rất ngạc nhiên. Sooyeon ghé sát vào hơn để nghe thật rõ.

- Anh không có nói dối, Yoona à!

- Em không tin, anh chẳng phải thích chị em sao, chị ấy cũng như vậy đó, giữa hai người không thể không có chuyện gì được.

Cạch…

- Yoona, em đang nói gì vậy?_ Trong lúc Yoona đang truy hỏi Changmin thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, Sooyeon xuất hiện ngay sau đó trong sự ngạc nhiên của cả hai.

- Chị!

- Sooyeon!

- Hai người…, Yoona, em làm gì mà cứ truy hỏi anh Changmi hoài thế?_ Sooyeon bước vào nghiêm giọng với em gái.

- Em… em muốn biết chuyện của anh Nichkhun_ Yoona ấp úng khi thấy gương mặt có phần tức giận của chị mình.

- Biết gì chứ, mau lên về thôi_ Sooyeon xách lấy túi đồ rồi bước nhanh ra cửa nhưng Yoona lại không chịu đi.

- Không, em sẽ không đi chừng nào chưa biết mọi thứ.

- Con bé này, em hôm nay làm sao vậy?_ Sooyeon quay lại trừng mắt với em gái_ Chuyện của Hwang Nichkhun chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.

- Sao lại không, chị càng như vậy càng cho thấy là có_ Yoona vẫn cố tranh luận với chị mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên Changmin thấy hai chị em Sooyeon như vậy nên anh gần như chẳng thể phản ứng gì, chỉ đứng im mà nghe hai người nói thôi.

- Em… chị nhắc lại một lần nữa là chuyện của Hwang Nichkhun không liên quan đến chúng ta và em không cần phải biết gì cả_ Sooyeon gần như hét lên với câu nói của mình. Bình thường có lẽ Yoona sẽ run sợ và khóc lóc nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Tiến gần hơn đến trước mặt chị mình, Yoona nói lớn cũng không kém gì Sooyeon vừa nãy:

- Đáng ra em cũng chẳng cần phải quan tâm nếu không vì giấc mơ đó. Nếu đúng như chị nói, Nichkhun không có quan hệ gì với chúng ta thì tại sao những ngày gần đây trong giấc mơ của em chỉ xuất hiện một người duy nhất là anh ấy thôi.

Sooyeon thừ người ra với những lời vừa được thốt ra từ miệng Yoona, cô lùi lại phía sau và suýt ngã nếu Changmin không đỡ kịp. Cả hai nhìn nhau, dù không biết hoàn toàn nhưng Changmin vẫn có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên đang hiện hữu trong cô. Sooyeon từ từ ngồi xuống ghế, gương mặt đã không còn như lúc trước nữa. Yoona cũng nhận ra là mình đã hơi quá, cô vội bước đến chỗ chị mình giọng hối lỗi:

- Chị, em xin lỗi_ Yoona cầm lấy tay Sooyeon nhẹ nhàng nói_ Nhưng làm ơn hãy nói cho em biết đi.

- Em thực sự muốn biết đến vậy sao?

- Dạ!

- Nếu vậy thì… chị sẽ kể cho em nghe_ Sooyeon thở dài nhưng rốt cục cô cũng đồng ý nói cho Yoona mọi chuyện.

- Sooyeon, em đã quyết định rồi?_ Changmin bây giờ mới lên tiếng, anh trông khá là bất ngờ.

- Vâng, em nghĩ sự thật sẽ không thể giấu mãi được.

- Đúng vậy, đã đến lúc chúng ta cần làm rõ tất cả.

.

.

Trong khi Sooyeon, Yoona và Changmin đang nói chuyện thì bên ngoài xuất hiện các vị khách lạ. Cả ba vội nhìn ra ngoài và gần như không thể thốt nên lời. Người bước vào đầu tiên là Nichkhun, theo sau có Miyoung và Yunho, cuối cùng là những nhân vật quan trọng nhất, nhân chứng của quá khứ, ông bà Hwang. Không khí trong phòng lúc này bỗng nhiên nặng nề đến phát sợ. Mọi người nhìn nhau nhưng không có một lời nói nào được phát ra cả, chỉ có những ánh nhìn đầy thăm dò và nghi hoặc. Cuộc gặp gỡ tưởng chừng sẽ chẳng đi đến đâu nếu không có sự vô tư và ngây thơ của Miyoung giúp nó được bắt đầu.

- Chị Yoona, em lại đến thăm chị này, hôm nay có cả bố mẹ em và anh Yunho nữa_ Miyoung chạy về phía Yoona tươi cười_ Đây chắc là chị Sooyeon rồi, chị còn nhận ra em không?

- Chào Miyoung!

- Miyoung, con im lặng về chỗ của mình đi_ Ông Hwang nhắc nhở con gái xong quay về phía chị em Sooyeon_ Chào hai con, chúng ta là bố mẹ của Nichkhun và cũng là bạn thân của bố mẹ các con.

- Sooyeon, Yoona, hai con càng lớn càng đẹp ra đó_ Bà Hwang cũng lên tiếng nhưng đón nhận ông bà chỉ là sự lạnh lùng của Sooyeon và sự ngơ ngác từ Yoona.

- Ông bà đến đây làm gì?

- Sooyeon, hôm nay sự thật sẽ được tiết lộ_ Nichkhun đáp thay bố mình.

- Sự thật gì nữa, chúng tôi không cần biết gì cả_ Sooyeon nói lớn_ Các người mau về đi, đừng quấy rầy cuộc sống của chị em tôi.

- Chị!

- Cuộc sống của các em sẽ chẳng thể nào tốt đẹp nếu tất cả không được giải đáp_ Nichkhun nhìn Sooyeon nói.

- Anh im đi, tôi không cần biết gì cả.

- Người im lặng phải là em mới đúng, em không cần biết nhưng Yoona và cả anh cần biết_ Trước sự cố chấp của Sooyeon Nichkhun buộc phải nói lớn và hành động này có tác dụng tức thì, Sooyeon đã không còn nói gì nữa.

- Sự thật là gì vậy, cháu thực sự muốn biết, mọi người hãy nói cho cháu biết được không?_ Yoona nhìn ông bà Hwang giọng khẩn thiết.

- Yoona, bố mẹ anh hôm nay đến đây để kể rõ mọi thứ mà, em cứ bình tĩnh.

Nichkhun dìu Yoona ngồi xuống giường trấn an cô. Ông Hwang lúc ấy mới bắt đầu lên tiếng, từ những câu chuyện từ thời xưa cho đến lúc trưởng thành, khi kết hôn rồi khi những đứa con ra đời. Mọi người ai cũng chăm chú lắng nghe ông Hwang kể, ai cũng tỏ ra rất xúc động khi nghe về quãng thời gian gian khó những đầy niềm vui của ông bà Hwang và vợ chồng chủ tịch Im. Khi kể đến giai đoạn năm 2000 giọng ông Hwang ngập ngừng còn bà Hwang thì nước mắt đã đong đầy khóe mi.

- Ta cứ nghĩ hai gia đình sẽ đều có cuộc sống hạnh phúc nhưng bất hạnh làm sao khi Sangjae và Jinsoo lại ra đi quá nhanh như vậy.

- Chúng ta đã rất bàng hoàng… nỗi đau trong tim quả là rất lớn_ Bà Hwang nghẹn ngào tiếp lời chồng.

- Thôi hai người đừng nói nữa, bố mẹ tôi ra đi chẳng phải là đúng ý nguyện rồi sao?_ Sooyeon cố kiềm chế những giọt lệ nhìn ông bà Hwang ánh mắt uất hận_ Hai người đừng ở đây mà mèo khóc chuột nữa.

- Sooyeon!

- Không phải như vậy, Sooyeon à!

- Sooyeon, thật ra con đã hiểu lầm rồi, mọi thứ chỉ là tai nạn_ Ông Hwang lại gần Sooyeon cố giải thích_ Bạn ta bị như vậy thử hỏi ta vui nỗi gì chứ?

- Sao lại không vui, JONE sẽ một mình một địa bàn, không còn sự cạnh tranh của ai nữa.

- Không phải đâu Sooyeon!

- Chị, chị hãy nói rõ hơn đi_ Yoona cũng không kiềm được nước mắt run run hỏi chị mình.

- Thật bất hạnh khi bố mẹ chúng ta có những người bạn như thế này, vì danh lợi mà chuyện gì cũng dám làm_ Sooyeon vẫn khăng khăng với nhận định của mình.

- Chúng ta không hề làm vậy, ta có thể chứng minh_ Ông Hwang nói rồi lấy từ trong túi ra một lá thư đưa cho Sooyeon, Yoona cũng vội chạy lại để xem.

- Đây là bản giám định vụ tai nạn ngày ấy ngoài ra còn có vài dòng bố con để lại.

- Sao, sao lại…?_ Sooyeon không thể thốt thành câu_ Chẳng lẽ… nhưng tai nạn cũng có thể do con người giàn dựng, hai người không trực tiếp tham gia nhưng đã thuê kẻ khác.

- Lúc đó bố con vẫn còn khá tỉnh táo và đã tự tay viết những nên những dòng chữ này, ta tin con có thể nhận ra nét chữ của bố con_ Ông Hwang ôn tồn nói_ Nếu biết chúng ta là người như vậy thì sao Sangjae lại giao hai con cho chúng ta.

- Ông nói nghe hay lắm nhưng khi đó bố mẹ tôi làm sao biết được bộ mặt giả dối của ông chứ?

- Đúng nhưng có một điều nữa con nên biết, đó chính là người lái xe cho bố mẹ con hôm ấy chính là cháu trai đích tôn của dòng họ Hwang, là con trai anh ta. Chẳng lẽ ta lại nhẫn tâm giết hại cháu mình sao?

Những tiết lộ của ông Hwang khiến Sooyeon thẫn thờ, cô ngồi thụp xuống, gương mặt tái dần đi. Những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn trên má cô, Yoona dù không hiểu mấy nhưng cũng tỏ ra vô cùng sửng sốt. Mọi người có mặt ở đó cũng không thể thốt nên lời vì những chuyện vừa được nghe.

- Vậy tại sao ngần ấy năm cháu không được gặp hai bác đến một lần?_ Không phải là Sooyeon mà Yoona mới là người lên tiếng_ Chẳng phải bố mẹ cháu đã nhờ hai người chăm sóc cho chị em cháu sao?

- Thật ra chúng ta vẫn…

- Yoona, em hỏi điều ấy làm gì?_ Bà Hwang đang trả lời thì Sooyeon đã chen ngang, cô đứng ngay dậy cầm lấy tay Yoona_ Cho dù họ không gây ra điều đó thì họ cũng chẳng có gì để biện minh, bố mẹ đã tin lầm người rồi.

- Chị à, chị đừng như thế, hãy nghe họ giải thích xem sao đã.

- Còn gì cần giải thích nữa, tất cả đã rõ như ban ngày rồi còn gì_ Sooyeon nhất quyết không nghe, vẫn một mực kéo Yoona đi.

- Sooyeon, em hãy bình tĩnh, mọi chuyện không phải như em vẫn nghĩ đâu_ Changmin đột nhiên lên tiếng khiến mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn anh, Sooyeon cũng không đi nữa mà dừng lại ngay_ Thật ra suốt quãng thời gian qua anh vẫn luôn nói dối em.

- Anh Changmin!

- Không phải hai bác Hwang không quan tâm gì đến hai người mà chỉ là họ không thể hiện ra mà thôi_ Changmin chậm rãi kể lại_ Em còn nhớ khoảng năm năm trước chứ, khi đó Yoona phải nhập viện và chúng ta đã không có tiền để đóng viện phí…

- Shim Changmin, số tiền ấy… là của họ?_ Sooyeon bây giờ đã hiểu ra mọi thứ.

- Không chỉ có lần đó, trước đấy anh đã gặp hai bác Hwang rất nhiều lần ở cô nhi viện.

Những lời nói của Changmin khiến Sooyeon gần như suy sụp. Sự thật hoàn toàn không phải như cô nghĩ, cô đã trách làm người tốt sao. Không thể tin, mọi điều cô đã làm chẳng có một ý nghĩa gì cả, cô đã ngăn cản em gái mình đến với người nó yêu, biến bản thân trở thành một người khác chỉ vì một điều vô nghĩa. Tại sao lại như thế chứ, Im Sooyeon tại sao lại bị rơi vào hoàn cảnh này.

- Sooyeon, chúng ta xin lỗi vì đã không nói cho con biết sớm.

- Mấy người đừng nói nữa, tôi không muốn nghe gì cả.

Sooyeon bước lùi về phía sau rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh, mọi thứ vào lúc này thật quá khó chấp nhận với cô. Changmin và cả Yoona vội vã đuổi theo nhưng Nichkhun đã ngăn Yoona lại ngay.

- Yoona, hãy để việc này cho Changmin giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: