Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: Hạ Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thế Huân?

Bất ngờ bị kéo giật lại, nam nhân kia kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn.

- Ngươi... Phác Xán Liệt?

Ngô Thế Huân há hốc mồm giương mắt nhìn người trước mặt, có đánh chết cũng không tin nổi Phác Xán Liệt xuất hiện ở đây.

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thế Huân siết chặt lại, tay còn lại Xán Liệt đưa lên chạm vào má cậu, ánh mắt hắn run lên, chằm chằm nhìn cậu như thể chỉ cần chớp mắt một cái thôi Ngô Thế Huân có thể sẽ biến mất.

- Thế Huân...

Hơi cau mày lại vì đau, Thế Huân bối rối trước biểu hiện của Phác Xán Liệt, trong đầu cậu bây giờ đủ thứ ngổn ngang, mọi chuyện xảy ra ngoài dự tính nhất thời không biết lúc này bản thân nên làm gì.

- Đúng là đệ rồi!

Xán Liệt bật cười kéo mạnh tay, đem Thế Huân ngã vào lồng ngực hắn. Bất ngờ bị ôm chặt, cậu lúng túng giãy dụa đẩy hắn ra nhưng càng đẩy ra lại càng bị ghì chặt lấy. Bị khóa chặt trong vòng tay rắn chắc của hắn, cậu cau mày rít khẽ:

- Phác Xán Liệt! Bỏ ra ngay! Người ta nhìn kìa!

Bỏ ngoài tai lời nói và thái độ của người trong ngực, Phác Xán Liệt ngay giữa đường lớn cứ ôm chặt lấy Thế Huân, cho thoản mãn bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu khát khao của những ngày vừa qua đã xa cách, ôm chặt tiểu bảo bối trong lòng, hắn thề sẽ không bao giờ để vụt mất cậu một lần nữa.

Giãy dụa một hồi cũng không thoát khỏi vòng tay của hắn, Thế Huân đành đứng im cho hắn ôm chặt trong lòng, khẽ nhắm mắt tĩnh tâm lại, cậu nghe nơi ngực mình tiếng trái tim đang đập rộn rã.

Là tiếng nhịp tim của cậu? Của hắn? Hay cả hai? Thời khắc này không thể phân biệt được.

Thế Huân không phủ nhận những ngày qua đã rất nhớ hắn, đã từng rất nhớ Phác Xán Liệt, nhưng... tại sao? Tại sao lại nhớ?

Ngô Thế Huân xưa nay vô lo chỉ biết chơi biết phá, chưa bao giờ nghĩ đến cái gọi là yêu, nhưng cái cảm giác trong cậu lúc này nó rất lạ lẫm, rất mới lạ, rốt cuộc nó là gì? Lẽ nào lại là yêu? Lẽ nào cậu thực sự đã yêu Phác Xán Liệt?

Thấy người trong lòng mình đứng im không động đậy, Phác Xán Liệt mới thả cậu ra, cúi đầu nhìn xuống gương mặt đối diện, Thế Huân hơi cúi đầu, ánh mắt cậu mang chút bối rối, lần đầu tiên thấy bộ dạng này của cậu, Xán Liệt nhíu mày.

- Thế Huân?

Nghe tiếng gọi, Thế Huân giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Mất một chút để quay trở lại với thực tại, nhìn Xán Liệt cậu mới sực nhớ ra điều băn khoăn chưa hỏi:

- Xán Liệt, sao ngươi lại ở đây?

Gõ nhẹ một cái vào trán tiểu tử ngốc, Xán Liệt trách khẽ.

- Đệ không hiểu hay sao còn hỏi?

Ôm trán cau mày suy nghĩ một lúc, Thế Huân trợn mắt kinh ngạc:

- Xán Liệt, lẽ nào ngươi cũng bị thái hậu đuổi ra khỏi kinh thành?

Trên đầu Xán Liệt lập tức xuất hiện vài vạch đen.

Chậc!

Thế mới nói Ngô Thế Huân đúng là đồ não heo.





Miết nhẹ ngón cái lên trên mặt của miếng ngọc, Kim Chung Đại lại giơ nó lên cao, săm soi dưới ánh mặt trời nhìn kĩ thêm lần nữa. Đúng là ngọc bội hoàng gia, là đồ của Phác Xán Liệt. Liếc mắt nhìn sang Chung Nhân bên cạnh, hắn khẽ gật đầu rồi quay qua chủ nhân miếng ngọc:

- Cho ta hỏi, ngươi lấy miếng ngọc này từ đâu?

Chủ nhân miếng ngọc là một thương buôn, thấy hai vị khách săm soi miếng ngọc thì mừng rỡ, nghĩ bụng gặp được khách ưng món hàng này liền niềm nở:

- Hai vị muốn mua? Hai vị thật có con mắt tinh tường, món đồ này là bảo vật từ trung nguyên vô cùng quý giá, đã lưu truyền từ thời...

Đang lúc gấp rút lại gặp kẻ dây dưa, Kim Chung Đại nóng tính lập tức rút kiếm kề vào cổ kẻ đó, trừng mắt lên gằn giọng:

- Mau nói! Ngươi lấy từ đâu?

Nhìn lưỡi kiếm sáng loáng kề ngay cổ, thương buôn kia kinh hãi run rẩy vội trả lời.

- Tôi... Tôi mua được từ một tiệm cầm đồ gần đây, xin vị đại ca này bình tĩnh.

Thu kiếm lại vào vỏ, Chung Đại đẩy vai kẻ kia vẻ uy hiếp.

- Mau dẫn ta tới đó, còn lải nhải ta cắt cái mỏ của ngươi!

- Vâng! Vâng!

Kim Chung Đại cau chặt lông mày, bình thường có thể hay đùa cợt mọi người nhưng một khi có việc quan trọng sẽ vô cùng nghiêm túc.

Phác Xán Liệt bỏ đi đã lâu, ngày nào Lộc Hàm cũng phải viện cớ hoàng thượng bị ốm cho bãi triều rồi thu lại toàn bộ tấu chương lén về giải quyết, tuy nhiên trong đám đại thần đã có không ít người nghi ngờ. Lại còn ngày ngày đối phó với Lan Phi, cô ta cũng đã bắt đầu thường xuyên cho người đến tẩm cung hoàng thượng thăm dò tin tức, quả thật ngày nào chưa tìm ra Phác Xán Liệt, ngày đó bọn họ còn như đang ngồi trên đống lửa.

Về phần Biện Bạch Hiền, từ lúc Xán Liệt mất tích không khỏi suốt ruột, hắn vừa mới tới Tế Nam đã bỏ đi đâu luôn rồi chứ, vừa làm việc lại vừa thấp thỏm ngó ra cửa.

Vừa nhìn bóng dáng Phác Xán Liệt xuất hiện nơi bậc cửa, Bạch Hiền vội vàng chùi bàn tay ướt vào hai bên áo chạy tới chỗ hắn.

- Phác Xán Liệt, ngươi vừa đi đâu? Hại ta lo muốn chết!

Thế Huân theo sau vừa hay bước vào nghe lời trách móc của Bạch Hiền thì khẽ ngước đầu, đúng lúc Xán Liệt cũng quay lại nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt hắn Thế Huân nguýt dài một cái chẳng nói chẳng rằng liền đi lên lầu.

Nhìn thái độ cậu, hắn khẽ cười rồi cũng chạy theo sau, bỏ mặc lại Bạch Hiền đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.

Dậm mạnh chân xuống bậc thang vẻ bất mãn, Thế Huân cau chặt lông mày, đôi môi hồng cũng mím lại. Phác Xán Liệt thật đúng là đồ trăng hoa, mới một thời gian không gặp đã có ngay mỹ nhân bên cạnh, quả thật vua chúa nào chả giống nhau, sau này thế nào cũng trăm thê ngàn thiếp.

Đóng sầm cửa lại, cậu chốt cửa không cho kẻ đang lẽo đẽo phía sau theo vào phòng, mông vừa đặt xuống ghế bên ngoài đã lập tức vang lên tiếng đập cửa.

- Thế Huân, mở cửa!

Quay lại phía cửa, cậu gắt lên:

- Sao ta phải mở? Phòng trọ này là của ngươi à?

Phác Xán Liệt đảo mắt suy nghĩ, tiểu tử này đang làm cái trò gì thế? Dỗi à? Nhưng... dỗi cái gì?

- Thế Huân, đệ sao vậy?

- Giăng sao cái gì? Ngươi còn cứ đứng đó, ta sẽ ra đánh ngươi!

Bên ngoài lập tức im bặt, không gian lại trở nên yên tĩnh. Thế Huân liếc mắt nhìn ra cửa, bóng Xán Liệt cũng không còn in trên cánh cửa nữa. Hắn thật sự đã bỏ đi?

Tự nhiên lại thấy hụt hẫng, thở hât ra một cái cậu phồng má trèo lên giường, Thế Huân buông màn tính đi ngủ nhưng trằn trọc mãi vẫn không cách nào ngủ nổi.

Gần nửa canh giờ trôi qua, không chịu được cậu đành bật dậy đi ra cửa. He hé mở cánh cửa ra, Thế Huân ló đầu nhìn xung quanh, vừa quay được sang trái chưa kịp ngó qua phải, cánh cửa đã bị một bàn tay nắm lấy giật mạnh ra, cả thân người mất đà ngã nhào vào lòng người phía trước.

Đỡ lấy tiểu tử kia, Xán Liệt nhe răng cười đắc thắng. Ngước lên nhìn, Thế Huân bỗng trở nên lúng túng khi nhận ra hắn, đẩy mạnh hắn ra cậu giả bộ khó chịu:

- Phác Xán Liệt, ta đã cảnh cáo ngươi rồi mà vẫn còn ở đây?

Ấn lên trán người kia, Xán Liệt cười nhìn cậu.

- Lại còn giả bộ? Đệ rõ ràng vẫn rất quan tâm ta!

Cúi đầu tìm lí do phản bác lại, Thế Huân chưa kịp phản ứng gì đã bị Xán Liệt ôm chặt vào lòng.

- Thế Huân, ta thực sự đã rất nhớ đệ!

Nghe trọn lời nói kia, Thế Huân chợt thấy lòng mình chùng xuống, trong lòng hắn, nỗi lòng bao lâu nay tự nhiên muốn bộc lộ, sống mũi hơi cay, cậu cúi đầu cọ cọ mặt vào vai hắn, lí nhí:

- Xán Liệt, ta cũng đã rất nhớ ngươi...

Lấy lí do không có tiền thuê phòng trọ, Xán Liệt tối đó mặt dày ở lì phòng Thế Huân, đuổi không đi cậu đành bất mãn cho hắn ở cùng.

Ôm trọn tiểu bảo bối trong lòng, Xán Liệt thì thầm bên tai cậu:

- Thế Huân, cùng ta trở về nhé?

Đôi mắt Thế Huân chợt mở trừng ra, đẩy hắn ra cậu cau mày gay gắt:

- Phác Xán Liệt, ngươi tới đây là để bắt ta về?

Bất ngờ trước thái độ của cậu, Xán Liệt nhíu mày đưa tay chạm vào vai cậu.

- Đệ sao vậy? Không lẽ đệ không muốn cùng ta quay về?

Gạt tay Xán Liệt ra, Thế Huân trở mình quay vào trong, giọng cậu dứt khoát:

- Quay về cái nhà tù đó? Có chết ta cũng không về! Phác Xán Liệt, cuộc sống của ta bây giờ rất tốt, rất thoải mái tự do, ngươi tốt nhất nên quay về hoàng cung của ngươi, đừng có mong ta sẽ cùng ngươi quay về!

Phác Xán Liệt im lặng nhìn tấm lưng trước mặt, hắn có cảm giác khi nói ra những lời này cả cơ thể cậu đều căng cứng lên.

Thế Huân thực sự ghét hoàng cung đến thế?

Kể cũng đúng, từ ngày vào cung cậu giống như cá biển bị đem bỏ lọ, đối với bao quy tắc của hoàng tộc, làm việc gì cũng bị ngăn cấm lại còn thái hậu không vừa lòng ngày ngày tìm cách gây khó dễ cho Thế Huân. Hắn lại vì chuyện triều chính bận bịu không có thời gian quan tâm cậu, Thế Huân từ nhỏ quen được chiều chuộng, cuộc sống phiêu diêu tự tại nay bị bắt nhốt giữa chốn hoàng cung không ai làm bạn quả thật nói cầm tù cũng không ngoa.

Giả như hắn có ép buộc đem cậu trở lại hoàng cung, cậu liệu rằng có thể sống hạnh phúc? Đối với Xán Liệt, nụ cười của Thế Huân là kho báu vô giá, chỉ cần cậu luôn vui vẻ hắn sẽ không từ chối cậu bất cứ điều gì.

Có điều...

Hắn sinh ra đã mang mệnh thiên tử, gánh vác trên vai cuộc sống của bao con dân. Từ lúc hắn bỏ đi, biết mình mang tội bất trung, bất hiếu cũng vẫn ngoan cố không quay lại, nhưng chuyện này liệu rằng có thể kéo dài trong bao lâu? Con dân ngoài kia đang chờ hắn, các nước lân cận lại ngày đêm nhăm nhe đem quân xâm lược. Cứ thế này, mọi chuyện sẽ còn kéo dài đến bao lâu? Đứng giữa tình và lí, Phác Xán Liệt thật không biết phải xử trí ra sao?

Giá như ngay từ đầu, hắn chỉ là một người bình thường thì thật tốt biết mấy...

Gió bên ngoài vẫn vi vu thổi, Ngô Thế Huân quay mặt vào bên trong nhắm mắt vẫn không tài nào ngủ, giấu tâm tư sau hàng mi dài rủ xuống trong lòng cậu cũng đang phân vân đủ đường, giữa Phác Xán Liệt và sự tự do, cậu nên chọn điều gì?

Hai con người, hai tâm tư, hai dòng suy nghĩ. Ánh trăng sáng nặng nề lăn mình xuống chân núi, một đêm dài cứ thế trôi qua.

Sáng hôm sau,mang bộ dạng ngái ngủ mở cửa bước ra khỏi phòng, Ngô Thế Huân vươn vai ngáp dài một tiếng, ánh mắt vẫn còn lờ đờ, cậu hơi lảo đảo bước xuống lầu. Theo sau là Phác Xán Liệt cũng không khá khẩm là mấy, giường phòng trọ chật chội, đêm qua nằm không thoải mái thành ra đau nhức ở lưng, xoa xoa cái hông hắn cũng uể oải đi xuống.

Thấy Thế Huân đứng im bất động ở chân cầu thang, Xán Liệt đưa mắt theo ánh nhìn của cậu, lập tức giật mình vì ánh mắt chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình của cái người đang đứng dưới kia.

Chính giữa những dãy bàn ăn của quán trọ, Kim Chung Đại mở to mắt trừng trừng nhìn Xán Liệt và Thế Huân, ánh mắt hắn dường như còn bắn ra cả tia sét.

Kim Chung Nhân đứng bên cạnh nhìn thấy Phác Xán Liệt liền quên mất hoàn cảnh hiện tại, xuẩy hai ống tay áo định hành lễ.

- Hoàng...

Phác Xán Liệt giật mình giơ tay ra phía trước như muốn tóm lấy chung nhân, may sao Kim Chung Đại bên cạnh đã nhanh chóng bịt lấy miệng em trai, quay ra thấy ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh trong quán, hắn giả bộ cười:

- Xán Liệt, thật mừng gặp ngươi ở đây!

Bị một phen hú hồn, Xán Liệt khẽ thở phào một tiếng, suýt nữa bị Kim Chung Nhân làm lộ thân phận. Quay qua cười với Chung Đại, hắn phối hợp làm bộ tình cờ:

- Ồ Kim Chung Đại, không ngờ gặp ngươi ở đây.

Đi lại phía Chung Đại, Xán Liệt một tay đẩy lưng hắn, một tay hướng lên phía lầu có ý mời.

- Lâu ngày không gặp, mời lên phòng ta trò chuyện một lát.

Chung Đại gật đầu cùng Kim Chung Nhân theo Xán Liệt đi lên lầu, ngang qua Thế Huân hắn dặn dò.

- Thế Huân, đệ gọi bốn phần ăn nhé, ta nói chuyện với họ một lát sẽ xuống ngay!

- Được!

Nhìn theo bóng ba người đi lên lầu, Thế Huân lững thững đi lại phía gian bếp nấu nướng, Biện Bạch Hiền đang loay hoay bên trong xào nấu.

- Này, cho ta bốn phần canh và bánh bao nhé! Thêm cả bốn bát hủ tiếu nữa.

Rời mắt khỏi nồi canh, Bạch Hiền quay qua nhìn Thế Huân, nhận ra là người đi cùng Xán Liệt hôm qua cậu cười bắt chuyện.

- Cậu là bạn của Xán Liệt?

Vẫn còn ác cảm với Bạch Hiền, Thế Huân chỉ hờ hững gật đầu.

- Ừ, chủ trọ mới thuê ngươi sao?

Lấy cái muống gỗ, Bạch Hiền chuyên nghiệp đảo đảo nồi rau bên cạnh, mùi thơm xông ra nức mũi.

- Ta là cháu ông ấy, tên ta là Biện Bạch Hiền. Còn ngươi?

Thấy Bạch Hiền thân thiện, Thế Huân cũng cởi mở hơn.

- Tên ta là Ngô Thế Huân!

Bàn tay đang đảo nồi rau chợt khựng lại, quay qua nhìn Thế Huân, Bạch Hiền nhíu mày.

- Ngô Thế Huân? Lẽ nào ngươi là con trai Ngô đại nhân, Ngô Trắc Nghiêm?

Không ngờ bản thân nổi tiếng như vậy, Thế Huân cười hí hửng chỉ vào mặt.

- Ngươi biết cha ta?

Quay lại với nồi rau xào, Bạch Hiền cười.

- Ngô đại nhân nổi tiếng thanh liêm, ai mà không biết.

Mát mặt, Thế Huân tủm tỉm cười.
Nhìn thấy Xán Liệt cùng anh em họ Kim đi xuống cậu quay qua Bạch Hiền cười.

- Nhớ bốn phần ăn của ta nha, ta ra ngoài kia đợi.

- Được!

Thế Huân chạy ra chiếc bàn nơi ba người đang ngồi uống trà chờ đợi, trên môi vẫn còn nụ cười, mặc kệ cái mặt đen sì của Kim Chung Đại. Nhìn cậu vui vẻ ngồi xuống, Xán Liệt khẽ cười.

- Đệ có chuyện gì vui?

Kéo tách trà lại tự rót cho mình một chén, Thế Huân lắc đầu cười.

- Không có gì.

Chú ý đến hai người mới đến, Thế Huân uống vội chén trà nhìn họ tấm tắc khen.

- Hai ngươi thật lợi hại, sao có thể tìm được bọn ta chứ!

Nghiến răng khiến quai hàm căng chặt lại, Kim Chung Đại cố nén vẻ giận dữ. Ngô Thế Huân vô tư lại không hay biết nổi anh em họ vì truy tìm Phác Xán Liệt đã khổ sở ra sao, ngày đêm dầm mưa dãi nắng thật vất vả. Ai bảo mang phận bầy tôi mới khổ đến thế, uất ức cũng không nói nên lời.

Lát sau đồ ăn được mang ra, Thế Huân bụng đói cồn cào liền chộp ngay cái bánh bao trên bàn nhanh chóng cho lên miệng. Cậu lại không biết loại bánh bao này bên trong là dạng nhân lỏng, vừa cắn một miếng nước bên trong nóng hổi chảy ra môi.

Xít lên một tiếng vì nóng, Thế Huân nhăn mặt vứt bánh bao xuống lè lưỡi ra, bàn tay phẩy phẩy như cái quạt cố làm dịu cảm giác nóng rát.

Xán Liệt vội vàng nắm lấy vai Thế Huân, ngó vào mặt cậu hắn nhíu mày.

- Không sao chứ?

- Nóng...

Thở dài một tiếng, Xán Liệt đem bánh bao trên bàn xé nhỏ ra, thổi thổi cho hết nóng rồi tự tay đút cho cậu.

Uống một ngụm canh trong bát, Thế Huân ngoan ngoãn để Xán Liệt đút cho ăn. Rút kinh nghiệm từ tiểu tử kia, Kim Chung Đại và Chung Nhân cũng xé bánh bao rồi mới ăn.

Ăn gần hết cái bánh, Thế Huân tự nhiên dừng lại, đưa tay lên che miệng cậu nhăn mặt:

- Xán Liệt, ta khó chịu...

Đặt bánh bao xuống, Xán Liệt đưa tay định kéo bàn tay Thế Huân ra, không ngờ cậu tự nhiên co người lại, đầu cúi gục xuống.

* Phụt *

Thế Huân thổ huyết, Xán Liệt và mọi người kinh ngạc nhìn cậu.

- Thế Huân?

Thế Huân ho sặc sụa, máu từ miệng theo cằm chảy xuống áo, Phác Xán Liệt hốt hoảng đỡ lấy cậu.

- Thế Huân, đệ sao vậy?

Trợn mắt nhìn bàn ăn, Kim Chung Đại kinh ngạc.

- Lẽ nào đồ ăn có độc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top