Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: Mưu Kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hàng lông mi của Phác Xán Liệt khẽ rung rung rồi từ từ mở ra, Kim Mân Thạc mừng rỡ vội vàng quay đầu nói vọng ra cửa.

- Bệ hạ tỉnh dậy rồi!

Nô tài đồng loạt quỳ xuống, Lộc Hàm và Chung Đại vội vã chạy vào trong.

Phác Xán Liệt đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng, hơi cử động người, sau lưng lại đau buốt, hắn nhíu mày.

- Ta nằm đã bao lâu?

Nhìn Xán Liệt, Lộc Hàm vội trả lời.

- Đã 3 ngày.

Đầu óc đã tỉnh táo hơn, hắn trợn mắt nhìn Lộc Hàm.

- Ba ngày? Thế Huân? Thế Huân thế nào?

Xán Liệt tính bật dậy nhưng đã bị Lộc Hàm nắm lấy vai đẩy lại giường, y trấn an hắn.

- Gia gia không sao cả, đã tỉnh lại rồi.

Mỉm cười nhẹ nhõm, cơ thể Phác Xán Liệt cũng dần thả lỏng ra.

- Thế Huân đâu? Ta muốn gặp đệ ấy.

Trống ngực Lộc Hàm, Mân Thạc và Chung Đại bỗng đập liên hồi, cả ba người lưỡng lự đưa mắt nhìn nhau. Bây giờ biết ăn nói với Xán Liệt thế nào?

Thấy cả ba người đồng loạt im lặng, nụ cười trên môi Xán Liệt bỗng trở nên hơi cứng ngắc, hắn nhíu mày.

- Sao không ai trả lời? Thế Huân đâu?



RẦM *

Người đàn ông đập mạnh tay xuống bàn, khuôn mặt đã đen lại vì tức giận.

Nhìn thái độ chủ nhân, tên tay sai sợ hãi vội vã dập đầu xuống đất.

- Tướng quân! Thần đáng chết!

Nhìn tên thuộc hạ đang run rẩy trước mắt, hắn tức giận gầm lên.

- Đồ ngu! Gần giết được Phác Xán Liệt rồi còn để hắn chạy thoát!

Không giám ngẩng đầu lên, tên thuộc hạ kia run lập cập, đầu vẫn úp sát xuống đất.

- Lúc đó chúng thuộc hạ đang xông tới lấy thủ cấp hắn, không hiểu ở đâu ra có một trận sấm sét luôn hồi, thoáng chốc mọi người đều chết hết, chỉ còn thuộc hạ may mắn chạy được về đây...

Nắm chặt tay thành nắm đấm, gân xanh đã nổi đẩy trên vầng trán, người đàn ông kia tung vạt áo đứng dậy, lạnh lùng rút kiếm chĩa về phía tên thuộc hạ.

- Ta không cần những kẻ vô dụng.

Lưỡi kiếm vô tình hạ xuống, máu tươi văng đầy trên mặt đất thành một vệt dài, kẻ kia chết không kịp hét lên một tiếng.

Những người có mặt chứng kiến không khỏi khẽ rùng mình, tuy nhiên không một ai dám có phản ứng nào lộ liễu ra ngoài, chỉ im lặng lướt qua xác chết một cái rồi quay đi.

Thư thả lau sạch lưỡi kiếm rồi tra vào vỏ, người đàn ông này chính là Triệu Cần, đại tướng quân của Triệu Quốc. Trở lại ghế, hắn ung dung bắt chéo chân ngồi xuống cất giọng đều đều như không có chuyện gì

- Bên phía Tử Anh công chúa có tin tức gì không?

Một tên bước ra đặt tay trước ngực, nghiêm trang cúi đầu.

- Chưa có tin gì, công chúa nói vẫn đang cố điều tra.

Triệu Cần trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên trên mặt bàn. Phác Xán Liệt không biết thế nào? Nghe tên tay sai vừa rồi kể lại thì hắn bị một nhát chém vào lưng, bộ dạng lúc ấy thừa chết thiếu sống. Nhưng thực hư thế nào hắn cũng không rõ cho nên cũng không dám bứt dây động rừng. Đành phải án binh bất động, chỉ cần bên Phía Tử Anh công chúa báo một tin Phác Xán Liệt đã chết, hắn lập tức xuất binh chinh phạt Minh Quốc.

Trời nắng nóng gay gắt, trong tẩm cung hoàng thượng mọi người lại túa đầm đìa mồ hôi. Nô tài run rẩy quỳ sụp bên ngoài không dám ngẩng đầu lên, bên trong anh em họ Kim và Lộc Hàm lại khốn khổ hơn ai hết. Nhoài người về phía trước giữ lấy hai cánh tay Phác Xán Liệt, đôi mắt Lộc Hàm long lên.

- Bệ hạ! xin hãy bình tĩnh giữ gìn long thể, vết thương của người...

- Tránh ra!

Phác Xán Liệt một tay gạt Lộc Hàm ra khiến y ngã dúi xuống bên cạnh, anh em họ Kim thấy vậy vội càng chạy đến giang tay ngăn Xán Liệt.

- Bệ hạ! Xin hãy bĩnh tĩnh.

- Tránh hết ra!!!

Phác Xán Liệt gầm lên một tiếng khiến rèm và màn trong phòng đột nhiên phừng phừng bốc cháy, Chung Đại và Chung Nhân bị đẩy ngã hết ra sau. Kiệt sức, Xán Liệt thổ huyết ngã gục xuống, Lộc Hàm vội vàng chạy lại đỡ.

- Nghệ Hưng! Nghệ Hưng!

Trương Nghệ Hưng đi bốc thuốc vừa về tới nơi vội vàng chạy vào chỉ kịp thấy Xán Liệt đã bất tỉnh, tơ máu vẫn còn vương trên khóe miệng.

Đỡ Xán Liệt đặt nằm lại vào giường, Chung Nhân lau mồ hôi trên trán nhìn hắn khẽ lắc đầu.

- Bệ hạ không tỉnh dậy cũng lo, tỉnh dậy mà thế này lại còn lo hơn nữa.

Ấn ngón trỏ lên cổ tay Xán Liệt, Nghệ Hưng nhắm mắt nghe mạch đập, lông mày nhíu chặt lại, ba người bên cạnh căng thẳng chờ đợi. Bắt mạnh xong, Nghệ Hưng đặt tay Xán Liệt trở về chỗ cũ.

- Không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là do bị kích động tạo thành thôi.

Đưa mắt nhìn Nghệ Hưng vẻ khó chịu, Lộc Hàm lườm y.

- Vậy mà cái mặt của ngài nãy giờ làm chúng tôi lo muốn chết, còn tưởng nghiêm trọng.

Nghệ Hưng dài mặt bất mãn, cái mặt y xưa nay vốn vẫn vậy đó thôi? Gạt Nghệ Hưng sang một bên, Chung Nhân vắt chiếc khăn ướt đặt lên trán Xán Liệt.

- Có lẽ chúng ta đã sai, cái sai của chúng ta là đã để gia gia đi mà không một ai ngăn cản.

Mọi người lại nhìn nhau, Chung Đại nói đúng, nhưng bây giờ mới biết sai chẳng phải đã là quá muộn màng?

Lan Phi dẫn theo cung nữ từ tẩm cung thái hậu đi ra, cô ta vừa đến thăm dò tin tức của Xán Liệt nhưng thái hậu cũng ậm ờ cho qua không nói rõ. Triệu Cần cho người báo tin cho cô rằng Phác Xán Liệt bị chém một nhát vào lưng không biết sống chết thế nào, cô đến thăm dò liền bị thị vệ cản lại, lấy lí do hoàng thượng cần dưỡng thương. Lấy cớ bị thương hôm cứu Thế Huân ở điện Vân Linh, Phác Xán Liệt ở lì trong tẩm cung không ra ngoài nửa bước, tấu chương hàng ngày đều được Lộc Hàm thu lại, quả thật không phân biệt nổi hắn bị thương thật hay giả, sống chết thế nào.

Vừa bước ra khỏi tẩm cung thái hậu, Lan Phi bắt gặp ngay Lộc Hàm cũng đang dẫn theo Chung Đại đi vào. Nhận ra cô ta, hàng lông mày của y hơi nhíu lại đôi chút.

- Tể tướng có chuyện gì đến thỉnh an thái hậu sao?

Lộc Hàm cười giơ ra một thang thuốc trên tay.

- Hôm trước thái hậu kêu nhức đầu, nhân tiện tôi muốn vào trò chuyện với người, Trương thái y nhờ tôi mang cho người thang thuốc.

Liếc mắt nhìn Chung Đại phía sau, cô ta cười.

- Hộ vệ Kim cũng đến ư?

Chung Đại cười, vỗ vỗ ngực hãnh diện.

- Tôi đến múa võ cho người xem.

Không còn gì để nói, Lan Phi đành cúi đầu.

- Vậy cáo từ.

- Cáo từ!

Lộc Hàm và Chung Đại đi vào trong, lông mày Lan Phi liền nhăn lại. Cả hai người họ đến gặp thái hậu, phải chăng Phác Xán Liệt đã thực sự xảy ra chuyện?

Liếc mắt về phía sau cảnh giác nhìn Lan Phi, Chung Đại nhíu mày.

- Quả thật phải cảnh giác cô ta sao? Biết đâu cô ta cũng chỉ là vì muốn có được sự sủng ái của bệ hạ thì sao?

Khẽ lắc đầu, Lộc Hàm chép miệng.

- Tạm thời không thể tin được bất kì ai hết.

Hai người vừa tiến vào, thái hậu đã vội vàng đi ra ngưỡng cửa đón.

- Xán Liệt thế nào?

Thở hắt ra một hơi, Lộc Hàm nhíu chặt lông mày nhìn bà.

- Bệ hạ từ lúc tỉnh dậy biết tin gia gia đã bỏ đi thì điên cuồng đòi đi tìm kiếm, mặc cho ba người chúng tôi có ngăn cản thế nào cũng không chịu nghe.

Đưa tay ấn vào thái dương, thái hậu ủy khuất.

- Đuổi Ngô Thế Huân đi, lẽ nào là ta sai?

Quay ra nắm lấy ống tay áo Chung Đại bà vội vã.

- Đi! Mau dẫn ta đến đó!

Ba người không dẫn theo thị vệ, cũng không dẫn theo nô tài, lập tức đến tẩm cung Xán Liệt.

Nhìn thấy Chung Nhân cứ quanh đi quẩn lại trước cửa, Lộc Hàm nhíu mày.

- Sao ngài lại đứng ở đây? Bệ hạ thế nào?

Chung Nhân nghe hỏi cũng nhìn Lộc Hàm, khuôn mặt ngây thơ.

- Bệ hạ đã tỉnh dậy được một lúc, người có vẻ đã bình tĩnh lại, nói muốn nghỉ ngơi nên kêu tôi ra ngoài.

Nghe đến đó Lộc Hàm tái mặt, vội vàng đẩy cửa xông vào. Quả nhiên không ngoài sự lo lắng của y, long sàng hoàn toàn trống trơn, khắp căn phòng không còn một vết tích nào của Phác Xán Liệt.

Con đường đất bụi mù mịt theo vó ngựa, Phác Xán Liệt khẽ khom người về phía trước áp chế cơn đau, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán làm ướt vài lọn tóc dính bết vào má.

Dừng lại trước phủ Ngô gia, Phác Xán Liệt gấp rút đập cửa. Nô tài chạy ra mở cửa, chốt cửa vừa mở ra đã bị cả cánh cửa đập vào mặt ngã lăn ra, Xán Liệt giơ chân đạp cửa xông vào.

Không nhận ra đây là đương kim hoàng thượng, nô tài liền chặn lại.

- Ngươi là kẻ nào dám xông vào đây?

Nghe tiếng náo loạn, Ngô lão gia ngó ra phía cửa nhìn thấy Phác Xán Liệt đang giơ chân đạp tên nô tài liền tái mặt, quỳ sụp xuống.

- Hoàng... hoàng thượng giá lâm!

Thấy lão gia làm vậy nô tài đồng loạt quỳ xuống run rẩy.

- Hoàng thượng vạn tuế!

Phác Xán Liệt không thèm để ý đến ai, xông vào trong trực tiếp chạy khắp các phòng đạp cửa khám xét, miệng hét lớn.

- Ngô Thế Huân! Ra đây mau! Đệ trốn ở đâu? Còn không ra mau thì chết chắc!

Vợ chồng Ngô Diệc Phàm lúc này cũng đã chạy đến bên Ngô lão gia. Nhìn thấy Phác Xán Liệt như vậy cũng đoán ra có lẽ hắn cũng không biết sự thật. Chạy lại nắm lấy cánh tay Xán Liệt, Diệc Phàm cố giữ hắn lại.

- Bệ hạ! Thế Huân không có ở đây!

Nhíu mày nhìn Diệc Phàm, ánh mắt Xán Liệt đã vằn lên vài tia máu.

- Không ở đây?

Kim Tuấn Miên cũng đã chạy đến nơi, vừa thở vừa nói.

- Thái hậu đã ra lệnh cho Thế Huân phải rời khỏi kinh thành, một bước cùn không được quay lại.

Sững người, Xán Liệt chống tay vào vách tường cố đứng cho vững. Ánh mắt hắn không giấu nổi vẻ bàng hoàng.

- Rời khỏi kinh thành? Một bước cũng không được quay lại...?

Thế Huân... Thế Huân của hắn được nuông chiều bảo bọc hằng ngày, giờ làm sao có thể ra ngoài tự lực cánh sinh chứ? Lần trước ra ngoài đã gây chuyện suýt mất mạng, giờ sẽ thế nào đây?

- Khốn kiếp!!!

Đấm mạnh tay vào tường, Xán Liệt lại thổ huyết lần nữa. Mọi người tái mặt sợ hãi.

- Bệ hạ?

Gạt đi vết máu trên khóe miệng,
Phác Xán Liệt đẩy mọi người xung quanh ra bước ra ngoài, vết thương sau lưng vì bị động mà hở ra, máu chảy một ít ra ngoài áo.

Trèo lên lưng ngựa, Xán Liệt quất roi phi nước đại. Dù có lật tung cái Minh Quốc này lên hắn cũng quyết tìm ra Ngô Thế Huân cho bằng được.

Ánh chiều tà phất phơ vạt áo, lòng Xán Liệt đau đến chết tâm can. Nhắm hờ ánh mắt cho cơn gió kia tạt vào mặt, giữa biển người hắn biết tìm cậu ở đâu?



Năm Xán Liệt mười tuổi, Thế Huân tám tuổi.

Một lần chơi trốn tìm, Thế Huân chạy ra sân sau hoàng cung, phát hiện có mấy cái chum rỗng người ta dùng để đựng rượu trốn rất kín đáo, bèn đẩy nắp chum chui vào trong, chờ lâu không có ai tìm thấy liền ngủ quên đi mất.

Không ngờ lúc tỉnh dậy đẩy nắp chum mãi không ra được, thì ra bọn nô tài không biết đã đặt một chum rượu khác lên trên.

Gào hét đập chán chê vào thành chum cũng không một ai hay biết, Thế Huân ôm gối khóc nức nở. Cậu ngủ quên, bên ngoài trời có lẽ cũng đã tối, mọi người lại không ai đi tìm cậu. Trong này vừa tối lại vừa có mùi rượu, không khí cạn khiến cậu ngày càng khó thở. Tựa đầu vào thành chum, Thế Huân òa khóc.

Nếu cậu thực sự chết trong này thì phải làm sao đây? Cha mẹ sẽ sinh thêm em bé, sẽ thương em bé nhiều hơn Thế Huân, sẽ quên hẳn không còn nhớ đến cậu. Diệc Phàm hyunh còn nợ cậu tám đồng bạc chưa có trả, cậu còn mấy cái bánh bao cất trong tủ chưa có ăn.

Còn nhiều nhiều điều nữa cậu chưa kịp làm, càng nghĩ lại càng sợ hãi không muốn chết, càng nghĩ lại khóc càng to.

Bên ngoài chợt có ai vỗ vỗ vào thành chum.

- Thế Huân? Đệ trong đó phải không?

Nhận ra cứu tinh, Ngô Thế Huân như chết đuối vớ được cọc vội vã đập mạnh vào thành chum.

- Xán Liệt! Xán Liệt! Mau cứu ta!

Cái chum quá nặng so với sức của một đứa trẻ mười tuổi, Xán Liệt đã thử đẩy mà nó không nhúc nhích.
Vỗ vào thành chum hai cái trấn an Thế Huân, Xán Liệt nhẹ nhàng.

- Đừng sợ! Chờ chút ta gọi người đến cứu.

Nghe tiếng bước chân chạy đi, Thế Huân lại tưởng Xán Liệt bỏ rơi mình liền khóc rống lên.

- Xán Liệt! Đừng đi! Đừng bỏ ta!

Lát sau có nhiều bước chân rầm rập chạy đến, phía trên đầu có tiếng động, sau đó nắp chum mở ra, thị vệ soi đuốc ngó vào bế Thế Huân ra.

Vừa đặt chân xuống đất, Thế Huân chạy đến ôm chặt lấy Xán Liệt nức nở.

- Xán Liệt, còn tưởng ngươi bỏ rơi ta.

Giơ tay xoa đầu tiểu bao sữa trước mặt, Xán Liệt mỉm cười.

- Ngốc! Ta làm sao bỏ rơi đệ được.

Quệt hàng nước mắt tèm lem trên mặt, Thế Huân mếu máo.

- Trong đó vừa tối vừa chật chội, ta sợ sẽ không ai tìm ra ta.

Nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước trên má Thế Huân, Xán Liệt khẽ lắc đầu khẳng định.

- Cho dù không ai tìm ra đệ, ta nhất định sẽ tìm ra đệ!

Ngước đôi mắt vẫn còn ướt nước của mình lên, hàng lông mày Thế Huân nhíu chặt lại.

- Thật không?

Xán Liệt gật đầu.

- Thật!

Giơ ngón tay út ra trước mặt Xán Liệt, Thế Huân nhìn hắn, đôi môi hồng hơi chu ra.

- Hứa đi.

Khẽ bật cười, Xán Liệt giơ ngón út của mình ra móc vào ngón tay của Thế Huân giật giật.

- Ta hứa! Dù đệ ở bất cứ nơi nào, ta nhất định sẽ tìm ra đệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top