Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22: Lật Bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như thần thời gian có thật

Lẽ nào lúc này ông ấy đang ngủ quên?

Bởi vì cả thời gian và không gian dường như đã dừng lại, ngưng đọng giữa không gian, rồi tan ra thành cơ man các hạt nhỏ li ti, lụi tàn vào không khí.

Mọi thứ xung quanh như mờ đi, nhường chỗ cho hai người bọn họ. Cả thế giới rộng lớn này, dường như chỉ đủ để chứa đựng cả hai. Bởi vì, lúc này thế giới trong con mắt của họ chỉ còn sót lại hình ảnh của đối phương, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ngô Thế Huân lặng người, mặc cho gió thổi tung tà áo, làm rối một vài lọn tóc mai, làm cho đôi gò má đang hong khô dần.

Cậu đứng đó, mong manh như ánh mai làm cho bất kỳ ai cũng muốn lại gần che chở, muốn ôm cậu vào lòng, vỗ về trái tim đang thổn thức.

Nhưng, trái tim đó không cần bất kỳ ai ngoài một người duy nhất.

Nam nhân kia bước lên phía trước, rảo những bước chân vội vã vòng về phía trước cái bàn tiến về phía Thế Huân, ánh mắt vẫn không rời cậu dù chỉ là một giây khoảnh khắc.

Ánh mắt hắn tha thiết, trong giọng nói chứa đựng cả sự xúc động đang đè nén nơi cổ họng, lặp lại tên cậu lần thứ hai.

- Thế Huân.

Khi thanh âm của hắn chợt vang lên lần nữa, Ngô Thế Huân giơ hai bàn tay bưng lấy miệng, ngăn lại tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt bất giác lại trào ra, lăn dài trên gò má, rơi xuống nền đất mà vỡ vụn.

Hình ảnh của hắn, giọng nói của hắn, ánh mắt, nụ cười của hắn, tất cả mọi thứ của hắn. Không biết đã bao nhiêu lần xuất hiện trong từng giấc mơ của cậu. Hắn ở đó, như biết bao ngày tháng qua, ôn nhu mỉm cười gọi tên cậu.

Để rồi khi cậu điên cuồng chạy tới nơi, hắn lại lạnh lùng tan biến đi, bỏ lại cậu một mình trong không gian đen đặc.

Để rồi khi giật mình tỉnh dậy, một mảng gối đã ướt đẫm vì nước mắt chưa khô, lại tiếc nuối nhận ra hắn không hề có bên cạnh.

Để nhận ra trái tim mình quặn lên một hồi đau thắt, nứt ra thành từng mảnh, rơi xuống, găm thật sâu vào tâm can, để mỗi lần nhớ đến hắn nó lại như một vết dằm không thôi nhức nhối.

Cho nên, Ngô Thế Huân sợ.

Giống như những giấc mơ kia, chỉ cần cậu tiến lại gần một bước chân, hắn sẽ lập tức biến mất. Chỉ là một ảo giác không có thật, như một con dao sắc tàn nhẫn cứa thật sâu vào trái tim cậu thêm những vết cắt chưa kịp lành.

Cho nên, khi nam nhân ấy tiến lên, cậu liền giật mình mà lùi lại khiến hắn cũng lúng túng mà dừng lại bước chân, nhíu mày khó hiểu.

- Thế Huân?

Ngô Thế Huân không kiểm soát mà nấc lên một tiếng khe khẽ, nước mắt dù không ngừng rơi cũng vẫn không chịu rời đi ánh nhìn đang thủy chung đặt trên người hắn, ngớ ngẩn mà hỏi một câu.

- Ngươi... sẽ không biến mất chứ?

Hắn lặng thinh, do dự một hồi, bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt ngược trở hết vào trong.

Bởi vì, dường như mọi lời nói bây giờ đều là vô nghĩa.

Ngô Thế Huân hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, lại khó khăn giữa những tiếng nấc mà hỏi lại.

- Ngươi...

sẽ không biến mất...

có phải không?

Phác Xán Liệt!!?

Ngô Thế Huân chạy tới, gót giày đạp vào cỏ khô dưới chân, lúc đầu là những bước chân do dự, sau đó nhanh dần, đến cuối cùng là vội vã, muốn ngay lập tức tới gần nam nhân kia.

Thật nhanh, muốn chạy lại gần hắn. Sợ rằng nếu chậm bước chân, hắn sẽ tan biến đi trước khi cậu kịp giơ tay ra níu lấy.

Thần linh ơi.

Một lần thôi

Xin đừng để hắn biến mất.

Con xin người...

Chỉ cách vài bước chân.

Mà sao xa cả ngàn vạn trượng?

Nhưng cho dù khoảng cách là bao nhiêu, chỉ cần họ nhìn thấy nhau, chỉ cần trái tim hướng về nhau, mọi khoảng cách đều là vô nghĩa.

Ngô Thế Huân chạy tới, như suốt bao ngày trước đây.

Như những tháng năm khi còn nhỏ.

Như một thói quen chỉ dành cho một mình hắn.

Thật tự nhiên.

Sà vào vòng tay Phác Xán Liệt.

Gắt gao mà ôm lấy, thỏa mãn cảm nhận hơi ấm sau lớp y phục, cho vơi đi nhung nhớ biết bao ngày.

Phác Xán Liệt cúi đầu, cảm nhận nam nhân trong ngực mình đang run lên, cả cơ thể đều gồng lên siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, càng lúc càng gia tăng thêm lực, như toàn bộ sức mạnh đều tập trung vào vòng tay này.

- Thế Huân, không sao mà.

Hắn giơ tay, vỗ nhè nhẹ vào đầu cậu, rồi chậm rãi luồn những ngón tay vào trong tóc, nhẹ nhàng gỡ ra từng lọn tóc bị gió vô tình làm rối, thật dịu dàng mà trấn an.

- Ta ở đây, ta còn sống!

Ngô Thế Huân hơi buông lỏng vòng tay, cơ thể cũng dần thả lỏng, ngước lên vội vã nhìn Phác Xán Liệt, sau lớp lệ thủy trong con mắt cậu khiến gương mặt hắn thêm nhòe nhoẹt, nhưng một khắc cũng không chịu buông tay.

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt ngây ngốc của cậu lại khẽ mỉm cười, dịu dàng giơ tay, tỉ mỉ gạt đi từng giọt nước mắt. Giả bộ mà trách mắng.

- Tiểu tử nhà đệ khóc cái gì? Gặp lại ta lẽ nào không vui?

Ngô Thế Huân không hề nín khóc, ngược lại còn phi thường khóc to hơn. Nửa tức giận nửa hờn dỗi không ngừng đánh vào ngực hắn, tựa như muốn mang hết uất ức trong lòng trực tiếp xả ra hết.

- Đồ ngốc Phác Xán Liệt! Đồ xấu xa! Đồ hoàng đế thối! Ngươi tại sao gạt ta? Tại sao giả bộ chết? Tại sao một lời cũng không chịu nói với ta? Tại sao để ta lo lắng cho ngươi nhiều như vậy?

Ngô Thế Huân mỗi một câu lại đánh vào ngực hắn một cái, lực chỉ như con kiến không hề ảnh hưởng đến người kia, có điều bản thân lại không ngừng rơi nước mắt, khóc đến mắt mũi đều đỏ ửng.

Phác Xán Liệt không khỏi đau lòng, lại giữ lấy cổ tay Ngô Thế Huân ngăn lại mọi động tác, cố gắng để cậu bình tĩnh lại.

- Thế Huân! được rồi, là ta sai! là ta có lỗi với đệ, ta xin lỗi.

Ngô Thế Huân kịch liệt lắc đầu, lại ra sức vặn vẹo cổ tay muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn, bộ dạng vẫn còn tức tối mà trách móc.

- Xin lỗi? Ngươi nghĩ một lời xin lỗi là xong? Làm cho ta như một đứa ngốc ngày ngày đều ngồi đợi ngươi ở cửa phủ, từng ngày mong ngóng ngươi về? Phác Xán Liệt bỏ ra ngay! Ta ghét ngươi! Ghét ngươi!

Ngô Thế Huân trong lúc tức giận đều đem mọi chuyện nói ra hết, chẳng ngờ những lời này lại làm cho Phác Xán Liệt kích động, khiến trái tim hắn chợt nảy lên, vô thức mà nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

- Đệ thực đã chờ ta?

Ngô Thế Huân giằng được một tay ra khỏi tay hắn, đang cố gắng gỡ nốt cổ tay kia, không chú ý tới biểu hiện của Phác Xán Liệt mà khẽ gắt.

- Ai thèm chờ ngươi.

Rõ ràng là quan tâm? Tại sao lại còn chối?

Phác Xán Liệt biết cậu nhất thời đang tức giận nên không chấp nhặt, liền giơ tay còn lại giữ lấy vai cậu, nhẹ nhàng mà nhắc nhở.

- Được rồi, Thế Huân! Không nháo nữa.

Ngô Thế Huân vùng vằng, khuôn mặt cau có đến khó coi, không ngừng giẫy dụa.

- Được gì mà được? Ngươi gạt ta được ta lại không làm thế này với ngươi được sao? Ngươi...

Phác Xán Liệt đối với sự ương bướng của Ngô Thế Huân lúc này không còn cách nào khác, bất đắc dĩ dùng sức kéo lấy cậu, đem Thế Huân một lần nữa ngã vào lồng ngực mình.

Tại thời điểm cậu không kịp phản ứng, Phác Xán Liệt cúi đầu, đem môi mình ngăn lại cái miệng đang lải nhải của người kia, nuốt trọn tất cả những lời cậu sắp nói.

Ngô Thế Huân bị giật mình, đột nhiên bị tấn công liền trợn tròn mắt, lúc nhận ra mới lúng túng mà phản kháng lại, đỏ bừng mặt giơ tay đẩy vào ngực hắn, lại không ngờ càng bị giữ chặt hơn.

Đôi khi có những thứ mãi không thể diễn tả thành lời, nhưng chỉ cần một cái ôm hay một nụ hôn đều có thể gỡ bỏ mọi gút mắc, đủ để minh chứng được một thứ tình cảm kỳ diệu mà ngôn ngữ mãi không thể nào diễn tả được.

Chỉ có thể cảm nhận, dùng trái tim mình đo lấy từng nhịp của trái tim đối phương, để rồi nhận ra cả hai cùng chung một nhịp đập.

Ánh trăng thanh thanh đổ xuống hai bóng người tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều thầm cảm thán.

Kim Chung Đại quay mặt đi, cố nén nụ cười ngưỡng mộ khoanh hai tay trước ngực mà làm bộ khó chịu, lẩm bẩm.

- Cái tên Phác Xán Liệt này cậy mình là hoàng thượng nên có thể tùy ý hôn nhau ở ngay giữa nơi đông người thế này hay sao?

Trương Nghệ Hưng khẽ cười quay lưng lại, bắt chước Kim Chung Đại khoanh hai tay lại dựa vào cái bàn tre, chậm rãi lắc lắc cái đầu.

- Chậc chậc, nương tử của người ta mà.

Hai người nhìn nhau nhỏ tiếng cười, biết ý không làm phiền đến ai kia. Kim Chung Đại xoa xoa cái cằm nhẵn thín, tiếc nuối mà thở dài.

- Ước gì cũng có Thạc Thạc của tôi ở đây!

Phác Xán Liệt còn sống?
Nội bộ triều chính rối ren, kinh thành bị đánh chiếm? Hoàng tộc phải lánh nạn? tất cả chính là một âm mưu mà bây giờ đã đến lúc lật bài.

__________________________

[Hơn ba tuần trước]

Ngô Thế Huân khóc đến đáng thương, trong lòng Lộc Hàm vẫn không ngừng run rẩy.

Nam nhân này, đau khổ như vậy liệu rằng có ai đang tâm mà tàn nhẫn tiếp tục lừa dối? Lộc Hàm phút chốc thấy mủi lòng, trái với lời dặn của Phác Xán Liệt, cũng đồng nghĩa trái với thánh chỉ mà đem sự thật toàn bộ nói ra.

Giơ tay vỗ nhè nhẹ vào lưng Thế Huân, Lộc Hàm bên tai cậu thì thầm.

- Gia gia, bệ hạ vẫn còn sống!

Ngô Thế Huân vội vã ngẩng đầu, ánh mắt mở to nhìn Lộc Hàm mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng đã bị y nhanh tay chặn lại.

- Suỵt!

Lộc Hàm kéo lấy Thế Huân đứng dậy dắt vào trong phòng, đuổi hết nô tài đi rồi cẩn trọng đóng cửa lại.

Quay lại, thấy Thế Huân đang ngẩn ra nhìn mình, y thở dài khẽ lắc đầu bước đến bên cậu.

- Gia gia, bình tĩnh nghe thần nói.

Ngô Thế Huân không vội, chậm rãi gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào trên người Lộc Hàm dò xét, đồng thời cũng giữ im lặng nghe y kể lại.

Lộc Hàm biết nói ra Phác Xán Liệt thực sẽ rất giận, nhưng y đã không còn cách nào. Bắt hai tay ra sau lưng, Lộc Hàm dùng bộ dạng nghiêm túc đi đi lại lại phân vân không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng dùng một câu đi luôn vào trọng điểm.

- Thật ra hôm đó, người ở trên lầu cao bị ám sát là một người khác giả làm hoàng thượng.

Ngô Thế Huân khẽ nhíu hàng lông mày, Lộc Hàm biết cậu muốn hỏi gì nên liền vội vàng giải thích.

- Là vì ngay từ đầu, bệ hạ đã tin tưởng Hoàng Tử Thao, nhận ra chuyến vi hành này là một âm mưu nên đã dùng kế ve sầu lột xác, truy ra hung thủ đứng phía sau.

Lộc Hàm ngẩng đầu, dưới ánh đèn dầu hắt lên khuôn mặt, đôi mắt y thu lại nhìn vào Thế Huân.

- Là Triệu Quốc!

Ngô Thế Huân bàng hoàng, nhất thời bị xao động.

- Sao?

Lộc Hàm gật đầu một cái chắc nịch.

- Kim Chung Đại hôm đó bí mật đuổi theo, đã phát hiện bọn thích khách chạy về phía Bạch Sơn, đằng sau đó là doanh trại của Triệu Quốc.

Ngô Thế Huân nhíu chặt lông mày suy nghĩ, cắn cắn môi dưới vẻ do dự, cuối cùng trực tiếp hỏi thẳng.

- Vậy Lan Phi cũng liên quan?

Lộc Hàm một lần nữa gật đầu, khẳng định thêm câu hỏi của Thế Huân.

- Chỉ có điều, biết được âm mưu của chúng là một chuyện. Tìm ra bằng chứng lại là một chuyện, cho nên lần này bệ hạ giả chết, cốt là để bọn chúng tự chui đầu vào rọ.

Ngô Thế Huân đối với câu chuyện Lộc Hàm vừa kể vẫn còn hết sức mơ hồ. Nửa tin nửa ngờ, cậu đưa ánh mắt về phía Lộc Ham thăm dò.

- Vậy... ý Xán Liệt thế nào?

Lộc Hàm mím mím môi, lông mày càng thêm nhíu chặt lại.

- Bệ hạ suy đoán, một vài ngày nữa có thể Triệu Quốc sẽ... tấn công vào kinh thành!

Thế Huân sững người, bộ dạng vẫn còn hết sức bàng hoàng. Lộc Hàm liền nhanh chân bước tới, nắm lấy cánh tay cậu.

- Cho nên, bệ hạ đã sai anh em hộ vệ Kim vài ngày nữa nhanh chóng quay lại bảo vệ người, khi bọn chúng tấn công vào kinh thành sẽ lập tức đưa hoàng tộc đi lánh nạn, nơi an toàn nhất chính là Thiếu Lâm Tự.

Ngô Thế Huân bần thần ngồi xuống cái ghế gần đó, lại mệt mỏi giơ tay lên đỡ lấy trán, giọng nói oán trách nhưng lại mang đậm nét phiền muộn.

- Chuyện lớn như vậy tại sao hắn một câu cũng không chịu nói với ta, lẽ nào hắn đối với ta không hề tin tưởng?

Lộc Hàm bước lại gần ngồi xổm xuống trước mặt Thế Huân, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cậu khẽ mỉm cười, ánh mắt nhu hòa như ca ca dành cho tiểu đệ.

- Không phải, là vì bệ hạ lo lắng cho người. Sợ người vì bệ hạ mà suy nghĩ.

Ngô Thế Huân khẽ buông một tiếng thở dài, miễn cưỡng gật đầu một cái cho y yên tâm.

- Vậy bây giờ ta phải làm sao?

Đến lượt Lộc Hàm phải suy nghĩ, thôi thì đâm lao đành phải theo lao vậy. Kế hoạch lần này đã trót kéo Thế Huân vào, đành phải cùng cậu chiến đấu thôi.

- Người hãy xem như không có chuyện gì, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Ngô Thế Huân rất nghe lời liền gật đầu, suy nghĩ một hồi mới cúi xuống nhìn Lộc Hàm, giữa do dự mà đưa ra ý kiến.

- Ngày đó, ngày mà bọn chúng tấn công vào đây, ta không muốn theo hoàng tộc đến Thiếu Lâm Tự.

Lộc Hàm nhíu mày.

- Vậy người muốn đi đâu?

Ngô Thế Huân trong ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, lại từ khuôn miệng kia mạnh dạn đề nghị.

- Ta muốn tới bên Xán Liệt.

Lộc Hàm bàng hoàng đến trợn mắt, ngay lập tức phản đối.

- Không được, nơi đó rất nguy hiểm. Bệ hạ mà biết thần để người tới đó chắc chắn sẽ lột da thần.

Ngô Thế Huân gượng gạo cười, ánh mắt nhu hòa như mặt nước, phản chiếu ánh đèn tỏa ra thứ màu sắc tuyệt đẹp.

- Ta không sợ! Lộc Hàm, ta không hề thấy sợ.

Sau đó Ngô Thế Huân đứng ra lo liệu tang lễ, công bố hoàng đế băng hà. Đồng thời, cho người bí mật theo dõi mọi động tĩnh của Lan Phi, phát hiện cô ta cùng Phương Liêm thông đồng tạo phản, lại cùng Lộc Hàm liệt kê ra danh sách những kẻ thừa cơ đục khoét quốc khố.

Hơn một tuần sau, đúng như suy đoán của Xán Liệt, phía Bắc có cuộc nổi loạn. Lộc Hàm biết bọn chúng đã bắt đầu hành động, liền cùng anh em hộ vệ Kim và Thế Huân họp bàn.

Theo như kế hoạch, Kim Chung Đại sẽ đem toàn đại quân đến phía Bắc giả như phụng mệnh mang quân đi dẹp loạn, mặt khác lại bí mật tách ra, chỉ phái hai tiểu đội đi dẹp loạn ở phía Bắc còn bản thân lại dẫn quân vòng qua Bắc Sơn tiến về Kinh Kỳ.

Phác Xán Liệt sau khi bí mật rời Giang Nam sẽ cùng vài chục quân tinh nhuệ mang theo trở về Kinh Kỳ gặp mặt Kim Chung Đại. Tại đây hắn cho quân lính đóng trại nghỉ ngơi, vì theo dự tính của hắn, sau khi chiếm được kinh thành Triệu Cần sẽ cho rằng Kim Chung Đại sẽ vội vàng dẫn quân trở về kinh thành nên sẽ cho quân đến tiếp viện. Phác Xán Liệt lại đi trước một bước, không trở về kinh thành mà đón đầu quân tiếp viện của chúng ở đây.

Về phần Ngô Thế Huân, Lộc Hàm dự đoán sau khi ám sát Phác Xán Liệt mục tiêu tiếp theo của Triệu Quốc chắc chắn sẽ là cậu, nên bàn bạc để Kim Chung Nhân thường xuyên ra vào Đông Phong cung, bộ dạng còn tỏ ra hết sức mờ ám. Đồng thời viết thư nặc danh gửi tới thái hậu, tố giác hoàng hậu có gian tình. Hoàng thái hậu vốn không ưa gì Ngô Thế Huân, quả nhiên nhận được thư liền dẫn quân bất ngờ xông vào Đông Phong cung, kết quả bắt gặp Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân đang ôm nhau "tình tứ"?

Thái hậu nổi giận đùng đùng ra lệnh bắt lấy hai người bọn họ, Kim Chung Nhân dùng dịch chuyển tức thời biến mất, còn lại Ngô Thế Huân bị bắt nhốt vào Tàn Quang Tháp. Ngô Thế Huân không hề phản kháng, vì so với chuyện ở trong Đông Phong cung dễ dàng bị kẻ gian mưu sát, thà bị nhốt vào Tàn Quang Tháp kiên cố còn có quân lính canh giữ còn hơn, theo như lời Lộc Hàm, đó lại là nhà tù an toàn nhất.

Trước thời điểm Triệu Cần tấn công vào kinh thành, Ngô Thế Huân im lặng ngồi trong góc Tàn Quang Tháp, rảnh rỗi chăm chú đếm từng hoa văn trên bức tường trước mặt, thực chất trong lòng chính là kiếm chuyện làm để quên đi nỗi ưu tư, nhưng ánh mắt lại bán đứng cậu, Độ Khánh Thù nhìn qua một cái liền có thể nhận ra.

Mân mê góc áo một hồi, Độ Khánh Thù có chút tò mò mà gặng hỏi.

- Gia gia, người đang có ưu tư sao? Đang suy nghĩ gì vậy?

Ngô Thế Huân quay qua nhìn, lại từ trên khóe môi nặn ra một nụ cười gượng gạo khẽ lắc đầu. Tuy nhiên, bản thân cậu quá đơn thuần, tâm tư gì đều đem để hết trên gương mặt, Độ Khánh Thù thở dài nắm lấy tay cậu.

- Người đang lo lắng chuyện gì? Dạo gần đây trong giấc ngủ lại tiếp tục khóc?

Thế Huân biết không thể qua mặt Độ Khánh Thù, liền ủ rũ cúi thấp đầu, ngón tay bất giác bấu vào mu bàn tay y.

- Lộc Hàm không gạt ta đúng không?

Độ Khánh Thù im lặng, bởi vì có nói gì bây giờ cũng đều là vô ích. Không có thứ gì là chắc chắn, ngay cả bản thân y cũng không biết Phác Xán Liệt có thật vẫn còn sống hay không? Hay chỉ là một câu chuyện Lộc Hàm bày ra để Thế Huân bớt đau lòng?

Độ Khánh Thù biết bản thân Ngô Thế Huân cũng rất hoang mang, nhưng vẫn cố chấp tin tưởng rằng Phác Xán Liệt còn sống, bấu víu lấy niềm tim vững chắc đặt vào nơi Lộc Hàm.

Ngày hôm xảy ra chuyện, Ngô Thế Huân cùng Độ Khánh Thù ở trong tháp cũng nghe được tiếng ầm ĩ ở bên ngoài, quả nhiên một lúc sau Kim Chung Nhân đột ngột xuất hiện trong tháp.

Bước nhanh về phía hai người, y vội vã.

- Mau lên, mau ra khỏi đây! Triệu Cần vừa phá cổng thành

Ngô Thế Huân gật đầu, định cùng Kim Chung Nhân rời đi, đột nhiên lại nhíu mày.

- Thế còn mọi người? Nghệ Hưng, Lộc Hàm, Khánh Thù, thái hậu và cả hoàng tộc?

Kim Chung Nhân bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.

- Rất khó để đưa được hết mọi người ra, nhưng tính mạng gia gia là quan trọng nhất.

Ngô Thế Huân suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Kim Chung Nhân, ánh mắt cương quyết không do dự liền đưa ra ý kiến.

- Ngươi đưa ta ra ngoài tháp, sau đó đến chỗ Lộc Hàm lệnh cho tất cả không cần phản kháng lập tức đầu hàng. Sau đó đưa hoàng tộc trốn ra khỏi cung, phái Kim Mân Thạc dẫn quân đến cửa thành phía Tây đợi ta.

Kim Chung Nhân do dự.

- Nhưng...

Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên giận dữ, lập tức quát.

- Đây là lệnh!

- Tuân lệnh!

______________________

Ngô Thế Huân gối đầu lên đùi Phác Xán Liệt, vừa mân mê gấu áo hắn vừa kể lại.

- Sau đó ta tới đưa thái hậu ra ngoài, Mân Thạc hộ giá hoàng tộc tới Thiếu Lâm Tự, còn ta cùng Kim Chung Nhân tới đây.

Phác Xán Liệt nãy giờ nghe kể lại, hoàn toàn im lặng mà lắng nghe, đến cuối cùng nghe xong cũng im lặng không nói.

Ngô Thế Huân thấy biểu tình người kia, không hài lòng ngẩng đầu nhìn hắn, chun chun cái mũi mà trách móc.

- Phác Xán Liệt, ngươi tại sao lại không nói với ta? Nếu Lộc Hàm không kể cho ta nghe, ngươi cũng để mặc không cho ta biết chuyện?

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn cậu, bộ dạng vờ như đang không hài lòng, nhưng trong giọng nói lại phảng phất một chút sủng nịnh giơ ngón tay ấn ấn vào cái mũi cậu.

- Biết chuyện thì sao? Biết chuyện thì đệ lại giống như bây giờ, chạy đến đây như thế này đúng không? Ngô Thế Huân, đệ thật to gan, đây là chiến trường đấy, có biết nguy hiểm như thế nào không hả?

Ngô Thế Huân lắc lắc cái đầu tránh khỏi ngón tay của Phác Xán Liệt, vui vẻ mà bật cười khe khẽ, đối với lời đe dọa của hắn hoàn toàn để ngoài tai. Cậu biết, Phác Xán Liệt căn bản lúc đầu giấu cậu mọi chuyện, chính là vì sợ cậu bất chấp nguy hiểm mà đến đây, tất cả cũng là vì lo lắng cho an toàn của cậu.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, để ánh mắt của mình tìm đến ánh mắt của Phác Xán Liệt, thành tâm nhìn hắn mà mỉm cười.

- Ta biết!

Phác Xán Liệt bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thế Huân, đột nhiên lại thấy tim mình ấm áp.

- Chẳng lẽ đệ không sợ?

Ngô Thế Huân lắc đầu, từ khuôn miệng kia nói ra, âm thanh gữa không gian yên tĩnh như một dòng nước ấm chảy qua thính giác.

- Bất cứ nơi nào có Phác Xán Liệt, ta đều không thấy sợ!

Bất cứ nơi nào

Phác Xán Liệt

Bất cứ nơi nào có ngươi

Ngô Thế Huân đều không thấy sợ

Đều cảm thấy an toàn.

Phác Xán Liệt ngẩn người, tự nhiên thấy mình mơ hồ một điều gì không rõ, do dự mà hỏi lại.

- Tại sao?

Ngô Thế Huân đột nhiên bối rối, ánh mắt nhìn vào Xán Liệt lập tức lảng tránh đi, gò má trắng mịn bỗng dưng xuất hiện một vệt phớt hồng.

Đối với thời khắc đem tâm tình bản thân bày ra, phân vân là điều không thể tránh khỏi, cánh môi hồng cứ mấp máy mở ra lại khép vào, cuối cùng cậu rụt rè ngước lên nhìn hắn, từng câu chữ nói ra thật rõ ràng.

- Vì... Phác Xán Liệt, hình như ta yêu ngươi.

Nói xong liền xấu hổ quay đầu rúc vào lòng hắn, cái mũi cọ cọ vào bụng hắn nhột nhột. Phác Xán Liệt cúi nhìn vành tai đỏ ửng của người kia, không quá ngạc nhiên mà bật cười.

- Ngô Thế Huân, đệ giữa lúc chiến tranh mà tỏ tình, muốn ta bị phân tâm sao?

Ngô Thế Huân nghe thế liền vội vã quay ra, nghiêm túc mà kịch liệt lắc đầu.

- Không phải!

Cậu nhìn hắn, hai má vẫn chưa hết hồng. Thành tâm mà thổ lộ.

- Là vì, ta muốn ngươi biết luôn có ta ở phía sau. Muốn ngươi khi chiến đấu với kẻ thù, luôn nhớ rằng còn ta mà phải cố gắng sống.

Phác Xán Liệt gật đầu, nhìn Thế Huân mà cười đến rạng rỡ.

- Được, ta sẽ vì Thế Huân!

Vì Thế Huân của ta

Vì bảo bối của ta

Vì tương lai của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top