Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11: Trở Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, của em. - ChanYeol kéo lấy bàn tay SeHun, đặt vào trong đó một chiếc chìa khóa.

- Cái gì đây? - Cậu nhíu mày.

- Chìa khóa nhà cũ của em, đã xây xong rồi. Đồ đạc cũng đã sắm xong.

- Ồ, nhanh thật. - SeHun nhìn chiếc chìa khóa trầm trồ.

ChanYeol liếc cậu.

- Em biết mình đã hứa gì không?

- Biết rồi, biết rồi. Tôi vẫn sẽ ở nhà anh.

ChanYeol cười. Vẫn ở nhà hắn rồi rốt cuộc cậu còn muốn xây ngôi nhà đó để làm gì, đúng thật là khó hiểu mà. SeHun nắm chặt chìa khóa trong tay cười thầm.
"Park ChanYeol. Tôi cóc sợ anh đuổi ra khỏi nhà nữa".

Hôm nay trong làng có lễ cưới, bà của SeHun cũng được mời. Bà kêu mệt nên bảo hai đứa nhỏ đi thay.

Lễ cưới được tổ chức trên bãi biển, SeHun hí hửng ra mặt, cứ ngó nghiêng lung tung nhìn khách khứa rồi lại chạy đi lấy đồ ăn nhét đầy miệng, 19 tuổi đầu vẫn cứ giống một đứa trẻ con, có lẽ chỉ ở quê nhà cậu mới thoải mái như vậy.

Cô dâu đưa cho ChanYeol và SeHun một cái túi nhỏ, hắn lưỡng lự không muốn cầm nhưng SeHun đã nhận nó thay ChanYeol, vẫy tay với cô dâu rồi quay qua hắn giải thích.

- Đây là kẹo. Người ta làm vậy để lấy may mắn.

SeHun bóc kẹo cho vào miệng, gật gật.

- Ưm, khá ngon. Vị dâu đó.

SeHun đưa một chiếc cho ChanYeol, hắn bóc vỏ cho vào miệng, lập tức nhăn mặt, cái vị gì hăng hăng.

- Sao người ta không ra nhà thờ hay khách sạn để tổ chức lễ cưới mà lại ra bờ biển?

- Bờ biển cũng tuyệt mà, sau này tôi cũng sẽ cầu hôn người tôi yêu ở bờ biển, đám cưới cũng sẽ tổ chức ở bờ biển luôn.

ChanYeol nhìn ánh mắt mơ màng của cậu coi thường.

- Ước mơ quá tầm thường.

SeHun liếc mắt qua lườm hắn, dám khinh rẻ ước mơ của cậu.

- ChanYeol, có gì ngoài kia kìa. - SeHun nghiêng đầu, hơi nheo mắt tay chỉ ra xa.

- Đâu? - ChanYeol nhìn theo tay SeHun ngó nghiêng.

- Kia kìa.

- Không thấy gì cả.

- Lại gần hơn đi - SeHun kéo tay ChanYeol lại gần những con sóng.
ChanYeol vẫn cứ nhíu mày nhìn theo hướng SeHun đã chỉ, chẳng biết là cái gì.

Bất ngờ. SeHun từ sau lưng ChanYeol xô mạnh một cái, hắn mất đà ngã xuống nước, cả người ướt nhẹp.

Trong khi đó SeHun vẫn đứng trên bờ ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- SeHun, dạo này tôi chiều em quá sinh hư rồi phải không?

SeHun lè lưỡi.

- Ai bảo anh chê tôi.

- Nhóc con, em tới số rồi.

Thấy ChanYeol đứng dậy, SeHun cuống cuồng vội bỏ chạy. Hận chân không đủ dài bằng người ta nên lúc bị ChanYeol ôm lấy nhấc bổng lên cũng chỉ biết giãy dụa.

- Bỏ ra. Park ChanYeol, bỏ ra ngay.

- Xuống nước rồi bỏ.

ChanYeol một phát đem SeHun ném xuống nước, nhìn cậu ướt tèm lem cười ha hả. SeHun không chịu thua chạy lên kéo ChanYeol xuống, hai đứa cứ đùa nghịch quên cả cái đám cưới đằng kia.

Do vô ý, khủy tay SeHun thúc mạnh vào ngực ChanYeol, hắn ôm ngực hơi khom người lại.

- Đau.

Cậu rối rít.

- Sao thế? Đau à?

ChanYeol vòng tay kéo cậu ngã lăn xuống nước, do bất ngờ mà uống vài ngụm nước khiến SeHun ho sặc sụa, ChanYeol bên cạnh vẫn cười ha hả, SeHun lấy tay đánh vào ngực hắn.

- Đáng ghét. Anh lừa tôi.

Lúc sau thấm mệt, SeHun thở hổn hển.

- Thôi, hòa nhá.

- Ừ.

Hai người ướt nhẹp bò lên bờ ngồi ngắm biển. SeHun đưa tay ra phía trước, cảm giác những ngọn gió len lỏi qua kẽ tay.

- ChanYeol, anh vui không?

- Rất vui. - ChanYeol mỉm cười.

- Lần sau lại đến đây nữa nhé.

- Ừ. - ChanYeol gật đầu.

- Tôi sẽ xây cho anh một lâu đài cát tha hồ mà ở.

ChanYeol cười.

- Sao bảo em không thích nhà to?

- Ngốc, tôi cho anh thuê. Hàng tháng anh sẽ phải trả tiền tôi, không có tiền thì làm ôsin cho tôi.

ChanYeol phì cười.

- Em dám sao?

- Sao lại không dám? - SeHun vênh mặt - Lúc đó tôi sẽ hành hạ anh.

- Hành hạ? - ChanYeol cười đểu - Để xem em có làm được không?

ChanYeol đưa hai tay chọc vào cạnh sườn SeHun khiến cậu bò lăn lộn ra vì nhột.

- Đừng... đừng.... nhột!... haha...

- Thế nào? Còn dám nói sẽ thuê tôi làm ôsin?

- Haha... dừng lại... tên ôsin này dừng lại ngay...

- A... lại còn dám nói? Cho em biết tay.

Tiếng sóng biển khẽ xô vào bờ cát, tiếng cười của hai con người vang vọng khắp khơi xa.

Giây phút này cả hai đều vui vẻ, tưởng chừng như có thể quên hết đi mọi ưu phiền sầu khổ của quá khứ. Nhưng liệu rằng quá khứ có thực sự buông tay trả họ về với những vui vẻ của hiện tại? Hay nó dứt khoát tìm đến hiện tại để làm con người ta đau khổ một lần nữa?

Tối đó, SeHun cùng ChanYeol lại ra ngắm vườn đào. Những cánh hoa vì trận mưa đêm qua đã bị dập nát đôi chút, SeHun thở dài.

- Mai phải trở về rồi, thật tiếc.

- Không sao - ChanYeol xoa đầu cậu - Sẽ còn quay lại mà.

SeHun đưa tay hứng lấy những cánh hoa, trong lòng cũng không khỏi vơi đi nỗi ảo não.

- ChanYeol, đẹp quá. Lúc về trồng mấy cây anh đào như thế này trong vườn trước nhà được không?

- Được - ChanYeol mỉm cười - Nếu em thích.

Sáng hôm sau, hai người phải lên đường sớm. Bà SeHun ôm từng đứa một dặn dò rồi luyến tiếc chia tay.

Ngồi trên xe, SeHun vẫn còn mệt mỏi. Cậu tựa đầu vào cửa xe ngủ ngon lành.

Trở về Seoul, cuộc sống lại diễn ra bình lặng nhàm chán.

Park ChanYeol quả nhiên làm ăn nhanh gọn, mới sáng sớm đi học không thấy gì tối về SeHun đã thấy một vườn hoa đào trước mặt, những gốc cây mới trồng đất vẫn còn mùi hăng hăng. Anh đào này toàn cổ thụ, không hiểu Park ChanYeol kiếm đâu ra? Đừng nói hắn về tận quê bà cậu nhổ lên mang đến đây?

SeHun bỗng phì cười với cái suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, cậu chạy lại rung rung thân cây, những cánh hoa lả tả rơi xuống người cậu, ngước lên nhìn SeHun thích thú bật cười khanh khách.
Cậu chạy ù vào nhà, ChanYeol đang ngồi ở phòng khách xem tivi. SeHun chạy lại ngồi bên hắn hí hửng.

- Park ChanYeol. Anh giỏi quá, mới đó đã làm xong cái vườn rồi.

ChanYeol hờ hững cầm cái điều khiển bấm bấm.

- Miễn sao em chịu khó quét dọn là được.

SeHun bĩu môi chạy ra ngoài vườn hoa đào, ngồi lên cái xích đu đặt dưới gốc cây cậu thích thú vừa cười vừa đung đưa.

ChanYeol qua lớp cửa kính nhìn cậu khẽ mỉm cười. Hạnh phúc của em đơn giản chỉ có thế?




Bệnh viện Pitie - Salpetriere tại Paris, Pháp.

Người đàn ông trung niên cầm tập tài liệu đặt lên trên bàn làm việc, ông đưa mắt nhìn người thanh niên cao lớn đang đứng đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đã đứng như vậy rất lâu rồi. Khẽ thở dài, người đàn ông cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

- Cậu đã nhận được thông báo chuyển công tác chưa?

- Rồi - Người thanh niên trẻ lạnh lùng quay lại, ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh. - Có điều, tại sao lại nhất định là tôi? Bệnh viện chúng ta vẫn còn rất nhiều bác sĩ giỏi mà?

Khẽ lắc đầu, người đàn ông lại thở dài lần nữa.

- Nhưng cậu là bác sĩ tim mạch giỏi nhất rồi.

- Tôi không muốn về đó.

Người đàn ông tiến lại gần, ông đưa ray đặt lên vai anh, vỗ nhè nhẹ.

- Tôi thật sự không hiểu tại sao cậu không muốn quay trở về Hàn Quốc. Nhưng, Chúng ta là bác sĩ, mạng người là quan trọng, bên đó còn rất nhiều người đang cần cậu cứu chữa cho họ. Bất luận là chuyện gì cũng đừng để tình cảm cá nhân chi phối.

Anh thanh niên quay người đi, tiếp tục đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy đối phương không muốn nói chuyện, ông đành xoay người bỏ đi.

Cánh cửa vừa đóng lại một lúc, tay nắm cửa đã xoay tròn rồi lập tức mở ra. Một cậu thanh niên bước vào, cậu mỉm cười rón rén lại gần đưa hai tay bịt mắt anh thanh niên kia, không phản ứng lại, cũng không gạt tay người kia ra, anh chỉ lạnh lùng.

- Huang ZiTao.

Tao buông tay ra khỏi mắt người kia, phụng phịu.

- Tại sao lúc nào anh cũng đoán ra em chứ?

Người kia mỉm cười nhìn cậu.

- Ngốc. Vì chỉ có em mới làm như thế thôi.

Tao khẽ cười, sau đó liền đưa đôi mắt dịu dàng nhìn anh.

- Anh sắp về Hàn Quốc phải không?

Nụ cười trên môi người thanh niên tắt ngúm. Anh thở dài, đưa mát nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút phiền muộn.

- Ừ.

Tao bước đến gần, cậu đem những ngón tay nhỏ nhắn lồng vào với những ngón tay ấm áp của anh.

- Đừng lo, em sẽ đi cùng anh. Diệc Phàm.

Người thanh niên kia quay lại, cái tên này bất giác chạm đến nỗi đau sau thẳm của anh. Lạnh lùng, anh nhìn cậu nghiêm túc.

- Hãy gọi anh là Kris.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top