Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30: Hội Hoa Đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nam một vùng sông nước trữ tình, buổi sáng mưa phùn lất phất bay đến tối liền tạnh ráo trả lại không khí cho vùng lễ hội. Trên bờ người người tấp nập trẩy hội, trẻ con ăn mặc thật đẹp vui vẻ vừa cầm hồ lô đường vừa thích thú chạy lẫn vào dòng người chơi trò đuổi bắt. Những cô nương diện váy áo thêu hoa, túm năm tụm ba e thẹn cùng nhau mua lồng đèn. Thiếu niên ăn mặc bảnh bao, nhân dịp này muốn tìm cho mình một nửa còn lại.

Phác Xán Liệt giả trang thành một thiếu công tử mang theo tuỳ tùng tới hội, từ trên xe ngựa bước xuống làm say đắm lòng người, khiến những người có mặt ở đó đều không thể rời mắt, những cô nương xấu hổ dùng khăn che gò má hồng hào. Hắn một thân y phục vàng nhạt cao quý, bên hông mang theo ngọc bội dây đỏ, ngũ quan hoàn mỹ, trên người toả ra khí thế bậc quân vương lấn át người thường.

Một cánh tay trắng ngần khẽ vén rèm cửa, Ngô Thế Huân ngước mắt nhìn đèn lồng, ánh mắt long lanh bị những ánh đèn rực rỡ thu hút, nhất thời khiến những kẻ đứng đó đều phải ngẩn ra, vô thức than một tiếng thật là tuấn tú. Phác Xán Liệt vươn tay đỡ Ngô Thế Huân xuống khỏi xe ngựa, Kim Chung Đại giả trang thành tuỳ tùng bước tới nói với Phác Xán Liệt.

- Hoàng... a, thiếu gia, thuyền đã chuẩn bị rồi.

Phác Xán Liệt gật đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay Ngô Thế Huân.

- Thế Huân, chúng ta đi thôi.

Ngô Thế Huân nãy giờ vẫn còn đang bị ánh đèn thu hút, thấy bàn tay bị nắm lấy liền giật mình.

- A, đi sao?

Nhìn bộ dạng tiếc nuối của cậu hắn chỉ đành gật đầu.

- Ừ, trên thuyền hoa ngắm cảnh còn đẹp hơn nữa.

Ngô Thế Huân ủ rũ gật đầu. Cậu thích những nơi náo nhiệt, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Đã nói thật sự hoà bình, lại nói bọn họ đã giả trang nhưng vẫn không thể lường được nguy hiểm. Tuỳ tùng mang theo không đủ hộ giá, nơi đông người dễ khiến thích khách hành động.

Phác Xán Liệt mua một xâu hồ lô ngào đường đưa cho Ngô Thế Huân, cậu nhận lấy cười rạng rỡ. Hai người cùng bước lên thuyền hoa, thuyền hoa mười hai gian to lớn đều được Phác Xán Liệt mua trọn, trên thuyền xây cất giống như một tửu lâu xa hoa của giới thượng lưu. Dây buộc thuyền được tháo ra, thuyền hoa nhẹ nhàng lướt trên mặt nước.

Ngô Thế Huân đứng gần mạn thuyền, nhìn những ánh đèn rực rỡ trên bờ không khỏi thích thú oa một tiếng, bàn tay bấu chặt lấy thành lan can. Gió nhè nhẹ lướt trên mặt hồ, chạm tới thân thể mỏng manh. Phác Xán Liệt mang tới áo choàng đỏ, tự tay phủ trên người Ngô Thế Huân, lông vũ mềm mại cọ vào má có chút nhột. Ngô Thế Huân mỉm cười.

Phác Xán Liệt ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng nói.

- Trời nổi gió rồi, chúng ta vào trong thôi. Vào trong cũng có thể ngắm cảnh.

Bên trong thuyền ấm áp, cung nữ mang tới lò sưởi, bỏ vào một ít hương trầm, trà mới pha hương thơm hảo hạng. Ngô Thế Huân đứng ở gần cửa sổ, tựa một nửa thân người vào bệ cửa thích thú ngắm cảnh bên ngoài.

Phác Xán Liệt nhận lấy trà từ tay cung nữ dâng tới, sai người mang tới một viên đường bỏ vào trong chén trà của Ngô Thế Huân rồi lệnh cho tất cả lui ra ngoài. Ngô Thế Huân nhìn thấy liền mỉm cười, vui vẻ uống một ngụm, vị thanh mát lập tức lan toả trong đầu lưỡi.

- Xán Liệt, nhìn kìa.

Ngô Thế Huân vươn tay chỉ, Phác Xán Liệt cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Hai bên bờ sông, người ta bắt đầu thả đèn. Đèn hoa đăng chập chờn trước gió, lại được dòng nước mang đi trôi nổi bập bênh trên mặt sông. Từng đốm sáng lấp lánh ngày càng thêm nhiều, cuối cùng tụ lại thành một dải nối tiếp nhau, lấp lánh như tà áo rực rỡ của nữ thần.

Nô tài mang tới hai đèn hoa đăng, Phác Xán Liệt cùng Ngô Thế Huân viết lên điều nguyện ước, bởi vì thuyền lớn không thể trực tiếp thả xuống nước đành sai nô tài mở khoang thuyền phía sau ra thả, hai cây đèn hoa đăng cùng nhau quyện lại, sóng nước dập dềnh mang chúng dần ra xa.

- Phác Xán Liệt, ngươi đã ước gì vậy?

Ngô Thế Huân ngẩng đầu hỏi, Phác Xán Liệt nhìn cậu ôn nhu mỉm cười.

- Đất nước thịnh vượng, thiên hạ thái bình, thái hậu an khang. Còn có...

Phác Xán Liệt nhìn con ngươi trong vắt của Ngô Thế Huân, dịu dàng.

- Ngô Thế Huân luôn bình an khoẻ mạnh, mỗi ngày đều có thể vui vẻ bên ta.

Hốc mắt rất muốn trào ra lệ thuỷ, chẳng phải ước muốn này là ước muốn hiện tại của Phác Xán Liệt mà nó đã là ước muốn trọn vẹn cả đời này của hắn. Kể từ mười một năm trước gặp được Ngô Thế Huân, cho đến bây giờ đó vẫn luôn là tâm tư của hắn.

Mỗi ngày đều mong đệ có thể vui vẻ, có thể không quản sự đời mà thoải mái cười tươi. Chỉ cần thấy đệ luôn bình an khoẻ mạnh, đó là ước muốn cả đời này của ta.

Chỉ cần đệ có thể hạnh phúc, ta nguyện đánh đổi cả tâm can cuộc đời.

Ngô Thế Huân ngẩn người, nhất thời vì những lời của Phác Xán Liệt mà cảm động.

Ánh nến trong phòng nhàn nhạt, bị một cơn gió ngoài cửa thổi vào làm vụt tắt. Ngoài trời những ánh đèn rực rỡ từ hai bên bờ hắt lại, khoảng cách khiến chúng chỉ còn lại là những vệt sáng ảo mờ.

Ở thời điểm này cả hai người đều không bị bóng tối đột ngột kia làm bận tâm, thuỷ chung nhìn vào ánh mắt đối phương, tìm trong con ngươi của người kia hoạ ảnh của chính mình.

Nhịp tim trong lồng ngực một nhịp lại một nhịp thêm mạnh mẽ.

Ngô Thế Huân vươn tay ôm lấy bả vai Phác Xán Liệt, kiễng chân một cái, nghiêng đầu, mi mắt từ từ khép lại, một khắc sau tìm đúng cánh môi của Phác Xán Liệt hôn xuống.

Phác Xán Liệt ngẩn người, lần đầu tiên bảo bối chủ động hôn hắn, đầu lưỡi vụng về trên cánh môi Phác Xán Liệt liếm nhẹ. Tựa như cánh anh đào nhẹ nhàng chạm nước, mềm mại và ngọt ngào.

Ánh đèn mờ ảo ngoài kia không soi rõ được vệt hồng phớt trên gò má của Ngô Thế Huân, giống như lần đầu tiên của họ cậu ngượng ngùng úp mặt vào ngực hắn. Phác Xán Liệt khẽ cười, bảo bối bình thường nghịch ngợm ngang ngược nhưng những lúc này lại rất hay ngượng ngùng.

Nhìn người kia thu người lại trốn trong ngực mình, Phác Xán Liệt cúi đầu thì thầm vào tai cậu.

- Thế Huân, chúng ta thành thân lâu như vậy có phải là nên làm chuyện phu thê thường làm không?

Ngô Thế Huân giật mình a một tiếng ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, tròng mắt tròn xoe. Hắn khẽ cười, ôn nhu nắm tay cậu, vòng vải ngày nào Ngô Thế Huân tặng cọ vào trên chiếc vòng y hệt nơi cổ tay Ngô Thế Huân, hai mảnh ngọc bội va vào nhau khe khẽ.

- Yên tâm, ta sẽ không đánh đệ.

Ngô Thế Huân xấu hổ tới vành tai cũng đỏ lựng. Còn nhớ ngày đầu thành hôn, đêm động phòng Ngô Thế Huân nghe lời Tuấn Miên ca, còn cho rằng Phác Xán Liệt sẽ đánh mình mà sợ hãi khóc nháo. Mãi sau này về thăm nhà kể lại chuyện kia, Tuấn Miên ca ôm bụng cười kể cho tiểu tử chuyện ấy là thế nào.

Ngô Thế Huân bây giờ đã hiểu lời kia của Phác Xán Liệt là ra sao, ngượng ngùng úp mặt vào ngực hắn, mặt đỏ tới cùng màu với áo choàng. Phác Xán Liệt nhìn đỉnh đầu của người kia, bất giác khẽ mỉm cười. Ngô Thế Huân xấu hổ im lặng, chính là đồng ý.

Cúi người ôm lấy ngang lưng Ngô Thế Huân nhấc lên, Phác Xán Liệt vững vàng bế cậu bước về phía giường. Ngô Thế Huân tựa đầu vào lồng ngực Phác Xán Liệt, nghe từng tiếng đập thình thịch trong lồng ngực hắn, thấy những nhịp đập ấy cũng vội vã như nhịp tim của mình.

Màn che nhẹ nhàng phủ xuống, ánh đèn từ ngoài hắt lại nhàn nhạt, từng kiện bào rơi xuống sàn. Phác Xán Liệt đặt Ngô Thế Huân nằm trên giường, tóc dài phía sau phủ lên giường một màu đối lập như cánh hoa nở rợ. Thân thể ngọc ngà trắng ngần bại lộ bị khí lạnh bên ngoài bất ngờ ập đến, Ngô Thế Huân thức thời run nhẹ một cái.

Phác Xán Liệt cúi đầu hôn lên cơ thể Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng như nâng niu trân bảo, từng nơi cánh môi chạm qua đều ửng đỏ run lên. Không gian ái muội vang lên tiếng thở gấp gáp, Ngô Thế Huân vươn tay ôm lấy bả vai Phác Xán Liệt, kéo hắn tới hôn môi. Phác Xán Liệt đẩy đầu lưỡi tách cánh môi cậu, giữa nụ hôn khẽ thì thầm.

- Ngô Thế Huân, ta yêu đệ.

Sóng nhẹ nhàng lăn tăn, thuyền hoa khẽ lay động. Phác Xán Liệt động thân bên dưới tiến vào, Ngô Thế Huân đau đớn cắn chặt môi, bàn tay nắm lấy màn che bên cạnh kéo chặt khiến chúng căng ra phủ xuống.

Đau đớn mang lệ thuỷ tràn tới trên vành mi, con ngươi của Ngô Thế Huân ngập trong làn nước mỏng, cánh môi hồng hào bị cắn chặt lấy. Phác Xán Liệt vươn tay vuốt đi giọt nước trên mắt cậu, cúi đầu hôn xuống mi mắt. Nhìn người kia tới đau lòng, cam tâm tình nguyện dâng cho hắn, đau đớn cũng không kêu một lời.

Hai người họ yêu nhau, tình yêu dành cho nhau không giống nhau. Phác Xán Liệt yêu Ngô Thế Huân bằng sự chung thuỷ, mười một năm trời trong tâm chỉ có người ấy, vì người ấy đánh đổi cả mạng sống mình. Ngô Thế Huân yêu Phác Xán Liệt, cùng là nam nhân lại cam tâm tình nguyện nằm dưới thân của hắn, trọn đời trọn kiếp chỉ mong được cùng hắn, sống như vậy đến cuối đời.

Tình yêu của bọn họ vừa lớn lao vừa nhỏ vụn, từng chút từng chút một vun đắp, xây lên một tình nghĩa phu phu mãi mãi không thể chuyển rời. Tin tưởng nhau, yêu thương nhau, một tâm một dạ thuộc về nhau mà không ai có thể ngăn cản được.

Đèn hoa đăng trên mặt nước dập dềnh, ánh sáng chập chờn soi tỏ dòng chữ.

Đất nước thịnh vượng, thiên hạ thái bình, thái hậu an khang. Phác Xán Liệt luôn bình an khoẻ mạnh, là minh quân được thần dân yêu mến. Từ nay cho đến cuối đời sẽ mãi ở bên ta, cùng ta mỗi ngày đều vui vẻ.

.

Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân cho dù nuối tiếc cũng không thể ở lại lâu hơn, đến ngày thứ ba liền phải trở về. Phu nhân tri phủ Giang Nam mang tới một bức thêu tặng cho Ngô Thế Huân.

- Cái này là hạ thần tự tay thêu, mong gia gia không chê trách.

Ngô Thế Huân nhìn bức thêu trăm hoa đua nở, từng mũi thêu tinh xảo hoạ lên bức tranh sống động giống như trước mắt thực sự là một hoa viên rộng lớn, không kìm được có chút sợ sệt.

- Bức thêu quý giá như vậy người cho ta sao?

Phu nhân kia hiền hậu gật đầu.

- Mong người không chê.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, thấy hắn mỉm cười gật đầu một cái mới nhận lấy bức thêu.

- Đa tạ phu nhân.

Đoàn người từ biệt trở về, tri phủ Giang Nam cùng phu nhân và gia nhân nhìn theo, ông mỉm cười, nếp nhăn trên mặt liền xô lại.

- Thật là bậc minh quân tài đức.

Phu nhân cũng gật đầu. Thiên hạ này thuộc về những người có tâm có đức như vậy, con dân như họ cũng an lòng.

Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt trở về thoáng cái cũng đã vài tháng trôi qua, mùa hè phút chốc đã đến. Một sáng sớm Ngô Thế Huân mang theo người tới thỉnh an thái hậu.

Tẩm cung của Hoàng Thái hậu ở phía Nam, quanh năm an tĩnh. Hoàng thái hậu ở trong đình phía trước hồ sen, cùng vài cung nữ thân cận thưởng trà. Trà hoa sen thanh mát, vị lại rất thanh, uống một ngụm cũng thật thoải mái.

Cung nữ thân cận bước tới, rót thêm trà vào chén cho Thái hậu.

- A Nhiên, ngươi xem hoa sen kia thật đẹp.

Cung nữ kia nhìn theo hướng tay chỉ của thái hậu, thấy tâm trạng bà tốt như vậy cũng mau gật đầu.

- Đúng vậy, nương nương. Hiện tại đang là mùa hoa nở rộ đẹp nhất.

Thái hậu gật đầu, bỗng nhiên khẽ mỉm cười.

- Thật giống Thế Huân.

A Nhiên nhìn Thái hậu, không kìm được đặt bình trà xuống, nhẹ nhàng đấm bóp cánh tay bà.

- Người thật sự bây giờ rất yêu mến gia gia.

Thái hậu gật đầu.

- Ta trước kia bởi vì Ngô Thế Huân là nam nhân mà ghét bỏ y, nhưng hiện tại sau biến cố kia quả thật mới biết đó thật là một đứa trẻ ngoan, thật là lương thiện.

Ngô Thế Huân bình thường ham chơi quậy phá nhưng tấm lòng lại thật lương thiện. Ngày đó Triệu Quốc tấn công vào kinh thành, Ngô Thế Huân lại chính là người cứu Thái hậu. Đứa trẻ dám thẳng thắn nói "con ghét người" nhưng lại không đành tâm bỏ mặc bà gặp nạn.

Thế nhưng, thật đáng tiếc Ngô Thế Huân lại là một nam nhân. Thái Hậu thở dài.

- Nếu Thế Huân là nữ nhân thì thật tốt biết mấy.

Ngô Thế Huân đứng sau bức vách, nghe được cuộc nói chuyện kia của Thái hậu chỉ đành lặng lẽ xoay người, lệnh cho nô tài đi theo trở về.

Cậu biết tâm tư của Thái hậu, Phác Xán Liệt là hoàng tôn duy nhất, là giọt máu cuối cùng của hoàng tộc. Phác Xán Liệt trước giờ chỉ yêu một mình cậu, bỏ lại lý lẽ thông thường không nạp thêm bất kỳ thê thiếp nào. Thái hậu thật sự khổ tâm, hiện tại nhìn hai người bọn họ tình cảm như vậy lại càng không đành lòng cấm cản.


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top