Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~ Cậu là "Bạch nguyệt quang" của tôi (02) ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

20:00 PM

Giữa tiếng hò hét nâng ly chúc mừng của đám bạn, dường như Lý Đông Hách có phần lạc lõng giữa không khí náo nhiệt ấy. Lý Đế Nỗ thấy vậy liền nghiêng người nói vào bên tai cậu: "Tao đã nói gì nào... tao đã bảo là Hoàng Nhân Tuấn sẽ không tới đây đâu, vậy mà mày còn cố chấp theo tới. Không uống được nữa thì ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, khi nào tàn tiệc tao nhắn tin cho rồi cùng về."

"Ừm..." Đông Hách tới nơi này cũng là chỉ mang một hy vọng nhỏ nhoi được gần với người ấy nhưng rốt cuộc lại giống như lời anh nó nói, người ấy không tới. Cũng chẳng còn gì lưu luyến cậu đành nhấc chân rời đi trước.

Đi bộ một lúc lâu, Lý Đông Hách cứ đi mãi, đi mãi, cũng không biết bản thân đã đi lạc tới nơi nào, chỉ biết rằng tới khi định hình được đây là nơi đâu thì cậu đã nghe thấy tiếng đàn violin êm đềm vang lên. Lý Đông Hách nhận ra tiếng đàn này, mặc dù không học nhạc nhưng cậu lại có thể nhớ rõ kiểu cách chơi đàn của người đang kéo đàn bên trên. Men theo tiếng nhạc, tiến gần về phía phòng tập, ánh đèn trong phòng theo khe hở của cánh cửa mà hắt ra ngoài hành lang. Lý Đông Hách nhẹ nhàng bước tới gần hơn, trộm liếc nhìn vào trong qua khung cửa đang hé mở, trông thấy chàng trai mà cậu ngóng trông cả buổi đang ở đây miệt mài tập luyện.

Hoàng Nhân Tuấn là một chàng thiếu niên đơn thuần, trong sáng, lúc nào cũng mang theo sự tinh tế, ấm áp mà đối đãi với mọi người xung quanh. Gương mặt cậu mang vẻ đẹp thanh tú dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tựa như cả dãy ngân hà đều chui vào trong mắt của cậu, đôi môi chúm chím đỏ hồng lúc nào cũng mỉm cười. Trong mắt Lý Đông Hách, Hoàng Nhân Tuấn bỗng chốc trở thành một chàng tiên xinh đẹp nhất thế gian này. Không ai có thể sánh bằng.

Mải ngắm nhìn chàng tiên của mình mà Đông Hách không để ý tiếng đàn đã ngưng từ lúc nào. Cậu trông thấy Nhân Tuấn quay người lại nhìn mình, trông thấy cậu ấy mỉm cười mà gật nhẹ đầu với mình, trái tim Đông Hách lúc này run lên, nhịp tim đập nhanh từng hồi. Lý Đông Hách lưỡng lự một lúc lâu rồi mới dám tiến tới đẩy cánh cửa mà bước vào.

"Tớ... không làm phiền cậu chứ?"

Nhân Tuấn lắc đầu.

"Cậu... cậu... muộn như vậy rồi mà cậu vẫn chưa về à?" Lý Đông Hách ngượng ngùng hỏi.

"Ừm... hôm nay tớ có lịch học thêm nhưng giáo viên có việc đột xuất nên đã về trước, tớ ở lại luyện tập thêm một lúc nữa mới về." Nhân Tuấn đáp lời, giọng nói của cậu trong trẻo, nhẹ nhàng tựa như tiếng suối róc rách chảy, len lỏi vào trái tim của người đối diện.

"Hôm nay lớp có liên hoan, cậu không biết chuyện này ư?" Đông Hách cất tiếng hỏi.

"Tớ biết..."

"Cậu biết ư? Vậy sao cậu không tới? Dù gì cũng là lần cuối rồi mà." Đông Hách tò mò hỏi.

Nhân Tuấn cẩn thận cất cây đàn của mình vào hộp rồi nói: "Lớp trưởng nói tớ không tới cũng không sao, hơn nữa sức khỏe của tớ cũng không thích hợp để tới những nơi ồn ào đông người."

Toàn bộ chú ý của Lý Đông Hách lúc này đều dồn hết lên câu nói đầu tiên của Nhân Tuấn mà quên đi mất vế sau, càng nghĩ cậu càng cảm thấy giữa anh trai sinh đôi của mình và người mà mình thầm thương có một mối quan hệ nào đó khó mà nói ra thành lời. Cậu ghen tị với Lý Đế Nỗ, chưa lúc nào cậu lại thấy ghen tị với anh như thế này.

Từ nhỏ đến lớn, Lý Đế Nỗ luôn nổi trội hơn cậu. Thành tích thi cử lúc nào anh cũng hơn cậu một bậc, nếu có thời điểm nào đó Đông Hách vượt qua Đế Nỗ mà giành được hạng một thì cũng là do bài kiểm tra đó Đế Nỗ cố ý để lại một vài câu không làm. Hỏi ra thì anh chỉ nhàn nhạt đáp lại rằng do đề quá dễ rồi, hoặc là ngồi hạng một nhiều quá, lâu lâu muốn xuống hạng hai ngồi xem như thế nào khiến người nghe được chỉ muốn đánh một trận. Kiểu tính cách phóng khoáng, thoải mái lại đầy trách nhiệm của Lý Đế Nỗ cũng luôn giúp anh thu hút được nhiều ánh mắt hâm mộ, yêu thích của các bạn học. Cùng là anh em một nhà nhưng Lý Đế Nỗ luôn nổi bật hơn Lý Đông Hách, anh học giỏi hơn, chơi thể thao tốt hơn, được nhiều người theo đuổi hơn,... Nhưng cũng không phải vì thế mà nói Lý Đông Hách kém nổi bật, trong học tập cậu cũng luôn đạt được hạng hai, chưa từng tụt hạng lần nào, cậu cũng có người thích, có người hâm mộ. Nhưng vì tính cách của Đông Hách có phần trầm lắng, lạnh nhạt hơn anh trai mình mà những người thích cậu cũng chẳng có ai có đủ can đảm mà dám tới gần để tỏ tình.

Lần đầu tiên Lý Đông Hách biết để ý tới người khác, biết thương nhớ một người chính là lần gia đình cậu chuyển tới thành phố S này.

Giữa tháng 7 của ba năm trước, khi ấy gia đình cậu vừa mới chuyển tới ngôi nhà đang sống hiện nay. Trong lúc mẹ cậu còn đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa, bố cậu thì chạy xung quanh giúp đỡ mẹ những thứ lặt vặt mặc cho mẹ kêu phiền, anh trai cậu còn mải đánh cờ vây với ông lão hàng xóm kế bên dù cho cả hai còn chưa quen biết được tới một tiếng, còn Đông Hách cậu vì cảm thấy nhàm chán không có việc gì làm mà lấy xe đạp chạy một vòng quanh khu phố. Đạp xe tới công viên, dắt xe đi dạo một lúc rồi cậu lại tìm kiếm một con đường khác trên bản đồ trong điện thoại mà lên xe phóng đi.

Lý Đông Hách đạp xe đi xuyên qua những hàng cây ngô đồng xanh mướt trải dài khắp dọc con đường. Lý Đông Hách thong thả đạp xe, chậm rãi thưởng thức phong cảnh ở nơi thành phố mới mẻ này cho tới khi đi qua một căn nhà trông có phần cổ điển cậu bỗng dừng lại ngắm nhìn nó một lúc lâu.

Nhìn cây liễu cao to rủ lá trước cổng nhà rồi lại nhìn lên ngôi nhà có phần cổ kính lâu đời kia, Đông Hách bỗng chốc bị thu hút bởi chàng thiếu niên xinh đẹp ấy.

Ngắm nhìn chàng trai đứng trước ban công phòng ngủ kéo một bản nhạc mà Đông Hách dường như đã trao cả trái tim mình cho chàng trai ấy tự bao giờ. Hồi nhỏ, hai anh em nhà họ Lý cũng từng được bố mẹ cho đi học nhạc nhưng dường như Đông Hách không có hứng thú với âm nhạc cho lắm. Cậu đam mê những con số hơn là những khuông nhạc, vì vậy mà cố gắng học cho hết khóa học đó rồi cậu liền xin nghỉ chứ không giống như Đế Nỗ vẫn theo học cho đến khi lên tới cấp hai. Nhưng dù sao thì cậu cũng đã từng được học những thứ cơ bản nhất về âm nhạc nên khi lắng nghe bản nhạc mà thiếu niên kia chơi, Đông Hách có cảm giác như người ấy có rất nhiều nỗi buồn trong lòng. Cậu đột nhiên thấy đồng cảm, thương xót cho thiếu niên ấy, đột nhiên có suy nghĩ rằng mình muốn được ở cạnh người ấy. Đột nhiên cảm thấy người ấy là một ngôi sao sáng quý hiếm mà mình cần che chở, bảo vệ. Cứ như vậy mà cậu luôn ở đằng sau âm thầm quan sát, bảo vệ Nhân Tuấn từ lúc nào không hay.

Nghe thấy tiếng nói chuyện của Nhân Tuấn, Đông Hách bỗng hoàn hồn. Nhìn thấy Nhân Tuấn đang nói chuyện điện thoại, cậu liền nhanh tay giúp Nhân Tuấn cất nốt đồ đạc vào trong túi.

Nhân Tuấn thấy vậy liền gật đầu cảm ơn. Vì tiếng trong điện thoại hơi ồn nên Nhân Tuấn phải mở hẳn loa ngoài để nghe cho rõ, lúc này Đông Hách mới nhận ra rằng người đang nói chuyện điện thoại với cậu là anh trai sinh đôi của mình Lý Đế Nỗ.

"Cũng 10 giờ rồi, lớp học của cậu cũng kết thúc rồi đúng không? Có cần tớ qua đón không?"

"Không cần đâu, tớ tự về cũng được mà." Nhân Tuấn nhẹ nhàng đáp lời.

Đông Hách ngỡ ngàng khi thấy hai người họ thân thiết tới mức độ này, càng ngạc nhiên hơn khi thấy anh trai của mình có thể dùng chất giọng trầm ấm, dịu dàng, ấm áp đến như vậy để nói chuyện cùng với người khác. Suy đoán về mối quan hệ của hai người họ trong lòng Đông Hách càng chắc chắn hơn, sự ghen tị, chua xót càng ngày càng tăng.

Nỗi niềm uất ức, đau đớn trong lòng Đông Hách như đang bóp nghẹt lấy trái tim của cậu vậy. Đông Hách đã không còn nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người họ là gì nữa, cậu chỉ nghe thấy Nhân Tuấn có nhắc tới tên mình mà thôi, còn nội dung sau đó cậu cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới.

Tâm trí cậu bỗng chốc bay đi thật cao, thật xa, Đông Hách bắt đầu tưởng tượng rằng nếu Nhân Tuấn và Đế Nỗ thật sự hẹn hò thì cậu phải làm sao, liệu cậu có chấp nhận được việc gọi Nhân Tuấn một tiếng "anh dâu" hay không? Liệu cậu có thể đè nén được tình cảm suốt bao năm qua, khiến nó không thể vươn cao hơn được nữa không?

Đông Hách cứ vậy mà vô thức đi theo Nhân Tuấn, thậm chí việc cậu tự động đề nghị xách hộ hộp đàn cho Nhân Tuấn như thế nào cậu cũng chẳng còn nhớ rõ.

Hai người vừa rời khỏi trung tâm dạy nhạc mà đi tới ngã tư đường liền gặp phải Đế Nỗ đang thong thả bước tới.

Nhân Tuấn có chút bất đắc dĩ mà nói: "Đã nói là không cần tới đón tớ rồi mà!!"

Đế Nỗ liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: "10 giờ 30 phút rồi, để cậu về một mình cũng không an toàn, dù sao thì tiệc liên hoan cũng đã kết thúc, tớ lại không muốn đi hát cùng với đám kia nên tiện đường về qua đón cậu luôn. Nhưng sao cậu không nói rằng có thằng nhóc kia ở bên cạnh? Nếu biết có nó ở đây rồi thì tớ đã chẳng cần mất công qua đón cậu làm gì."

"Thì cậu cũng đâu có hỏi tớ đâu." Nhân Tuấn cười nói.

"Ai mà ngờ được nó cũng tới đây chứ." Lý Đế Nỗ trả lời. "Tớ nhắn tin, gọi điện cho nó mà có được đâu."

"Vừa nãy có ghé qua thư viện nên em mới tắt chuông điện thoại, không để ý nên cũng không biết anh gọi tới." Đông Hách chống chế.

Lý Đế Nỗ liếc mắt một cái là đã biết thằng nhóc nhà mình nói dối nhưng cũng không tiện vạch trần, anh hắng giọng một cái rồi nói: "Muộn rồi, để bọn tớ đưa cậu về nhà."

***

Buổi đêm ở thành phố S rất yên tĩnh, không có quá nhiều ánh đèn neon cũng như ít có tiếng người huyên náo. Dân ở đây đa số tới 11 giờ là đã tắt đèn đi ngủ rồi, vì thế ba người đi bộ trên đường mà cũng chỉ thấy lác đác một vài bóng người đi qua. Đi bộ tới công viên thì họ liền ngồi nghỉ một lúc, hôm nay Lý Đế Nỗ uống có hơi nhiều, cậu nằm trên băng ghế dài, gối đầu lên chân Nhân Tuấn mà nhắm mắt ngủ thiếp đi, Lý Đông Hách thấy vậy liền lủi thủi ngồi sang băng ghế bên cạnh.

Trời đêm mùa hạ mang theo hơi ẩm và sự oi bức riêng biệt, ánh đèn đường trắng sáng chói lóa trên đỉnh đầu, phát ra những âm thanh ong ong vảng vất bên tai mãi không dứt. Vô số côn trùng bay vù vù xung quanh, Nhân Tuấn cũng cảm thấy hơi mệt mà xoa xoa mắt.

Trong cơn mê man, Nhân Tuấn cảm thấy Lý Đông Hách nghiêng người lại gần phía mình, khẽ hỏi: "Cậu chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại? Bấy lâu nay vẫn không có cơ hội hỏi cậu."

Khi Đông Hách tiến lại gần, hương thơm xà phòng từ chiếc áo thun của cậu vương vấn trên mũi Nhân Tuấn.

Giọng của Lý Đông Hách cứ như có tác dụng thôi miên, trầm thấp mà từ tính.

Nhân Tuấn gật đầu, rồi bỗng nhận ra trời tối đến mức không thể nhìn rõ mình có gật đầu hay không bèn đáp lời với giọng điệu thản nhiên: "Có lẽ là Thanh Hoa."

"Nếu chúng ta còn có thể học chung đại học, ừm.." Lý Đông Hách thoáng ngập ngừng rồi mới tiếp lời: "Tớ sẽ rất vui."

Nhân Tuấn bỗng cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp. Cảnh tượng cậu quyết định điền nguyện vọng vào cùng trường đại học với hai anh em nhà họ Lý như hiện lên trước mắt, khiến cậu chợt thấy bối rối và sợ hãi, nhưng rồi cậu lại thắc mắc sao nãy giờ Lý Đế Nỗ lại không nói gì. Cứ ngỡ Lý Đế Nỗ đã ngủ mất tiêu, Nhân Tuấn cúi đầu nhìn xuống, trong màn đêm, với khoảng cách gần như vậy, Nhân Tuấn vẫn có thể thấy Lý Đế Nỗ nằm đó, đôi mắt sáng ngời thỉnh thoảng chớp vài cái. Ánh đèn phía bên kia đường hắt sang khiến gương mặt cậu như chìm trong bóng tối, chỉ chừa lại đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Nhân Tuấn thấp giọng hỏi: "Lý Đế Nỗ, còn cậu thì sao?"

Lý Đế Nỗ thoáng khựng lại vài giây, cậu bật cười rồi mới nhả ra hai chữ: "Thanh Hoa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top