Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, cậu vẫn quyết định giúp người thì giúp đến cùng.

Hoàng Nhân Tuấn dìu La Tại Dân ra hội trường, lấy điện thoại di động ra gọi taxi.

Người đứng chờ xe tầm khoảng chục người, chắc phải tầm nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến lượt cậu.

Một tay lướt điện thoại, một tay đỡ lấy con gấu to đùng màu hường, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy hơi mệt mỏi.

Thật bất ngờ, chú gấu say xỉn bị cơn gió thổi qua đánh thức. Tên này vừa tỉnh dậy lại bắt đầu không ngoan, uốn éo ôm siết lấy cậu:

"Nhân Tuấn!"

"Ừ."

"Nhân Tuấn của tớ!"

"Tôi đây."

Nửa ngày không lên tiếng, Hoàng Nhân Tuấn tưởng rằng hết lên cơn rồi, nhưng không ngờ lại có thêm một hiệp nữa.

"Nhân Chuấn!"

"Dạ ông nội, cháu đây!"

"Nhân Chuấn của tớ có thích tớ hong!"

Ngửi thấy mùi rượu bốc lên nồng nặc, thậm chí còn ám lên người cậu, Hoàng Nhân Tuấn tức giận:

"Tôi không thích."

"Hừm ..." Gấu hồng dường như vặn vẹo bất mãn, trong lúc vặn vẹo vẫn phát ra tiếng rên rỉ không vui:

"Tại sao cậu không thích tớ! Mọi người đều thích tớ! Tại sao cậu lại không thích tớ!"

Trái tim Hoàng Nhân Tuấn càng thêm mệt mỏi: "Mọi người đều thích cậu, cho nên thiếu tớ cũng được mà?"

La Tại Dân giậm chân, Hoàng Nhân Tuấn lại cảm thấy da đầu mình bị nhõng nhẽo hành đến tê dại.

"Khác nhauuu mà!"

"Được được được, tớ thích cậu, chịu chưa?"

Khi nhận được câu trả lời mong muốn, La Tại Dân lại cau mày không hài lòng:

"Tại sao thích tớ lại hong để ý tới tớ!"

"... Cậu rốt cuộc có say không vậy?"

"Tớ hông say!"

Chà, say thật rồi.

Hoàng Nhân Tuấn không thèm để ý đến anh, nhìn vào điện thoại, xe cậu gọi sắp đến rồi.

Người đang ôm cậu vẫn còn đang làm nũng:

"Nhân Tuấn thích tớ đi!"

"Ừ thì thích cậu!"

"Thích tớ sao hong bobo tớ!"

Cái quái gì thế?

Hoàng Nhân Tuấn lại bị sốc, nghiêng đầu nhìn La Tại Dân tủi thân nước mắt lưng tròng chưa kịp nói gì thì bên kia đã cúi xuống bắt lấy môi cậu.

Người đứng không vững đổi thành Hoàng Nhân Tuấn.

La Tại Dân vô cùng dịu dàng, một tay ôm sau gáy Hoàng Nhân Tuấn, tay còn lại quấn lấy eo cậu.

Đôi môi ấm áp nghiến vào nhau, La Tại Dân vươn lưỡi thử tìm khe hở giữa hai phiến môi mềm như thạch.

Khi tâm trí xáo động dần dần mất kiểm soát, Hoàng Nhân Tuấn dứt khoát giơ tay đẩy, ngăn hai người tiếp xúc sâu hơn.

Cậu nhìn đôi mắt trong veo tỉnh táo muôn phần của La Tại Dân: "Đủ rồi."

La Tại Dân đập đầu vào vai cậu.

Hoàng Nhân Tuấn chết lặng trợn mắt há hốc mồm, tôi sắp đm thằng cha say xỉn này rồi ai cản tôi đi!!


Lúc dìu người vào tận trong nhà, Hoàng Nhân Tuấn vẫn không làm rõ đến cùng La Tại Dân có say thật hay không.

Với tinh thần nhân đạo, cậu lau mặt thay quần áo cho con ma men, xong xuôi hết thảy Hoàng Nhân Tuấn nhìn một vòng căn hộ đơn nho nhỏ của mình, cam chịu đỡ người đặt xuống giường, lấy quần áo đi tắm rửa.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, La Tại Dân mở mắt ra nhoẻn miệng cười, nhếch khóe miệng như muốn chạm vào đôi mắt đang ngập tràn mật ngọt, rồi chìm vào giấc ngủ, hít hà mùi hoa nhài thoang thoảng trong niềm vui sướng.

Buổi sáng, Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức, mắt vẫn nhắm nghiền quơ tay mò mò gần bên gối. Đột nhiên tay bị chộp lấy, hoảng hồn sợ hãi mở to mắt ra —— khuôn mặt xinh đẹp của La Tại Dân xuất hiện phóng đại ngay trước mặt cậu. Nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn tỉnh dậy, người bạn ngủ chung giường này nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cậu:

"Buổi sáng vui vẻ."

Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng rút tay về: "Cậu làm gì vậy!"

"Sao Nhân Tuấn lạnh lùng thế, mình đã ngủ với nhau rồi mà."

"Cậu đừng nói những thứ kỳ lạ như vậy!"

Cứ tưởng chỉ có buổi sáng mở mắt sai cách, ai dè là cả ngày đều mở mắt sai cách.

Buổi trưa, La Tại Dân Lý Đế Nỗ và Lý Khải Xán cùng đi ăn cơm với cậu. La Tại Dân liên tục gắp đồ ăn vào chén Hoàng Nhân Tuấn, đang ăn thì đột nhiên quay đầu lại nói với Lý Đế Nỗ:

"Các cậu không add tớ vào group thực tập chung hả?"

"???? Cậu có thực tập chung với tụi tớ đâu??"

"Ôi, nhưng tớ là người nhà của người thực tập chung với các cậu mà, đúng không Nhân Tuấn?"

Hoàng Nhân Tuấn mém bị sặc canh.

La Tại Dân vỗ vỗ lưng cậu vẻ mặt đau lòng: "Sao không cẩn thận gì hết."

Nhìn cảnh này Lý Đế Nỗ ngờ ngợ hiểu: "Nhanh như vậy sao?"

Hoàng Nhân Tuấn chính thức sặc.

Buổi chiều, Lý Khải Xán chạy đến chỗ cậu xem poster, cả người đè lên vai cậu nhún nhún chỉ trỏ màn hình. La Tại Dân đi tới đưa một tách trà nóng, giống như vô ý:

"Khải Xán, cậu đứng yên được không?"

"Hả?"

"Nhân Tuấn mấy ngày nay bị đau eo."

Hoàng Nhân Tuấn nhảy dựng lên muốn phản bác, nhưng cử động mạnh bất chợt làm phần thắt lưng đau nhói, cậu vô thức đưa tay đỡ eo.

Lý Khải Xán: "... wow ~"

"Wow em gái cậu..." Hoàng Nhân Tuấn oan ức khóc không ra nước mắt.

Cảm thấy rằng nếu tiếp tục như vậy nữa thì dù cho nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan, vừa tan tầm Hoàng Nhân Tuấn nắm đầu La Tại Dân đi giải quyết.

Cậu tìm đại một quán nước, sau khi hai người yên vị ngồi vào chỗ Hoàng Nhân Tuấn không nói nhiều lời, dứt khoát vào chủ đề chính:

"Hôm nay cậu làm vậy là có ý gì?"

La Tại Dân giả vờ ngạc nhiên: "Tớ có ý gì chẳng lẽ Nhân Tuấn không biết? Nhân Tuấn biết rõ mà."

Hoàng Nhân Tuấn ngẩn người, im lặng một lúc:

"Cậu không cần làm đến mức này đâu, tớ biết cậu coi trọng mối quan hệ giữa chúng ta, sợ rằng sẽ đi vào ngõ cụt.. Nhưng mình đều là người trưởng thành rồi, cậu đừng hi sinh mặt mũi bản thân như thế này.."

Nụ cười trên mặt La Tại Dân có chút cứng ngắc: "Cậu cho rằng tớ đang đùa giỡn cậu ư."

Hoàng Nhân Tuấn không nói gì.

"Trong mắt cậu, tớ là một người tùy tiện trao tình cảm... Ừm, tớ có thể là người như vậy. Tớ không biết biết hôm qua cậu nói mọi người đều thích tớ, nên thiếu cậu cũng chẳng sao có phải là suy nghĩ thật trong lòng cậu hay không, nhưng--"

"Cậu thật sự không say."

La Tại Dân bị nhìn vạch trần, lúng túng nhìn trên trời dưới đất:

"Chuyện này không quan trọng. Cậu cho rằng nếu Lý Đế Nỗ nói thích tớ, tớ sẽ cảm thấy có lỗi mà đồng ý ở bên cậu ta hả? Lý Khải Xán, Phác Chí Thịnh vân vân và mây mây.. Nếu vậy tớ phải hẹn hò với tất cả bọn họ luôn sao? Tớ rất bận rộn, không sắp xếp thời gian được đâu!"

Nói đến đây La Tại Dân còn giả bộ đáng thương bí xị mặt, Hoàng Nhân Tuấn bị chọc cười phá lên.

La Tại Dân nhìn người bạn thân trước mặt mang theo chút vui mừng, anh tranh thủ bắt lấy tay đối phương:

"Tớ muốn ở bên cậu chỉ đơn giản là tớ thích cậu, không phải cậu thì không là người nào khác hết, tớ không thể mất cậu."

"Nói ra không sợ cậu cười, đúng là nhờ Kim Đạo Anh tớ mới nhận ra thì ra mình thích cậu nhiều như vậy... Không, tớ yêu cậu."

"Nếu cậu vẫn không tin tớ, sau này tớ không thèm nói chuyện với người khác nữa, chỉ nhìn một mình cậu, cậu nguyện ý thích tớ thêm một lần nữa nhé?"

Hoàng Nhân Tuấn nhìn người trước mặt đang nói với vẻ đầy chân thành khẩn thiết. Cuối cùng nắm ngược lại tay anh, nhẹ nhàng gật đầu.

La Tại Dân, có thể cậu mãi mãi không biết, trước khi cậu thích tớ, tớ đã dành hết con tim này cho cậu rồi.

--

"Nhân Tuấn, hôm nay trong nhà có bưu kiện chuyển phát nhanh, là cái gì vậy?"

"Lọ thủy tinh."

"Lọ mới sao?"

"Ừa."

Thay lọ mới, bỏ đồng xu đầu tiên đếm từng ngày Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân về chung một nhà, hạnh phúc mãi mãi về sau.

-

-

Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top